Cùng nha đầu kia cùng một chỗ, tế bào não đều muốn hù chết không ít, không biết rõ muốn sống thiếu vài năm.
Cô cũng không có rút về tay mình, tùy ý anh cầm lấy chính mình, bởi vì cả người đều hết sức hưng phấn, cho nên sẽ không cùng Cố Mộ Nghiêm tính toán chi li , dù sao dắt một tý cũng sẽ không thiếu một khối thịt.
Cố Mộ Nghiêm ở chỗ này chính là khách sạn, gian phòng rất rộng mở, một cái nhân thật đúng là xa xỉ, đứng ở trên sân thượng có thể chứng kiến London, buổi tối đặc biệt xinh đẹp.
Tần Tích lần đầu tiên tới khách sạn nước ngoài, đối với mỗi một vật đều hết sức cảm thấy hứng thú, bên cạnh quán rượu này chính là chỗ vui chơi trên nước, cô chu môi nói, Sớm biết tôi liền mang áo tắm !
Cố Mộ Nghiêm nghe được lời của cô, trên mặt nhuộm vui vẻ, Đứa ngốc, ở đây lại không phải là không có bán áo tắm.
Nhưng là khẳng định đều hết sức quý!
Cố Mộ Nghiêm đi đến phía sau của cô, ấn xuống một cái đầu của cô, Chút tiền kia tôi còn xuất nổi.
Tần Tích quệt mồm , sờ sờ đầu, Đây không phải là vấn đề anh không xuất nổi, mà là cùng một loại áo tắm, trong nước mới bán vài chục, ở đây lại muốn hơn mấy trăm ngàn, ngẫm lại đã cảm thấy không có lời!
Hiện tại liền bắt đầu tiết kiệm tiền cho tôi a, hiểu chuyện như vậy!
Tần Tích gò má đỏ bừng, Mới không phải đâu! Đúng vậy, tôi làm sao phải tiết kiệm tiền cho anh, đợi chút nữa xuống mua ngay, một tiếng đồng hồ đổi một bộ, tôi muốn mua bẩy bộ!
Cố Mộ Nghiêm nén cười, nói đến vô cùng tự nhiên, Cô nếu là đem áo tắm đổi thành nội y, đừng nói bẩy bộ, một trăm bộ đều mua cho cô.
Tần Tích ngẩng đầu liền chống lại ánh mắt tà tứ, làm cho cô bỗng chốc liền mặt đỏ tới mang tai , xấu hổ và giận dữ nói, Nghĩ hay lắm!
Nam nhân quả nhiên đều dùng nửa người dưới suy tư vấn đề.
Cố Mộ Nghiêm thấy cô hồng đến đỉnh đầu đều muốn bốc khói , cuối cùng không trêu chọc cô, Nhanh đi đổi một bộ y phục, tôi dẫn cô đi nước chỗ vui chơi.
Tần Tích cầm y phục đi vào phòng tắm, đem đầu tóc rối bù buộc lên cao, mặc áo ba lỗ, bên ngoài mặc áo khoác mỏng, cùng quần ngắn, chân dép, tỏ ra thanh xuân bức người, toàn thân đầy hơi thở thiếu nữ.
Cố Mộ Nghiêm cũng thay tây trang, đổi lại y phục, anh biết rõ thời gian nữ sinh ra cửa qua đều phiền toái, cho nên cầm lấy tạp chí ngồi ở trên sân thượng lật xem, cũng không thúc giục Tần Tích, một lát sau, nghe được tiếng bước chân, anh ngẩng đầu lên nhìn sang, lúc thấy cô mặc đồ này, hơi có chút thất thần, kỳ thật cô cũng không béo, vóc người cân xứng, hơn nữa tỷ lệ rất tốt, cho nên tỏ ra chân đặc biệt thon dài, chân dép màu đen , càng lộ vẻ một đôi chân ngọc bạch, không đầy nắm tay, cổ chân nhỏ nhắn.
Xong chưa? Cố Mộ Nghiêm khép tạp chí.
Tốt lắm. Tần Tích đã có chút ít không thể chờ đợi được, chạy tới đem anh từ trên ghế salon kéo lên, Đi nhanh đi!
Cố Mộ Nghiêm thuận thế bị cô kéo lên, tùy ý cô kéo chính mình đi ra phía ngoài, đáy mắt hiện ra vui vẻ, anh đã không nhớ ra được lần trước thời điểm buông lỏng như vậy là bao nhiêu năm trước kia, quá khứ nữ nhân đối với anh mà nói là cái có cũng được mà không có cũng không sao, anh chưa bao giờ nghĩ tới một ngày kia, sẽ có một tiểu nha đầu, dễ dàng nhiễu loạn tâm trí của anh.
Bởi vì Cố Mộ Nghiêm cố ý kéo bước chân đi, cho nên đi rất chậm, hiển nhiên rất là hưởng thụ cảm giác có người
/135
|