Ngày thu, lá vàng rụng đầy trên đường cái, từng cơn gió thu mang hơi lạnh thổi vào. Mặc dù trời vẫn chưa lạnh lắm nhưng trên đường mọi người vẫn khoác những chiếc áo khoác dày.
Ngay quảng trường lớn giữa thành phố, trên màn hình lớn đang trực tiếp tin tức mới nhất về người được chọn làm CEO tập đoàn tài chính Trần Vũ. Đó là Kai- một chàng trai thần bí, năm nay 23 tuổi, tốt nghiệp trường đại học Harvard, dành được bằng tiến sĩ loại ưu, nắm trong tay hơn 50% cổ phiếu, đánh đổ các cổ đông khác và thành công ngồi ở vị trí Tổng giám đốc.
Kai là cái tên được toàn thế giới biết đến với những dự án hàng đầu được công nhận. Là vương tử trong lòng các quý cô, đã thẳng thừng từ chối tình ý của công chúa nước Anh. Kai đang là cái tên khiến nhiều người hâm mộ cùng ghen tị.
Khi hắn xuất hiện trên màn hình lớn thì không ít người hít sâu một hơi.Trời ạ, có phải họ hoa mắt rồi hay không, tại sao chàng trai kia cứ như trước ra từ truyện tranh vậy, cả người hắn mặc âu phục chỉnh tệ màu đen cùng sơ mi trắng, càng làm tăng thêm khí chất vương tử trời sinh. Gương mặt từ khi bước vào hội trường vẫn lạnh lùng như cũ.
Hải Nghi vội vàng nắm chặt áo khoác chạy như bay trên đường. Thật đáng ghét, hôm nay sao con đường này lại đông người như thế chứ!
Hải Nghi nhìn cũng không thèm nhìn về phía đám đông, nhanh chóng bắt một chiếc taxi, rồi vội vã lên xe vì cô vừa nhận được điện thoại của mẹ, nói rằng gia gia xảy ra chuyện. Chỉ là cô lại bỏ mất cơ hội nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia.
……….
-Tom, tom à… ông không sao chứ?
Về đến nhà Hải Nghi lập tức xông vào trong phòng Nguyễn Hà Trung lo lắng hỏi. Nhìn thấy sắc mặt Nguyễn Hà Trung tái xanh trong lòng vô cùng hoảng sợ.
-Tom, ông có khỏe không? Tại sao lại thế này?
Nguyễn Hà Trung không lý giải được nhìn Hải Nghi bộ dạng cuống quýt lo lắng nhìn ông một lượt từ trên xuống dưới khiến ông có chút chột dạ. Thật ra ông có chuyện gì đâu chứ, chỉ là nhờ Bạch Kim Xuân gọi điện bảo con bé về có chuyện muốn nói, nhưng mà tại sao nó lại có vẻ hoảng hốt như thế chứ.
-Tom, sao sắc mặt ông lại khó coi vậy? Có phải bị đau ở đâu hay không?
Ách, ông thừa nhận rằng, ông chính là sợ con bé hỏi chuyện của Kai cho nên mới hoảng sợ, sắc mặt cũng dĩ nhiên là khó coi rồi!
-Jerry à, con cuối cùng cũng về thăm ta. Con biết được tin gì chưa?
Nguyễn Hà Trung nhăn nhó đáng thương, cẩn thận dò hỏi.
-Chuyện gì a? Mẹ nói ông xảy ra chuyện cho nên cháu mới vội vàng trở về. Ông vẫn ổn chứ?
Biết được cô vẫn chưa hay biết gì cho nên Nguyễn Hà Trung tận lực diễn nốt vai diễn này, vẻ mặt nhăn thành một đoàn, ôm bụng kêu đau.
-Ai ui… già rồi, ăn gì cũng không được… bị ngộ độc thức ăn thôi, ta không sao?
-Vậy, Tom, ông nghỉ ngơi đi nhé!
Hải Nghi cẩn thận giúp ông đắp lại chăn, định xoay người rời khỏi thì Nguyễn Hà Trung đột nhiên lên tiếng.
-Jerry à, đã bốn năm con không tổ chức sinh nhật rồi, còn hai ngày nữa là sinh nhật con, con có muốn ta làm gì cho con không?
Nguyễn Hà Trung thật lòng hỏi, thời gian qua ông thấy con bé bận rộn với công việc, đến nổi không có thời gian về nhà. Ông biết nó đang trốn tránh, nhưng mà cứ tới ngày sinh nhật là con bé lại biến mất. Ông nhìn thấy mà cũng không nhịn được đau lòng. Trần Vũ Dương ông khá lắm dám để cháu gái ta yêu nhất phải chịu dày vò như vậy, ta nhất định không tha cho ông.
Nguyễn Hà Trung trong lòng hừ lạnh. Mặc dù không biết rõ chuyện năm đó nhưng ông chắc rằng chuyện năm đó cùng nhà Trần Vũ không tránh khỏi liên quan.
Sinh nhật? A, nếu gia gia không nhắc tới có lẽ chính cô cũng quên mất ngày sinh của mình. Im lặng hồi lâu rốt cuộc Hải Nghi cũng xoay đầu lại, hai mắt bình thản nhìn Nguyễn Hà Trung chậm rãi nói.
-Năm năm trước là ông khiến Hải Nam xuất hiện trong cuộc đời con, vậy… năm năm sau ông mang Hải Nam về giùm con đi.
Câu nói cuối cùng giọng Hải Nghi nghẹn đi, bời vì cô cảm thấy chính mình bất lực rồi, cô cảm thấy chính cô cố gắng thế nào cũng không thể tìm thấy hắn. Đã năm năm sao hắn còn chưa trở về? Trong năm năm này, đây cũng là lần đầu tiên cô nhắc tên hắn.
Từ khi tỉnh dậy, Hải Nghi giống như một người hoàn toàn khác. Câu đầu tiên khi tỉnh dậy, không phải cô hỏi về tin tức của Hải Nam mà là “Làm thủ tục xuất viện đi”. Kể từ đó mọi người cũng không ai nhắc tới Hải Nam nữa, đó chính là điều tối kị. Nhưng mà ngày hôm nay chính cô đã chủ động nhắc tới.
Nguyễn Hà Trung sững sờ nghe cô nói. Lần đầu tiên ông thấy con bé cầu xin ông, Jerry của ông cầu xin ông mang Hải Nam về cho nó.
Hải Nghi nhìn Nguyễn Hà Trung hồi lâu rồi chậm rãi xoay người rời đi.
Lúc đi ngang qua phòng họp đặc biệt của gia đình, Hải Nghi nhìn qua cánh cửa khép hờ thấy được Hải Lâm vẫn đáng yêu ôm con ếch to xụ ngồi đung đưa trên sô pha hình lá sen thật to, hướng ánh mắt vui vẻ về phía Hải Duy còn đang mải mê “nghiên cứu” con vịt nhỏ màu vàng trong hồ sen, hào hứng nói.
-Hải Duy, Leader đã trở về, lần này sẽ có trò hay cho xem.
-Đúng vậy, anh đang chờ hắn khi nào mới chịu xuất hiện đây.
Hải Duy cực kì kiên nhẫn dìm con vịt đồ chơi xuống nước rồi lại kéo lên, sau đó lại vui vẻ dìm xuống.
Tôi nghiệp con vịt! (_._”)
-Cái tên nhóc Hải Nam, hắn vui vẻ khoái hoạt sống ở Mỹ một thời gian dài rồi, cũng nên trở về đi chứ. Hừ, thật ra một tháng trước hắn đã quay lại Việt nam trong thời gian ngắn thâu tóm hơn phân nửa cổ phiếu của tập đoàn tài chính Trần Vũ rồi. Đúng là một tên gian xảo mà! Vị trí thiên tài kinh doanh của anh cũng bị hắn cướp đúng là đồ xấu xa. Còn nữa, ngay cả công chúa Anh Quốc cao quý cũng bị tên kia quyến rũ. Thật là bất công a!
Hải Phong ánh mắt không rời quyển tạp chí người đẹp. Nhưng miệng lại lãi nhãi không ngừng, cứ như đó chính là uất ức lâu ngày của hắn vậy. Thật ra hắn khó chịu không chỉ vì việc đó mà là các quý cô một thời si mê hắn bây giờ lại bị tên tiểu tử kia cướp mất cho nên hắn mới không cam lòng.
Nhưng mà khi nhìn đến hình Hoàng Bảo Anh xinh đẹp mỉm cười trong điện thoại thì hắn lại rùng mình. Thôi đi, có nghĩ cũng không dám nghĩ. Huống hồ haizzz… nhìn thấy cái bụng nhô to của Hoàng Bảo Anh thì hắn rất phiền lòng. Nhưng mà có lẽ chính hắn cũng không phát giác được trong ánh mắt hắn giờ phút này có cái gọi là hạnh phúc đang lan tràn.
Bên ngoài cửa, Hải Nghi nghe ba người nói chuyện, không hiểu cơn giận từ đâu như thủy triều đánh úp tới. Ba người trong phòng đang yên đang lành không hiểu sao lại cảm thấy lạnh, thầm nghĩ có phải máy điều hòa bị hỏng rồi hay không?
“Oanh”
Đột nhiên cánh cửa bị ai đó mạnh mẽ đẩy ra tạo thành tiếng vang cực lớn, làm giật mình ba người bên trong. Ba người hoảng sợ trừng lớn đôi mắt nhìn Hải Nghi nổi giận đùng đùng đứng ở cửa. Gương mặt xinh đẹp lạnh lùng giông như công chúa kiêu ngạo, tư thế đỉnh đỉnh ở trên cao liếc xuống nhìn bọn dân thường như bọn họ.
Dưới ánh nhìn rét lạnh của cô ba người anh trai “trên danh nghĩa” kia không nhịn được mà hoảng hốt, trong lòng có chút chột dạ. Có phải cô em gái này đã nghe hết rồi không? Trời ạ, tại sao tiểu gia hỏa này trở về lại không ai thông tri bọn hắn một tiếng. Trong nhà này bọn hắn có thể đắc tội với gia gia nhưng tuyệt đối không nên đắc tội với cô gái này.
Đương lúc bọn họ nội tâm rồi loạn thì Hải Nghi đột nhiên trịnh trọng nói.
-Em chỉ đến thông báo cho các anh, hai ngày sau đại tiểu thư đây sẽ kết hôn!
Nói rồi Hải Nghi rất tao nhã, rất quý phái mà xoay người rời đi. Chỉ để lại bóng lưng thẳng tấp cho ba người bên trong.
Hải Nam không muốn xuất hiện thì cô nhất định sẽ khiến hắn xuất hiện!
Hải Lâm khoa trương há hốc mồm vì hoảng sợ nhiều hơn là kinh ngạc, hai mắt đáng yêu mở to như mắt ếch.
Hải Phong run rẩy đánh rơi quyển tạp chí người đẹp trên tay, quyển tạp chí nằm trên sàn nhà còn mở ngay bức hình người mẫu nội y Thiên Thiên nổi tiếng thế giới mà hắn còn chưa kịp ngắm nhìn, khóe miệng co rút đáng sợ chăm chăm nhìn bóng lưng cô gái nhỏ.
“Bùm”
Hải Duy sau khi tiêu hóa hết từng chữ mà Hải Nghi nói vừa nói, lúc này mới kịp giật mình, đồng thời cả thân mình sạch sẽ cũng hoa hoa lệ lệ mà ngã nhào vào hồ sen, lúc hắn cố gắng ngoi lên mặt nước thì con vịt đồ chơi cũng không biết như thế nào lại ở trên đầu hắn, hai mắt mở to kinh ngạc, bộ dạng vô cùng buồn cười nhìn hai người trong phòng ngơ ngác hỏi.
-Hải Nghi… em ấy… vừa nói gì vậy?
Ngay quảng trường lớn giữa thành phố, trên màn hình lớn đang trực tiếp tin tức mới nhất về người được chọn làm CEO tập đoàn tài chính Trần Vũ. Đó là Kai- một chàng trai thần bí, năm nay 23 tuổi, tốt nghiệp trường đại học Harvard, dành được bằng tiến sĩ loại ưu, nắm trong tay hơn 50% cổ phiếu, đánh đổ các cổ đông khác và thành công ngồi ở vị trí Tổng giám đốc.
Kai là cái tên được toàn thế giới biết đến với những dự án hàng đầu được công nhận. Là vương tử trong lòng các quý cô, đã thẳng thừng từ chối tình ý của công chúa nước Anh. Kai đang là cái tên khiến nhiều người hâm mộ cùng ghen tị.
Khi hắn xuất hiện trên màn hình lớn thì không ít người hít sâu một hơi.Trời ạ, có phải họ hoa mắt rồi hay không, tại sao chàng trai kia cứ như trước ra từ truyện tranh vậy, cả người hắn mặc âu phục chỉnh tệ màu đen cùng sơ mi trắng, càng làm tăng thêm khí chất vương tử trời sinh. Gương mặt từ khi bước vào hội trường vẫn lạnh lùng như cũ.
Hải Nghi vội vàng nắm chặt áo khoác chạy như bay trên đường. Thật đáng ghét, hôm nay sao con đường này lại đông người như thế chứ!
Hải Nghi nhìn cũng không thèm nhìn về phía đám đông, nhanh chóng bắt một chiếc taxi, rồi vội vã lên xe vì cô vừa nhận được điện thoại của mẹ, nói rằng gia gia xảy ra chuyện. Chỉ là cô lại bỏ mất cơ hội nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia.
……….
-Tom, tom à… ông không sao chứ?
Về đến nhà Hải Nghi lập tức xông vào trong phòng Nguyễn Hà Trung lo lắng hỏi. Nhìn thấy sắc mặt Nguyễn Hà Trung tái xanh trong lòng vô cùng hoảng sợ.
-Tom, ông có khỏe không? Tại sao lại thế này?
Nguyễn Hà Trung không lý giải được nhìn Hải Nghi bộ dạng cuống quýt lo lắng nhìn ông một lượt từ trên xuống dưới khiến ông có chút chột dạ. Thật ra ông có chuyện gì đâu chứ, chỉ là nhờ Bạch Kim Xuân gọi điện bảo con bé về có chuyện muốn nói, nhưng mà tại sao nó lại có vẻ hoảng hốt như thế chứ.
-Tom, sao sắc mặt ông lại khó coi vậy? Có phải bị đau ở đâu hay không?
Ách, ông thừa nhận rằng, ông chính là sợ con bé hỏi chuyện của Kai cho nên mới hoảng sợ, sắc mặt cũng dĩ nhiên là khó coi rồi!
-Jerry à, con cuối cùng cũng về thăm ta. Con biết được tin gì chưa?
Nguyễn Hà Trung nhăn nhó đáng thương, cẩn thận dò hỏi.
-Chuyện gì a? Mẹ nói ông xảy ra chuyện cho nên cháu mới vội vàng trở về. Ông vẫn ổn chứ?
Biết được cô vẫn chưa hay biết gì cho nên Nguyễn Hà Trung tận lực diễn nốt vai diễn này, vẻ mặt nhăn thành một đoàn, ôm bụng kêu đau.
-Ai ui… già rồi, ăn gì cũng không được… bị ngộ độc thức ăn thôi, ta không sao?
-Vậy, Tom, ông nghỉ ngơi đi nhé!
Hải Nghi cẩn thận giúp ông đắp lại chăn, định xoay người rời khỏi thì Nguyễn Hà Trung đột nhiên lên tiếng.
-Jerry à, đã bốn năm con không tổ chức sinh nhật rồi, còn hai ngày nữa là sinh nhật con, con có muốn ta làm gì cho con không?
Nguyễn Hà Trung thật lòng hỏi, thời gian qua ông thấy con bé bận rộn với công việc, đến nổi không có thời gian về nhà. Ông biết nó đang trốn tránh, nhưng mà cứ tới ngày sinh nhật là con bé lại biến mất. Ông nhìn thấy mà cũng không nhịn được đau lòng. Trần Vũ Dương ông khá lắm dám để cháu gái ta yêu nhất phải chịu dày vò như vậy, ta nhất định không tha cho ông.
Nguyễn Hà Trung trong lòng hừ lạnh. Mặc dù không biết rõ chuyện năm đó nhưng ông chắc rằng chuyện năm đó cùng nhà Trần Vũ không tránh khỏi liên quan.
Sinh nhật? A, nếu gia gia không nhắc tới có lẽ chính cô cũng quên mất ngày sinh của mình. Im lặng hồi lâu rốt cuộc Hải Nghi cũng xoay đầu lại, hai mắt bình thản nhìn Nguyễn Hà Trung chậm rãi nói.
-Năm năm trước là ông khiến Hải Nam xuất hiện trong cuộc đời con, vậy… năm năm sau ông mang Hải Nam về giùm con đi.
Câu nói cuối cùng giọng Hải Nghi nghẹn đi, bời vì cô cảm thấy chính mình bất lực rồi, cô cảm thấy chính cô cố gắng thế nào cũng không thể tìm thấy hắn. Đã năm năm sao hắn còn chưa trở về? Trong năm năm này, đây cũng là lần đầu tiên cô nhắc tên hắn.
Từ khi tỉnh dậy, Hải Nghi giống như một người hoàn toàn khác. Câu đầu tiên khi tỉnh dậy, không phải cô hỏi về tin tức của Hải Nam mà là “Làm thủ tục xuất viện đi”. Kể từ đó mọi người cũng không ai nhắc tới Hải Nam nữa, đó chính là điều tối kị. Nhưng mà ngày hôm nay chính cô đã chủ động nhắc tới.
Nguyễn Hà Trung sững sờ nghe cô nói. Lần đầu tiên ông thấy con bé cầu xin ông, Jerry của ông cầu xin ông mang Hải Nam về cho nó.
Hải Nghi nhìn Nguyễn Hà Trung hồi lâu rồi chậm rãi xoay người rời đi.
Lúc đi ngang qua phòng họp đặc biệt của gia đình, Hải Nghi nhìn qua cánh cửa khép hờ thấy được Hải Lâm vẫn đáng yêu ôm con ếch to xụ ngồi đung đưa trên sô pha hình lá sen thật to, hướng ánh mắt vui vẻ về phía Hải Duy còn đang mải mê “nghiên cứu” con vịt nhỏ màu vàng trong hồ sen, hào hứng nói.
-Hải Duy, Leader đã trở về, lần này sẽ có trò hay cho xem.
-Đúng vậy, anh đang chờ hắn khi nào mới chịu xuất hiện đây.
Hải Duy cực kì kiên nhẫn dìm con vịt đồ chơi xuống nước rồi lại kéo lên, sau đó lại vui vẻ dìm xuống.
Tôi nghiệp con vịt! (_._”)
-Cái tên nhóc Hải Nam, hắn vui vẻ khoái hoạt sống ở Mỹ một thời gian dài rồi, cũng nên trở về đi chứ. Hừ, thật ra một tháng trước hắn đã quay lại Việt nam trong thời gian ngắn thâu tóm hơn phân nửa cổ phiếu của tập đoàn tài chính Trần Vũ rồi. Đúng là một tên gian xảo mà! Vị trí thiên tài kinh doanh của anh cũng bị hắn cướp đúng là đồ xấu xa. Còn nữa, ngay cả công chúa Anh Quốc cao quý cũng bị tên kia quyến rũ. Thật là bất công a!
Hải Phong ánh mắt không rời quyển tạp chí người đẹp. Nhưng miệng lại lãi nhãi không ngừng, cứ như đó chính là uất ức lâu ngày của hắn vậy. Thật ra hắn khó chịu không chỉ vì việc đó mà là các quý cô một thời si mê hắn bây giờ lại bị tên tiểu tử kia cướp mất cho nên hắn mới không cam lòng.
Nhưng mà khi nhìn đến hình Hoàng Bảo Anh xinh đẹp mỉm cười trong điện thoại thì hắn lại rùng mình. Thôi đi, có nghĩ cũng không dám nghĩ. Huống hồ haizzz… nhìn thấy cái bụng nhô to của Hoàng Bảo Anh thì hắn rất phiền lòng. Nhưng mà có lẽ chính hắn cũng không phát giác được trong ánh mắt hắn giờ phút này có cái gọi là hạnh phúc đang lan tràn.
Bên ngoài cửa, Hải Nghi nghe ba người nói chuyện, không hiểu cơn giận từ đâu như thủy triều đánh úp tới. Ba người trong phòng đang yên đang lành không hiểu sao lại cảm thấy lạnh, thầm nghĩ có phải máy điều hòa bị hỏng rồi hay không?
“Oanh”
Đột nhiên cánh cửa bị ai đó mạnh mẽ đẩy ra tạo thành tiếng vang cực lớn, làm giật mình ba người bên trong. Ba người hoảng sợ trừng lớn đôi mắt nhìn Hải Nghi nổi giận đùng đùng đứng ở cửa. Gương mặt xinh đẹp lạnh lùng giông như công chúa kiêu ngạo, tư thế đỉnh đỉnh ở trên cao liếc xuống nhìn bọn dân thường như bọn họ.
Dưới ánh nhìn rét lạnh của cô ba người anh trai “trên danh nghĩa” kia không nhịn được mà hoảng hốt, trong lòng có chút chột dạ. Có phải cô em gái này đã nghe hết rồi không? Trời ạ, tại sao tiểu gia hỏa này trở về lại không ai thông tri bọn hắn một tiếng. Trong nhà này bọn hắn có thể đắc tội với gia gia nhưng tuyệt đối không nên đắc tội với cô gái này.
Đương lúc bọn họ nội tâm rồi loạn thì Hải Nghi đột nhiên trịnh trọng nói.
-Em chỉ đến thông báo cho các anh, hai ngày sau đại tiểu thư đây sẽ kết hôn!
Nói rồi Hải Nghi rất tao nhã, rất quý phái mà xoay người rời đi. Chỉ để lại bóng lưng thẳng tấp cho ba người bên trong.
Hải Nam không muốn xuất hiện thì cô nhất định sẽ khiến hắn xuất hiện!
Hải Lâm khoa trương há hốc mồm vì hoảng sợ nhiều hơn là kinh ngạc, hai mắt đáng yêu mở to như mắt ếch.
Hải Phong run rẩy đánh rơi quyển tạp chí người đẹp trên tay, quyển tạp chí nằm trên sàn nhà còn mở ngay bức hình người mẫu nội y Thiên Thiên nổi tiếng thế giới mà hắn còn chưa kịp ngắm nhìn, khóe miệng co rút đáng sợ chăm chăm nhìn bóng lưng cô gái nhỏ.
“Bùm”
Hải Duy sau khi tiêu hóa hết từng chữ mà Hải Nghi nói vừa nói, lúc này mới kịp giật mình, đồng thời cả thân mình sạch sẽ cũng hoa hoa lệ lệ mà ngã nhào vào hồ sen, lúc hắn cố gắng ngoi lên mặt nước thì con vịt đồ chơi cũng không biết như thế nào lại ở trên đầu hắn, hai mắt mở to kinh ngạc, bộ dạng vô cùng buồn cười nhìn hai người trong phòng ngơ ngác hỏi.
-Hải Nghi… em ấy… vừa nói gì vậy?
/78
|