Vạn Kiệt thấy Tần Tích thảm thương, không nhịn được hít vào một hơi, anh thậm chí không dám nhìn đến sắc mặt của Cố Mộ Nghiêm, anh biết lần này Cố Mộ Nghiêm hoàn toàn nổi giận rồi, không ai ngăn cản được Cố Mộ Nghiêm cả.
Trước kia Cố Mộ Nghiêm đã từng tức giận một lần, Vạn Kiệt may mắn chính mắt nhìn thấy, từ đó về sau, anh cầu nguyện không cần thấy chuyện như vậy lần nữa, bây giờ nhớ lại còn có chút sợ, thế nhưng lần này chỉ sợ tồi tệ hơn.
Lão quỷ dưới sự nhắc nhở của đàn em, lão ta mới phát hiện mình đã bị bao vây, lão ta nhanh chóng xoay người thì đã nhìn thấy Cố Mộ Nghiêm từng bước một đi tới bên này, cả người hơi thở kinh khủng làm lão quỷ không nhịn được lui về phía sau, có chút sợ hãi ra tiếng: Cố đại thiếu, vì sao ngài đến đây?
Ngoại trừ Hàn Thành Nghiêu, đây là người duy nhất có thể làm cho lão ta cảm thấy sợ.
Cố Mộ Nghiêm không có nhìn lão quỷ, ngay cả không nhìn thấy những ánh mắt sợ hãi chung quanh, trong mắt của anh chỉ có Tần Tích đầm đìa máu tươi, không có ai biết, tay anh xuôi ở bên người thật ra thì đang run rẩy.
Lão quỷ nhìn Cố Mộ Nghiêm đi qua trước mặt mình, sợ đến nỗi rơi cây roi trong tay xuống đất, lão ta không biết tại sao Cố Mộ Nghiêm lại xuất hiện ở đây? Khi nhìn thấy Cố Mộ Nghiêm tháo dây, dịu dàng tiếp được thân thể cô trượt xuống thì lão quỷ hít vào một hơi, thân thể mềm nhũn, ngã xuống mặt đất.
Cô ta không phải là người phụ nữ của Hàn Thành Nghiêu hay sao?
Cố Mộ Nghiêm quỳ trên mặt đất ôm cô, tay lau vết bẩn trên gò má cô, giọng nói đè nén đến mức tận cùng, cuối cùng trở nên rất khàn, thậm chí mang theo một chút nghẹn ngào: Thật xin lỗi, anh sai rồi, anh không nên không tin em, anh sai rồi, thật xin lỗi. . .
Tần Tích từ từ mở mắt, khi nhìn thấy Cố Mộ Nghiêm, nước mắt của cô rốt cuộc không nhịn được rơi xuống.
Cố Mộ Nghiêm thương yêu nhìn cô, trong mắt tràn đầy đều là nỗi buồn, giọng nói rất dịu dàng: Sẽ không có lần sau, anh hứa, tha thứ cho anh có được hay không?
Được. Tần Tích cố gắng mỉm cười, khó khăn trả lời.
Nhắm mắt lại, cái gì cũng không cần nhìn, cái gì cũng không cần nghe, năm phút sau anh đưa em về nhà. Cố Mộ Nghiêm thương tiếc sờ sờ gương mặt của cô, sau đó nhẹ nhàng để cho cô tựa vào thân cây, cởi áo khoác che lên trên đầu của cô.
Trong tầm mắt của Tần Tích tối đen như mực, cô chậm rãi nhắm mắt lại, bởi vì có anh ở đây, cho nên cô rất an tâm, cô biết không có ai có thể làm tổn thương cô.
Cố Mộ Nghiêm chậm rãi đứng dậy, nhìn Tần Tích đầy thương yêu, tất cả biến mất trong khoảnh khắc đó, thay vào đó là như mưa to gió lớn giống như sự phẫn nộ, lập tức khiến người chung quanh đều sợ hãi, rối rít lui về phía sau, nhưng bọn họ mới lùi một bước, đã có người cầm súng chỉa vào eo của bọn họ từ phía sau.
Lão quỷ nhìn Cố Mộ Nghiêm đi về phía mình, Lão ta bị sợ đến thiếu chút nữa quỳ trên mặt đất, run run nói: Cố đại thiếu, tôi. . . Tôi nghĩ cô ấy là người của Hàn Thành Nghiêu, tôi thật sự không biết cô ấy là người của ngài, nếu sớm biết là người của ngài, cho tôi một trăm lá gan tôi cũng không dám động đến cô ấy. . .
Có mắt không tròng, cho nên mày phải chết! Cả người Cố Mộ Nghiêm tản ra một cỗ chém giết.
Cố đại thiếu, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi. Lão quỷ phù phù một tiếng, té quỵ dưới đất: Van cầu ngài tha cho tôi một mạng, về sau nếu như tôi có chỗ hữu dụng, tôi nhất định không màng sống chết, sẽ không ngần ngại!
Cố Mộ Nghiêm theo trên cao nhìn xuống Lão ta, cười lạnh, chậm rãi súng lên đạn, Lão quỷ cúi đầu đột nhiên nâng lên, trợn to hai mắt, bị sợ đến thiếu chút nữa tè ra quần: Cố đại thiếu, van cầu ngài tha
/135
|