Căn nhà nhỏ trong hẻm...
Bóng dáng một cô gái di chuyển vào một con hẻm, đi khuất sâu vào bên trong, ngước nhìn khung cảnh tồi tàn xung quanh một lượt mới tiến nhanh tới cửa của một căn phòng...
Bên trong, một cô gái đang nằm trên giường khó nhọc ho khan vài tiếng rồi cất tiếng gọi với:
Lạc Lạc, nước...
Đây đây - Một cô gái bưng một li nước xoay người bước nhanh về phía giường đỡ cô gái ấy nằm nghiêng dậy, sau đó đưa li nước lên miệng cô gái.
Bích Thảo, cô tính không quay lại bệnh viện thật sao? - Lạc Lạc lo lắng nhìn Bích Thảo
Bích Thảo không nói gì chỉ lắc đầu rồi ngước nhìn lên trần nhà.
Cô thực sự muốn bỏ cuộc hay sao? - Lạc Lạc có chút tức giận lớn tiếng - Còn những kẻ gây ra cho cô như vậy, bọn họ không chịu trách nhiệm hay sao? Bọn họ còn là con người hay không vậy?
Bích Thảo quay sang nhìn cô cười nhẹ:
Ba tôi đã bỏ tôi đi rồi, mẹ tôi cũng vậy. Trên thế giới này, tôi chẳng còn ai, nếu sống cũng là một cuộc đời vô nghĩa.
Vậy còn tôi?
Bích Thảo cầm lấy tay Lạc Lạc xoa nhẹ, rồi ngước nhìn cô, nói:
Chúng ta đều là trẻ mồ côi, tôi làm sao lại muốn bỏ rơi cô chứ? Nhưng tôi không muốn người đó phải cảm thấy mắc nợ tôi - Bích Thảo cười nhẹ - Dù sao thì mọi chuyện hãy cứ để tự nhiên xảy ra
Cô điên rồi, cô thật là ngốc. Bây giờ cô không thể đi lại được nữa, phải chịu căn bệnh dày vò, đổi lại tình yêu của tên đó cũng không dành cho cô đâu - Lạc Lạc nhíu mày tức giận
Nhưng...
Gạt tôi đi như vậy, cô có thấy vui không? - đến lúc này An Vy mới lên tiếng. Cánh cửa mở rộng ra, An Vy bước vào quay đầu sang nhìn hai cô gái rồi bước đến.
Chị... Chị... - Bích Thảo kinh ngạc nhìn nó lắm bắp
Bác sĩ đã nói rõ tình trạng của cô cho chúng tôi rồi. Cô mau trở lại bệnh viện, tiếp nhận điều trị đi - An Vy ngồi xuống mép giường mà Lạc Lạc đã đứng dậy nhường chỗ cho nó.
Bích Thảo không nói vội, quay đầu vào bên trong, lên tiếng:
Tại sao chị lại biết em ở chỗ này?
A Hổ đã chỉ cho tôi tới đây. Cậu ta cũng từng là người của Dì, đã nhiều lần tôi bắt gặp đi cùng cô nên đoán biết sẽ có dính líu - An Vy nói rồi hướng mắt xa xăm nhìn bức tường.
Dừng một lúc, nó quay đầu nhìn lại Bích Thảo rồi nói:
Người cô nói... Là Ken phải không?
Không phải thế, chị đừng hiểu lầm... - Bích Thảo quay vội đầu ra nhìn nó gấp gáp giải thích, nhưng khi chạm vào ánh mắt nó thì nhỏ giọng lại.
Được rồi, cô nghỉ ngơi đi - An Vy đứng dậy toan bước đi thì Bích Thảo níu tay nó lại
Chỉ có chị mới làm cho anh ấy hạnh phúc! Lúc chị mất tích anh ấy như cái xác không hồn. Gương mặt lạnh lẽo ấy, bóng dáng cô độc, ánh mắt chứa đầy sự u uất. Xin chị, hãy mang lại hạnh phúc cho anh ấy - Bích Thảo nói
An Vy không có động thái sẽ quay lại hay trả lời cô, gương mặt lạnh lẽo nhìn Lạc Lạc một cái rồi bước vội ra bên ngoài.
Chị tìm tôi? - Lạc Lạc bước tới phía sau lưng nó
Nếu Bích Thảo muốn rời khỏi nơi này thì hãy đi theo cô ấy, sau đó tìm tới địa chỉ này, Dì tôi sẽ tự lo liệu - An Vy dúi vào tay Lạc Lạc một mảnh giấy có ghi địa chỉ biệt thự Kevin.
Cứu sống cô ấy rồi thì đã sao? Cô ấy chẳng còn gì nữa rồi - Lạc Lạc nói với giọng điệu khinh bỉ - Những người có tiền như mấy người chỉ biết dùng tiền để giải quyết mọi chuyện thôi sao?
An Vy cong khóe môi lên như cười như không, quay người lại, nó nói:
Gia đình cô ấy là ân nhân của Camella, cũng chính cô ấy là ân nhân của Ken. Không ai bỏ mặc cô ấy đâu, cô yên tâm
Nói xong An Vy bước vội đi. Từng bước chân nặng nề như tríu nó lại với mảnh đất này. Đi được một lúc, một giọt rồi hai giọt... Trời tuôn mưa xuống xôi xả như trút. An Vy thất thểu bước đi dưới làn mưa. Nó có thể nhẫn tâm ở lại đây sao? Hắn mắc nợ cô quá nhiều và nó cũng vậy. Đúng, chỉ có hắn mới làm động lực cho cô vượt qua căn bệnh ấy. Vậy còn nó? An Vy cười nhạt, dù không đành nhưng đấy là lựa chọn của nó. Nhìn lên bầu trời đêm, nó nhắm mắt lại để từng cơn mưa dội vào mặt nó đau rát. Tại sao bây giờ nó lại ghét mưa đến như vậy?
Một lúc lâu sau, như cảm nhận được ai đó đã che những giọt mưa rơi xuống nó, nó mở mắt ra, chiếc dù màu đen của ai đó đang che chắn những giọt mưa rơi xuống người nó. An Vy cúi đầu xuống người đối diện, Hải Minh cười nhẹ nhìn nó:
Bây giờ, là mưa hay là nước mắt?
An Vy cười nhẹ nhìn cậu, nhưng trong đáy mắt vẫn không giấu được nỗi buồn khó tả.
Bây giờ tôi muốn một mình - An Vy khẽ nói
Tâm trạng không tốt sao? - Hải Minh
An Vy không nói gì chỉ quay người bước đi. Hải Minh thả chiếc ô xuống, kéo mạnh nó vào lòng, siết chặt nó trong vòng tay:
Những lúc như này hãy để tôi được bên cạnh em
An Vy không nói gì nữa, nắm chặt mắt lại, đứng yên trong lòng cậu. Có lẽ bây giờ nó cần một người bạn, có thể tiếp thêm sức mạnh cho nó để nó có thể bước tiếp.
Rain... Chẳng phải? - Thái Điệp vừa chạy qua thì bắt gặp Rain đang đứng trong vòng tay Hải Minh liền khựng lại.
Bảo Nam và Khánh Anh cũng dừng lại, chứng kiến tất cả.
Ken.. Ken - Bảo Nam gọi với khi nhìn hắn quay người bỏ đi.
Sao lại như vậy chứ? - Thái Điệp nhăn trán khó hiểu - Chẳng phải Rain đi ra ngoài không báo hay sao? Sao giờ lại ở đây
Tìm thấy Rain là được rồi, về thôi - Bảo Nam cầm tay kéo cô đi về hướng khác
Thái Điệp cầm chắc cây dù trên tay, ngước lại nhìn An Vy và Hải Minh đang khuất dần.
***
An Vy người ướt nhễ nhại đứng trước bậc thềm cửa. Vừa ngước đầu lên đã giật mình nhìn Ken cầm chiếc khăn đi tới.
Ken - nó sửng sốt thốt lên
Đài báo gió mùa, em đi đâu sao lại không mang theo ô - Khánh Anh tiến tới gần đưa khăn lên xoa đầu cho nó.
Em... Em qua gặp Dì một chút. Em có chuyện muốn nói với Dì gấp quá không kịp báo với anh - Nó cười nhẹ ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Hắn nhìn dừng tay nhìn nó một lúc, ánh mắt hắn kì lạ đến khó tả. Nó đột nhiên chột dạ cúi đầu xuống. Hắn nhưng bừng tỉnh tiếp tục lau nước trên tóc nó nói:
Ừm. Được rồi, em lên phòng tắm đi. Cẩn thận cảm
Dạ - Nó nói nhưng vẫn không ngẩng đầu lên cúi gầm mặt đi lên lầu.
Hắn nhìn xa xăm ra ngoài bầu trời mưa rồi cũng đi lên lầu.
***
Ken - An Vy bước ra phòng tắm nhìn thấy hắn đang ngồi dựa vào thành giường đọc sách làm nó giật mình lùi lại.
Lạ lắm sao? - Thấy nó giật mình hắn liền nói rồi bước xuống đi tới cầm lấy máy sấy kéo nó lại vào phòng tắm, nhẹ nhàng sấy tóc cho nó.
Nó cứ ngước đầu lên nhìn chằm chằm vào hắn, giọt nước đọng lại ở mí mắt như muốn trào ra, nó nhanh tay kéo hắn lại ôm chặt vào lòng.
Có chuyện gì thế?
Nó đưa tay lên quẹt vội giọt nước mắt rồi đưa tay xuống ôm chặt người hắn:
Không có gì, tự nhiên lại muốn được ôm anh
Hắn nghe xong câu trả lời liền đưa tay lên ôm ngang eo nó, tay còn lại vuốt nhẹ tóc nó. Hình ảnh nó trong tay Hải Minh lại xuất hiện trong đầu hắn. An Vy, em có điều gì giấu giếm anh hay không? Câu hỏi tự nhiên xuất hiện trong đầu hắn nhưng không thể nào phát ra từ miệng. Hắn nên tin tưởng nó. Đúng, tính yêu hắn dành cho nó rất lớn, lòng tin cũng vậy!
Nằm trong vòng tay hắn, nó ngước đầu dậy hôn lên đôi môi ấm nóng của hắn một cái, nhìn ngắm gương mặt tuyệt hảo lúc ngủ của hắn một lần nữa, nó vùi đầu vào lòng hắn nhắm mắt lại, một lần nữa thôi, nó muốn cảm nhận hết tình yêu của hắn, hơi ấm của hắn và cả... Độc chiếm hắn cho một mình nó!
Bóng dáng một cô gái di chuyển vào một con hẻm, đi khuất sâu vào bên trong, ngước nhìn khung cảnh tồi tàn xung quanh một lượt mới tiến nhanh tới cửa của một căn phòng...
Bên trong, một cô gái đang nằm trên giường khó nhọc ho khan vài tiếng rồi cất tiếng gọi với:
Lạc Lạc, nước...
Đây đây - Một cô gái bưng một li nước xoay người bước nhanh về phía giường đỡ cô gái ấy nằm nghiêng dậy, sau đó đưa li nước lên miệng cô gái.
Bích Thảo, cô tính không quay lại bệnh viện thật sao? - Lạc Lạc lo lắng nhìn Bích Thảo
Bích Thảo không nói gì chỉ lắc đầu rồi ngước nhìn lên trần nhà.
Cô thực sự muốn bỏ cuộc hay sao? - Lạc Lạc có chút tức giận lớn tiếng - Còn những kẻ gây ra cho cô như vậy, bọn họ không chịu trách nhiệm hay sao? Bọn họ còn là con người hay không vậy?
Bích Thảo quay sang nhìn cô cười nhẹ:
Ba tôi đã bỏ tôi đi rồi, mẹ tôi cũng vậy. Trên thế giới này, tôi chẳng còn ai, nếu sống cũng là một cuộc đời vô nghĩa.
Vậy còn tôi?
Bích Thảo cầm lấy tay Lạc Lạc xoa nhẹ, rồi ngước nhìn cô, nói:
Chúng ta đều là trẻ mồ côi, tôi làm sao lại muốn bỏ rơi cô chứ? Nhưng tôi không muốn người đó phải cảm thấy mắc nợ tôi - Bích Thảo cười nhẹ - Dù sao thì mọi chuyện hãy cứ để tự nhiên xảy ra
Cô điên rồi, cô thật là ngốc. Bây giờ cô không thể đi lại được nữa, phải chịu căn bệnh dày vò, đổi lại tình yêu của tên đó cũng không dành cho cô đâu - Lạc Lạc nhíu mày tức giận
Nhưng...
Gạt tôi đi như vậy, cô có thấy vui không? - đến lúc này An Vy mới lên tiếng. Cánh cửa mở rộng ra, An Vy bước vào quay đầu sang nhìn hai cô gái rồi bước đến.
Chị... Chị... - Bích Thảo kinh ngạc nhìn nó lắm bắp
Bác sĩ đã nói rõ tình trạng của cô cho chúng tôi rồi. Cô mau trở lại bệnh viện, tiếp nhận điều trị đi - An Vy ngồi xuống mép giường mà Lạc Lạc đã đứng dậy nhường chỗ cho nó.
Bích Thảo không nói vội, quay đầu vào bên trong, lên tiếng:
Tại sao chị lại biết em ở chỗ này?
A Hổ đã chỉ cho tôi tới đây. Cậu ta cũng từng là người của Dì, đã nhiều lần tôi bắt gặp đi cùng cô nên đoán biết sẽ có dính líu - An Vy nói rồi hướng mắt xa xăm nhìn bức tường.
Dừng một lúc, nó quay đầu nhìn lại Bích Thảo rồi nói:
Người cô nói... Là Ken phải không?
Không phải thế, chị đừng hiểu lầm... - Bích Thảo quay vội đầu ra nhìn nó gấp gáp giải thích, nhưng khi chạm vào ánh mắt nó thì nhỏ giọng lại.
Được rồi, cô nghỉ ngơi đi - An Vy đứng dậy toan bước đi thì Bích Thảo níu tay nó lại
Chỉ có chị mới làm cho anh ấy hạnh phúc! Lúc chị mất tích anh ấy như cái xác không hồn. Gương mặt lạnh lẽo ấy, bóng dáng cô độc, ánh mắt chứa đầy sự u uất. Xin chị, hãy mang lại hạnh phúc cho anh ấy - Bích Thảo nói
An Vy không có động thái sẽ quay lại hay trả lời cô, gương mặt lạnh lẽo nhìn Lạc Lạc một cái rồi bước vội ra bên ngoài.
Chị tìm tôi? - Lạc Lạc bước tới phía sau lưng nó
Nếu Bích Thảo muốn rời khỏi nơi này thì hãy đi theo cô ấy, sau đó tìm tới địa chỉ này, Dì tôi sẽ tự lo liệu - An Vy dúi vào tay Lạc Lạc một mảnh giấy có ghi địa chỉ biệt thự Kevin.
Cứu sống cô ấy rồi thì đã sao? Cô ấy chẳng còn gì nữa rồi - Lạc Lạc nói với giọng điệu khinh bỉ - Những người có tiền như mấy người chỉ biết dùng tiền để giải quyết mọi chuyện thôi sao?
An Vy cong khóe môi lên như cười như không, quay người lại, nó nói:
Gia đình cô ấy là ân nhân của Camella, cũng chính cô ấy là ân nhân của Ken. Không ai bỏ mặc cô ấy đâu, cô yên tâm
Nói xong An Vy bước vội đi. Từng bước chân nặng nề như tríu nó lại với mảnh đất này. Đi được một lúc, một giọt rồi hai giọt... Trời tuôn mưa xuống xôi xả như trút. An Vy thất thểu bước đi dưới làn mưa. Nó có thể nhẫn tâm ở lại đây sao? Hắn mắc nợ cô quá nhiều và nó cũng vậy. Đúng, chỉ có hắn mới làm động lực cho cô vượt qua căn bệnh ấy. Vậy còn nó? An Vy cười nhạt, dù không đành nhưng đấy là lựa chọn của nó. Nhìn lên bầu trời đêm, nó nhắm mắt lại để từng cơn mưa dội vào mặt nó đau rát. Tại sao bây giờ nó lại ghét mưa đến như vậy?
Một lúc lâu sau, như cảm nhận được ai đó đã che những giọt mưa rơi xuống nó, nó mở mắt ra, chiếc dù màu đen của ai đó đang che chắn những giọt mưa rơi xuống người nó. An Vy cúi đầu xuống người đối diện, Hải Minh cười nhẹ nhìn nó:
Bây giờ, là mưa hay là nước mắt?
An Vy cười nhẹ nhìn cậu, nhưng trong đáy mắt vẫn không giấu được nỗi buồn khó tả.
Bây giờ tôi muốn một mình - An Vy khẽ nói
Tâm trạng không tốt sao? - Hải Minh
An Vy không nói gì chỉ quay người bước đi. Hải Minh thả chiếc ô xuống, kéo mạnh nó vào lòng, siết chặt nó trong vòng tay:
Những lúc như này hãy để tôi được bên cạnh em
An Vy không nói gì nữa, nắm chặt mắt lại, đứng yên trong lòng cậu. Có lẽ bây giờ nó cần một người bạn, có thể tiếp thêm sức mạnh cho nó để nó có thể bước tiếp.
Rain... Chẳng phải? - Thái Điệp vừa chạy qua thì bắt gặp Rain đang đứng trong vòng tay Hải Minh liền khựng lại.
Bảo Nam và Khánh Anh cũng dừng lại, chứng kiến tất cả.
Ken.. Ken - Bảo Nam gọi với khi nhìn hắn quay người bỏ đi.
Sao lại như vậy chứ? - Thái Điệp nhăn trán khó hiểu - Chẳng phải Rain đi ra ngoài không báo hay sao? Sao giờ lại ở đây
Tìm thấy Rain là được rồi, về thôi - Bảo Nam cầm tay kéo cô đi về hướng khác
Thái Điệp cầm chắc cây dù trên tay, ngước lại nhìn An Vy và Hải Minh đang khuất dần.
***
An Vy người ướt nhễ nhại đứng trước bậc thềm cửa. Vừa ngước đầu lên đã giật mình nhìn Ken cầm chiếc khăn đi tới.
Ken - nó sửng sốt thốt lên
Đài báo gió mùa, em đi đâu sao lại không mang theo ô - Khánh Anh tiến tới gần đưa khăn lên xoa đầu cho nó.
Em... Em qua gặp Dì một chút. Em có chuyện muốn nói với Dì gấp quá không kịp báo với anh - Nó cười nhẹ ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Hắn nhìn dừng tay nhìn nó một lúc, ánh mắt hắn kì lạ đến khó tả. Nó đột nhiên chột dạ cúi đầu xuống. Hắn nhưng bừng tỉnh tiếp tục lau nước trên tóc nó nói:
Ừm. Được rồi, em lên phòng tắm đi. Cẩn thận cảm
Dạ - Nó nói nhưng vẫn không ngẩng đầu lên cúi gầm mặt đi lên lầu.
Hắn nhìn xa xăm ra ngoài bầu trời mưa rồi cũng đi lên lầu.
***
Ken - An Vy bước ra phòng tắm nhìn thấy hắn đang ngồi dựa vào thành giường đọc sách làm nó giật mình lùi lại.
Lạ lắm sao? - Thấy nó giật mình hắn liền nói rồi bước xuống đi tới cầm lấy máy sấy kéo nó lại vào phòng tắm, nhẹ nhàng sấy tóc cho nó.
Nó cứ ngước đầu lên nhìn chằm chằm vào hắn, giọt nước đọng lại ở mí mắt như muốn trào ra, nó nhanh tay kéo hắn lại ôm chặt vào lòng.
Có chuyện gì thế?
Nó đưa tay lên quẹt vội giọt nước mắt rồi đưa tay xuống ôm chặt người hắn:
Không có gì, tự nhiên lại muốn được ôm anh
Hắn nghe xong câu trả lời liền đưa tay lên ôm ngang eo nó, tay còn lại vuốt nhẹ tóc nó. Hình ảnh nó trong tay Hải Minh lại xuất hiện trong đầu hắn. An Vy, em có điều gì giấu giếm anh hay không? Câu hỏi tự nhiên xuất hiện trong đầu hắn nhưng không thể nào phát ra từ miệng. Hắn nên tin tưởng nó. Đúng, tính yêu hắn dành cho nó rất lớn, lòng tin cũng vậy!
Nằm trong vòng tay hắn, nó ngước đầu dậy hôn lên đôi môi ấm nóng của hắn một cái, nhìn ngắm gương mặt tuyệt hảo lúc ngủ của hắn một lần nữa, nó vùi đầu vào lòng hắn nhắm mắt lại, một lần nữa thôi, nó muốn cảm nhận hết tình yêu của hắn, hơi ấm của hắn và cả... Độc chiếm hắn cho một mình nó!
/96
|