Cố Mộ Nghiêm mang theo Tần Tích rời khỏi quán bar, vừa đi vừa dặn dò, Về sau gặp được cô ta trốn xa một chút, đừng để ý tới cô ta.
Vì cái gì? Tần Tích khó hiểu.
Bởi vì cô ta không phải là người tốt. Chỉ bằng cô ta muốn châm ngòi quan hệ của anh và Tần Tích, đã biết rõ tuyệt đối là phụ nữ hư hỏng.
Làm sao anh biết cô ấy không phải là người tốt, tôi cảm thấy cô ấy rất tốt, rất xinh đẹp lại thích cười.
Tôi nói cô ta là người xấu cô ta liền là người xấu, tóm lại em nghe lời của tôi là được rồi, ít lui tới với loại người này, tôi sẽ không hại em.
Vẻ mặt Tần Tích tràn đầy bất đắc dĩ, lại nói không nên lời phản bác, chỉ có thể gật gật đầu, Tôi biết rồi.
Dù sao mỗi lần gặp chuyện gì, cho dù cô nói cái gì, cuối cùng cũng phải nghe anh, nói thêm nữa cũng không có ý nghĩa gì, bởi vì kết quả cũng sẽ không thay đổi.
Cố Mộ Nghiêm hài lòng sờ sờ đầu của cô.
Hà Diệc hết sức quan tâm chuyện anh họ theo đuổi vợ, thỉnh thoảng liền gọi điện thoại tới, vốn đang cùng Tần Tích hưởng thụ trà chiều lại bị tên nhóc Hà Diệc quấy rầy, Cố Mộ Nghiêm hết sức khó chịu, đi đến ban công nhận điện thoại, mà bắt đầu, giọng nói liền thiếu kiên nhẫn, Cậu gọi điện thoại cho tôi làm gì?
Ạnh họ, chiêu em chỉ anh thế nào? Có dỗ dành chị dâu vui vẻ hay không? Nói xong, Hà Diệc đợi Cố Mộ Nghiêm khen ngợi.
Cố Mộ Nghiêm như thế nào lại không biết tâm của Hà Diệc, hết lần này đến lần khác không như ý anh ta muốn, Tên nhóc này cậu gọi điện thoại tới đây chính là hỏi chuyện này sao?
Đúng rồi. Anh họ, anh xem em quan tâm anh nhiều không? Cách xa như vậy, em cũng thời thời khắc khắc lo lắng cho anh, có cảm động không?
Cúp. Tên nhóc này chính là muốn xem kịch vui, còn nói đến dễ nghe như vậy.
Này alo alo, anh họ. . . .
Hà Diệc không kịp nói, không cảm ơn anh còn chưa tính, vậy mà còn cúp điện thoại của anh, sao lại không lễ phép như vậy chứ.
Cố Mộ Nghiêm vừa cúp điện thoại chợt nghe tiếng chuông cửa truyền đến, khóe miệng của anh khẽ nhếch, giống như đang mong đợi cái gì.
Tần Tích để điện thoại di động xuống chạy đi mở cửa, vừa mở ra nhìn thấy một bó hoa hồng cực to ngăn chặn trước cửa, vẻ mặt Tần Tích tràn đầy nghi hoặc.
Chào cô, xin hỏi đây có phải là tiểu thư Tần Tích không? Vẻ mặt người giao hoa tràn đầy mỉm cười nhìn cô.
Cố Mộ Nghiêm sợ có vấn đề, còn đặc biệt dặn dò cửa hàng bán hoa, để cho người đến đưa bưu kiện biết nói tiếng Trung, vì tiếng Anh của Tần Tích thật sự là tan nát cõi lòng
Phải. Tần Tích sững sờ gật đầu.
Đây là hoa hồng đưa cho cô, xin cô ký nhận.
Cho tôi? Anh lầm rồi. Tuy rằng lúc đi học, vẫn sẽ có mấy bạn học nam theo đuổi cô, nhưng mà cũng không đẹp như vậy, chỉ mới đến nước Anh một lần đã có người coi trọng, hơn nữa đưa tới bó hoa hồng lớn như vậy, nhất định là bạn bè, vậy càng không có khả năng là tặng cho cô, cô không biết bạn bè nào ở đây cả.
Nhân viên đưa hoa lần nữa đối chiếu địa chỉ cùng tên, Không sai, chính là chỗ này, hoa này đúng là đưa cho cô đấy, xin cô ký nhận.
Tần Tích đần độn liền nhận bó hoa hồng kia, nặng quá, cái này phải có bao nhiêu đóa hoa mới biến thành một bó hoa lớn như vậy, cô ôm hai tay cũng cảm thấy vất vả, vội vàng đặt ở trên ghế sa lon.
Thấy Cố Mộ Nghiêm vẫn còn trên ban công gọi điện thoại, Tần Tích thấy không ổn, đợi chút nữa Cố Mộ Nghiêm nhìn thấy không chừng sẽ tức giận, chắc chắn sẽ nói cô câu tam đáp tứ, có thể hai ngày này cô vẫn luôn cùng Cố Mộ Nghiêm ở một chỗ, lại không quen biết những người khác, tại sao có thể có người không quen lại tặng cô một bóa hoa lớn như vậy, ăn no rỗi việc, không có chỗ tiêu tiền sao.
Chết tiệt, cô bị người này hại chết rồi, thừa dịp Cố Mộ Nghiêm chưa thấy, cô len lén ôm đi ném là được rồi.
Tần Tích còn chưa kịp hành động, chuông cửa lại vang lên, cô khó xử nhìn thoáng qua bó hoa hồng hoa, rất nhanh chạy đến cửa, mở cửa lại là một bưu kiện, là người Trung Quốc.
Chào cô, xin hỏi đây có phải là tiểu thư Tần Tích không?
Tần Tích thấy anh ta cầm đồ vật trong tay, kinh ngạc nói, Đúng, không phải lại có bưu kiện gởi tôi chứ.
Không sai, đây là bưu kiện của cô, phiền cô kí tên giúp tôi.”
Tần Tích mở bưu kiện ra nhìn qua, dĩ nhiên là socola thủ công, phía trên còn có tên của cô, trời ạ, đây là ai tặng đấy, cố ý hại cô có phải không?
Nhìn hoa cùng socola, Tần Tích cảm thấy khó giải quyết cực kỳ, bây giờ nên làm gì? Ném hết đi? Đúng, ném hết đi, tránh rước lấy phiền toái không cần thiết, nhất định là có người đùa dai.
Cố Mộ Nghiêm đứng ở trên ban công, thu hết biểu hiện của Tần Tích vào mắt, âm thầm cười cười, chuẩn bị đi ra ngoài nói cho cô biết là anh tặng, thế nhưng mới bước ra sân thượng chợt nghe thấy giọng nói của Tần Tích vội vàng giải thích...
Anh nghe tôi, hoa này cùng socola tôi thực không biết là tên khốn kiếp nào tặng, tôi tuyệt đối không biết, anh nhất định phải tin tưởng tôi, nếu để cho tôi biết là tên khốn kiếp nào cố ý chơi tôi, tôi không đánh hắn ta răng rơi đầy đất thì không được.
Tên khốn kiếp sao?
Khóe miệng Cố Mộ Nghiêm co giật một cái, vốn lời nói thừa nhận đả đến cửa miệng lại cứng rắn nuốt xuống, nếu để cho cô biết tên khốn kiếp kia chính là mình, mặt mũi của mình đặt ở đâu nữa chứ, vì vậy không thể thừa nhận là anh mua.
Tần Tích thấy mặt Cố Mộ Nghiêm không vó biểu tình gì đứng đó, trong lòng có chút thấp thỏm, Cố Mộ Nghiêm, anh đừng nóng giận, tôi lập tức đi ném.
“Không được ném, để đó đi. Cố Mộ Nghiêm ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn bó hoa hồng đỏ kia, trong lòng có chút buồn bực.
Tần Tích quả thực không thể tin được lỗ tai của mình, cô cho là anh sẽ lập tức để cô ném đi, có phải anh quá tức giận vì vậy không biết biểu đạt thế nào hay không.
Cái kia. . . Tôi đi cắm hoa. Tần Tích thăm dò hỏi.
Ừ. Cố Mộ Nghiêm dùng giọng mũi ừ một tiếng.
Bởi vì hoa nhiều, vì vậy Tần Tích chia làm bó nhỏ, trong phòng ngủ trong phòng khách còn có trên ban công đều cắm một bó, còn dư lại thật sự không có chỗ cắm, Tần Tích chuẩn bị buổi tối lấy ra ngâm trong bồn tắm.
Tần Tích nhìn cái hộp socola lại nhìn Cố Mộ Nghiêm một chút, Vậy cái này?
Em ăn hết.” Anh tự mình làm đấy, cô phải ăn.
Oh. Tần Tích cầm một viên socola, vị hơi đắng nơi đầu lưỡi, vừa ăn vừa nhìn Cố Mộ Nghiêm, tuy rằng mặt vẫn không có biểu tình, nhưng cuối cùng cũng không tức giận, chẳng qua thật không giống như phong cách của Cố Mộ Nghiêm, ít ra khi có chuyện như vậy, anh nhất định sẽ giận dữ.
Ăn ngon không? Vì làm cái này, anh dậy rất sớm, nếu cô dám nói không ngon, nhất định cô chết chắc.
Kỳ thật mùi vị thật sự cũng không tệ lắm, chẳng qua là Tần Tích không dám nói thật, sợ Cố Mộ Nghiêm thử mình, cho nên liền nói, Bình thường thôi.
Bình thường? Cố Mộ Nghiêm nheo mắt lại, Chỉ bình thường thôi sao?
Tần Tích thấy sắc mặt anh trầm xuống, vội vàng đổi giọng, Không thể ăn, khó ăn chết đi được.”
Khó ăn? Cố Mộ Nghiêm có chút tối tăm phiền muộn, anh mất thật nhiều công sức mới làm ra, cô dám ghét bỏ như vậy.
Tần Tích thấy anh vẫn không hài lòng, khẽ cắn môi nói, Đây là socola khó ăn nhất tôi từng nếm qua, thật không biết người tặng cái này có phẩm vị gì.”
Nếu nói như vậy còn không hài lòng, cô thật sự không biết nên nói cái gì.
Tần Tích hoàn toàn không dám nghĩ đây là Cố Mộ Nghiêm tặng, bởi vì cô cảm thấy tỷ lệ người ngoài hành tinh xuất hiện cao hơn chuyện này rất nhiều.
Lời của tên Hà Diệc kia đúng là không đáng tin, nói cái gì mà phụ nữ nhận được hoa nhất định sẽ cảm động đến rơi nước mắt, sau đó có thể muốn làm gì thì làm, kết quả thì sao, hoàn toàn không như lời cậu ta nói.
Lần sau gặp mặt, xem anh chỉnh đốn Hà Diệc như thế nào.
Tần Tích ngồi ở bên cạnh, nhịn không được nói thầm trong lòng, nếu như anh vô cùng mất hứng thì tại sao cho cô giữ hoa cùng socola lại làm gì, thật sự là không hiểu nổi anh đang suy nghĩ cái gì.
Cố Mộ Nghiêm nhìn Tần Tích giống như nàng dâu nhỏ ngồi bên cạnh, trong lòng hừ một cái, mặc kệ có có rơi nước mắt hay không, trước làm rồi hãy nói, trực tiếp bồng Tần Tích tiến vào phòng tắm.
Tần Tích thấy Cố Mộ Nghiêm từ đầu đến cuối đều nghiêm mặt, không dám phản kháng, chỉ có thể thuận theo anh, mà những cánh hoa hồng kia dĩ nhiên được Tần Tích ngâm vào nước nóng nhưng bởi vì Cố Mộ Nghiêm không ch cô chậm chạp nên đều bị héo úa cả.
Sau khi Cố Mộ Nghiêm thỏa mãn, Tần Tích đã mệt mỏi co quắp rồi, hoàn toàn không muốn động, chỉ muốn ngủ, Cố Mộ Nghiêm nhẹ nhàng đưa cô đến phòng tắm rửa sạch một phen, sau đó mới cảm thấy mỹ mãn ôm cô ngủ thật say.
Hôm sau, Tần Tích mơ mơ màng màng lật người một cái, sau đó mới từ từ mở mắt, vừa hay nhìn thấy Cố Mộ Nghiêm đang mặc quần áo, nhìn lưng anh bị móng tay quào xướt, gương mặt liền đỏ lên.
Cố Mộ Nghiêm thấy cô tỉnh, quay đầu lại nhìn cô, thấy lưng trắng như tuyết của cô lộ ra ngoài, ánh mắt tối sầm lại, Tần Tích vội vàng kéo chăn che người, chỉ còn lại một cái đầu ở bên ngoài, bao bọc kín không kẽ hở.
Em có cái gì đẹp mà che, toàn thân cao thấp của em, có chỗ nào mà tôi chưa xem qua. Ngữ khí của anh chứa trêu chọc.
Tần Tích mặt đỏ tới mang tai quát, Đừng nói nữa.
Cứ cho là tôi không nói nữa cũng không thể thay đổi được sự thật này.
Tần Tích dứt khoát kéo chăn lên phủ kín đầu, không muốn nghe anh nói những lời này.
Cố Mộ Nghiêm mặc quần áo ngay ngắn ngồi ở bên giường, vỗ vỗ cô, Mau dậy đi.
Anh đi ra ngoài. Giọng nói truyền ra từ trong chăn, muốn cô trước mặt anh thay quần áo, cô thực sự làm không được, mắc cỡ chết được.
Cố Mộ Nghiêm không thích cô tránh né mình, bọn họ sau này sẽ là vợ chồng, cô phải có thói quen tự nhiên trước mặt anh, Nếu như anh không đi? Em muốn ở bên trong trốn cả đời sao?
Tần Tích trốn trong chăn không chịu ra.
Cố Mộ Nghiêm kéo chăn, Nhanh lên một chút, bằng không thì tôi tự mình mặc quần áo cho em.
Tần Tích lộ ra cái đầu nhỏ, Anh đi ra ngoài, tôi lập tức đi ra.
Tôi muốn em làm quen với chuyện này. Cố Mộ Nghiêm chăm chú nhìn cô, Tần Tích, không lâu nữa chúng ta sẽ phải kết hôn.
Tần Tích cúi đầu không nói lời nào, tay kéo chăn ra.
Vì cái gì? Tần Tích khó hiểu.
Bởi vì cô ta không phải là người tốt. Chỉ bằng cô ta muốn châm ngòi quan hệ của anh và Tần Tích, đã biết rõ tuyệt đối là phụ nữ hư hỏng.
Làm sao anh biết cô ấy không phải là người tốt, tôi cảm thấy cô ấy rất tốt, rất xinh đẹp lại thích cười.
Tôi nói cô ta là người xấu cô ta liền là người xấu, tóm lại em nghe lời của tôi là được rồi, ít lui tới với loại người này, tôi sẽ không hại em.
Vẻ mặt Tần Tích tràn đầy bất đắc dĩ, lại nói không nên lời phản bác, chỉ có thể gật gật đầu, Tôi biết rồi.
Dù sao mỗi lần gặp chuyện gì, cho dù cô nói cái gì, cuối cùng cũng phải nghe anh, nói thêm nữa cũng không có ý nghĩa gì, bởi vì kết quả cũng sẽ không thay đổi.
Cố Mộ Nghiêm hài lòng sờ sờ đầu của cô.
Hà Diệc hết sức quan tâm chuyện anh họ theo đuổi vợ, thỉnh thoảng liền gọi điện thoại tới, vốn đang cùng Tần Tích hưởng thụ trà chiều lại bị tên nhóc Hà Diệc quấy rầy, Cố Mộ Nghiêm hết sức khó chịu, đi đến ban công nhận điện thoại, mà bắt đầu, giọng nói liền thiếu kiên nhẫn, Cậu gọi điện thoại cho tôi làm gì?
Ạnh họ, chiêu em chỉ anh thế nào? Có dỗ dành chị dâu vui vẻ hay không? Nói xong, Hà Diệc đợi Cố Mộ Nghiêm khen ngợi.
Cố Mộ Nghiêm như thế nào lại không biết tâm của Hà Diệc, hết lần này đến lần khác không như ý anh ta muốn, Tên nhóc này cậu gọi điện thoại tới đây chính là hỏi chuyện này sao?
Đúng rồi. Anh họ, anh xem em quan tâm anh nhiều không? Cách xa như vậy, em cũng thời thời khắc khắc lo lắng cho anh, có cảm động không?
Cúp. Tên nhóc này chính là muốn xem kịch vui, còn nói đến dễ nghe như vậy.
Này alo alo, anh họ. . . .
Hà Diệc không kịp nói, không cảm ơn anh còn chưa tính, vậy mà còn cúp điện thoại của anh, sao lại không lễ phép như vậy chứ.
Cố Mộ Nghiêm vừa cúp điện thoại chợt nghe tiếng chuông cửa truyền đến, khóe miệng của anh khẽ nhếch, giống như đang mong đợi cái gì.
Tần Tích để điện thoại di động xuống chạy đi mở cửa, vừa mở ra nhìn thấy một bó hoa hồng cực to ngăn chặn trước cửa, vẻ mặt Tần Tích tràn đầy nghi hoặc.
Chào cô, xin hỏi đây có phải là tiểu thư Tần Tích không? Vẻ mặt người giao hoa tràn đầy mỉm cười nhìn cô.
Cố Mộ Nghiêm sợ có vấn đề, còn đặc biệt dặn dò cửa hàng bán hoa, để cho người đến đưa bưu kiện biết nói tiếng Trung, vì tiếng Anh của Tần Tích thật sự là tan nát cõi lòng
Phải. Tần Tích sững sờ gật đầu.
Đây là hoa hồng đưa cho cô, xin cô ký nhận.
Cho tôi? Anh lầm rồi. Tuy rằng lúc đi học, vẫn sẽ có mấy bạn học nam theo đuổi cô, nhưng mà cũng không đẹp như vậy, chỉ mới đến nước Anh một lần đã có người coi trọng, hơn nữa đưa tới bó hoa hồng lớn như vậy, nhất định là bạn bè, vậy càng không có khả năng là tặng cho cô, cô không biết bạn bè nào ở đây cả.
Nhân viên đưa hoa lần nữa đối chiếu địa chỉ cùng tên, Không sai, chính là chỗ này, hoa này đúng là đưa cho cô đấy, xin cô ký nhận.
Tần Tích đần độn liền nhận bó hoa hồng kia, nặng quá, cái này phải có bao nhiêu đóa hoa mới biến thành một bó hoa lớn như vậy, cô ôm hai tay cũng cảm thấy vất vả, vội vàng đặt ở trên ghế sa lon.
Thấy Cố Mộ Nghiêm vẫn còn trên ban công gọi điện thoại, Tần Tích thấy không ổn, đợi chút nữa Cố Mộ Nghiêm nhìn thấy không chừng sẽ tức giận, chắc chắn sẽ nói cô câu tam đáp tứ, có thể hai ngày này cô vẫn luôn cùng Cố Mộ Nghiêm ở một chỗ, lại không quen biết những người khác, tại sao có thể có người không quen lại tặng cô một bóa hoa lớn như vậy, ăn no rỗi việc, không có chỗ tiêu tiền sao.
Chết tiệt, cô bị người này hại chết rồi, thừa dịp Cố Mộ Nghiêm chưa thấy, cô len lén ôm đi ném là được rồi.
Tần Tích còn chưa kịp hành động, chuông cửa lại vang lên, cô khó xử nhìn thoáng qua bó hoa hồng hoa, rất nhanh chạy đến cửa, mở cửa lại là một bưu kiện, là người Trung Quốc.
Chào cô, xin hỏi đây có phải là tiểu thư Tần Tích không?
Tần Tích thấy anh ta cầm đồ vật trong tay, kinh ngạc nói, Đúng, không phải lại có bưu kiện gởi tôi chứ.
Không sai, đây là bưu kiện của cô, phiền cô kí tên giúp tôi.”
Tần Tích mở bưu kiện ra nhìn qua, dĩ nhiên là socola thủ công, phía trên còn có tên của cô, trời ạ, đây là ai tặng đấy, cố ý hại cô có phải không?
Nhìn hoa cùng socola, Tần Tích cảm thấy khó giải quyết cực kỳ, bây giờ nên làm gì? Ném hết đi? Đúng, ném hết đi, tránh rước lấy phiền toái không cần thiết, nhất định là có người đùa dai.
Cố Mộ Nghiêm đứng ở trên ban công, thu hết biểu hiện của Tần Tích vào mắt, âm thầm cười cười, chuẩn bị đi ra ngoài nói cho cô biết là anh tặng, thế nhưng mới bước ra sân thượng chợt nghe thấy giọng nói của Tần Tích vội vàng giải thích...
Anh nghe tôi, hoa này cùng socola tôi thực không biết là tên khốn kiếp nào tặng, tôi tuyệt đối không biết, anh nhất định phải tin tưởng tôi, nếu để cho tôi biết là tên khốn kiếp nào cố ý chơi tôi, tôi không đánh hắn ta răng rơi đầy đất thì không được.
Tên khốn kiếp sao?
Khóe miệng Cố Mộ Nghiêm co giật một cái, vốn lời nói thừa nhận đả đến cửa miệng lại cứng rắn nuốt xuống, nếu để cho cô biết tên khốn kiếp kia chính là mình, mặt mũi của mình đặt ở đâu nữa chứ, vì vậy không thể thừa nhận là anh mua.
Tần Tích thấy mặt Cố Mộ Nghiêm không vó biểu tình gì đứng đó, trong lòng có chút thấp thỏm, Cố Mộ Nghiêm, anh đừng nóng giận, tôi lập tức đi ném.
“Không được ném, để đó đi. Cố Mộ Nghiêm ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn bó hoa hồng đỏ kia, trong lòng có chút buồn bực.
Tần Tích quả thực không thể tin được lỗ tai của mình, cô cho là anh sẽ lập tức để cô ném đi, có phải anh quá tức giận vì vậy không biết biểu đạt thế nào hay không.
Cái kia. . . Tôi đi cắm hoa. Tần Tích thăm dò hỏi.
Ừ. Cố Mộ Nghiêm dùng giọng mũi ừ một tiếng.
Bởi vì hoa nhiều, vì vậy Tần Tích chia làm bó nhỏ, trong phòng ngủ trong phòng khách còn có trên ban công đều cắm một bó, còn dư lại thật sự không có chỗ cắm, Tần Tích chuẩn bị buổi tối lấy ra ngâm trong bồn tắm.
Tần Tích nhìn cái hộp socola lại nhìn Cố Mộ Nghiêm một chút, Vậy cái này?
Em ăn hết.” Anh tự mình làm đấy, cô phải ăn.
Oh. Tần Tích cầm một viên socola, vị hơi đắng nơi đầu lưỡi, vừa ăn vừa nhìn Cố Mộ Nghiêm, tuy rằng mặt vẫn không có biểu tình, nhưng cuối cùng cũng không tức giận, chẳng qua thật không giống như phong cách của Cố Mộ Nghiêm, ít ra khi có chuyện như vậy, anh nhất định sẽ giận dữ.
Ăn ngon không? Vì làm cái này, anh dậy rất sớm, nếu cô dám nói không ngon, nhất định cô chết chắc.
Kỳ thật mùi vị thật sự cũng không tệ lắm, chẳng qua là Tần Tích không dám nói thật, sợ Cố Mộ Nghiêm thử mình, cho nên liền nói, Bình thường thôi.
Bình thường? Cố Mộ Nghiêm nheo mắt lại, Chỉ bình thường thôi sao?
Tần Tích thấy sắc mặt anh trầm xuống, vội vàng đổi giọng, Không thể ăn, khó ăn chết đi được.”
Khó ăn? Cố Mộ Nghiêm có chút tối tăm phiền muộn, anh mất thật nhiều công sức mới làm ra, cô dám ghét bỏ như vậy.
Tần Tích thấy anh vẫn không hài lòng, khẽ cắn môi nói, Đây là socola khó ăn nhất tôi từng nếm qua, thật không biết người tặng cái này có phẩm vị gì.”
Nếu nói như vậy còn không hài lòng, cô thật sự không biết nên nói cái gì.
Tần Tích hoàn toàn không dám nghĩ đây là Cố Mộ Nghiêm tặng, bởi vì cô cảm thấy tỷ lệ người ngoài hành tinh xuất hiện cao hơn chuyện này rất nhiều.
Lời của tên Hà Diệc kia đúng là không đáng tin, nói cái gì mà phụ nữ nhận được hoa nhất định sẽ cảm động đến rơi nước mắt, sau đó có thể muốn làm gì thì làm, kết quả thì sao, hoàn toàn không như lời cậu ta nói.
Lần sau gặp mặt, xem anh chỉnh đốn Hà Diệc như thế nào.
Tần Tích ngồi ở bên cạnh, nhịn không được nói thầm trong lòng, nếu như anh vô cùng mất hứng thì tại sao cho cô giữ hoa cùng socola lại làm gì, thật sự là không hiểu nổi anh đang suy nghĩ cái gì.
Cố Mộ Nghiêm nhìn Tần Tích giống như nàng dâu nhỏ ngồi bên cạnh, trong lòng hừ một cái, mặc kệ có có rơi nước mắt hay không, trước làm rồi hãy nói, trực tiếp bồng Tần Tích tiến vào phòng tắm.
Tần Tích thấy Cố Mộ Nghiêm từ đầu đến cuối đều nghiêm mặt, không dám phản kháng, chỉ có thể thuận theo anh, mà những cánh hoa hồng kia dĩ nhiên được Tần Tích ngâm vào nước nóng nhưng bởi vì Cố Mộ Nghiêm không ch cô chậm chạp nên đều bị héo úa cả.
Sau khi Cố Mộ Nghiêm thỏa mãn, Tần Tích đã mệt mỏi co quắp rồi, hoàn toàn không muốn động, chỉ muốn ngủ, Cố Mộ Nghiêm nhẹ nhàng đưa cô đến phòng tắm rửa sạch một phen, sau đó mới cảm thấy mỹ mãn ôm cô ngủ thật say.
Hôm sau, Tần Tích mơ mơ màng màng lật người một cái, sau đó mới từ từ mở mắt, vừa hay nhìn thấy Cố Mộ Nghiêm đang mặc quần áo, nhìn lưng anh bị móng tay quào xướt, gương mặt liền đỏ lên.
Cố Mộ Nghiêm thấy cô tỉnh, quay đầu lại nhìn cô, thấy lưng trắng như tuyết của cô lộ ra ngoài, ánh mắt tối sầm lại, Tần Tích vội vàng kéo chăn che người, chỉ còn lại một cái đầu ở bên ngoài, bao bọc kín không kẽ hở.
Em có cái gì đẹp mà che, toàn thân cao thấp của em, có chỗ nào mà tôi chưa xem qua. Ngữ khí của anh chứa trêu chọc.
Tần Tích mặt đỏ tới mang tai quát, Đừng nói nữa.
Cứ cho là tôi không nói nữa cũng không thể thay đổi được sự thật này.
Tần Tích dứt khoát kéo chăn lên phủ kín đầu, không muốn nghe anh nói những lời này.
Cố Mộ Nghiêm mặc quần áo ngay ngắn ngồi ở bên giường, vỗ vỗ cô, Mau dậy đi.
Anh đi ra ngoài. Giọng nói truyền ra từ trong chăn, muốn cô trước mặt anh thay quần áo, cô thực sự làm không được, mắc cỡ chết được.
Cố Mộ Nghiêm không thích cô tránh né mình, bọn họ sau này sẽ là vợ chồng, cô phải có thói quen tự nhiên trước mặt anh, Nếu như anh không đi? Em muốn ở bên trong trốn cả đời sao?
Tần Tích trốn trong chăn không chịu ra.
Cố Mộ Nghiêm kéo chăn, Nhanh lên một chút, bằng không thì tôi tự mình mặc quần áo cho em.
Tần Tích lộ ra cái đầu nhỏ, Anh đi ra ngoài, tôi lập tức đi ra.
Tôi muốn em làm quen với chuyện này. Cố Mộ Nghiêm chăm chú nhìn cô, Tần Tích, không lâu nữa chúng ta sẽ phải kết hôn.
Tần Tích cúi đầu không nói lời nào, tay kéo chăn ra.
/135
|