Em cho rằng ai cũng ngốc giống em, ngốc đến muốn chết, nơi đi vào hẻm nhỏ có treo bản đồ. Cô ở bên cạnh anh, dĩ nhiên anh sẽ không bất cẩn như vậy, trước khi đi vào, anh đã lấy bản đồ xuống rồi.
Cố Mộ Nghiêm! Tần Tích dừng lại bước #Sun.lqd#chân, tức giận trợn mắt nhìn anh.
Anh tự tay dắt cô, nhịn cười nói: Được rồi, chúng ta rời khỏi nơi này trước, chờ đi về, em muốn thế nào thì sẽ thế đó!
Tuy nói mấy người kia trốn rồi, nhưng có thế sẽ kêu người trở lại nữa, một mình anh đến cũng không nỗi nào, nhưng có cô ở bên người, anh không dám mạo hiểm.
Tần Tích cũng biết bây giờ không phải là lúc nổi giận, mặc cho anh lôi kéo mình đi ra phía ngoài, nhưng không ngờ còn chưa đi ra ngõ nhỏ, đột nhiên Cố Mộ Nghiêm dừng lại bước chân, Tần Tích ngẩng đầu lên vừa định hỏi anh sao vậy, Cố Mộ Nghiêm bước một bước dài chắn trước người của cô, Tần Tích còn chưa kịp phản ứng đã nhìn thấy bốn người đi ra từ chỗ rẽ phía trước cách đó 20m, trong tay toàn bộ cầm súng, từng bước một đi đến gần bọn họ, Tần Tích theo bản năng #Sun.lqd#đưa tay nắm lấy tay của Cố Mộ Nghiêm muốn lui về phía sau, nhưng Cố Mộ Nghiêm vẫn không nhúc nhích, rất nhanh, phía sau nơi khúc quanh cũng đi ra bốn người, mà hai người bọn họ bị ngăn ở giữa hẻm nhỏ, hai bên đều là tường viện, không có đường nào có thể trốn thoát.
Tay Cố Mộ Nghiêm che ở trước mặt của Tần Tích, vây lấy cô bảo vệ ở giữa mình và vách tường, có vẻ như hôm nay không phải chỉ phái ra một đội người theo đuổi giết mình, mà người chạy trốn trước đó phát tín hiệu cho người ở gần đó, những người gần đó chạy tới ngay lập tức.
Hai bên bao vây người cũng không lập tức nổ súng, mà đứng ở đó vẫn không nhúc nhích, chỉ nhìn bọn họ chằm chằm, một người đàn ông trong đó đi lên từ phía sau, cười lạnh nhìn anh nói: Cố Mộ Nghiêm, không ngờ mày cũng có hôm nay.
Cố Mộ Nghiêm nhìn người đàn ông cầm đầu nói: Cô ấy là vô tội, thả cô ấy đi, tao tuỳ ý mày xử trí.
Trên khuôn mặt người đàn ông thượng tràn đầy thù hận: Đừng mơ tưởng, ban đầu tao cũng van xin mày thả cha tao ra, nhưng còn mày, thế nhưng đưa ông ấy vào nhà tù, để cho người đánh chết ông ấy ở trong chăn, mày có biết khi tao nhìn thấy cha tao chết không nhắm mắt, tao hận mày nhiều thế nào hay không?
Tần Tích đứng ở sau lưng Cố Mộ Nghiêm, nhỏ giọng hỏi: Anh ta nói đều là thật sao?
Cha của anh ta thật sự là anh đưa vào tù, là trừng phạt đúng tội, vốn là nên tiếp nhận trừng phạt của luật pháp, nhưng ai ngờ bên trong có kẻ thù, kết quả đi vào thì bị người ta cho người giết chết, em biết người bên cạnh anh ta là thủ hạ của ai không?
Ai?
Hàn Thành Nghiêu, có nhiều thủ hạ thì chính là lão đại, em nhìn thấy rồi, có phải lạm sát kẻ vô tội hay không, người tàn bạo nhẫn tâm. Lúc này, Cố Mộ Nghiêm vẫn không quên bôi đen một chút.
Tần Tích nắm lấy cánh tay anh: Vậy bây giờ chúng ta làm thế nào? Hết đường rồi!
Cố Mộ Nghiêm hơi nghiêng đầu nhìn cô, trong mắt tươi cười: Xem ra chỉ có một con đường chết.
Tần Tích vốn là có chút lo lắng và sợ hãi, nhưng nhìn đến
Cố Mộ Nghiêm! Tần Tích dừng lại bước #Sun.lqd#chân, tức giận trợn mắt nhìn anh.
Anh tự tay dắt cô, nhịn cười nói: Được rồi, chúng ta rời khỏi nơi này trước, chờ đi về, em muốn thế nào thì sẽ thế đó!
Tuy nói mấy người kia trốn rồi, nhưng có thế sẽ kêu người trở lại nữa, một mình anh đến cũng không nỗi nào, nhưng có cô ở bên người, anh không dám mạo hiểm.
Tần Tích cũng biết bây giờ không phải là lúc nổi giận, mặc cho anh lôi kéo mình đi ra phía ngoài, nhưng không ngờ còn chưa đi ra ngõ nhỏ, đột nhiên Cố Mộ Nghiêm dừng lại bước chân, Tần Tích ngẩng đầu lên vừa định hỏi anh sao vậy, Cố Mộ Nghiêm bước một bước dài chắn trước người của cô, Tần Tích còn chưa kịp phản ứng đã nhìn thấy bốn người đi ra từ chỗ rẽ phía trước cách đó 20m, trong tay toàn bộ cầm súng, từng bước một đi đến gần bọn họ, Tần Tích theo bản năng #Sun.lqd#đưa tay nắm lấy tay của Cố Mộ Nghiêm muốn lui về phía sau, nhưng Cố Mộ Nghiêm vẫn không nhúc nhích, rất nhanh, phía sau nơi khúc quanh cũng đi ra bốn người, mà hai người bọn họ bị ngăn ở giữa hẻm nhỏ, hai bên đều là tường viện, không có đường nào có thể trốn thoát.
Tay Cố Mộ Nghiêm che ở trước mặt của Tần Tích, vây lấy cô bảo vệ ở giữa mình và vách tường, có vẻ như hôm nay không phải chỉ phái ra một đội người theo đuổi giết mình, mà người chạy trốn trước đó phát tín hiệu cho người ở gần đó, những người gần đó chạy tới ngay lập tức.
Hai bên bao vây người cũng không lập tức nổ súng, mà đứng ở đó vẫn không nhúc nhích, chỉ nhìn bọn họ chằm chằm, một người đàn ông trong đó đi lên từ phía sau, cười lạnh nhìn anh nói: Cố Mộ Nghiêm, không ngờ mày cũng có hôm nay.
Cố Mộ Nghiêm nhìn người đàn ông cầm đầu nói: Cô ấy là vô tội, thả cô ấy đi, tao tuỳ ý mày xử trí.
Trên khuôn mặt người đàn ông thượng tràn đầy thù hận: Đừng mơ tưởng, ban đầu tao cũng van xin mày thả cha tao ra, nhưng còn mày, thế nhưng đưa ông ấy vào nhà tù, để cho người đánh chết ông ấy ở trong chăn, mày có biết khi tao nhìn thấy cha tao chết không nhắm mắt, tao hận mày nhiều thế nào hay không?
Tần Tích đứng ở sau lưng Cố Mộ Nghiêm, nhỏ giọng hỏi: Anh ta nói đều là thật sao?
Cha của anh ta thật sự là anh đưa vào tù, là trừng phạt đúng tội, vốn là nên tiếp nhận trừng phạt của luật pháp, nhưng ai ngờ bên trong có kẻ thù, kết quả đi vào thì bị người ta cho người giết chết, em biết người bên cạnh anh ta là thủ hạ của ai không?
Ai?
Hàn Thành Nghiêu, có nhiều thủ hạ thì chính là lão đại, em nhìn thấy rồi, có phải lạm sát kẻ vô tội hay không, người tàn bạo nhẫn tâm. Lúc này, Cố Mộ Nghiêm vẫn không quên bôi đen một chút.
Tần Tích nắm lấy cánh tay anh: Vậy bây giờ chúng ta làm thế nào? Hết đường rồi!
Cố Mộ Nghiêm hơi nghiêng đầu nhìn cô, trong mắt tươi cười: Xem ra chỉ có một con đường chết.
Tần Tích vốn là có chút lo lắng và sợ hãi, nhưng nhìn đến
/135
|