Cố Mộ Nghiêm đứng ở cửa, nhìn Tần Tích, hai tay khoanh trước ngực, xa anh, cô nhóc này thật rất thoải mái, lập tức trong lòng anh chợt thoáng qua chút khó chịu.
Tần Tích hát xong một bài cười đến sáng lạn, tưởng tượng mình như một đại minh tinh, phất tay với xung quanh, tự biên tự diễn nói, Cám ơn, cám ơn các bạn, muốn tôi hát thêm một bài nữa phải không, nhưng cổ họng của tôi. . . Các bạn đã nhiệt tình như vậy, vậy tôi liền hát thêm một bài nữa, các bạn đúng là quá nhiệt tình, tôi yêu các bạn. . .
Tần Tích quấn khăn tắm, bởi vì động tác của cô quá mạnh nên bị lộ da thịt ra ngoài, nhưng bản thân cô vẫn không phát hiện, hoàn toàn say mê trong tiếng hát của mình, giống như một người điên.
Dựa vào chất giọng quỷ khóc thần sầu của cô để mở đại nhạc hội, đoán rằng có cho tiền người ta cũng không muốn đến xem.
Khi cô đang gào lên đột nhiên khăn tắm rơi xuống, cô sững sờ một chút, sau đó nhanh chóng cúi người xuống nhặt lên, sau đó còn muốn tiếp tục, Cố Mộ Nghiêm lại không muốn ngược đãi lỗ tai mình, đẩy cửa đi vào, Hát đủ chưa?
Tần Tích nhìn Cố Mộ Nghiêm đột nhiên xuất hiện, nhất thời ngẩn ra, sau đó nhắm mắt lại, miệng lẩm bẩm, Nhất định là mình xuất hiện ảo giác, nhất định là ảo giác, tỉnh táo một chút.
Làm sao Cố Mộ Nghiêm có thể xuất hiện ở đây, anh trở về, nhất định nhà họ Cố sẽ nhận được tin tức, nhưng lúc ăn cơm tối, không có ai nói hôm nay Cố Mộ Nghiêm sẽ trở lại, cho nên nhất định đây chỉ là nằm mơ.
Nhưng giấc mơ này thật là đáng sợ.
Tần Tích nhắm mắt lại tránh qua Cố Mộ Nghiêm đi ra ngoài, sau đó vén chăn lên nằm xuống, Ngủ, khi thức dậy giấc mơ sẽ biến mất.
Nhưng một giây sau, cổ tay của cô bị nắm lấy, ép cô ngồi dậy, Cố Mộ Nghiêm ngồi bên cạnh giường, trên mặt là vẻ chế giễu, Bây giờ tỉnh chưa?
Tần Tích ngồi trên giường mắt to trừng mắt nhỏ với Cố Mộ Nghiêm, Anh trở về lúc nào vậy?
Vừa nảy . Cố Mộ Nghiêm cười nói.
Vậy tại sao anh không lên tiếng? Dọa người chơi rất vui sao? Tần Tích trách móc nói, vậy vừa rồi bộ dáng kêu gào điên cuồng của cô anh ta đều nhìn thấy, mất mặt chết đi được.
Không phải tôi muốn dọa em, là em không nghe thấy tôi gọi. Ánh mắt Cố Mộ Nghiêm rơi trên bờ vai mềm mại của cô, cảm thấy cổ họng có chút khô khan.
Tần Tích thấy ánh mắt của anh trở nên nóng bỏng, lúc này mới nhớ tới trên người cô chỉ quấn một cái khăn tắm, vội vàng kéo chăn trùm lên người mình, thẹn quá hoá giận quát, Không được nhìn.
Cũng không phải chưa từng thấy qua, có cái gì phải che. Mặt Cố Mộ Nghiêm thoáng qua nụ cười xấu xa, trêu chọc cô, đưa tay qua kéo cái chăn.
Anh buông tay ra, buông ra. Tần Tích vội vàng nắm chăn, giằng co với anh.
Cố Mộ Nghiêm chỉ muốn trêu chọc cô một chút, cho nên cũng không có ý định giật lấy chăn của cô, lực nắm cũng không lớn, nên ngược lại bị lực độ quá mạnh của Tần Tích kéo qua, cả người anh đè trên người cô.
Tần Tích hoảng hốt muốn đẩy anh ra.
Cố Mộ Nghiêm dùng tay chống thân thể của mình, rủ mắt nhìn vẻ mặt hoảng hốt của cô, tiếp tục trêu đùa, Miệng thì bảo tôi buông ra, tay lại kéo tôi đến, đúng là tiểu lừa đảo.
Ai kéo anh, nhanh tránh ra một chút. Tần Tích tức giận không thôi, đưa
Tần Tích hát xong một bài cười đến sáng lạn, tưởng tượng mình như một đại minh tinh, phất tay với xung quanh, tự biên tự diễn nói, Cám ơn, cám ơn các bạn, muốn tôi hát thêm một bài nữa phải không, nhưng cổ họng của tôi. . . Các bạn đã nhiệt tình như vậy, vậy tôi liền hát thêm một bài nữa, các bạn đúng là quá nhiệt tình, tôi yêu các bạn. . .
Tần Tích quấn khăn tắm, bởi vì động tác của cô quá mạnh nên bị lộ da thịt ra ngoài, nhưng bản thân cô vẫn không phát hiện, hoàn toàn say mê trong tiếng hát của mình, giống như một người điên.
Dựa vào chất giọng quỷ khóc thần sầu của cô để mở đại nhạc hội, đoán rằng có cho tiền người ta cũng không muốn đến xem.
Khi cô đang gào lên đột nhiên khăn tắm rơi xuống, cô sững sờ một chút, sau đó nhanh chóng cúi người xuống nhặt lên, sau đó còn muốn tiếp tục, Cố Mộ Nghiêm lại không muốn ngược đãi lỗ tai mình, đẩy cửa đi vào, Hát đủ chưa?
Tần Tích nhìn Cố Mộ Nghiêm đột nhiên xuất hiện, nhất thời ngẩn ra, sau đó nhắm mắt lại, miệng lẩm bẩm, Nhất định là mình xuất hiện ảo giác, nhất định là ảo giác, tỉnh táo một chút.
Làm sao Cố Mộ Nghiêm có thể xuất hiện ở đây, anh trở về, nhất định nhà họ Cố sẽ nhận được tin tức, nhưng lúc ăn cơm tối, không có ai nói hôm nay Cố Mộ Nghiêm sẽ trở lại, cho nên nhất định đây chỉ là nằm mơ.
Nhưng giấc mơ này thật là đáng sợ.
Tần Tích nhắm mắt lại tránh qua Cố Mộ Nghiêm đi ra ngoài, sau đó vén chăn lên nằm xuống, Ngủ, khi thức dậy giấc mơ sẽ biến mất.
Nhưng một giây sau, cổ tay của cô bị nắm lấy, ép cô ngồi dậy, Cố Mộ Nghiêm ngồi bên cạnh giường, trên mặt là vẻ chế giễu, Bây giờ tỉnh chưa?
Tần Tích ngồi trên giường mắt to trừng mắt nhỏ với Cố Mộ Nghiêm, Anh trở về lúc nào vậy?
Vừa nảy . Cố Mộ Nghiêm cười nói.
Vậy tại sao anh không lên tiếng? Dọa người chơi rất vui sao? Tần Tích trách móc nói, vậy vừa rồi bộ dáng kêu gào điên cuồng của cô anh ta đều nhìn thấy, mất mặt chết đi được.
Không phải tôi muốn dọa em, là em không nghe thấy tôi gọi. Ánh mắt Cố Mộ Nghiêm rơi trên bờ vai mềm mại của cô, cảm thấy cổ họng có chút khô khan.
Tần Tích thấy ánh mắt của anh trở nên nóng bỏng, lúc này mới nhớ tới trên người cô chỉ quấn một cái khăn tắm, vội vàng kéo chăn trùm lên người mình, thẹn quá hoá giận quát, Không được nhìn.
Cũng không phải chưa từng thấy qua, có cái gì phải che. Mặt Cố Mộ Nghiêm thoáng qua nụ cười xấu xa, trêu chọc cô, đưa tay qua kéo cái chăn.
Anh buông tay ra, buông ra. Tần Tích vội vàng nắm chăn, giằng co với anh.
Cố Mộ Nghiêm chỉ muốn trêu chọc cô một chút, cho nên cũng không có ý định giật lấy chăn của cô, lực nắm cũng không lớn, nên ngược lại bị lực độ quá mạnh của Tần Tích kéo qua, cả người anh đè trên người cô.
Tần Tích hoảng hốt muốn đẩy anh ra.
Cố Mộ Nghiêm dùng tay chống thân thể của mình, rủ mắt nhìn vẻ mặt hoảng hốt của cô, tiếp tục trêu đùa, Miệng thì bảo tôi buông ra, tay lại kéo tôi đến, đúng là tiểu lừa đảo.
Ai kéo anh, nhanh tránh ra một chút. Tần Tích tức giận không thôi, đưa
/135
|