Hai chiếc xe thể thao số lượng có hạn lần lượt dừng lại trước một tòa nhà màu trắng trang nhã, hai bên con đường đá là hai hàng cây lâu năm nghiêng bóng mát rượi, tòa nhà màu trắng nằm khuất sau hai hàng cây, nếu ngước mắt nhìn lên sẽ thấy nóc nhà màu đỏ như ẩn như hiện trong sương mù.
Nơi đây bao quanh bởi núi rừng, chỉ có duy nhất một con đường đi lên đến đây. Không khí mát lạnh hòa cùng mùi hương thanh khiết của núi rừng ban cho người ta cảm giác thư thái dễ chịu.
“Cạch”
Cửa xe phía trước mở ra, Hải Duy bất đắc dĩ nhìn “mình” hai mắt ngái ngủ. Đánh cái ngáp dài, bộ dáng Hải Lâm tuy lười biếng nhưng không làm người ta ghét bỏ, ngược lại còn có chút đáng yêu. Hai mắt mờ mịt nhìn phía trước ngơ ngác hỏi:
-Tới rồi sao?
-Hai người là anh em song sinh thật sao?
Từ phía sau Hải Nghi sánh đôi cùng Hải Nam tiến, không nhìn được Hải Nghi cho ra một lời bình không hợp thời.
Cô liếc nhìn Hải Lâm đang mang bộ dáng của Lâm Đại Ngọc mà nhìn mình, sau đó liếc nhìn Hải Duy vẫn duy trì tư thái trầm mặc, nói tiếp.
-Môt người thì lạnh lùng, chính chắn. Người kia thì ngây thơ, ngốc nghếch…
-…nhưng đáng yêu.
Trước khi Hải Lâm bùng nổ thì Hải Nghi cũng hào phóng cho ra lời nhận xét mát lòng, mát dạ. Nói rồi, cô nghịch ngợm thè lưỡi. Hải Nam bên cạnh cưng chiều nhìn cô làm trò, hắn chỉ cười nhẹ nhìn hai người mắt to trừng mắt nhỏ. Liếc thấy Hải Duy ngầm đánh giá mình, hắn không nói gì.
“Ký cho em đi”
“Đây này, ký ở đây nữa”
“oa, đẹp trai quá, ký cho cho em nữa”
Tiếng huyên náo càng ngày lớn dần thu hút ánh nhìn của bôn người. Hải Nghi tò mò nhìn đám đông đang ồn ào trước mặt. Bốn người ánh mắt nhìn nhau, rồi lại nhìn đám đông kia. Tính tò mò trỗi dậy Hải Nghi toan bước lên trước xem náo nhiệt thì giữa đám đông “nhú” lên một cánh tay, trên tay còn có một tờ áp phích, vẫy vẫy bọn họ.
-Hải… Hải Nam, tớ ở đây!
A, giọng nói này sao nghe quen nhỉ, Hải Nam nhìn sang anh em Hải Duy, ánh mắt như muốn hỏi.
-Minh Quân cậu đến đây lúc nào.
Hải Lâm bình tĩnh hỏi người còn đang vướng trong kia, đồng thời cũng nói ra đáp án của Hải Nam. Bộ dáng khoanh tay đứng nhìn, vui vẻ khi người gặp họa, không có tý ý định ra tay cứu giúp.
“Phù”
Cuối cùng cũng ký xong chữ ký cuối cùng, Minh Quân chật vật mà lách khỏi đám nữ sinh hai mắt long lanh hình trái tim đang nhìn mình đắm đuối kia, rất lãng tử mà bước lại phía bốn người. Bất quá bộ dạng bây giờ của anh ta không quá tệ, chỉ là tóc tai rối bù, quần áo xốc xếch… phải công nhận là nữ sinh trường này “tàn phá” dữ dội thật. Một anh chàng sáng láng đẹp trai trong phút chốc thành ra bộ dạng này, thật thế thảm.
Hải Nghi nhìn anh ta bằng ánh mắt đồng tình, nhưng trong lòng cũng thầm đưa ra quyết định, sau này không được để Hải Nam một mình đối mặt với đám nữ sinh này, mình phải bảo vệ hắn.
Lúc này một chiếc xe BMW màu bạc từ từ dừng lại giữa đám nữ sinh và năm người. Kéo đám nữ sinh đang mê loạn về thực tại.
Cánh cửa mở ra, Hải Phong vô cùng đẹp trai và lịch lãm mỉm cười nhẹ với mọi người, thành công lần nữa làm cho đám nữ sinh chuẩn bị đăng kí nhập viện vì “thiếu máu”.
Hải Phong nhìn bọn người Hải Nam nói.
-Hi, sớm nhỉ!
-Ngài hiệu trưởng, tốc độ của ngài cũng quá chậm đi.
Hải Nam trêu chọc nhìn “hiệu trưởng” khiêu khích.
Không thèm ngó tới tên “học trò” này nữa. Hải Phong nhanh chóng vòng qua cửa xe bên kia, mở ra, một đôi chân trắng muốt bước xuống. Một cô gái xinh đẹp mĩ lệ động lòng người, ngũ quan tinh xảo, ánh mắt tự tin nhìn mọi người mỉm cười, mái tóc nâu xoăn dài tùy ý xõa bên vai làm nổi bật làn da tuyết trắng. Có thể dùng một hai từ để hình dung, đó là quyến rũ.
Hải Nghi nhìn thế nào cũng vẫn thấy quen mắt, hình như đã gặp ở đâu đó rồi.
“aaaaaaaaa, Hoàng Tử đến rồi”
Tiếng la hét của đám nữ sinh kéo Hải Nghi ra khỏi suy nghĩ của mình. Nhìn theo hướng la hét, chỉ thấy Hoàng Tử Minh dịu dàng như ánh nắng mặt trời mỉm cười đi tới. Từ lúc nào hắn được phong là Hoàng Tử rồi, từ lúc biết được tên hắn cô đã thầm nhẩm “Hoàng tử Mặt Trời”, không ngờ nó đã được sử dụng như một nickname.
-Chị, đến rồi sao. Hiệu trưởng, chào thầy.
Hoàng Tử Minh đứng trước mặt nỹ nữ gọi một tiếng chị. Cũng nói cho mọi người biết đucợ thân phận của cô gái xinh đẹp này. Thật bất ngờ nha, không ngờ hôm nay mọi người được gặp mặt đại tiểu thư nhà họ Hoàng- Hoàng Bảo Anh- “Kiều nữ thương trường”.
Hải Nghi như bừng tỉnh đại ngộ, phì cười thành tiếng thu hút ánh của mọi người.
-Hải Nghi, chuyện gì vậy.
Hải Nam thích nhìn bộ dáng khi cười của cô, tò mò hỏi. Hải Nghi chỉ chỉ mỹ nữ trước mặt nhìn Hải Nam, sau đó lại quay sang anh em Hải Duy, thản nhiên nói.
-Cô ấy chẳng phải là “phụ huynh học sinh” mà Hải Phong gặp trước kia sao.
Ba người ngẩng ra sau đó tỏ vẻ hiểu rõ. Anh em Hải Duy vẫn còn nhớ mối thù hôm trước vì Hải Phong có lý do chính đáng là đi gặp phụ huynh học sinh chuẩn bị hồ sơ nhập học cho học sinh cho nên không bị ông phạt. Ngay hôm sau có học sinh Hoàng Tử Minh đến trường nhập học.
“Tách”
Trong thời khắc quan trọng này không thể thiếu sự có mặt của Hà Hiểu Lam- Trưởng ban CLB báo chí. Hiểu Lam mặt quần jean , áo pull bên ngoài khoác một chiếc áo jean ngắn đến ngang lưng, chuyên nghiệp hướng micro vào mỹ nữ.
-Chị Bảo Anh, đối với chuyến tham quan này có ý kiến gì không?
-Vâng, tôi rất vui khi được hiệu trưởng Hải Phong mời tham gia chuyến tham quan này, hi vọng chuyến đi này có thể giúp Tử Minh làm quen được với nhiều bạn tốt.
Khi nói câu đó còn có ý tứ nhìn về phía của nhóm năm người Hải Nghi, thật đúng là người con gái thông minh, muốn giúp em trai có được mối quan hệ tốt với hai đại gia tộc để thuận lợi thừa kế tập đoàn Hoàng Gia.
-A, Hải Nam, Hải Nghi hôm nay hai người còn mặc áo đôi nha! Áo đều là màu trắng cả, hai người cho dân chúng biết tí cảm nhận đi.
Hiểu Lam tinh ý mà phát hiện áo của Hải Nam và Hải Nghi là cùng màu, tận tình hỏi rõ.
-Là trùng hợp thôi.
-Trùng hợp thôi.
Hai người ăn ý mà đưa ra câu trả lời giống nhau.
-Thật là trùng hợp nha, Hoàng Tử cũng mặc áo sơ mi trắng.
Lời vừa nói ra mọi người lúc này mới nhìn thấy rõ ràng Hoàng Tử Minh mặc áo sơ mi trắng còn tháo bỏ hai cúc áo, đẹp trai mê người đang cười tỏ vẻ không có gì nhìn Hải Nghi. Hải Nghi lười để ý, còn anh bạn Hải Nam thì không dễ chịu chút nào, nhìn vào giống như Hải Nghi và Hoàng Tử Minh mới là một cặp vậy vì họ đều mặc sơ mi trắng, còn hắn thì áo pull trắng.
Trong lòng âm thầm quyết định, nhất định sau này phải đặt làm áo đôi có một không hai để không có ai mặc trùng nữa.
-Đi thôi.
Hải Nghi tự nhiên nắm lấy bàn tay đang nắm chặt của Hải Nam vừa đi, vừa nói, đồng thời cũng khiến cho tâm tình ai kia buông lỏng đôi chút. Nắm chặt bàn tay mềm mại trong tay, Hải Nam khó có được tâm tình vui vẻ, nói.
-Ừ, chúng ta đi thôi.
Nói rồi hai người cứ thế bỏ lại mọi người đang bàn luận xôn xao, tay trong tay đi vào tòa nhà màu trắng.
-Này, Hải Nam đợi tớ với.
Anh chàng ca sĩ Minh Quân thấy bạn tốt đi cũng chẳng dám ở lại lâu cũng tiếp bước theo sau, mọi người cũng dần dần tiến vào trong.
Hiểu Lam đắc ý nhìn mấy ảnh, không tệ nha, hôm nay thu hoạch rất tốt, toàn lạ tuấn nam mỹ nữ, khiến người ta mở rộng tầm mắt.
Nơi đây bao quanh bởi núi rừng, chỉ có duy nhất một con đường đi lên đến đây. Không khí mát lạnh hòa cùng mùi hương thanh khiết của núi rừng ban cho người ta cảm giác thư thái dễ chịu.
“Cạch”
Cửa xe phía trước mở ra, Hải Duy bất đắc dĩ nhìn “mình” hai mắt ngái ngủ. Đánh cái ngáp dài, bộ dáng Hải Lâm tuy lười biếng nhưng không làm người ta ghét bỏ, ngược lại còn có chút đáng yêu. Hai mắt mờ mịt nhìn phía trước ngơ ngác hỏi:
-Tới rồi sao?
-Hai người là anh em song sinh thật sao?
Từ phía sau Hải Nghi sánh đôi cùng Hải Nam tiến, không nhìn được Hải Nghi cho ra một lời bình không hợp thời.
Cô liếc nhìn Hải Lâm đang mang bộ dáng của Lâm Đại Ngọc mà nhìn mình, sau đó liếc nhìn Hải Duy vẫn duy trì tư thái trầm mặc, nói tiếp.
-Môt người thì lạnh lùng, chính chắn. Người kia thì ngây thơ, ngốc nghếch…
-…nhưng đáng yêu.
Trước khi Hải Lâm bùng nổ thì Hải Nghi cũng hào phóng cho ra lời nhận xét mát lòng, mát dạ. Nói rồi, cô nghịch ngợm thè lưỡi. Hải Nam bên cạnh cưng chiều nhìn cô làm trò, hắn chỉ cười nhẹ nhìn hai người mắt to trừng mắt nhỏ. Liếc thấy Hải Duy ngầm đánh giá mình, hắn không nói gì.
“Ký cho em đi”
“Đây này, ký ở đây nữa”
“oa, đẹp trai quá, ký cho cho em nữa”
Tiếng huyên náo càng ngày lớn dần thu hút ánh nhìn của bôn người. Hải Nghi tò mò nhìn đám đông đang ồn ào trước mặt. Bốn người ánh mắt nhìn nhau, rồi lại nhìn đám đông kia. Tính tò mò trỗi dậy Hải Nghi toan bước lên trước xem náo nhiệt thì giữa đám đông “nhú” lên một cánh tay, trên tay còn có một tờ áp phích, vẫy vẫy bọn họ.
-Hải… Hải Nam, tớ ở đây!
A, giọng nói này sao nghe quen nhỉ, Hải Nam nhìn sang anh em Hải Duy, ánh mắt như muốn hỏi.
-Minh Quân cậu đến đây lúc nào.
Hải Lâm bình tĩnh hỏi người còn đang vướng trong kia, đồng thời cũng nói ra đáp án của Hải Nam. Bộ dáng khoanh tay đứng nhìn, vui vẻ khi người gặp họa, không có tý ý định ra tay cứu giúp.
“Phù”
Cuối cùng cũng ký xong chữ ký cuối cùng, Minh Quân chật vật mà lách khỏi đám nữ sinh hai mắt long lanh hình trái tim đang nhìn mình đắm đuối kia, rất lãng tử mà bước lại phía bốn người. Bất quá bộ dạng bây giờ của anh ta không quá tệ, chỉ là tóc tai rối bù, quần áo xốc xếch… phải công nhận là nữ sinh trường này “tàn phá” dữ dội thật. Một anh chàng sáng láng đẹp trai trong phút chốc thành ra bộ dạng này, thật thế thảm.
Hải Nghi nhìn anh ta bằng ánh mắt đồng tình, nhưng trong lòng cũng thầm đưa ra quyết định, sau này không được để Hải Nam một mình đối mặt với đám nữ sinh này, mình phải bảo vệ hắn.
Lúc này một chiếc xe BMW màu bạc từ từ dừng lại giữa đám nữ sinh và năm người. Kéo đám nữ sinh đang mê loạn về thực tại.
Cánh cửa mở ra, Hải Phong vô cùng đẹp trai và lịch lãm mỉm cười nhẹ với mọi người, thành công lần nữa làm cho đám nữ sinh chuẩn bị đăng kí nhập viện vì “thiếu máu”.
Hải Phong nhìn bọn người Hải Nam nói.
-Hi, sớm nhỉ!
-Ngài hiệu trưởng, tốc độ của ngài cũng quá chậm đi.
Hải Nam trêu chọc nhìn “hiệu trưởng” khiêu khích.
Không thèm ngó tới tên “học trò” này nữa. Hải Phong nhanh chóng vòng qua cửa xe bên kia, mở ra, một đôi chân trắng muốt bước xuống. Một cô gái xinh đẹp mĩ lệ động lòng người, ngũ quan tinh xảo, ánh mắt tự tin nhìn mọi người mỉm cười, mái tóc nâu xoăn dài tùy ý xõa bên vai làm nổi bật làn da tuyết trắng. Có thể dùng một hai từ để hình dung, đó là quyến rũ.
Hải Nghi nhìn thế nào cũng vẫn thấy quen mắt, hình như đã gặp ở đâu đó rồi.
“aaaaaaaaa, Hoàng Tử đến rồi”
Tiếng la hét của đám nữ sinh kéo Hải Nghi ra khỏi suy nghĩ của mình. Nhìn theo hướng la hét, chỉ thấy Hoàng Tử Minh dịu dàng như ánh nắng mặt trời mỉm cười đi tới. Từ lúc nào hắn được phong là Hoàng Tử rồi, từ lúc biết được tên hắn cô đã thầm nhẩm “Hoàng tử Mặt Trời”, không ngờ nó đã được sử dụng như một nickname.
-Chị, đến rồi sao. Hiệu trưởng, chào thầy.
Hoàng Tử Minh đứng trước mặt nỹ nữ gọi một tiếng chị. Cũng nói cho mọi người biết đucợ thân phận của cô gái xinh đẹp này. Thật bất ngờ nha, không ngờ hôm nay mọi người được gặp mặt đại tiểu thư nhà họ Hoàng- Hoàng Bảo Anh- “Kiều nữ thương trường”.
Hải Nghi như bừng tỉnh đại ngộ, phì cười thành tiếng thu hút ánh của mọi người.
-Hải Nghi, chuyện gì vậy.
Hải Nam thích nhìn bộ dáng khi cười của cô, tò mò hỏi. Hải Nghi chỉ chỉ mỹ nữ trước mặt nhìn Hải Nam, sau đó lại quay sang anh em Hải Duy, thản nhiên nói.
-Cô ấy chẳng phải là “phụ huynh học sinh” mà Hải Phong gặp trước kia sao.
Ba người ngẩng ra sau đó tỏ vẻ hiểu rõ. Anh em Hải Duy vẫn còn nhớ mối thù hôm trước vì Hải Phong có lý do chính đáng là đi gặp phụ huynh học sinh chuẩn bị hồ sơ nhập học cho học sinh cho nên không bị ông phạt. Ngay hôm sau có học sinh Hoàng Tử Minh đến trường nhập học.
“Tách”
Trong thời khắc quan trọng này không thể thiếu sự có mặt của Hà Hiểu Lam- Trưởng ban CLB báo chí. Hiểu Lam mặt quần jean , áo pull bên ngoài khoác một chiếc áo jean ngắn đến ngang lưng, chuyên nghiệp hướng micro vào mỹ nữ.
-Chị Bảo Anh, đối với chuyến tham quan này có ý kiến gì không?
-Vâng, tôi rất vui khi được hiệu trưởng Hải Phong mời tham gia chuyến tham quan này, hi vọng chuyến đi này có thể giúp Tử Minh làm quen được với nhiều bạn tốt.
Khi nói câu đó còn có ý tứ nhìn về phía của nhóm năm người Hải Nghi, thật đúng là người con gái thông minh, muốn giúp em trai có được mối quan hệ tốt với hai đại gia tộc để thuận lợi thừa kế tập đoàn Hoàng Gia.
-A, Hải Nam, Hải Nghi hôm nay hai người còn mặc áo đôi nha! Áo đều là màu trắng cả, hai người cho dân chúng biết tí cảm nhận đi.
Hiểu Lam tinh ý mà phát hiện áo của Hải Nam và Hải Nghi là cùng màu, tận tình hỏi rõ.
-Là trùng hợp thôi.
-Trùng hợp thôi.
Hai người ăn ý mà đưa ra câu trả lời giống nhau.
-Thật là trùng hợp nha, Hoàng Tử cũng mặc áo sơ mi trắng.
Lời vừa nói ra mọi người lúc này mới nhìn thấy rõ ràng Hoàng Tử Minh mặc áo sơ mi trắng còn tháo bỏ hai cúc áo, đẹp trai mê người đang cười tỏ vẻ không có gì nhìn Hải Nghi. Hải Nghi lười để ý, còn anh bạn Hải Nam thì không dễ chịu chút nào, nhìn vào giống như Hải Nghi và Hoàng Tử Minh mới là một cặp vậy vì họ đều mặc sơ mi trắng, còn hắn thì áo pull trắng.
Trong lòng âm thầm quyết định, nhất định sau này phải đặt làm áo đôi có một không hai để không có ai mặc trùng nữa.
-Đi thôi.
Hải Nghi tự nhiên nắm lấy bàn tay đang nắm chặt của Hải Nam vừa đi, vừa nói, đồng thời cũng khiến cho tâm tình ai kia buông lỏng đôi chút. Nắm chặt bàn tay mềm mại trong tay, Hải Nam khó có được tâm tình vui vẻ, nói.
-Ừ, chúng ta đi thôi.
Nói rồi hai người cứ thế bỏ lại mọi người đang bàn luận xôn xao, tay trong tay đi vào tòa nhà màu trắng.
-Này, Hải Nam đợi tớ với.
Anh chàng ca sĩ Minh Quân thấy bạn tốt đi cũng chẳng dám ở lại lâu cũng tiếp bước theo sau, mọi người cũng dần dần tiến vào trong.
Hiểu Lam đắc ý nhìn mấy ảnh, không tệ nha, hôm nay thu hoạch rất tốt, toàn lạ tuấn nam mỹ nữ, khiến người ta mở rộng tầm mắt.
/78
|