Chương 17: Đụng vào đầu
Cố Mộ Nghiêm quét mắt nhìn cô một cái, không trả lời, mà chỉ tiếp tục đi lên phía trước, Tần Tích tức giận giậm chân, người đàn ông này lúc nào cũng dễ dàng có biện pháp đả kích lòng tự trọng của người khác, xem ra tố chất của cô còn cần phải tăng cường thêm một chút nữa, nếu không thật sự sẽ bị tức giận đến hộc máu.
Khi cô đang bất bất mãn, ánh mắt sắc bén lần nữa quét tới, cô đành phải thu liễm tâm tư đuổi theo.
Con đường này bán các loại đồ trang sức đeo tay, có cửa tiệm đá quý xa hoa, cũng có tiệm nhỏ bên đường mười đồng tiền một chiếc chiếc nhẫn, nhưng hơn phân nửa đều là nơi các cô gái thích đi dạo đùa giỡn, anh ta một người đàn ông tới nơi này làm gì, diễễnđàànlêêquýýđôôn Tần Tích nghĩ không ra, nhưng lại không muốn hỏi anh, mà trong lòng cô cũng biết, hỏi cũng chỉ vô ích, khi người đàn ông này không muốn trả lời, miệng giống như dính keo.
Dọc theo đường đi, anh cũng không nói lời nào, thẳng tắp đi lên phía trước, giống như là rất quen thuộc với con đường này, mục tiêu rõ ràng, hoặc giống như chưa quen thuộc với con đường này, cho nên mới tỉ mỉ nhìn xung quanh, phòng ngừa đi nhầm đường.
Tần Tích đối với nơi này một chút cũng không quen thuộc, hơn nữa là dân mù đường, cho nên phân hướng không rõ, chỉ có thể theo sát bên cạnh anh, đi một chút, thấy anh vẫn chưa có ý muốn ngừng lại, lặng lẽ nhìn thoáng qua người đàn ông bên cạnh, diễễnđàànlêêquýýđôôn gò má lãnh khốc lại không mất kiên nghị, khuôn mặt tinh xảo, môi mỏng khẽ mím, lại mang theo vài phần quyến rũ người, mặc dù mặc quần áo giản dị, nhưng loại khí chất từ trong xương lại mơ hồ xoay quanh anh, làm cho người ta mơ hồ cảm thấy an toàn.
"Cẩn thận." Đột nhiên, Cố Mộ Nghiêm nghiêng đầu nhìn cô.
Tần Tích còn chưa hiểu ý tứ trong lời nói của anh, khi cô còn không kịp thu hồi ánh mắt, chạm vào một cái, mạnh mẽ đụng phải cột đèn đường, người chung quanh đột nhiên sợ hãi kêu lên, Tần Tích che lấy cái trán lui về phía sau mấy bước, nước mắt lởn vởn ở trong hốc mắt.
Đau quá. Cô cảm thấy đầu cũng rung chuyển một trận.
Cố Mộ Nghiêm khẽ nhíu mày, đi đến bên cạnh cô, trong mắt có chút bất đắc dĩ, anh đã sớm nhận ra ánh mắt của cô, chỉ là không lên tiếng mà thôi, nhưng mà ai ngờ, cô thế nhưng không nhìn đường, thẳng tắp đụng phải, anh muốn kéo cô cũng không kịp.
Thấy cô thật bị đụng không nhẹ, Cố Mộ Nghiêm khom lưng xuống, "Buông tay ra, tôi xem một chút."
Tần Tích bị đụng đến choáng váng, tay bị anh đẩy ra, cái trán có vết sưng rất rõ ràng, hồng hồng đỏ đỏ, Cố Mộ Nghiêm đụng một cái, Tần Tích đau đến hít vào một hơi, đau đến giậm chân, "Anh muốn giết người à, nhẹ chút."
Vừa nghe chất giọng này, mười phần hung hăng, vậy hẳn là không có gì đáng ngại.
Bất quá vì phòng ngừa ngộ nhỡ, sợ cô bị đụng đến phát ngốc, Cố Mộ Nghiêm vẫn đưa cô đến bệnh viện gần đó, kiểm tra một chút, não không bị chấn động, cầm một chút rượu thuốc, mỗi ngày bôi, tiêu sưng thì được rồi.
Tần Tích đi trên hành lang bệnh viện, tự nhủ, "Người xui xẻo, uống nước cũng bị kẹt kẽ răng."
Kể từ khi gặp phải Cố Mộ Nghiêm, vận rủi đến từng trận từng trận.
Cố Mộ Nghiêm cầm thuốc trong tay, thấy cô than thở ở bên cạnh, trong mắt chợt lóe lên một ý cười, diễễnđàànlêêquýýđôôn không chút lưu tình trêu ghẹo cô, "Ai kêu cô đi đường không nhìn đường, mặc dù bộ dạng của tôi rất đẹp, nhưng còn nhiều thời gian, cô không cần gấp gáp như vậy."
Anh thế nhưng biết rõ cô đang nhìn anh.
Tần Tích vô cùng bối rối, Cố Mộ Nghiêm biết rõ, cô là vì nhìn lén anh mới thiếu chút nữa chấn thương não, trời ơi, chuyện này thật sự là mất mặt vứt xuống sông mà, hận không thể lập tức đào hố chôn sống mình.
"Ai nhìn anh, đừng tự mình đa tình, hừ." Miệng cô cứng rắn không thừa nhận, còn hừ một tiếng, bày tỏ hết sức khinh thường, nhưng thật ra là vì che dấu chột dạ.
/135
|