Cơm nước xong, Tần Tích đã nhìn thấy dáng vẻ Hàn Thành Nghiêu muốn đi ra ngoài, cô đề nghị ở khách sạn chờ anh ta trở về, định tìm cơ hội chạy đi, đáng tiếc Hàn Thành Nghiêu không yên lòng, để cho cô đi theo mình.
Hàn Thành Nghiêu thấy dáng vẻ Tần Tích không tình ngyện lên xe: Em muốn trở lại bên cạnh anh ta?
Tần Tích muốn nói dĩ nhiên, nhưng nhìn đến vẻ mặt lạnh lùng của Hàn Thành Nghiêu, cô nuốt xuống lời nói cứng rắn bên môi, bây giờ cô không phải một mình, vẫn nên ít đắc tội với anh ta thì tốt hơn, nhưng tại sao cô gặp phải mọi người hung dữ như vậy, Cố Mộ Nghiêm, Hàn Thành Nghiêu cũng thế, thật là đủ rồi.
Hàn Thành Nghiêu hẹn gặp Lương Hạo ở biệt thự làng du lịch, nhưng không ngờ mới vừa xuống xe, bọn họ đã thấy người quen, Lão quỷ cũng nhìn thấy bọn họ, lộ ra nụ cười ma quỷ: Hàn tiên sinh, không thể nghĩ đến gặp anh ở Phượng thành.
Tần Tích nhìn nét mặt của Hàn Thành Nghiêu thì có thể thấy được anh ta rất chán ghét Lão quỷ, trên căn bản cũng không muốn nói với ông ta một câu nào.
Vẻ mặt Lão quỷ ngạo mạn: Hàn tiên sinh, lần trước nhiều người cũng không giết chết được tôi, có phải cảm thấy thủ hạ mình rất vô dụng không.
Hàn Thành Nghiêu lộ ra một nụ cười lạnh: Lần sau nhất định sẽ muốn mạng của mày!
Ha ha... Tao chờ.
Hàn Thành Nghiêu mang theo Tần Tích đi vào, Lão quỷ đứng ở phía sau nhìn bóng lưng bọn họ, trong mắt tràn #Sun.lqd#đầy tính toán, Hàn Thành Nghiêu, ở nước Anh tao bán cho mày ba phần mặt mũi, thế nhưng nơi này là Trung Quốc, mày cho rằng tao còn có thể sợ mày hay sao? Tao sẽ để cho mày có đến mà không có về.
Tần Tích đi theo Hàn Thành Nghiêu không bao lâu, thì thấy một người đàn ông tuấn tú đứng ở cửa một ngôi biệt thự, một bộ tây trang rất là chững chạc.
Dương Tiệp Thần là trợ lý đắc lực của Lương Hạo, nhận được thông báo của Lương Hạo, sáng sớm Dương Tiệp Thần đã đợi ở cửa, khi nhìn thấy Hàn Thành Nghiêu xuất hiện, anh ta liền nghênh đón, lễ phép mở miệng: Hàn tiên sinh, Lương tổng lập tức tới ngay, xin ngài đi vào trước ngồi một chút.
Hàn Thành Nghiêu người này không thích nhất chính là việc chờ đợi, cho nên chân mày thoáng vừa nhíu, Dương Tiệp Thần bị khí thế trên người anh ta chấn động, thái độ cung kính hơn, trong lòng lại điên cuồng mắng, khi nào thì lão đại tới à? Nghe nói tối hôm qua vì một người phụ nữ, lão đại thiếu chút nữa xốc lên cả Phượng thành, cũng không biết lúc nào thì chọc * nợ, phụ nữ chính là họa thủy, tuyệt đối không thể chạm vào.
Có lẽ là đợi khoảng mười phút, trên mặt Hàn Thành Nghiêu toát ra sự không kiên nhẫn mà không dễ dàng phát giác ra được, nhưng cho dù chỉ là như vậy, một cảm giác bị áp bức cũng vòng quanh ở bốn phía, Dương Tiệp Thần thỉnh thoảng nhìn về phía đồng hồ trên cổ tay, trong lòng có chút run sợ khi đối mặt với Hàn Thành Nghiêu, nhưng lại không thể rời đi, thật là hành hạ mà.
Nhưng mà hôm nay sau khi gặp qua Hàn Thành Nghiêu, Dương Tiệp Thần cũng coi như biết vì sao Hàn Thành Nghiêu có thể xưng bá ở nước Anh, khí thế kia thật không có mấy người có thể so được.
Lương Hạo ngồi ở trong xe, sau đó tiếp điện thoại di động, bên kia Lí Mặc đè thấp giọng gào thét: Làm xong việc đến đây sớm một chút đó.
Một mình anh ta đối mặt với Cố Mộ Nghiêm, thật sự là rất khủng bố mà.
Miệng của cậu thật sự giống bà xã của người khác. Vẻ mặt Lương Hạo nhẹ nhõm: Đừng sợ, nếu lại không tìm được người phụ nữ kia, cậu nhiều lắm là đi bệnh viện ở mười ngày nửa tháng thôi mà, không chết người được, ngoan.
Lí Mặc giận quát: Ngoan em gái cậu, cậu dụ dỗ chó à!
Cậu là chó sao? Lương Hạo còn có tâm tình nhạo báng anh ta, thấy bóng dáng Dương Tiệp Thần xuất hiện trong tầm mắt, anh ta nói: Được rồi, đừng có nhiều chuyện nữa, tôi đến rồi, sau này lại nói.
Sớm đến đây một chút ——!
Lương Hạo trực tiếp cúp điện thoại, còn chưa có xuống xe đã nhìn thấy Dương Tiệp Thần có chút vội vàng chào đón, Lương Hạo rất là không nhanh không chậm, chậm chạm: Sao thế?
Dương Tiệp Thần giống như thấy cứu tinh vậy, còn kém xông lên hung hăng hôn anh ta một chút: Lão đại, cuối cùng anh cũng đến.
Vội cái gì. Lương Hạo cắm tay ở trong túi.
Hàn tiên sinh đã đợi anh mười lăm phút rồi, anh mau vào đi thôi. Anh thật sự không chịu nổi vẻ áp bức này, cho nên mới kiếm cớ ra ngoài.
Lương Hạo liếc mắt nhìn Dương Tiệp Thần, sau đó cất bước đi vào bên trong, nhưng mới đi hai bước, sau lưng đã truyền đến giọng nói của Lão quỷ: Lương tổng, gặp anh một lần thật đúng là không dễ dàng.
Lương Hạo dừng lại bước chân, quay đầu lại nhìn người dần dần đi tới, Lão quỷ, anh ta có nghe nói qua, chỉ là không có hợp tác qua, Lương Hạo cảm thấy việc làm của Lão quỷ thật sự không có đạo đức, dù là chuyện gì, chỉ cần có thể kiếm tiền, chuyện ghê tởm gì cũng làm, chỉ là trong ngày thường hai người gần như không có giao tiếp gì, lần này thế nhưng đặc biệt tới nơi này tìm anh ta.
Lão đại. Dương Tiệp Thần nhìn về phía Lương Hạo, Lương Hạo không biến sắc nhìn Lão quỷ: Không biết tìm tôi có chuyện gì?
Lão quỷ nói: Muốn bàn với Lương tổng một vụ giao dịch, không biết Lương tổng có thể cho tôi một chút thời gian được không.
Thật là vô cùng thật xin lỗi, tôi đã hẹn khách, sợ rằng phải đợi lần sau rồi. Lương Hạo áy náy mỉm cười, anh ta không có hảo cảm đối với Lão quỷ, cũng không còn hứng thú hợp tác với ông ta.
Đôi mắt Lão quỷ nhíu lại, tay xoa xoa chiếc nhẫn dừng lại: Lương tổng nói khách không phải là Hàn Thành Nghiêu Hàn tiên sinh chứ?
Không sai.
Trong mắt của Lão quỷ thoáng qua sự tàn ác, nhưng trên mặt vẫn duy trì nụ cười: Vậy lần sau tôi trở lại quấy rầy Lương tổng.
Lương Hạo gật đầu một cái, sau đó xoay người đi vào, Dương Tiệp Thần bước nhanh đuổi theo, Dương Tiệp Thần cũng không bất ngờ với quyết định của Lương Hạo, người có chút đầu óc, giữa Lão quỷ và ở Hàn Thành Nghiêu, mắt cũng sẽ không bị mù mà lựa chọn Lão quỷ, trừ phi đầu óc người nọ thật sự là nước vào.
Tần Tích ngồi ở một bên, trong lòng vẫn tính toán phải chạy trốn như thế nào, làm thế nào mới có thể khiến Hàn Thành Nghiêu bỏ qua cho mình, cho dù hôm nay như thế nào, cô đều chắc chắn phải rời đi mới được.
Ngay vào lúc này, Lương Hạo đi tới, liếc mắt thấy được Hàn Thành Nghiêu, trong mắt thoáng qua sự kinh ngạc, không thể nghĩ đến có người đàn ông dáng dấp tuấn tú như vậy, tuy nhiên nó không có chút nào có vẻ nương khí, cả người tản ra hơi thở vương giả.
Hàn tiên sinh, thật xin lỗi, để cho anh chờ lâu.
Một giọng nói ôn hòa cắt đứt suy nghĩ của Tần Tích, cô ngẩng đầu lên đã nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi đi tới, anh ta một bộ bình thường màu trắng, trong lịch sự lại lộ ra một dòng khí phách, chắc hẳn đây chính là người mà Hàn Thành Nghiêu muốn gặp hôm nay.
Hàn Thành Nghiêu chậm rãi đứng dậy, khẽ nhíu mày: Lương tổng thật đúng là người luôn bận rộn, gặp mặt thật không dễ dàng.
Chẳng qua chỉ đợi mười lăm phút, Hàn Thành Nghiêu đã rất không hài lòng, nếu Lương Hạo không tới, Tần Tích đoán chừng Hàn Thành Nghiêu sẽ trực tiếp rời đi.
Hàn tiên sinh nói đùa. Lương Hạo đi tới, vừa mới chuẩn bị ngồi xuống, ánh mắt lại liếc thấy một cô gái ngồi bên cạnh, vốn là mới bắt đầu chỉ là kinh ngạc thế nhưng bên người Hàn Thành Nghiêu lại xuất hiện phụ nữ, không phải đều nói Hàn Thành Nghiêu không có hứng thú với phụ nữ hay sao? Cho nên khó tránh khỏi nhìn nhiều một chút, thế nhưng vừa nhìn thấy khiến Lương Hạo cho kinh sợ ngay.
Bọn họ tìm kiếm người phụ nữ này ở bên ngoài nghiêng trời lệch đất, mà cô lại đang nơi này, đây không phải là Tần Tích thì còn có thể là ai.
Tần Tích tự nhiên cũng đã nhận ra #Sun.lqd#ánh mắt kinh ngạc của Lương Hạo, hơi không hiểu, cô có gì không thích hợp sao?
Làm sao cô sẽ chung một chỗ với Hàn Thành Nghiêu? Chuyện này rốt cuộc là như thế nào.
Lương Hạo theo bản năng lấy ra điện thoại di động nói cho Cố Mộ Nghiêm, nhưng chợt thấy Hàn Thành Nghiêu nhìn mình chằm chằm, anh ta nở nụ cười, ưu nhã đứng dậy: Thật xin lỗi, xin lỗi không tiếp được.
Nhưng vừa mới đi ra khỏi, Lương Hạo rất kích động, bấm số di động của Cố Mộ Nghiêm nói rằng: Tôi tìm được người phụ nữ của cậu ——
Khi Cố Mộ Nghiêm từ chỗ Lương Hạo biết được Tần tiếc cùng Hàn Thành Nghiêu đi chung với nhau, chân mày anh nhíu thật chặt, khó trách ngày hôm qua anh không tìm được, hoá ra là cô ở bên người của Hàn Thành Nghiêu, nhưng tại sao bọn họ có thể ở cùng nhau? Hàn Thành Nghiêu không phải vẫn luôn ở nước Anh phát triển sao? Hay là giữa bọn họ thật ra vẫn luôn lén lút liên hệ.
Nghĩ đến khả năng này, tay Cố Mộ Nghiêm nắm chặt điện thoại di động, đột nhiên, bên tai vang lên lời nói trước khi cô chạy đi ngày hôm qua.
—— Từ đầu tới cuối anh không tin em, cho nên anh luôn không hi vọng em gặp thầy Phạm, không hi vọng em tiếp xúc quá nhiều với người đàn ông khác, trước kia còn chưa tính, nhưng bây giờ chúng ta đã đi đến một bước này, anh chính là không tin em, Cố Mộ Nghiêm, trong lòng anh em không đáng giá tin tưởng như thế sao?
Bỗng dưng, Cố Mộ Nghiêm nhắm mắt lại mấy giây, anh muốn học sẽ tin tưởng cô, anh đã tổn thương cô một lần, lần này không thể tổn thương cô nữa, anh nhất định phải tỉnh táo một chút.
Lương Hạo, để mắt đến cô ấy.
Lương Hạo gật đầu: Được, tôi tận lực kéo, cậu qua đây nhanh lên!
Cố Mộ Nghiêm cúp điện thoại vội chạy đến chỗ Lương Hạo, anh nhất định phải biết rõ chân tướng, ngày hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao Hàn Thành Nghiêu lại đột nhiên xuất hiện ở Phượng thành, lại trùng hợp gặp gỡ với Tần Tích như vậy.
Lương Hạo đi vào như không có chuyện gì xảy ra, sau khi ngồi xuống nói mấy câu với Hàn Thành Nghiêu, đột nhiên nói: Hàn tiên sinh, về chuyện hợp tác của chúng ta tôi muốn bàn bạc với một mình anh, cho nên có thể mời người bên cạnh đi thiên sảnh nghỉ ngơi một chút hay không.
Trong lòng Tần Tích vui mừng, tuy nhiên lại không dám biểu hiện rõ ràng.
Hàn Thành Nghiêu suy nghĩ chốc lát, liếc mắt nhìn Tần Tích nói với Chu Sâm: Không được rời khỏi cô ấy, bảo vệ tốt an toàn của cô ấy, nếu có gì sai sót, cậu về nước Anh cho tôi.”
Dạ, Hàn tiên sinh. Chu Sâm trả lời.
Tần Tích căng thẳng trong lòng, lĩnh Chu Sâm không kém, hơn nữa riêng Hàn Thành Nghiêu ra lệnh, bị anh ta nhìn chằm chằm, làm sao cô chạy trốn đây, Hàn Thành Nghiêu nói để cho Chu Sâm bảo vệ mình, nhưng cô nghĩ chính là giám sát.
Lương Hạo nghe được lời nói của Hàn Thành Nghiêu, hơi híp mắt một cái, gọi Dương Tiệp Thần đến, nhỏ giọng nói với anh ta mấy câu, sau đó để cho Dương Tiệp Thần dẫn bọn họ đi thiên sảnh.
Hàn Thành Nghiêu thấy dáng vẻ Tần Tích không tình ngyện lên xe: Em muốn trở lại bên cạnh anh ta?
Tần Tích muốn nói dĩ nhiên, nhưng nhìn đến vẻ mặt lạnh lùng của Hàn Thành Nghiêu, cô nuốt xuống lời nói cứng rắn bên môi, bây giờ cô không phải một mình, vẫn nên ít đắc tội với anh ta thì tốt hơn, nhưng tại sao cô gặp phải mọi người hung dữ như vậy, Cố Mộ Nghiêm, Hàn Thành Nghiêu cũng thế, thật là đủ rồi.
Hàn Thành Nghiêu hẹn gặp Lương Hạo ở biệt thự làng du lịch, nhưng không ngờ mới vừa xuống xe, bọn họ đã thấy người quen, Lão quỷ cũng nhìn thấy bọn họ, lộ ra nụ cười ma quỷ: Hàn tiên sinh, không thể nghĩ đến gặp anh ở Phượng thành.
Tần Tích nhìn nét mặt của Hàn Thành Nghiêu thì có thể thấy được anh ta rất chán ghét Lão quỷ, trên căn bản cũng không muốn nói với ông ta một câu nào.
Vẻ mặt Lão quỷ ngạo mạn: Hàn tiên sinh, lần trước nhiều người cũng không giết chết được tôi, có phải cảm thấy thủ hạ mình rất vô dụng không.
Hàn Thành Nghiêu lộ ra một nụ cười lạnh: Lần sau nhất định sẽ muốn mạng của mày!
Ha ha... Tao chờ.
Hàn Thành Nghiêu mang theo Tần Tích đi vào, Lão quỷ đứng ở phía sau nhìn bóng lưng bọn họ, trong mắt tràn #Sun.lqd#đầy tính toán, Hàn Thành Nghiêu, ở nước Anh tao bán cho mày ba phần mặt mũi, thế nhưng nơi này là Trung Quốc, mày cho rằng tao còn có thể sợ mày hay sao? Tao sẽ để cho mày có đến mà không có về.
Tần Tích đi theo Hàn Thành Nghiêu không bao lâu, thì thấy một người đàn ông tuấn tú đứng ở cửa một ngôi biệt thự, một bộ tây trang rất là chững chạc.
Dương Tiệp Thần là trợ lý đắc lực của Lương Hạo, nhận được thông báo của Lương Hạo, sáng sớm Dương Tiệp Thần đã đợi ở cửa, khi nhìn thấy Hàn Thành Nghiêu xuất hiện, anh ta liền nghênh đón, lễ phép mở miệng: Hàn tiên sinh, Lương tổng lập tức tới ngay, xin ngài đi vào trước ngồi một chút.
Hàn Thành Nghiêu người này không thích nhất chính là việc chờ đợi, cho nên chân mày thoáng vừa nhíu, Dương Tiệp Thần bị khí thế trên người anh ta chấn động, thái độ cung kính hơn, trong lòng lại điên cuồng mắng, khi nào thì lão đại tới à? Nghe nói tối hôm qua vì một người phụ nữ, lão đại thiếu chút nữa xốc lên cả Phượng thành, cũng không biết lúc nào thì chọc * nợ, phụ nữ chính là họa thủy, tuyệt đối không thể chạm vào.
Có lẽ là đợi khoảng mười phút, trên mặt Hàn Thành Nghiêu toát ra sự không kiên nhẫn mà không dễ dàng phát giác ra được, nhưng cho dù chỉ là như vậy, một cảm giác bị áp bức cũng vòng quanh ở bốn phía, Dương Tiệp Thần thỉnh thoảng nhìn về phía đồng hồ trên cổ tay, trong lòng có chút run sợ khi đối mặt với Hàn Thành Nghiêu, nhưng lại không thể rời đi, thật là hành hạ mà.
Nhưng mà hôm nay sau khi gặp qua Hàn Thành Nghiêu, Dương Tiệp Thần cũng coi như biết vì sao Hàn Thành Nghiêu có thể xưng bá ở nước Anh, khí thế kia thật không có mấy người có thể so được.
Lương Hạo ngồi ở trong xe, sau đó tiếp điện thoại di động, bên kia Lí Mặc đè thấp giọng gào thét: Làm xong việc đến đây sớm một chút đó.
Một mình anh ta đối mặt với Cố Mộ Nghiêm, thật sự là rất khủng bố mà.
Miệng của cậu thật sự giống bà xã của người khác. Vẻ mặt Lương Hạo nhẹ nhõm: Đừng sợ, nếu lại không tìm được người phụ nữ kia, cậu nhiều lắm là đi bệnh viện ở mười ngày nửa tháng thôi mà, không chết người được, ngoan.
Lí Mặc giận quát: Ngoan em gái cậu, cậu dụ dỗ chó à!
Cậu là chó sao? Lương Hạo còn có tâm tình nhạo báng anh ta, thấy bóng dáng Dương Tiệp Thần xuất hiện trong tầm mắt, anh ta nói: Được rồi, đừng có nhiều chuyện nữa, tôi đến rồi, sau này lại nói.
Sớm đến đây một chút ——!
Lương Hạo trực tiếp cúp điện thoại, còn chưa có xuống xe đã nhìn thấy Dương Tiệp Thần có chút vội vàng chào đón, Lương Hạo rất là không nhanh không chậm, chậm chạm: Sao thế?
Dương Tiệp Thần giống như thấy cứu tinh vậy, còn kém xông lên hung hăng hôn anh ta một chút: Lão đại, cuối cùng anh cũng đến.
Vội cái gì. Lương Hạo cắm tay ở trong túi.
Hàn tiên sinh đã đợi anh mười lăm phút rồi, anh mau vào đi thôi. Anh thật sự không chịu nổi vẻ áp bức này, cho nên mới kiếm cớ ra ngoài.
Lương Hạo liếc mắt nhìn Dương Tiệp Thần, sau đó cất bước đi vào bên trong, nhưng mới đi hai bước, sau lưng đã truyền đến giọng nói của Lão quỷ: Lương tổng, gặp anh một lần thật đúng là không dễ dàng.
Lương Hạo dừng lại bước chân, quay đầu lại nhìn người dần dần đi tới, Lão quỷ, anh ta có nghe nói qua, chỉ là không có hợp tác qua, Lương Hạo cảm thấy việc làm của Lão quỷ thật sự không có đạo đức, dù là chuyện gì, chỉ cần có thể kiếm tiền, chuyện ghê tởm gì cũng làm, chỉ là trong ngày thường hai người gần như không có giao tiếp gì, lần này thế nhưng đặc biệt tới nơi này tìm anh ta.
Lão đại. Dương Tiệp Thần nhìn về phía Lương Hạo, Lương Hạo không biến sắc nhìn Lão quỷ: Không biết tìm tôi có chuyện gì?
Lão quỷ nói: Muốn bàn với Lương tổng một vụ giao dịch, không biết Lương tổng có thể cho tôi một chút thời gian được không.
Thật là vô cùng thật xin lỗi, tôi đã hẹn khách, sợ rằng phải đợi lần sau rồi. Lương Hạo áy náy mỉm cười, anh ta không có hảo cảm đối với Lão quỷ, cũng không còn hứng thú hợp tác với ông ta.
Đôi mắt Lão quỷ nhíu lại, tay xoa xoa chiếc nhẫn dừng lại: Lương tổng nói khách không phải là Hàn Thành Nghiêu Hàn tiên sinh chứ?
Không sai.
Trong mắt của Lão quỷ thoáng qua sự tàn ác, nhưng trên mặt vẫn duy trì nụ cười: Vậy lần sau tôi trở lại quấy rầy Lương tổng.
Lương Hạo gật đầu một cái, sau đó xoay người đi vào, Dương Tiệp Thần bước nhanh đuổi theo, Dương Tiệp Thần cũng không bất ngờ với quyết định của Lương Hạo, người có chút đầu óc, giữa Lão quỷ và ở Hàn Thành Nghiêu, mắt cũng sẽ không bị mù mà lựa chọn Lão quỷ, trừ phi đầu óc người nọ thật sự là nước vào.
Tần Tích ngồi ở một bên, trong lòng vẫn tính toán phải chạy trốn như thế nào, làm thế nào mới có thể khiến Hàn Thành Nghiêu bỏ qua cho mình, cho dù hôm nay như thế nào, cô đều chắc chắn phải rời đi mới được.
Ngay vào lúc này, Lương Hạo đi tới, liếc mắt thấy được Hàn Thành Nghiêu, trong mắt thoáng qua sự kinh ngạc, không thể nghĩ đến có người đàn ông dáng dấp tuấn tú như vậy, tuy nhiên nó không có chút nào có vẻ nương khí, cả người tản ra hơi thở vương giả.
Hàn tiên sinh, thật xin lỗi, để cho anh chờ lâu.
Một giọng nói ôn hòa cắt đứt suy nghĩ của Tần Tích, cô ngẩng đầu lên đã nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi đi tới, anh ta một bộ bình thường màu trắng, trong lịch sự lại lộ ra một dòng khí phách, chắc hẳn đây chính là người mà Hàn Thành Nghiêu muốn gặp hôm nay.
Hàn Thành Nghiêu chậm rãi đứng dậy, khẽ nhíu mày: Lương tổng thật đúng là người luôn bận rộn, gặp mặt thật không dễ dàng.
Chẳng qua chỉ đợi mười lăm phút, Hàn Thành Nghiêu đã rất không hài lòng, nếu Lương Hạo không tới, Tần Tích đoán chừng Hàn Thành Nghiêu sẽ trực tiếp rời đi.
Hàn tiên sinh nói đùa. Lương Hạo đi tới, vừa mới chuẩn bị ngồi xuống, ánh mắt lại liếc thấy một cô gái ngồi bên cạnh, vốn là mới bắt đầu chỉ là kinh ngạc thế nhưng bên người Hàn Thành Nghiêu lại xuất hiện phụ nữ, không phải đều nói Hàn Thành Nghiêu không có hứng thú với phụ nữ hay sao? Cho nên khó tránh khỏi nhìn nhiều một chút, thế nhưng vừa nhìn thấy khiến Lương Hạo cho kinh sợ ngay.
Bọn họ tìm kiếm người phụ nữ này ở bên ngoài nghiêng trời lệch đất, mà cô lại đang nơi này, đây không phải là Tần Tích thì còn có thể là ai.
Tần Tích tự nhiên cũng đã nhận ra #Sun.lqd#ánh mắt kinh ngạc của Lương Hạo, hơi không hiểu, cô có gì không thích hợp sao?
Làm sao cô sẽ chung một chỗ với Hàn Thành Nghiêu? Chuyện này rốt cuộc là như thế nào.
Lương Hạo theo bản năng lấy ra điện thoại di động nói cho Cố Mộ Nghiêm, nhưng chợt thấy Hàn Thành Nghiêu nhìn mình chằm chằm, anh ta nở nụ cười, ưu nhã đứng dậy: Thật xin lỗi, xin lỗi không tiếp được.
Nhưng vừa mới đi ra khỏi, Lương Hạo rất kích động, bấm số di động của Cố Mộ Nghiêm nói rằng: Tôi tìm được người phụ nữ của cậu ——
Khi Cố Mộ Nghiêm từ chỗ Lương Hạo biết được Tần tiếc cùng Hàn Thành Nghiêu đi chung với nhau, chân mày anh nhíu thật chặt, khó trách ngày hôm qua anh không tìm được, hoá ra là cô ở bên người của Hàn Thành Nghiêu, nhưng tại sao bọn họ có thể ở cùng nhau? Hàn Thành Nghiêu không phải vẫn luôn ở nước Anh phát triển sao? Hay là giữa bọn họ thật ra vẫn luôn lén lút liên hệ.
Nghĩ đến khả năng này, tay Cố Mộ Nghiêm nắm chặt điện thoại di động, đột nhiên, bên tai vang lên lời nói trước khi cô chạy đi ngày hôm qua.
—— Từ đầu tới cuối anh không tin em, cho nên anh luôn không hi vọng em gặp thầy Phạm, không hi vọng em tiếp xúc quá nhiều với người đàn ông khác, trước kia còn chưa tính, nhưng bây giờ chúng ta đã đi đến một bước này, anh chính là không tin em, Cố Mộ Nghiêm, trong lòng anh em không đáng giá tin tưởng như thế sao?
Bỗng dưng, Cố Mộ Nghiêm nhắm mắt lại mấy giây, anh muốn học sẽ tin tưởng cô, anh đã tổn thương cô một lần, lần này không thể tổn thương cô nữa, anh nhất định phải tỉnh táo một chút.
Lương Hạo, để mắt đến cô ấy.
Lương Hạo gật đầu: Được, tôi tận lực kéo, cậu qua đây nhanh lên!
Cố Mộ Nghiêm cúp điện thoại vội chạy đến chỗ Lương Hạo, anh nhất định phải biết rõ chân tướng, ngày hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao Hàn Thành Nghiêu lại đột nhiên xuất hiện ở Phượng thành, lại trùng hợp gặp gỡ với Tần Tích như vậy.
Lương Hạo đi vào như không có chuyện gì xảy ra, sau khi ngồi xuống nói mấy câu với Hàn Thành Nghiêu, đột nhiên nói: Hàn tiên sinh, về chuyện hợp tác của chúng ta tôi muốn bàn bạc với một mình anh, cho nên có thể mời người bên cạnh đi thiên sảnh nghỉ ngơi một chút hay không.
Trong lòng Tần Tích vui mừng, tuy nhiên lại không dám biểu hiện rõ ràng.
Hàn Thành Nghiêu suy nghĩ chốc lát, liếc mắt nhìn Tần Tích nói với Chu Sâm: Không được rời khỏi cô ấy, bảo vệ tốt an toàn của cô ấy, nếu có gì sai sót, cậu về nước Anh cho tôi.”
Dạ, Hàn tiên sinh. Chu Sâm trả lời.
Tần Tích căng thẳng trong lòng, lĩnh Chu Sâm không kém, hơn nữa riêng Hàn Thành Nghiêu ra lệnh, bị anh ta nhìn chằm chằm, làm sao cô chạy trốn đây, Hàn Thành Nghiêu nói để cho Chu Sâm bảo vệ mình, nhưng cô nghĩ chính là giám sát.
Lương Hạo nghe được lời nói của Hàn Thành Nghiêu, hơi híp mắt một cái, gọi Dương Tiệp Thần đến, nhỏ giọng nói với anh ta mấy câu, sau đó để cho Dương Tiệp Thần dẫn bọn họ đi thiên sảnh.
/135
|