Edit: Sun520
Tần Tích bật cười một tiếng: Danh nghĩa Cố thiếu phu nhân tương lai? Chờ cô thật sự rồi trở lại nói những lời này với tôi.
Không biết vì sao, lúc Triệu Tử Diên nói câu này, cô cảm thấy rất chói tai.
Cô. . . Triệu Tử Diên tức giận: Cô cho rằng cô tiếp tục ở đây thì có thể cùng anh Mộ Nghiêm quay lại với nhau sao? Tôi cho cô biết, anh Mộ Nghiêm đã không thích cô, anh ấy chỉ nhìn về mặt tình cảm trước kia cho nên không có tự mình đuổi cô đi, thức thời, cô đi nhanh lên.
Nếu cô thật sự muốn tôi đi như vậy, để cho Cố Mộ Nghiêm tự mình đến nói với tôi, tôi tuyệt đối sẽ không ở lâu một phút! Tần Tích đã có ác cảm với Triệu Tử đến một mức độ nhất định, cô trả lời rất không kiên nhẫn: Bây giờ mời cô rời đi, đừng đứng trước cửa phòng của tôi.
Triệu Tử Diên thấy cô không đi, trong lòng khó nén sốt ruột, nếu chờ anh Mộ Nghiêm trở về, cô không có cách nào đuổi Tần Tích đi được nữa, không được, nhất định phải nghĩ cách mới được, mấy ngày nay, mặc dù anh Mộ Nghiêm rất chăm sóc cô, nhưng cô cảm thấy đó không phải là phát ra từ đáy lòng anh Mộ Nghiêm, giống như làm vì cái gì đó vậy.
Tần Tích thấy cô ta ngăn cản không đi, đã không muốn nói với cô ta một câu nào nữa, nên đưa tay đẩy cô ta sang một bên, Triệu Tử Diên vừa tức giận định mắng Tần Tích, nhưng lại nhìn thấy nơi cầu thang, có một vệt bóng khúc xạ ở trên vách tường, cô lập tức thuận thế ngã trên mặt đất, uất ức nói không dứt: Tôi thật sự chưa từng nghĩ phải phá hư tình cảm của cô với anh Mộ Nghiêm, tôi chỉ thấy tâm trạng cô gần đây không tốt, muốn trò chuyện với cô mà thôi. . .
Hai giây đầu, Tần Tích có chút không phản ứng kịp, nhưng ngay sau đó mới biết chuyện gì xảy ra, quay đầu lại quả nhiên thấy Cố Mộ Nghiêm đứng tại đầu bậc cầu thang, ánh mắt đang nhìn bên này, thu hết cảnh này vào mắt.
Lại muốn diễn khổ nhục kế sao?
Trong lòng Tần Tích rất bình tĩnh, cũng không có hốt hoảng, cứ như vậy nhìn Cố Mộ Nghiêm từng bước một đi về phía bên này, đứng nơi cách cô hai mét nhìn mình.
Triệu Tử Diên vẫn té xuống đất, làm bộ đáng thương nhìn anh: Anh Mộ Nghiêm, anh không nên trách Tần Tích, là em không có đứng vững, không có liên quan đến Tần Tích. . .
Mới vừa rồi không có liên quan đến tôi một chút nào. Tần Tích chợt nở nụ cười, đưa tay kéo Triệu Tử Diên đứng lên từ nơi đó, Triệu Tử Diên sững sờ, không biết Tần Tích đến cùng muốn làm gì, lúc Cố Mộ Nghiêm nhìn chăm chú, cô ta vẫn đưa tay cho Tần Tích, cô ta vừa mới đứng vững, còn chưa kịp đứng vững, đã bị tát một cái rất mạnh trên gương mặt rồi, sau đó thì nghe được Tần Tích nói: Nhưng bây giờ có liên quan đến tôi rồi đó, tôi đã sớm muốn đánh cô, vẫn không tìm được cơ hội, bây giờ cô tự mình chủ động đưa tới cửa khiêu khích tôi, không đánh vậy thì rất xin lỗi mình!
Nếu muốn coi cô thành một người phụ nữ có lòng dạ độc ác, nếu cô không làm chút gì, thì thật sự là phụ lòng ý của bọn họ rồi.
Cô. . . Triệu Tử Diên bụm mặt, không thể tin được ngay trước mặt Cố Mộ Nghiêm, Tần Tích lại dám đánh cô ta.
Cô cái gì mà cô, không muốn chịu một bạt tay nữa thì câm miệng cho tôi, tôi đã nhịn cô rất lâu rồi! Tần Tích trợn mắt nhìn cô ta.
Cố Mộ Nghiêm nheo mắt lại nhìn cảnh này, im lặng.
Tần Tích xoay người nhìn Cố Mộ Nghiêm, trên mặt lại vẫn mang theo ý cười: Thấy rõ chưa, là tôi đánh cô ta, ai kêu cô ta nợ miệng, không phải là xông tới trước mặt của tôi để cho
Tần Tích bật cười một tiếng: Danh nghĩa Cố thiếu phu nhân tương lai? Chờ cô thật sự rồi trở lại nói những lời này với tôi.
Không biết vì sao, lúc Triệu Tử Diên nói câu này, cô cảm thấy rất chói tai.
Cô. . . Triệu Tử Diên tức giận: Cô cho rằng cô tiếp tục ở đây thì có thể cùng anh Mộ Nghiêm quay lại với nhau sao? Tôi cho cô biết, anh Mộ Nghiêm đã không thích cô, anh ấy chỉ nhìn về mặt tình cảm trước kia cho nên không có tự mình đuổi cô đi, thức thời, cô đi nhanh lên.
Nếu cô thật sự muốn tôi đi như vậy, để cho Cố Mộ Nghiêm tự mình đến nói với tôi, tôi tuyệt đối sẽ không ở lâu một phút! Tần Tích đã có ác cảm với Triệu Tử đến một mức độ nhất định, cô trả lời rất không kiên nhẫn: Bây giờ mời cô rời đi, đừng đứng trước cửa phòng của tôi.
Triệu Tử Diên thấy cô không đi, trong lòng khó nén sốt ruột, nếu chờ anh Mộ Nghiêm trở về, cô không có cách nào đuổi Tần Tích đi được nữa, không được, nhất định phải nghĩ cách mới được, mấy ngày nay, mặc dù anh Mộ Nghiêm rất chăm sóc cô, nhưng cô cảm thấy đó không phải là phát ra từ đáy lòng anh Mộ Nghiêm, giống như làm vì cái gì đó vậy.
Tần Tích thấy cô ta ngăn cản không đi, đã không muốn nói với cô ta một câu nào nữa, nên đưa tay đẩy cô ta sang một bên, Triệu Tử Diên vừa tức giận định mắng Tần Tích, nhưng lại nhìn thấy nơi cầu thang, có một vệt bóng khúc xạ ở trên vách tường, cô lập tức thuận thế ngã trên mặt đất, uất ức nói không dứt: Tôi thật sự chưa từng nghĩ phải phá hư tình cảm của cô với anh Mộ Nghiêm, tôi chỉ thấy tâm trạng cô gần đây không tốt, muốn trò chuyện với cô mà thôi. . .
Hai giây đầu, Tần Tích có chút không phản ứng kịp, nhưng ngay sau đó mới biết chuyện gì xảy ra, quay đầu lại quả nhiên thấy Cố Mộ Nghiêm đứng tại đầu bậc cầu thang, ánh mắt đang nhìn bên này, thu hết cảnh này vào mắt.
Lại muốn diễn khổ nhục kế sao?
Trong lòng Tần Tích rất bình tĩnh, cũng không có hốt hoảng, cứ như vậy nhìn Cố Mộ Nghiêm từng bước một đi về phía bên này, đứng nơi cách cô hai mét nhìn mình.
Triệu Tử Diên vẫn té xuống đất, làm bộ đáng thương nhìn anh: Anh Mộ Nghiêm, anh không nên trách Tần Tích, là em không có đứng vững, không có liên quan đến Tần Tích. . .
Mới vừa rồi không có liên quan đến tôi một chút nào. Tần Tích chợt nở nụ cười, đưa tay kéo Triệu Tử Diên đứng lên từ nơi đó, Triệu Tử Diên sững sờ, không biết Tần Tích đến cùng muốn làm gì, lúc Cố Mộ Nghiêm nhìn chăm chú, cô ta vẫn đưa tay cho Tần Tích, cô ta vừa mới đứng vững, còn chưa kịp đứng vững, đã bị tát một cái rất mạnh trên gương mặt rồi, sau đó thì nghe được Tần Tích nói: Nhưng bây giờ có liên quan đến tôi rồi đó, tôi đã sớm muốn đánh cô, vẫn không tìm được cơ hội, bây giờ cô tự mình chủ động đưa tới cửa khiêu khích tôi, không đánh vậy thì rất xin lỗi mình!
Nếu muốn coi cô thành một người phụ nữ có lòng dạ độc ác, nếu cô không làm chút gì, thì thật sự là phụ lòng ý của bọn họ rồi.
Cô. . . Triệu Tử Diên bụm mặt, không thể tin được ngay trước mặt Cố Mộ Nghiêm, Tần Tích lại dám đánh cô ta.
Cô cái gì mà cô, không muốn chịu một bạt tay nữa thì câm miệng cho tôi, tôi đã nhịn cô rất lâu rồi! Tần Tích trợn mắt nhìn cô ta.
Cố Mộ Nghiêm nheo mắt lại nhìn cảnh này, im lặng.
Tần Tích xoay người nhìn Cố Mộ Nghiêm, trên mặt lại vẫn mang theo ý cười: Thấy rõ chưa, là tôi đánh cô ta, ai kêu cô ta nợ miệng, không phải là xông tới trước mặt của tôi để cho
/135
|