Vũ Phong đứng trước cánh cửa rộng lớn, đã bao giờ cậu chưa về nơi này, nơi cậu từng chán ghét đến cực độ.
Vũ Phong, là con sao? - chiếc ô tô dừng lại trước cửa, một người đàn ông mặc bộ vest đen bước ra từ ghế lái, chạy vội đến ôm chầm lấy cậu. Hành động của ông khiến cậu rất bất ngờ.
Về là tốt. Về là tốt - Ông vỗ vỗ vào cánh tay cậu rồi nhìn cậu một lượt - Ba đã sai rồi, ba không nên kéo con vào thù hận, chính ba đã dẫn con vào con đường nguy hiểm. Ba thật đáng trách mà
Nhìn ông trong phút chốc cậu đứng hình, giọng nói nghẹn ngào cùng gương mặt thoáng buồn có phần gầy đi làm cậu nhận ra, thì ra ông yêu thương cậu là thật lòng. Điều ấy chưa bao giờ cậu nhìn thấy được ở ông. Con người chỉ biết đến trả thù, tàn nhẫn và lãnh khốc!
Vào nhà thôi,vào nhà thôi - Hoàng Vũ Hiên kéo Vũ Phong vào trong xe
Ba à - Vũ Phong giữ lấy tay ba mình
Sao con?
Mọi chuyện ba đã hiểu lầm bác Huỳnh
Hiểu nhầm? - Hoàng Vũ Hiên kinh ngạc nhìn con trai
Vào trong con sẽ từ từ kể cho ba nghe - Vũ Phong
Vậy được, đi thôi
Ở một nơi khác, Hải Minh cùng Hải Mi cũng kể lại câu chuyện cho ba mình. Ông chỉ trầm tư nhìn xa săm. Cái gọi là thù hận đã kéo họ vào vòng chiến quá mệt mỏi. Đề rồi nhận lại chỉ là sự hối tiếc!
***
Dĩ Mai bước từng bước mệt nhọc vào nhà, An lão gia đang ngồi ở ghế sofa đọc báo, nghe tiếng động liền gập tờ báo lại ngước lên nhìn con gái nói:
Lazy, con đi đâu lại về khuya như vậy?
Ba mặc kệ con - Dĩ Mai lạnh nhạt đi lên cầu thang
Đứng lại - An lão gia đập bàn lớn tiếng - Con lại giám hỗn láo với ba?
Có việc gì từ từ hãy nói, ông đừng có lớn tiếng với con như vậy - An phu nhân bưng tác trà ra đặt xuống bàn nhẹ nhàng nhìn ông
Mẹ - Dĩ Mai lớn tiếng nói - Con muốn hủy hôn với Vũ Phong - Cô khẳng định
Mày... Mày - An lão gia tức giận đứng phắc dậy trừng mắt nhìn về phía cô.
Con gái, có chuyện gì thế? - An phu nhân bước tới cầu thang ngước lên nhìn cô lo lắng nói
Con mệt rồi, ba mẹ ngủ ngon - Dĩ Mai không nhìn xuống rồi đi thẳng lên phòng.
Mày đứng lại đó cho tao - An lão gia tức giận bước tới phía cầu thang nhưng bà giữ tay lại:
Đã khuya rồi, có gì để ngày mai nói đi, để con bé nghỉ ngơi trước
Bà lúc nào cũng nuông chiều nó, rồi một ngày nó sẽ ngồi lên đầu tôi và bà cho xem - An lão gia tức giận hất tay bà ra rồi quay về phòng.
An phu nhân nhìn lên cầu thang lo lắng rồi đi nhanh về phòng.
*** Hai tuần sau
Trong căn phòng bệnh của nó, Thái Điệp đang sắp xếp quần áo của nó bỏ gọn gàng vào túi, An Vy bước ra từ nhà vệ sinh, trên tay cầm bộ quần áo bệnh nhân đi tới giường xếp gọn gàng đặt vào giữa giường, vui vẻ vỗ hai vỗ vào bộ quần áo nói:
Cuối cùng cũng thoát khỏi mày rồi, thật thoải mái
Thái Điệp ngẩng đầu lên nhìn nó cười nhẹ rồi tiếp tục công việc của mình.
Khánh Anh cùng Bảo Nam từ ngoài cửa đi vào, hắn lên tiếng:
Chuẩn bị xong chưa?
Xong rồi đây - Thái Điệp xách túi lên rồi đi về phía bọn hắn.
Đi thôi, về nhà thôi - Nó hào hứng đứng dậy đi về phía cửa. Hai tuần nay nó bị cấm đủ thứ, bức bối khó chịu biết chừng nào. Có thể thoát được nơi này làm sao nó không hưng phấn chứ.
Hắn chỉ biết nhìn theo nó cười rồi đi theo sau nó. Bảo Nam xách lấy túi trên tay Thái Điệp rồi khoác tay còn lại lên vai cô, đi đằng sau bọn hắn.
À đúng rồi, em muốn lên tạm biệt Dì - Đi được một đoạn thì An Vy quay người về phía sau nhìn hắn vừa nói vừa đi thụt lùi.
Khánh Anh bước tới xoay người nó lại rẽ vào lối đi qua dãy nhà khác dẫn đến phòng Dì nó:
Nhìn đường đi
Ò - An Vy gật gù
Lên tới phòng, An Vy mở nhẹ cánh cửa ra, nó bước vào giữa phòng, một người phụ nữ có gương mặt phúc hậu vẫn nằm im trên giường, tuy phải thở bằng oxi nhưng thần sắc lại rất tốt. An Vy bước tới đầu giường, cầm lấy tay bà lên, An Vy chăm chú nhìn vào gương mặt của bà nói:
Dì à, hôm nay con về nhà rồi. Không thể lên đây thường xuyên để kể chuyện cho Dì nữa. Con sẽ vào thăm Dì ạ. Dì nhất định sẽ tỉnh lại, có đúng không? Nhất định là vậy. Dì ạ - An Vy nói xong cúi người xuống áp tay bà lên má mình.
Nhìn ngắm bà một lúc lâu, nó mới đi ra bên ngoài. Bọn hắn không muốn vào làm phiền hai Dì cháu nên ở phía bên ngoài phòng đợi.
Đi thôi - Nó nói rồi nhìn bọn hắn. Sau đó bốn đứa nó dắt nhau ra về.
***
An Vy - Bà nội hắn đi từ ngoài vườn vào, thấy bọn hắn vừa xuống xe liền đi tới cầm lấy tay An Vy - Tốt quá, con về rồi. Bà nhớ con nhiều lắm
Con xin lỗi đã làm mọi người lo lắng. Con cũng nhớ mọi người lắm ạ - An Vy ôm chầm lấy bà nói
A chị Rain ơi - Khánh An đang chơi gần đó nghe tiếng nó liền chạy tới ôm chầm lấy chân nó.
Bé cưng à, chị nhớ nhóc quá - An Vy bế Khánh An lên ghì chặt con bé.
Em cũng nhớ chị nữa - Camella vừa miễn cưỡng nói vừa nhăn nhó cầu cứu anh hai.
Hắn bật cười nhìn gương mặt em mình rồi đi tới bế Khánh An từ tay nó:
Được rồi, mau vào nhà đi
Đi thôi - Bảo Nam cũng vui vẻ xách đồ vào cho nó, còn Thái Điệp đã chạy vào phòng bếp từ lúc nào rồi. Ai bảo đầu bếp nhà hắn nấu ăn ngon như vậy chứ.
***
Anh haiiiii - An Vy vừa bước vào cửa đã hét toáng lên
Khánh Anh cùng một người giúp việc mở cửa cho bọn nó vào cũng đi theo sau nó.
Kevin, Leo cùng Khổng phu nhân bước ra cửa.
Đáng lẽ cậu nên nhốt nó ở đấy thêm vài tuần nữa - Leo vừa ngoáy tai làm ra bộ dạng khó chịu nói
An Vy bữu môi lườm Leo một cái rồi bước tới khoác tay Khổng phu nhân cười tươi:
Dì có nhớ con không?
Vừa nãy con hét Dì hết dám - Khổng phu nhân bật cười
Dì này - An Vy lắc lắc tay bà nũng nịu.
Hai đứa đã ăn tối chưa? Vào cùng ăn đi - Kevin xoa đầu em gái cười nhẹ
Bọn em chủ yếu là tới ăn chực mà - Khánh Anh trả lời
Ây zà - Nghe câu trả lời của hắn Leo vỗ vỗ trán mình bất lực đi vào phòng ăn.
Mọi người vui vẻ ngồi vào bàn ăn. Vừa ăn vừa nói hết chuyện trên trời dưới đất.
À đúng rồi, Dì không nhìn thấy Bích Thảo? - Khổng phu nhân đặt chén cơm xuống bàn nói
Bích Thảo ạ? - An Vy hỏi lại - Cô ấy tìm thấy ba mình nên đã theo ông ấy đi rồi - An Vy đưa vào miệng miếng thịt rồi mới nói tiếp
Ba cô ấy đã mất rồi. Tài xế năm xưa trong vụ tai nạn của ba mẹ Vũ Phong chính là ba cô ấy. Dì muốn tìm cô ấy để bù đắp cho cô ấy - Khổng phu nhân nhìn cháu gái mình khó hiểu
Sao ạ? - An Vy kinh ngạc há hốc miệng nhìn Dì. - Nhưng chính... Chính miệng cô ấy nói khi đến chào tạm biệt con mà
Khổng phu nhân trầm tư nhìn xa săm. Đã có chuyện gì xảy ra với cô bé sao?
Vũ Phong, là con sao? - chiếc ô tô dừng lại trước cửa, một người đàn ông mặc bộ vest đen bước ra từ ghế lái, chạy vội đến ôm chầm lấy cậu. Hành động của ông khiến cậu rất bất ngờ.
Về là tốt. Về là tốt - Ông vỗ vỗ vào cánh tay cậu rồi nhìn cậu một lượt - Ba đã sai rồi, ba không nên kéo con vào thù hận, chính ba đã dẫn con vào con đường nguy hiểm. Ba thật đáng trách mà
Nhìn ông trong phút chốc cậu đứng hình, giọng nói nghẹn ngào cùng gương mặt thoáng buồn có phần gầy đi làm cậu nhận ra, thì ra ông yêu thương cậu là thật lòng. Điều ấy chưa bao giờ cậu nhìn thấy được ở ông. Con người chỉ biết đến trả thù, tàn nhẫn và lãnh khốc!
Vào nhà thôi,vào nhà thôi - Hoàng Vũ Hiên kéo Vũ Phong vào trong xe
Ba à - Vũ Phong giữ lấy tay ba mình
Sao con?
Mọi chuyện ba đã hiểu lầm bác Huỳnh
Hiểu nhầm? - Hoàng Vũ Hiên kinh ngạc nhìn con trai
Vào trong con sẽ từ từ kể cho ba nghe - Vũ Phong
Vậy được, đi thôi
Ở một nơi khác, Hải Minh cùng Hải Mi cũng kể lại câu chuyện cho ba mình. Ông chỉ trầm tư nhìn xa săm. Cái gọi là thù hận đã kéo họ vào vòng chiến quá mệt mỏi. Đề rồi nhận lại chỉ là sự hối tiếc!
***
Dĩ Mai bước từng bước mệt nhọc vào nhà, An lão gia đang ngồi ở ghế sofa đọc báo, nghe tiếng động liền gập tờ báo lại ngước lên nhìn con gái nói:
Lazy, con đi đâu lại về khuya như vậy?
Ba mặc kệ con - Dĩ Mai lạnh nhạt đi lên cầu thang
Đứng lại - An lão gia đập bàn lớn tiếng - Con lại giám hỗn láo với ba?
Có việc gì từ từ hãy nói, ông đừng có lớn tiếng với con như vậy - An phu nhân bưng tác trà ra đặt xuống bàn nhẹ nhàng nhìn ông
Mẹ - Dĩ Mai lớn tiếng nói - Con muốn hủy hôn với Vũ Phong - Cô khẳng định
Mày... Mày - An lão gia tức giận đứng phắc dậy trừng mắt nhìn về phía cô.
Con gái, có chuyện gì thế? - An phu nhân bước tới cầu thang ngước lên nhìn cô lo lắng nói
Con mệt rồi, ba mẹ ngủ ngon - Dĩ Mai không nhìn xuống rồi đi thẳng lên phòng.
Mày đứng lại đó cho tao - An lão gia tức giận bước tới phía cầu thang nhưng bà giữ tay lại:
Đã khuya rồi, có gì để ngày mai nói đi, để con bé nghỉ ngơi trước
Bà lúc nào cũng nuông chiều nó, rồi một ngày nó sẽ ngồi lên đầu tôi và bà cho xem - An lão gia tức giận hất tay bà ra rồi quay về phòng.
An phu nhân nhìn lên cầu thang lo lắng rồi đi nhanh về phòng.
*** Hai tuần sau
Trong căn phòng bệnh của nó, Thái Điệp đang sắp xếp quần áo của nó bỏ gọn gàng vào túi, An Vy bước ra từ nhà vệ sinh, trên tay cầm bộ quần áo bệnh nhân đi tới giường xếp gọn gàng đặt vào giữa giường, vui vẻ vỗ hai vỗ vào bộ quần áo nói:
Cuối cùng cũng thoát khỏi mày rồi, thật thoải mái
Thái Điệp ngẩng đầu lên nhìn nó cười nhẹ rồi tiếp tục công việc của mình.
Khánh Anh cùng Bảo Nam từ ngoài cửa đi vào, hắn lên tiếng:
Chuẩn bị xong chưa?
Xong rồi đây - Thái Điệp xách túi lên rồi đi về phía bọn hắn.
Đi thôi, về nhà thôi - Nó hào hứng đứng dậy đi về phía cửa. Hai tuần nay nó bị cấm đủ thứ, bức bối khó chịu biết chừng nào. Có thể thoát được nơi này làm sao nó không hưng phấn chứ.
Hắn chỉ biết nhìn theo nó cười rồi đi theo sau nó. Bảo Nam xách lấy túi trên tay Thái Điệp rồi khoác tay còn lại lên vai cô, đi đằng sau bọn hắn.
À đúng rồi, em muốn lên tạm biệt Dì - Đi được một đoạn thì An Vy quay người về phía sau nhìn hắn vừa nói vừa đi thụt lùi.
Khánh Anh bước tới xoay người nó lại rẽ vào lối đi qua dãy nhà khác dẫn đến phòng Dì nó:
Nhìn đường đi
Ò - An Vy gật gù
Lên tới phòng, An Vy mở nhẹ cánh cửa ra, nó bước vào giữa phòng, một người phụ nữ có gương mặt phúc hậu vẫn nằm im trên giường, tuy phải thở bằng oxi nhưng thần sắc lại rất tốt. An Vy bước tới đầu giường, cầm lấy tay bà lên, An Vy chăm chú nhìn vào gương mặt của bà nói:
Dì à, hôm nay con về nhà rồi. Không thể lên đây thường xuyên để kể chuyện cho Dì nữa. Con sẽ vào thăm Dì ạ. Dì nhất định sẽ tỉnh lại, có đúng không? Nhất định là vậy. Dì ạ - An Vy nói xong cúi người xuống áp tay bà lên má mình.
Nhìn ngắm bà một lúc lâu, nó mới đi ra bên ngoài. Bọn hắn không muốn vào làm phiền hai Dì cháu nên ở phía bên ngoài phòng đợi.
Đi thôi - Nó nói rồi nhìn bọn hắn. Sau đó bốn đứa nó dắt nhau ra về.
***
An Vy - Bà nội hắn đi từ ngoài vườn vào, thấy bọn hắn vừa xuống xe liền đi tới cầm lấy tay An Vy - Tốt quá, con về rồi. Bà nhớ con nhiều lắm
Con xin lỗi đã làm mọi người lo lắng. Con cũng nhớ mọi người lắm ạ - An Vy ôm chầm lấy bà nói
A chị Rain ơi - Khánh An đang chơi gần đó nghe tiếng nó liền chạy tới ôm chầm lấy chân nó.
Bé cưng à, chị nhớ nhóc quá - An Vy bế Khánh An lên ghì chặt con bé.
Em cũng nhớ chị nữa - Camella vừa miễn cưỡng nói vừa nhăn nhó cầu cứu anh hai.
Hắn bật cười nhìn gương mặt em mình rồi đi tới bế Khánh An từ tay nó:
Được rồi, mau vào nhà đi
Đi thôi - Bảo Nam cũng vui vẻ xách đồ vào cho nó, còn Thái Điệp đã chạy vào phòng bếp từ lúc nào rồi. Ai bảo đầu bếp nhà hắn nấu ăn ngon như vậy chứ.
***
Anh haiiiii - An Vy vừa bước vào cửa đã hét toáng lên
Khánh Anh cùng một người giúp việc mở cửa cho bọn nó vào cũng đi theo sau nó.
Kevin, Leo cùng Khổng phu nhân bước ra cửa.
Đáng lẽ cậu nên nhốt nó ở đấy thêm vài tuần nữa - Leo vừa ngoáy tai làm ra bộ dạng khó chịu nói
An Vy bữu môi lườm Leo một cái rồi bước tới khoác tay Khổng phu nhân cười tươi:
Dì có nhớ con không?
Vừa nãy con hét Dì hết dám - Khổng phu nhân bật cười
Dì này - An Vy lắc lắc tay bà nũng nịu.
Hai đứa đã ăn tối chưa? Vào cùng ăn đi - Kevin xoa đầu em gái cười nhẹ
Bọn em chủ yếu là tới ăn chực mà - Khánh Anh trả lời
Ây zà - Nghe câu trả lời của hắn Leo vỗ vỗ trán mình bất lực đi vào phòng ăn.
Mọi người vui vẻ ngồi vào bàn ăn. Vừa ăn vừa nói hết chuyện trên trời dưới đất.
À đúng rồi, Dì không nhìn thấy Bích Thảo? - Khổng phu nhân đặt chén cơm xuống bàn nói
Bích Thảo ạ? - An Vy hỏi lại - Cô ấy tìm thấy ba mình nên đã theo ông ấy đi rồi - An Vy đưa vào miệng miếng thịt rồi mới nói tiếp
Ba cô ấy đã mất rồi. Tài xế năm xưa trong vụ tai nạn của ba mẹ Vũ Phong chính là ba cô ấy. Dì muốn tìm cô ấy để bù đắp cho cô ấy - Khổng phu nhân nhìn cháu gái mình khó hiểu
Sao ạ? - An Vy kinh ngạc há hốc miệng nhìn Dì. - Nhưng chính... Chính miệng cô ấy nói khi đến chào tạm biệt con mà
Khổng phu nhân trầm tư nhìn xa săm. Đã có chuyện gì xảy ra với cô bé sao?
/96
|