Ai, không biết lúc nào Mộ Nghiêm mới có thể đi ra được đây. Cố Đình Dư nặng nề thở dài một cái, vốn cho là người một nhà có thể vui vẻ hòa thuận, nhưng không ngờ ngày kết hôn đó lại xảy ra thảm kịch như vậy.
Hàn Thu gọi điện thoại cho Cố Mộ Nghiêm, vốn cho là anh sẽ không trở về, nhưng không ngờ anh nói sẽ trở lại ngay lập tức, Hàn Thu biết anh còn chưa có ăn cơm tối, lập tức đi đến phòng bếp làm cho anh một tô mì.
Cố Mộ Nghiêm cơm nước xong thì lên lầu, lúc nửa đêm, Hàn Thu xuống lầu rót nước, lại nhìn thấy ánh sáng lộ qua cánh cửa khép hờ, Hàn Thu đi tới, gõ cửa, bên trong không có bất kỳ phản ứng gì, bà đẩy cửa ra đã nhìn thấy Cố Mộ Nghiêm ngồi trên sô pha, trong tay cầm vòng tay của Tần Tích đã từng đeo qua phát ra ngây ngô, đây là thứ duy nhất còn lại trong tay anh sau khi Cố Mộ Nghiêm tỉnh dậy ba năm trước, cho dù ba năm nay làm cái gì, anh vẫn mang theo người, không cho bất kì ai chạm vào.
Bà luôn luôn nhớ dáng vẻ Cố Mộ Nghiêm tỉnh lại không thấy Tần Tích, anh nổi điên đi tìm bóng dáng của cô, nhưng tìm thế nào cũng không tìm được, sau đó anh trầm tĩnh, an tĩnh, bắt đầu khôi phục lại cuộc sống bình thường, nhưng anh dành nhiều thời gian vùi đầu vào trong công việc hơn, chỉ còn một chút mong đợi trong đôi mắt tuyệt vọng của anh, ánh sáng nho nhỏ đang gắng sức của anh, anh đang mong đợi, chờ Tần Tích trở lại.
Nhưng tất cả bọn họ đều biết Tần Tích vĩnh viễn sẽ không trở về, cô đã chết rồi, nhưng ai cũng không muốn chọc thủng ảo tưởng trong lòng anh, bởi vì đây là một chuyện rất tàn nhẫn, nhưng khi nhìn thấy anh như bây giờ, trong lòng Hàn Thu không có dễ chịu, bà tình nguyện anh phát tiết ra ngoài, làm bất cứ chuyện gì, chính là không muốn giống nhìn như là người bình thường thế này, nhưng thực tế là cái xác không hồn.
Mộ Nghiêm. Hàn Thu rốt cuộc không nhịn được đi vào.
Anh giật mình, sau đó cẩn thận thu vòng tay, thản nhiên nói: Sao mẹ còn chưa ngủ?
Hốc mắt Hàn Thu ướt át, bà nghĩ một lúc rồi nói rất là nghiêm túc: Mộ Nghiêm, con tỉnh lại đi, Tiểu Tích đã chết, con không cần phải như vậy, cho dù con đợi thêm mười năm hai mươi năm nữa, con bé cũng sẽ không trở về nữa đâu.
Cô ấy không có chết. Cố Mộ Nghiêm nhìn phía ngoài cửa sổ: Cô ấy chỉ tạm thời rời đi mà thôi.
Hàn Thu nắm chặt hai tay, nghẹn ngào quát anh: Con rốt cuộc muốn lừa gạt mình bao lâu nữa đây hả, con bé chết rồi, con bé chết ở trong ngực của con, chẳng lẽ con không biết sao? Tiểu Tích chết rồi, chúng ta cũng rất buồn, nhưng cuộc sống của chúng ta còn phải tiếp tục, con biết mọi người chúng ta thấy con như bây giờ, trong lòng chúng ta có bao nhiêu đau lòng hay không? Con có từng suy nghĩ qua cảm giác của chúng ta sao?
Bà vốn cho là thời gian sẽ làm cho Mộ Nghiêm đi ra, nhưng bây giờ bà đột nhiên cảm thấy không phải như vậy, nếu như không đi chọc thủng ảo tưởng của nó, nó vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại, vĩnh viễn đắm chìm trong trong giấc mộng của mình, bà không thể để cho con trai của mình tiếp tục như vậy nữa.
Cố Mộ Nghiêm đứng dậy, giống như không nghe thấy lời nói của Hàn Thu
Hàn Thu gọi điện thoại cho Cố Mộ Nghiêm, vốn cho là anh sẽ không trở về, nhưng không ngờ anh nói sẽ trở lại ngay lập tức, Hàn Thu biết anh còn chưa có ăn cơm tối, lập tức đi đến phòng bếp làm cho anh một tô mì.
Cố Mộ Nghiêm cơm nước xong thì lên lầu, lúc nửa đêm, Hàn Thu xuống lầu rót nước, lại nhìn thấy ánh sáng lộ qua cánh cửa khép hờ, Hàn Thu đi tới, gõ cửa, bên trong không có bất kỳ phản ứng gì, bà đẩy cửa ra đã nhìn thấy Cố Mộ Nghiêm ngồi trên sô pha, trong tay cầm vòng tay của Tần Tích đã từng đeo qua phát ra ngây ngô, đây là thứ duy nhất còn lại trong tay anh sau khi Cố Mộ Nghiêm tỉnh dậy ba năm trước, cho dù ba năm nay làm cái gì, anh vẫn mang theo người, không cho bất kì ai chạm vào.
Bà luôn luôn nhớ dáng vẻ Cố Mộ Nghiêm tỉnh lại không thấy Tần Tích, anh nổi điên đi tìm bóng dáng của cô, nhưng tìm thế nào cũng không tìm được, sau đó anh trầm tĩnh, an tĩnh, bắt đầu khôi phục lại cuộc sống bình thường, nhưng anh dành nhiều thời gian vùi đầu vào trong công việc hơn, chỉ còn một chút mong đợi trong đôi mắt tuyệt vọng của anh, ánh sáng nho nhỏ đang gắng sức của anh, anh đang mong đợi, chờ Tần Tích trở lại.
Nhưng tất cả bọn họ đều biết Tần Tích vĩnh viễn sẽ không trở về, cô đã chết rồi, nhưng ai cũng không muốn chọc thủng ảo tưởng trong lòng anh, bởi vì đây là một chuyện rất tàn nhẫn, nhưng khi nhìn thấy anh như bây giờ, trong lòng Hàn Thu không có dễ chịu, bà tình nguyện anh phát tiết ra ngoài, làm bất cứ chuyện gì, chính là không muốn giống nhìn như là người bình thường thế này, nhưng thực tế là cái xác không hồn.
Mộ Nghiêm. Hàn Thu rốt cuộc không nhịn được đi vào.
Anh giật mình, sau đó cẩn thận thu vòng tay, thản nhiên nói: Sao mẹ còn chưa ngủ?
Hốc mắt Hàn Thu ướt át, bà nghĩ một lúc rồi nói rất là nghiêm túc: Mộ Nghiêm, con tỉnh lại đi, Tiểu Tích đã chết, con không cần phải như vậy, cho dù con đợi thêm mười năm hai mươi năm nữa, con bé cũng sẽ không trở về nữa đâu.
Cô ấy không có chết. Cố Mộ Nghiêm nhìn phía ngoài cửa sổ: Cô ấy chỉ tạm thời rời đi mà thôi.
Hàn Thu nắm chặt hai tay, nghẹn ngào quát anh: Con rốt cuộc muốn lừa gạt mình bao lâu nữa đây hả, con bé chết rồi, con bé chết ở trong ngực của con, chẳng lẽ con không biết sao? Tiểu Tích chết rồi, chúng ta cũng rất buồn, nhưng cuộc sống của chúng ta còn phải tiếp tục, con biết mọi người chúng ta thấy con như bây giờ, trong lòng chúng ta có bao nhiêu đau lòng hay không? Con có từng suy nghĩ qua cảm giác của chúng ta sao?
Bà vốn cho là thời gian sẽ làm cho Mộ Nghiêm đi ra, nhưng bây giờ bà đột nhiên cảm thấy không phải như vậy, nếu như không đi chọc thủng ảo tưởng của nó, nó vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại, vĩnh viễn đắm chìm trong trong giấc mộng của mình, bà không thể để cho con trai của mình tiếp tục như vậy nữa.
Cố Mộ Nghiêm đứng dậy, giống như không nghe thấy lời nói của Hàn Thu
/135
|