Tần Tích cảm thấy chán ghét vẻ mặt ông ta, quả thật chán ghét muốn ói, cho nên cô cầm nước uống trên bàn tạt lên trên mặt của ông ta: Cút ngay!
Hành động của Tần Tích cũng hoàn toàn khiến ông ta phát điên, ông ta lau nước trên mặt, vẻ mặt trở nên hung dữ: Gái điếm thúi, hôm nay ông chắc chắn nằm trên mày!
Người đàn ông nói, một tay đặt Tần Tích trên ghế, một tay sờ soạn trên chân dài của cô, thấy cô da thịt trắng như tuyết, ông ta càng thêm kích động, Tần Tích rất sợ, nếu hôm nay bị người đàn ông này làm nhục, cô chắc chắn sẽ điên mất, trên khuôn mặt người đàn ông có nụ cười lạnh lẽo, một tay bắt được tay không an phận của cô, một tay vén váy của cô lên, Tần Tích tức giận sợ hãi tới cực điểm, đang lúc cô sắp tuyệt vọng, thì một dòng máu tươi ấm phun trên mặt Tần Tích, mà người đàn ông trên người cô co giật dữ dội, ông ta buông Tần Tích ra, tay nắm chặt vai đẫm máu tươi, chậm rãi quỳ trên mặt đất.
Tần Tích theo bản năng lau nước trên mặt, lúc này mới phát hiện hoá ra lại là máu, lập tức cả người ngu ngơ, đầu trống rỗng, rồi sau đó cô cảm thấy một đôi cánh tay mạnh mẽ kéo cô từ trên ghế lên, cô bị ôm vào một trong ngực ấm áp, lúc Tần Tích nhìn thấy Hàn Thành Nghiêu, bỗng nhiên cô buông lỏng sợ hãi, nước mắt cũng không nhịn được nữa rơi xuống, cô hoàn toàn không dám nghĩ, nếu Hàn Thành Nghiêu không đến, tiếp đó chuyện gì sẽ xảy ra.
Hàn Thành Nghiêu nhìn thấy cô khóc lớn suy sụp, hàng năm trái tim lạnh lẽo bỗng dưng đau nhói, rất khó chịu, anh không biết nên làm sao để an ủi, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy cô, dùng hành động nói cho cô biết, bây giờ đã an toàn, có anh ở đây, không có ai có thể làm cô tổn thương được.
Chu Sâm thấy một màn như vậy, khẽ nhíu mày, hình như anh không đồng ý với cách đối xử của Hàn Thành Nghiêu với Tần Tích, vì cô sẽ trở thành mối uy hiếp đối với Hàn tiên sinh, đó là có hại hơn là có lợi đối với Hàn tiên sinh.
Giết ông ta. Trong mắt Hàn Thành Nghiêu tràn đầy sát khí, phân phó với Chu Sâm.
Chu Sâm gật đầu, khẩu súng lên cò lần nữa, từ từ đi tới sau lưng người đàn ông kia, Chu Sâm nheo mắt lại, chĩa họng súng ngay huyệt thái dương của người đàn ông, cả người đàn ông kia run rẩy, trợn to hai mắt, như bị thần chết hút hồn vậy: Không được. . . Đừng có giết tôi. . . Cầu xin anh đừng có giết tôi. . .
Đang lúc Chu Sâm muốn bóp cò, bị một giọng nói hét ngừng: Đợi một chút.
Chu Sâm nhìn sang, lại thấy lão quỷ mang theo Phương Luân đi tới, lão quỷ liếc mắt nhìn Chu Sâm nắm lấy Lý Thành, khẽ cau mày, nhưng mà trên mặt lại mỉm cười: Hàn tiên sinh, đã xảy ra chuyện gì? Tại sao anh lại làm lớn chuyện như vậy.
Vẻ mặt Hàn Thành Nghiêu u ám, trên người phát ra khí thế lạnh lùng: Ông ta đáng chết!
Lão quỷ là ai, vừa nhìn thấy Tần Tích khóc thành như vậy, đã biết rõ chuyện gì xảy ra, vừa tức giận vừa khinh bỉ nhìn Lý Thành một cái, lão già đáng chết, lại dám đụng phụ nữ của Hàn Thành Nghiêu, nếu không phải Lý Thành còn có ích đối với ông, ông mới không quản sống chết của Lý Thành, thật là thất bại nhiều hơn là thành công.
Hàn tiên sinh, xin anh bớt giận, quả thực Lý Thành đáng chết, nhưng xin nể tình tôi, tha cho ông ta một mạng, chặt một tay của ông ta như một sự trừng phạt, anh xem có thể không? Lão quỷ nhìn Hàn Thành Nghiêu tuấn lạnh khuôn mặt, khách khí hỏi.
Người đàn ông này dáng dấp thật sự đẹp trai, nếu anh ta không phải là Hàn Thành Nghiêu, ông chắc chắn sẽ thu anh thu vào tay, đáng tiếc anh là Hàn Thành Nghiêu, là một người đàn ông không thể chạm vào được, lão quỷ cảm thấy rất tiếc hận.
Ông ta phải chết! Trong mắt Hàn Thành Nghiêu xuất hiện một luồng sát khí.
Tần Tích trở lại bình thường từ trong sự sợ hãi, nghe được lời nói của Hàn Thành Nghiêu cô khẽ nâng đầu lên, cô có thể cảm nhận được không khí đã lan rộng thành một bầu không khí nghiêm trọng, người đàn ông mới vừa rồi ngăn cản Hàn Thành Nghiêu giết Lý Thành, Tần Tích biết là lão quỷ lão đại của Phương Luân, mà ở đây lại là địa bàn của lão quỷ, nếu Hàn Thành Nghiêu giết người của lão quỷ ở đây, chỉ sợ. . . . . . Hơn nữa chẳng biết lúc nào, người lúc đầu trong đại sảnh bữa tiệc đã bị đẩy ra ngoài rồi, thay vào đó là mười người đàn ông mặc tây trang đen, mơ hồ có thể thấy giắt súng bên hông, chỉ cần lão quỷ ra lệnh một tiếng có thể xông lên ngay lập tức.
Mặc dù cô rất muốn giết người đàn ông này, nhưng cô cũng không muốn gây phiền toái cho Hàn Thành Nghiêu, dù sao nơi này là địa bàn của lão quỷ,
Hành động của Tần Tích cũng hoàn toàn khiến ông ta phát điên, ông ta lau nước trên mặt, vẻ mặt trở nên hung dữ: Gái điếm thúi, hôm nay ông chắc chắn nằm trên mày!
Người đàn ông nói, một tay đặt Tần Tích trên ghế, một tay sờ soạn trên chân dài của cô, thấy cô da thịt trắng như tuyết, ông ta càng thêm kích động, Tần Tích rất sợ, nếu hôm nay bị người đàn ông này làm nhục, cô chắc chắn sẽ điên mất, trên khuôn mặt người đàn ông có nụ cười lạnh lẽo, một tay bắt được tay không an phận của cô, một tay vén váy của cô lên, Tần Tích tức giận sợ hãi tới cực điểm, đang lúc cô sắp tuyệt vọng, thì một dòng máu tươi ấm phun trên mặt Tần Tích, mà người đàn ông trên người cô co giật dữ dội, ông ta buông Tần Tích ra, tay nắm chặt vai đẫm máu tươi, chậm rãi quỳ trên mặt đất.
Tần Tích theo bản năng lau nước trên mặt, lúc này mới phát hiện hoá ra lại là máu, lập tức cả người ngu ngơ, đầu trống rỗng, rồi sau đó cô cảm thấy một đôi cánh tay mạnh mẽ kéo cô từ trên ghế lên, cô bị ôm vào một trong ngực ấm áp, lúc Tần Tích nhìn thấy Hàn Thành Nghiêu, bỗng nhiên cô buông lỏng sợ hãi, nước mắt cũng không nhịn được nữa rơi xuống, cô hoàn toàn không dám nghĩ, nếu Hàn Thành Nghiêu không đến, tiếp đó chuyện gì sẽ xảy ra.
Hàn Thành Nghiêu nhìn thấy cô khóc lớn suy sụp, hàng năm trái tim lạnh lẽo bỗng dưng đau nhói, rất khó chịu, anh không biết nên làm sao để an ủi, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy cô, dùng hành động nói cho cô biết, bây giờ đã an toàn, có anh ở đây, không có ai có thể làm cô tổn thương được.
Chu Sâm thấy một màn như vậy, khẽ nhíu mày, hình như anh không đồng ý với cách đối xử của Hàn Thành Nghiêu với Tần Tích, vì cô sẽ trở thành mối uy hiếp đối với Hàn tiên sinh, đó là có hại hơn là có lợi đối với Hàn tiên sinh.
Giết ông ta. Trong mắt Hàn Thành Nghiêu tràn đầy sát khí, phân phó với Chu Sâm.
Chu Sâm gật đầu, khẩu súng lên cò lần nữa, từ từ đi tới sau lưng người đàn ông kia, Chu Sâm nheo mắt lại, chĩa họng súng ngay huyệt thái dương của người đàn ông, cả người đàn ông kia run rẩy, trợn to hai mắt, như bị thần chết hút hồn vậy: Không được. . . Đừng có giết tôi. . . Cầu xin anh đừng có giết tôi. . .
Đang lúc Chu Sâm muốn bóp cò, bị một giọng nói hét ngừng: Đợi một chút.
Chu Sâm nhìn sang, lại thấy lão quỷ mang theo Phương Luân đi tới, lão quỷ liếc mắt nhìn Chu Sâm nắm lấy Lý Thành, khẽ cau mày, nhưng mà trên mặt lại mỉm cười: Hàn tiên sinh, đã xảy ra chuyện gì? Tại sao anh lại làm lớn chuyện như vậy.
Vẻ mặt Hàn Thành Nghiêu u ám, trên người phát ra khí thế lạnh lùng: Ông ta đáng chết!
Lão quỷ là ai, vừa nhìn thấy Tần Tích khóc thành như vậy, đã biết rõ chuyện gì xảy ra, vừa tức giận vừa khinh bỉ nhìn Lý Thành một cái, lão già đáng chết, lại dám đụng phụ nữ của Hàn Thành Nghiêu, nếu không phải Lý Thành còn có ích đối với ông, ông mới không quản sống chết của Lý Thành, thật là thất bại nhiều hơn là thành công.
Hàn tiên sinh, xin anh bớt giận, quả thực Lý Thành đáng chết, nhưng xin nể tình tôi, tha cho ông ta một mạng, chặt một tay của ông ta như một sự trừng phạt, anh xem có thể không? Lão quỷ nhìn Hàn Thành Nghiêu tuấn lạnh khuôn mặt, khách khí hỏi.
Người đàn ông này dáng dấp thật sự đẹp trai, nếu anh ta không phải là Hàn Thành Nghiêu, ông chắc chắn sẽ thu anh thu vào tay, đáng tiếc anh là Hàn Thành Nghiêu, là một người đàn ông không thể chạm vào được, lão quỷ cảm thấy rất tiếc hận.
Ông ta phải chết! Trong mắt Hàn Thành Nghiêu xuất hiện một luồng sát khí.
Tần Tích trở lại bình thường từ trong sự sợ hãi, nghe được lời nói của Hàn Thành Nghiêu cô khẽ nâng đầu lên, cô có thể cảm nhận được không khí đã lan rộng thành một bầu không khí nghiêm trọng, người đàn ông mới vừa rồi ngăn cản Hàn Thành Nghiêu giết Lý Thành, Tần Tích biết là lão quỷ lão đại của Phương Luân, mà ở đây lại là địa bàn của lão quỷ, nếu Hàn Thành Nghiêu giết người của lão quỷ ở đây, chỉ sợ. . . . . . Hơn nữa chẳng biết lúc nào, người lúc đầu trong đại sảnh bữa tiệc đã bị đẩy ra ngoài rồi, thay vào đó là mười người đàn ông mặc tây trang đen, mơ hồ có thể thấy giắt súng bên hông, chỉ cần lão quỷ ra lệnh một tiếng có thể xông lên ngay lập tức.
Mặc dù cô rất muốn giết người đàn ông này, nhưng cô cũng không muốn gây phiền toái cho Hàn Thành Nghiêu, dù sao nơi này là địa bàn của lão quỷ,
/135
|