Hôn ước hào môn: Vợ yêu bé nhỏ của đại thúc
Chương 131 - Người đàn ông này đang bẻ cong ý của cô
/135
|
Tối hôm đó, Tần Tích hào hứng nói với Tần Mộ Tây: "Mẹ tắm cho con nhé."
Tần Mộ Tây chớp mắt mấy cái, có chút do dự nói: "Mẹ, cái này không tốt lắm đâu."
"Có cái gì không tốt?"
"Con là nam, mẹ là nữ, để mẹ nhìn thấy hết thì ngượng chết đi được!"
Sắc mặt Tần Tích tối sầm lại, hỏi: "Mẹ là mẹ của con, lúc sinh con ra đã nhìn hết của con từ lâu rồi. Bây giờ con mới biết xấu hổ có phải là quá muộn rồi không?"
Tần Mộ Tây kì kèo mè nheo mở miệng: "Khi đó con còn quá nhỏ, không có cách nào phản kháng, cho nên mới để cho mẹ nhìn, nhưng mà bây giờ không được."
Tần Tích không biết nói gì.
Trần Thần và Trần Tâm chơi đùa ở trong phòng, nhìn thấy Cố Mộ Nghiêm cẩn thận sấy tóc cho Mộ Tây, Trần Tâm tràn đầy hâm mộ nói: "Anh ơi, Mộ Tây thật hạnh phúc, có cha mẹ ở bên cạnh."
"Chúng ta cũng sẽ tìm được cha." Trần Thần an ủi Trần Tâm, nhưng mà trong long có chút buồn bã, cậu đi đâu để tìm được cha đây? Hơn nữa cậu bé và Trần Tâm đi ra ngoài lâu như vậy, mẹ nhất định sẽ lo lắng, vì vậy cậu bé muốn tìm được cha càng sớm càng tốt để quay trở về.
Cố Mộ Nghiêm cũng biết chuyện của hai đứa nhỏ, quan tâm hỏi thăm: "Trần Thần! Cha cháu tên gì, nếu như anh ta đang ở Phượng thành, chú có thể giúp cháu tìm người đó."
"Cháu không biết, mẹ không nói với chúng cháu." Trần Thần lắc đầu.
"Vậy cháu có ảnh của anh ta không?"
Trần Thần do dự một chút mới cẩn thận lôi một tấm ảnh từ trong túi xách đưa ra, nói: "Chỉ có tấm này, là do cháu lén tải xuống từ trong điện thoại của mẹ."
Cố Mộ Nghiêm nhận lấy tấm ảnh. Trong hình chỉ có bóng lưng của một người đàn ông, cao lớn thon dài, người có chút gầy, mái tóc đen nhánh, mặc một chiếc áo khoác đen đứng ở dưới ánh đèn đường, cái bóng đổ xuống mặt đường cũng rất dài. Tần Mộ Tây cũng tò mò đến gần, vừa nhìn cậu liền cảm thấy bóng lưng của người đàn ông này có chút quen thuộc, nhưng lại không nhớ ra là ai. Chẳng lẽ mình đã từng gặp cha của Trần Thần rồi sao?
Tần Mộ Tây hỏi: "Tại sao mẹ của cậu không nói cho các cậu biết tên tuổi của cha mình?"
Giọng nói của Trần Tâm có chút cô đơn: "Bởi vì cha đã làm tổn thương tình cảm của mẹ, ông ấy bỏ mẹ lại một mình, cũng không quan tâm đến bọn tôi."
Trần Thần đau lòng ôm Trần Tâm, nói: "Không phải là cha không cần chúng ta, nhất định là do ông ấy có nối khổ tâm của mình."
"Vâng." Trần Tâm ôm cổ Trần Thần, cô bé và anh trai đáng yêu như thế, cha nhất định không vứt bỏ bọn họ dâu.
Trong phòng khách tầng dưới, đột nhiên Tần Tích ôm ngực, hình như có chút không thoải mái, Cổ Lâm liền vội vàng đi tới, hỏi: "Sao vậy?"
"Mới vừa rồi trái tim khẽ nhói một cái." Tần Tích nói nhỏ.
Cổ Lâm cau mày, đáp: "Ngày mai trở về London với tôi."
Mấy năm nay, anh ta vẫn luôn nghiên cứu làm thế nào để có thể lấy viên đạn trong tim Tần Tích ra mà không nguy hiểm đến tính mạng của cô. Viên đạn ấy giống như một quả bom có thể nổ tung bất cứ lúc nào. Anh ta chưa bao giờ gặp được người nào bị đạn bắn vào tim mà còn có thể sống sót. Anh ta cũng lo lắng càng để lâu thì càng tạo thành uy hiếp lớn đối với cô.
Tần Tích có chút bất ngờ, ngẩng đầu nhìn anh ta: "Cổ Lâm, tạm thời tôi không muốn trở về."
Nơi này cho cô cảm giác khác hoàn toàn khi ở London. Mặc dù cô chưa khôi phục trí nhớ, nhưng cô biết đây là nơi cô đã từng sống, hơn nữa gần đây những hình ảnh trong đầu cô xuất hiện ngày càng nhiều. Cô nghĩ chỉ cần tiếp tục ở lại, sớm muộn cũng có một ngày cô sẽ khôi phục trí nhớ.
"Cô phải theo tôi trở về. Bất cứ lúc nào tôi cũng phải theo dõi sự bất thường của cơ thể cô, cho đến khi nào tôi và Cổ Duy lấy được viên đạn kia ra thì thôi."
"Phượng thành cũng có rất nhiều bệnh viện, tôi có thể đi kiểm tra định kỳ, không sao đâu." Tần Tích nói.
"Không được!" Cổ Lâm cự tuyệt: "Tôi và Cổ Duy cũng chưa tìm được phương pháp, cô nghĩ những bác sĩ bình thường ở đây có thể làm được không?"
"Nhưng..." Tần Tích vẫn không nỡ rời đi nơi này.
"Sau này vẫn còn có thể trở lại đây, nhưng mạng sống thì chỉ có một, cô suy nghĩ kĩ đi. Nếu cô xảy ra chuyện gì, anh cô và Mộ Tây sẽ đau lòng đến mức nào?"
Cố Mộ Nghiêm từ trên lầu đi xuống, sắc mặt trở nên âm trầm, hiển nhiên là anh đã nghe thấy cuộc trò chuyện vừa rồi. Cổ Lâm và Tần Tích nhìn nhau một cái, Cố Mộ Nghiêm đi đến trước mặt của Cổ Lâm, nghiêm túc nói: "Nếu như tôi xây một trung tâm nghiên cứu ở đây cho cậu, có phải là cô ấy không cần phải quay lại London không?"
"Cái gì?" Cổ Lâm có chút kinh ngạc, hỏi: "Anh xây dựng một phòng thí nghiệm ở Phượng thành cho tôi sao?"
Cố Mộ Nghiêm gật đầu, đáp: "Đúng! Như vậy cô ấy có thể ở lại, cậu cũng có thể tiếp tục nghiên cứu cách lấy viên đạn ra. Kinh phí nghiên cứu tôi đều có thế đáp ứng vô điều kiện, chỉ cần cậu có thể chữa khỏi cho tiểu Tích."
Chỉ cần cô có thể bình an vô sự, anh nguyện bỏ ra tất cả, huống chi là một chút tiền.
Tần Tích nhìn về phía Cố Mộ Nghiêm, cảm xúc bỗng trở nên hỗn loạn, trong lòng chợt thấy ấp áp.
Cổ Lâm thở dài một hơi, trả lời: "Được rồi."
Anh ta nhất định phải trở về với Tần Tích cũng là vì phòng nghiên cứu của anh ta đặt ở London. Nếu Cố Mộ Nghiêm có thể xây một phòng nghiên cứu mới cho anh ta, vậy thì việc anh ta có về đó nữa hay không đã không còn quan trọng nữa.
Sau khi Cổ Lâm lên lầu, Cố Mộ Nghiêm đi đến bên cạnh Tần Tích, trên mặt khôi phục nụ cười: "Mấy ngày nữa anh sẽ khá bận rộn, cho nên không thể đến đây mỗi ngày. Em ngoan ngoãn ở lại đây, chỉ cần anh rảnh sẽ đến đây tìm em."
Tần Tích nghe thấy anh nói muốn đi thì trong lòng có chút buồn, nhưng vẫn nói lời trái lòng: "Cuối cùng anh cũng chịu đi!"
"Thoải mái vậy sao?"
"Có gì mà không thoải mái? Có anh ở đây tôi thấy phiền chết đi được."
"Nhưng tại sao không nhièn thấy một chút vui vẻ nào trên mặt của em vậy?" Cố Mộ Nghiêm nghiêm túc nhìn Tần Tích, ý cưới hiện rõ trong mắt.
"Đương nhiên là tôi vui rồi, tôi vui muốn chết đi được, ha ha ha!" Tần Tích cười gượng hai tiếng.
Cố Mộ Nghiêm ôm Tần Tích, nói nhẹ: "Anh sẽ về nhanh thôi, ở nhà chờ anh."
"Nói thì cứ nói, đừng động chân động tay." Tai Tần Tích cảm thấy nóng bừng, tức giận đẩy tay của anh, Cố Mộ Nghiêm lại càng ôm chặt hơn.
"Ai nha, con xuống thật không đúng lúc!" Một giọng nói vang lên từ phía sau, Cố Mộ Nghiêm nhìn sang liền thấy Tần Mộ Tây đang nghênh ngang đi xuống, len lén nháy mắt với anh một cái. Tiểu quỷ này, thật khiến người ta mất hứng.
Tần Mộ Tây liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ, nói với bọn họ: "Bên ngoài nắng to như vậy, ôm chặt thế không nóng à?"
Gò má Tần Tích đỏ ửng, quát lớn: " Cố Mộ Nghiêm, buông tay của anh ra."
"Đừng để ý tới con trai." Da mặt Cố Mộ Nghiêm khá dày.
Ánh mắt Tần Mộ Tây dừng lại trên mặt Tần Tích, nói: "Mẹ! Sao mặt của mẹ lại đỏ như vậy? Giống y như mông khỉ vậy. Có phải được chú Cố ôm như vậy nên thấy rất hạnh phúc không?"
"Tên nhóc thối này! Con đừng có nói lung tung!" Gò má Tần Tích lại càng đỏ hơn.
"Con nói lung tung chỗ nào chứ?" Tần Mộ Tây ra vẻ vô tôi, hỏi: "Nếu mẹ dũng cảm thừa nhận tình cảm của mình thì ai cười mẹ được."
"Tên nhóc thối này, nếu con còn nói..." Tần Tích túm lấy cái gối dựa trên ghế sa lon định ném về hướng Tần Mộ Tây, Cố Mộ Nghiêm vội vàng ngăn lại, nói: "Đừng đừng đừng, con trai chỉ đùa với em thôi."
Tần Mộ Tây nghịch ngợm tiếp tục nói: "Mẹ! Có phải bị con nói trúng suy nghĩ trong lòng của mẹ nên người mới thẹn quá hóa giận rồi không?"
"Tần Mộ Tây!" Tên nhóc thối này muốn ăn đòn rồi, hoàn toàn không để cô ở trong mắt.
Trong lòng Cố Mộ Nghiêm thấy thật hài lòng, nhìn Tần Tích chuẩn bị nổi giận thì ngừng cười, nói với Tần Mộ Tây: "Mặc dù những lời con nói là thật nhưng không được nói nữa. Da mặt mẹ con mỏng, nếu nói tiếp thì cha không ngăn được mẹ con đâu."
Tần Tích quát anh: "Cố Mộ Nghiêm! Tần Mộ Tây! Hai người hợp lại chống đối tôi có phải không?"
Thật là tức chết cô.
"Được được được, anh không nói, đừng nóng giận." Cố Mộ Nghiêm vội vàng dụ dỗ.
Tần Tích nhìn thấy vẻ mặt đang cố nhịn cười của Cố Mộ Nghiêm thì càng tức giận, lườm anh một cái.
Tần Mộ Tây chạy vào phòng bếp uống nước. Cố Mộ Nghiêm kéo Tần Tích ngồi xuống, Tần Tích đẩy anh ra, nhưng Cố Mộ Nghiêm vẫn sát lại gần. Cô định mắng anh thì nụ hôn của anh vội vàng hạ xuống, ngăn lại tất cả những lời định nói của cô. Tần Tích vừa xấu hổ vừa tức giận, con trai vẫn còn ở trong phòng bếp, tại sao tên khốn này lại làm loạn như vậy.
Tần Mộ Tây uống nước xong, ra ngoài liền thấy cảnh tượng nóng bỏng như vậy, gương mặt nhỏ lập tức đỏ lên, vội vàng quay lưng đi, nói: "Chú Cố! Mẹ! Chỗ này là khu vực công cộng, mong hai người không nên làm hư trẻ con!"
Nói xong, Tần Mộ Tây lại chạy lên lầu.
Động tác giãy dụa của Tần Tích liền cứng đờ, ngay sau đó sắc mặt càng đỏ ửng. Cố Mộ Nghiêm nghe thấy lời nói của Tần Mộ Tây cũng buông lỏng tay, Tần Tích nhân cơ hội đẩy anh ra, nổi giận mắng: "Đáng ghét, đều tại anh! Lần sau anh còn dám làm vậy với tôi ở chỗ này, tôi liền giết chết anh!"
Thật là mất mặt, lại bị con trai thấy như vậy, thật sự là muốn điên rồi!
Cố Mộ Nghiêm nở nụ cười xấu xa, bắt được sơ hở trong lời nói của cô: "Vậy ý của em nếu ở trong phòng là được rồi."
"Chỗ nào cũng không thể!" Tần Tích quát.
Người đàn ông này đang bẻ cong ý của cô! Thật là khốn kiếp! Siêu cấp khốn kiếp!
Tần Mộ Tây chớp mắt mấy cái, có chút do dự nói: "Mẹ, cái này không tốt lắm đâu."
"Có cái gì không tốt?"
"Con là nam, mẹ là nữ, để mẹ nhìn thấy hết thì ngượng chết đi được!"
Sắc mặt Tần Tích tối sầm lại, hỏi: "Mẹ là mẹ của con, lúc sinh con ra đã nhìn hết của con từ lâu rồi. Bây giờ con mới biết xấu hổ có phải là quá muộn rồi không?"
Tần Mộ Tây kì kèo mè nheo mở miệng: "Khi đó con còn quá nhỏ, không có cách nào phản kháng, cho nên mới để cho mẹ nhìn, nhưng mà bây giờ không được."
Tần Tích không biết nói gì.
Trần Thần và Trần Tâm chơi đùa ở trong phòng, nhìn thấy Cố Mộ Nghiêm cẩn thận sấy tóc cho Mộ Tây, Trần Tâm tràn đầy hâm mộ nói: "Anh ơi, Mộ Tây thật hạnh phúc, có cha mẹ ở bên cạnh."
"Chúng ta cũng sẽ tìm được cha." Trần Thần an ủi Trần Tâm, nhưng mà trong long có chút buồn bã, cậu đi đâu để tìm được cha đây? Hơn nữa cậu bé và Trần Tâm đi ra ngoài lâu như vậy, mẹ nhất định sẽ lo lắng, vì vậy cậu bé muốn tìm được cha càng sớm càng tốt để quay trở về.
Cố Mộ Nghiêm cũng biết chuyện của hai đứa nhỏ, quan tâm hỏi thăm: "Trần Thần! Cha cháu tên gì, nếu như anh ta đang ở Phượng thành, chú có thể giúp cháu tìm người đó."
"Cháu không biết, mẹ không nói với chúng cháu." Trần Thần lắc đầu.
"Vậy cháu có ảnh của anh ta không?"
Trần Thần do dự một chút mới cẩn thận lôi một tấm ảnh từ trong túi xách đưa ra, nói: "Chỉ có tấm này, là do cháu lén tải xuống từ trong điện thoại của mẹ."
Cố Mộ Nghiêm nhận lấy tấm ảnh. Trong hình chỉ có bóng lưng của một người đàn ông, cao lớn thon dài, người có chút gầy, mái tóc đen nhánh, mặc một chiếc áo khoác đen đứng ở dưới ánh đèn đường, cái bóng đổ xuống mặt đường cũng rất dài. Tần Mộ Tây cũng tò mò đến gần, vừa nhìn cậu liền cảm thấy bóng lưng của người đàn ông này có chút quen thuộc, nhưng lại không nhớ ra là ai. Chẳng lẽ mình đã từng gặp cha của Trần Thần rồi sao?
Tần Mộ Tây hỏi: "Tại sao mẹ của cậu không nói cho các cậu biết tên tuổi của cha mình?"
Giọng nói của Trần Tâm có chút cô đơn: "Bởi vì cha đã làm tổn thương tình cảm của mẹ, ông ấy bỏ mẹ lại một mình, cũng không quan tâm đến bọn tôi."
Trần Thần đau lòng ôm Trần Tâm, nói: "Không phải là cha không cần chúng ta, nhất định là do ông ấy có nối khổ tâm của mình."
"Vâng." Trần Tâm ôm cổ Trần Thần, cô bé và anh trai đáng yêu như thế, cha nhất định không vứt bỏ bọn họ dâu.
Trong phòng khách tầng dưới, đột nhiên Tần Tích ôm ngực, hình như có chút không thoải mái, Cổ Lâm liền vội vàng đi tới, hỏi: "Sao vậy?"
"Mới vừa rồi trái tim khẽ nhói một cái." Tần Tích nói nhỏ.
Cổ Lâm cau mày, đáp: "Ngày mai trở về London với tôi."
Mấy năm nay, anh ta vẫn luôn nghiên cứu làm thế nào để có thể lấy viên đạn trong tim Tần Tích ra mà không nguy hiểm đến tính mạng của cô. Viên đạn ấy giống như một quả bom có thể nổ tung bất cứ lúc nào. Anh ta chưa bao giờ gặp được người nào bị đạn bắn vào tim mà còn có thể sống sót. Anh ta cũng lo lắng càng để lâu thì càng tạo thành uy hiếp lớn đối với cô.
Tần Tích có chút bất ngờ, ngẩng đầu nhìn anh ta: "Cổ Lâm, tạm thời tôi không muốn trở về."
Nơi này cho cô cảm giác khác hoàn toàn khi ở London. Mặc dù cô chưa khôi phục trí nhớ, nhưng cô biết đây là nơi cô đã từng sống, hơn nữa gần đây những hình ảnh trong đầu cô xuất hiện ngày càng nhiều. Cô nghĩ chỉ cần tiếp tục ở lại, sớm muộn cũng có một ngày cô sẽ khôi phục trí nhớ.
"Cô phải theo tôi trở về. Bất cứ lúc nào tôi cũng phải theo dõi sự bất thường của cơ thể cô, cho đến khi nào tôi và Cổ Duy lấy được viên đạn kia ra thì thôi."
"Phượng thành cũng có rất nhiều bệnh viện, tôi có thể đi kiểm tra định kỳ, không sao đâu." Tần Tích nói.
"Không được!" Cổ Lâm cự tuyệt: "Tôi và Cổ Duy cũng chưa tìm được phương pháp, cô nghĩ những bác sĩ bình thường ở đây có thể làm được không?"
"Nhưng..." Tần Tích vẫn không nỡ rời đi nơi này.
"Sau này vẫn còn có thể trở lại đây, nhưng mạng sống thì chỉ có một, cô suy nghĩ kĩ đi. Nếu cô xảy ra chuyện gì, anh cô và Mộ Tây sẽ đau lòng đến mức nào?"
Cố Mộ Nghiêm từ trên lầu đi xuống, sắc mặt trở nên âm trầm, hiển nhiên là anh đã nghe thấy cuộc trò chuyện vừa rồi. Cổ Lâm và Tần Tích nhìn nhau một cái, Cố Mộ Nghiêm đi đến trước mặt của Cổ Lâm, nghiêm túc nói: "Nếu như tôi xây một trung tâm nghiên cứu ở đây cho cậu, có phải là cô ấy không cần phải quay lại London không?"
"Cái gì?" Cổ Lâm có chút kinh ngạc, hỏi: "Anh xây dựng một phòng thí nghiệm ở Phượng thành cho tôi sao?"
Cố Mộ Nghiêm gật đầu, đáp: "Đúng! Như vậy cô ấy có thể ở lại, cậu cũng có thể tiếp tục nghiên cứu cách lấy viên đạn ra. Kinh phí nghiên cứu tôi đều có thế đáp ứng vô điều kiện, chỉ cần cậu có thể chữa khỏi cho tiểu Tích."
Chỉ cần cô có thể bình an vô sự, anh nguyện bỏ ra tất cả, huống chi là một chút tiền.
Tần Tích nhìn về phía Cố Mộ Nghiêm, cảm xúc bỗng trở nên hỗn loạn, trong lòng chợt thấy ấp áp.
Cổ Lâm thở dài một hơi, trả lời: "Được rồi."
Anh ta nhất định phải trở về với Tần Tích cũng là vì phòng nghiên cứu của anh ta đặt ở London. Nếu Cố Mộ Nghiêm có thể xây một phòng nghiên cứu mới cho anh ta, vậy thì việc anh ta có về đó nữa hay không đã không còn quan trọng nữa.
Sau khi Cổ Lâm lên lầu, Cố Mộ Nghiêm đi đến bên cạnh Tần Tích, trên mặt khôi phục nụ cười: "Mấy ngày nữa anh sẽ khá bận rộn, cho nên không thể đến đây mỗi ngày. Em ngoan ngoãn ở lại đây, chỉ cần anh rảnh sẽ đến đây tìm em."
Tần Tích nghe thấy anh nói muốn đi thì trong lòng có chút buồn, nhưng vẫn nói lời trái lòng: "Cuối cùng anh cũng chịu đi!"
"Thoải mái vậy sao?"
"Có gì mà không thoải mái? Có anh ở đây tôi thấy phiền chết đi được."
"Nhưng tại sao không nhièn thấy một chút vui vẻ nào trên mặt của em vậy?" Cố Mộ Nghiêm nghiêm túc nhìn Tần Tích, ý cưới hiện rõ trong mắt.
"Đương nhiên là tôi vui rồi, tôi vui muốn chết đi được, ha ha ha!" Tần Tích cười gượng hai tiếng.
Cố Mộ Nghiêm ôm Tần Tích, nói nhẹ: "Anh sẽ về nhanh thôi, ở nhà chờ anh."
"Nói thì cứ nói, đừng động chân động tay." Tai Tần Tích cảm thấy nóng bừng, tức giận đẩy tay của anh, Cố Mộ Nghiêm lại càng ôm chặt hơn.
"Ai nha, con xuống thật không đúng lúc!" Một giọng nói vang lên từ phía sau, Cố Mộ Nghiêm nhìn sang liền thấy Tần Mộ Tây đang nghênh ngang đi xuống, len lén nháy mắt với anh một cái. Tiểu quỷ này, thật khiến người ta mất hứng.
Tần Mộ Tây liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ, nói với bọn họ: "Bên ngoài nắng to như vậy, ôm chặt thế không nóng à?"
Gò má Tần Tích đỏ ửng, quát lớn: " Cố Mộ Nghiêm, buông tay của anh ra."
"Đừng để ý tới con trai." Da mặt Cố Mộ Nghiêm khá dày.
Ánh mắt Tần Mộ Tây dừng lại trên mặt Tần Tích, nói: "Mẹ! Sao mặt của mẹ lại đỏ như vậy? Giống y như mông khỉ vậy. Có phải được chú Cố ôm như vậy nên thấy rất hạnh phúc không?"
"Tên nhóc thối này! Con đừng có nói lung tung!" Gò má Tần Tích lại càng đỏ hơn.
"Con nói lung tung chỗ nào chứ?" Tần Mộ Tây ra vẻ vô tôi, hỏi: "Nếu mẹ dũng cảm thừa nhận tình cảm của mình thì ai cười mẹ được."
"Tên nhóc thối này, nếu con còn nói..." Tần Tích túm lấy cái gối dựa trên ghế sa lon định ném về hướng Tần Mộ Tây, Cố Mộ Nghiêm vội vàng ngăn lại, nói: "Đừng đừng đừng, con trai chỉ đùa với em thôi."
Tần Mộ Tây nghịch ngợm tiếp tục nói: "Mẹ! Có phải bị con nói trúng suy nghĩ trong lòng của mẹ nên người mới thẹn quá hóa giận rồi không?"
"Tần Mộ Tây!" Tên nhóc thối này muốn ăn đòn rồi, hoàn toàn không để cô ở trong mắt.
Trong lòng Cố Mộ Nghiêm thấy thật hài lòng, nhìn Tần Tích chuẩn bị nổi giận thì ngừng cười, nói với Tần Mộ Tây: "Mặc dù những lời con nói là thật nhưng không được nói nữa. Da mặt mẹ con mỏng, nếu nói tiếp thì cha không ngăn được mẹ con đâu."
Tần Tích quát anh: "Cố Mộ Nghiêm! Tần Mộ Tây! Hai người hợp lại chống đối tôi có phải không?"
Thật là tức chết cô.
"Được được được, anh không nói, đừng nóng giận." Cố Mộ Nghiêm vội vàng dụ dỗ.
Tần Tích nhìn thấy vẻ mặt đang cố nhịn cười của Cố Mộ Nghiêm thì càng tức giận, lườm anh một cái.
Tần Mộ Tây chạy vào phòng bếp uống nước. Cố Mộ Nghiêm kéo Tần Tích ngồi xuống, Tần Tích đẩy anh ra, nhưng Cố Mộ Nghiêm vẫn sát lại gần. Cô định mắng anh thì nụ hôn của anh vội vàng hạ xuống, ngăn lại tất cả những lời định nói của cô. Tần Tích vừa xấu hổ vừa tức giận, con trai vẫn còn ở trong phòng bếp, tại sao tên khốn này lại làm loạn như vậy.
Tần Mộ Tây uống nước xong, ra ngoài liền thấy cảnh tượng nóng bỏng như vậy, gương mặt nhỏ lập tức đỏ lên, vội vàng quay lưng đi, nói: "Chú Cố! Mẹ! Chỗ này là khu vực công cộng, mong hai người không nên làm hư trẻ con!"
Nói xong, Tần Mộ Tây lại chạy lên lầu.
Động tác giãy dụa của Tần Tích liền cứng đờ, ngay sau đó sắc mặt càng đỏ ửng. Cố Mộ Nghiêm nghe thấy lời nói của Tần Mộ Tây cũng buông lỏng tay, Tần Tích nhân cơ hội đẩy anh ra, nổi giận mắng: "Đáng ghét, đều tại anh! Lần sau anh còn dám làm vậy với tôi ở chỗ này, tôi liền giết chết anh!"
Thật là mất mặt, lại bị con trai thấy như vậy, thật sự là muốn điên rồi!
Cố Mộ Nghiêm nở nụ cười xấu xa, bắt được sơ hở trong lời nói của cô: "Vậy ý của em nếu ở trong phòng là được rồi."
"Chỗ nào cũng không thể!" Tần Tích quát.
Người đàn ông này đang bẻ cong ý của cô! Thật là khốn kiếp! Siêu cấp khốn kiếp!
/135
|