Ưm ưm ưm. . . Cố Mộ Nghiêm. . . Cô đánh bờ vai của anh, Cố Mộ Nghiêm rên lên một tiếng, buông lỏng cô ra, Tần Tích có chút luống cuống, lo lắng hỏi: Làm anh đau sao? Thật xin lỗi, thật xin lỗi, ai bảo anh đột nhiên hôn. . . Hôn em . . .
Cố Mộ Nghiêm đưa tay chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, luồng vào mái tóc đến sau tai, đột nhiên mở miệng nói: Tần Tích, gả cho anh đi.
Tần Tích nằm ở trên ngực của anh, bị anh thình lình xảy ra những lời này làm cho có chút không phản ứng kịp, rồi sau đó nhịp tim bắt đầu tăng nhanh, nhưng lại vẫn còn có chút trốn tránh, cô thu liễm hạ đôi mắt nhỏ giọng nói: Tại sao đột nhiên nói lời như vậy, anh nên dưỡng thân thể cho tốt trước đi đã.
Cố Mộ Nghiêm muốn ngồi dậy, Tần Tích vội vàng ngăn, lo lắng nói: Anh đừng cử động, vết thương của anh còn chưa lành, sẽ vỡ ra đó.
Anh cố chấp ngồi dậy, nắm tay của cô, nhìn chằm chằm vào mắt của cô nói: Tần Tích, gả cho anh được không? Đời này anh chỉ muốn kết hôn với em thôi.
Tần Tích im lặng một chút, ngay từ lúc bắt đầu cô bị ép đi cùng với anh, cho nên cô luôn muốn chạy trốn để rời khỏi anh, nhưng trải qua mấy ngày nay ở chung, cô biết mình đã thích người đàn ông này rồi, nhưng nghĩ đến cuộc sống sau hôn nhân, trong lòng cô thấp thỏm và lo lắng, cô và Cố Mộ Nghiêm thật sự thích hợp sao? Thật sự có thể ở chung một chỗ cả đời sao? Cô không có chắc chắn chút nào, không phải là bởi vì anh không tốt, mà bởi vì rất nhiều nhân tố bên ngoài, giữa bọn họ có sự khác biệt về văn hóa và bối cảnh.
Cố Mộ Nghiêm sao lại không nhìn ra sự do dự của cô chứ, giữ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nói lời giống như tuyên thệ: Tần Tích, làm bà xã anh đi, đời này anh sẽ tốt với em. Nói xong, anh nhẹ nhàng hôn môi của cô, mà tay cũng bắt đầu không an phận, thời kỳ này không thể không dùng thủ đoạn được.
Tần Tích có chút ngượng ngùng, lại không dám đẩy anh quá sức, sợ đụng vết thương của anh: Cố Mộ Nghiêm. . . Không cần. . . Ưm ưm ưm. . . Vết thương của anh. . .
Đồng ý với anh được không? Môi của anh dán vào môi của cô, nhẹ nhàng nỉ non.
Tần Tích bị anh làm cho có chút khó chịu, vừa rối rắm trong ý nghĩ của mình, vừa muốn chống lại tay làm loạn của anh: Đừng mà. . .
Tay Cố Mộ Nghiêm càng thêm một đường đi xuống, Tần Tích kêu lên, vội vàng nắm lấy cánh tay anh, liều mạng lắc đầu: Không được.
Này có đồng ý hay không? Cố Mộ Nghiêm biết mình làm như vậy có chút hèn hạ, nhưng anh không muốn mất cô, hơn nữa anh cũng có thể cảm thấy cô không thờ ơ đối với mình.
Tần Tích mở ra cặp mắt mông lung, đối diện với đôi mắt đen tối của anh, ở trong đó tràn đầy đều là tình cảm và chân thành, trong lòng cô vừa động, bật thốt lên đồng ý: Được.
Cố Mộ Nghiêm mỉm cười thỏa mãn, nhưng tay cũng không có rút lui, ngược lại càng thêm quạt gió thổi lửa, Tần Tích bị anh trêu chọc nên khó chịu: Đừng như vậy. . . . . .
Vậy em có yêu anh hay không? Cố Mộ Nghiêm được voi đòi tiên hỏi.
Tần Tích có chút tức
Cố Mộ Nghiêm đưa tay chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, luồng vào mái tóc đến sau tai, đột nhiên mở miệng nói: Tần Tích, gả cho anh đi.
Tần Tích nằm ở trên ngực của anh, bị anh thình lình xảy ra những lời này làm cho có chút không phản ứng kịp, rồi sau đó nhịp tim bắt đầu tăng nhanh, nhưng lại vẫn còn có chút trốn tránh, cô thu liễm hạ đôi mắt nhỏ giọng nói: Tại sao đột nhiên nói lời như vậy, anh nên dưỡng thân thể cho tốt trước đi đã.
Cố Mộ Nghiêm muốn ngồi dậy, Tần Tích vội vàng ngăn, lo lắng nói: Anh đừng cử động, vết thương của anh còn chưa lành, sẽ vỡ ra đó.
Anh cố chấp ngồi dậy, nắm tay của cô, nhìn chằm chằm vào mắt của cô nói: Tần Tích, gả cho anh được không? Đời này anh chỉ muốn kết hôn với em thôi.
Tần Tích im lặng một chút, ngay từ lúc bắt đầu cô bị ép đi cùng với anh, cho nên cô luôn muốn chạy trốn để rời khỏi anh, nhưng trải qua mấy ngày nay ở chung, cô biết mình đã thích người đàn ông này rồi, nhưng nghĩ đến cuộc sống sau hôn nhân, trong lòng cô thấp thỏm và lo lắng, cô và Cố Mộ Nghiêm thật sự thích hợp sao? Thật sự có thể ở chung một chỗ cả đời sao? Cô không có chắc chắn chút nào, không phải là bởi vì anh không tốt, mà bởi vì rất nhiều nhân tố bên ngoài, giữa bọn họ có sự khác biệt về văn hóa và bối cảnh.
Cố Mộ Nghiêm sao lại không nhìn ra sự do dự của cô chứ, giữ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nói lời giống như tuyên thệ: Tần Tích, làm bà xã anh đi, đời này anh sẽ tốt với em. Nói xong, anh nhẹ nhàng hôn môi của cô, mà tay cũng bắt đầu không an phận, thời kỳ này không thể không dùng thủ đoạn được.
Tần Tích có chút ngượng ngùng, lại không dám đẩy anh quá sức, sợ đụng vết thương của anh: Cố Mộ Nghiêm. . . Không cần. . . Ưm ưm ưm. . . Vết thương của anh. . .
Đồng ý với anh được không? Môi của anh dán vào môi của cô, nhẹ nhàng nỉ non.
Tần Tích bị anh làm cho có chút khó chịu, vừa rối rắm trong ý nghĩ của mình, vừa muốn chống lại tay làm loạn của anh: Đừng mà. . .
Tay Cố Mộ Nghiêm càng thêm một đường đi xuống, Tần Tích kêu lên, vội vàng nắm lấy cánh tay anh, liều mạng lắc đầu: Không được.
Này có đồng ý hay không? Cố Mộ Nghiêm biết mình làm như vậy có chút hèn hạ, nhưng anh không muốn mất cô, hơn nữa anh cũng có thể cảm thấy cô không thờ ơ đối với mình.
Tần Tích mở ra cặp mắt mông lung, đối diện với đôi mắt đen tối của anh, ở trong đó tràn đầy đều là tình cảm và chân thành, trong lòng cô vừa động, bật thốt lên đồng ý: Được.
Cố Mộ Nghiêm mỉm cười thỏa mãn, nhưng tay cũng không có rút lui, ngược lại càng thêm quạt gió thổi lửa, Tần Tích bị anh trêu chọc nên khó chịu: Đừng như vậy. . . . . .
Vậy em có yêu anh hay không? Cố Mộ Nghiêm được voi đòi tiên hỏi.
Tần Tích có chút tức
/135
|