Quán Caffe Bene
Đi dưới ánh trăng đêm dìu dịu, Nhân Mã thật lạnh lùng và tiêu soái đỗ xe lại bên kia đường trước cửa quán cafe nổi bật bên đường cao tốc.
Lãnh đạm, Nhân Mã bước xuống khỏi xe. Khuôn mặt điển trai không mang theo quá nhiều cảm xúc, đôi mắt nhàn nhạt liếc nhìn vào bên trong, hắn không biết, rốt cuộc hắn cũng không rõ mình tới đây rốt cuộc là tốt hay là xấu….
Chậc….
“Đinh đong” tiếng chuông cửa vang lên, hắn bước vào quán và cảm nhận thấy một không gian nhẹ nhàng, quán không quá lớn, thoáng đãng, tất cả tường quanh đây đều được làm bằng cửa kính trong suốt, dưới chân kính trang trí vài hình ngộ nghĩnh không che khuất tầm nhìn.
Khoảng khắc, hắn đã thấy cô, hắn đã thấy người con gái xinh đẹp, thanh tú vận trên thân ảnh mỹ lệ áo croptop cổ tròn kết hợp với chân váy xòe xếp ly kim cương màu xanh dương thoáng mát vô cùng duyên dáng, nhẹ nhàng….Lê Thủy. Là Lê Thủy.
Lúc này, vào thời khắc này, Thủy nhi ngồi đây đã khiến biết bao nam tử phải điêu đứng, nếu so bì về nhan sắc với Nữ Hoàng Mục Đình Ma Kết, Lê Thủy sẽ chẳng kém cạnh về điều gì….Nhan sắc, Thủy Nhi chính là nổi bật bởi cái nhan sắc thanh tú đó, nhan sắc khi đứng trước bất kì ai cũng có thừa thãi khả năng đè bẹp đối thủ……Ấy vậy, thứ cô muốn, người nam nhân mà Lê Thủy muốn, cả đời này cũng sẽ không phải những nam tử đang say đắm ngắm nhìn cô…Không phải.
Mà cũng quả thực là trớ trêu đi…..
Người Lê Thủy yêu, không yêu cô.
Người yêu Lê Thủy, cô không yêu.
Khà…….Nhìn xem, nhìn kĩ đến dung mạo như hoa như ngọc của Lê Thủy…..Mi mục như tranh, thuần khiết như ngọc, đôi mắt trong như sắc trời thu, chiếc môi nhỏ xinh và yêu kiều như đóa hoa anh đào ngọt ngào, thanh y đơn thuần lại nặng thêm môi cười như hoa, tâm thiện như nước…..
Có điểm nào cô lại thua đi người con gái trong lòng hắn?…..
Đó, đó chính là câu hỏi mà suốt quãng thời gian dài Lê Thủy vẫn không tìm ra được đáp án ưng ý.
Dung mạo, tài đức. Điểm gì cô đã thua? Tìm kiếm lời giải, đến cuối cùng vẫn về con số 0.
Thực hay cho một Lê Thủy nổi bật giữa ngàn người…..Thực hay cho Lê Thủy ngang hàng với siêu sao Ma Kết, với nữ hoàng sắc đẹp Ma Kết. Thực hay.
Trở về với Thực tại….
Lê Thủy đã đến trước, chọn một chỗ khá khuất, khuôn mặt xinh đẹp khẽ nở lên một nụ cười ôn nhu hướng đến phía Nhân Mã, đưa tay vẫy nhẹ như đang để gọi Mã. Rất ôn nhu, rất dịu dàng, nét mặt nhẹ nhàng,thuần khiết như giọt nước giữa ban mai buổi sớm…
Lạnh lùng, đáy mắt của Nhân Mã hiện lên là hình ảnh của nữ tử xinh đẹp kia, bước đến phía trước, hắn thả lỏng người ngồi xuống sofa đối diện với Lê Thủy, sắc mặt không mấy vui vẻ…Tuy vậy, người như Mã Mã vẫn chính là vô cùng nổi bật giữa hàng tá nam thần điển trai trong quán, đơn điệu, lãnh đạm, Nhân Mã chỉ khoác trên mình chiếc áo sơ mi trắng, mở trước ngực ba cúc đầu, dáng vẻ tiêu soái khiến mỹ nhân mê đắm…Không quá nghiêm nghị về trang phục, Nhân Mã vẫn chính là một ngôi sao sáng loáng thu hút lấy ngàn ánh nhìn.
Lúc này, quả thực, người ngoài nhìn vào, ai nấy đều sẽ thấy được, Nhân Mà và Lê Thủy chính là hình mẫu cho câu từ “trai xinh gái đẹp”.
Chỉ là…..không khí nơi góc khuất Mã và Thủy nhi đang ngồi vô thức đã bị bao trùm bởi một sự yên lặng đến ngột ngạt…đến kỳ lạ….
Nhân Mã lãnh đạm cau mày, đôi mắt sắt đá nhìn chăm chăm vào Lê Thủy như dò xét, bàn tay cứng cáp trong vô thức cũng đã đan vào nhau để đến phía trước, trước sau đều không nói đến một lời.
“Cộp, Cộp”
Bất giác, một tiếng gót giày thanh thoát lại vang lên đến phía bàn của Mã và Thủy, chầm chậm, nhẹ nhàng, cuối cùng, một thanh âm êm tai nhàn nhạt cũng đã vang lên rất ôn nhu đến bên tai của Lê Thủy và Nhân Mã :
– ” Dạ thưa, Anh chị dùng gì?”.
– “Cho tôi Một ly Whippy Drinks và cậu ấy Một ly cafe đen không đường!”. Nhanh nhẹn, đáp lại cho nhân viên trong quán, Lê Thủy chớp nhoáng đã lên tiếng, thanh âm rất mềm mại, rất nhẹ nhàng….
Nhưng vô thức, cô khiến Nhân Mã sững sờ…
– “Vâng!”. Nghe giứt yêu cầu của khách, cô bé nhân viên không chậm chễ thêm mà đã vội xoay người quay bước vào bên trong.
Khoảng khắc,Mã im lặng…..
Hắn không hiểu. Làm sao Lê Thủy biết Nhân Mã thích uống Cafe đen không đường? Không đúng, từ lâu, hắn đã không uống thức uống quen thuộc trước kia nữa…Mà người biết Nhân Mã thích hình như…..hình như chỉ có…..một người.
Có lẽ nào……
Đăm chiêu, khuôn mặt Nhân Mã phút giây đã đanh lại thật lạnh lẽo, thanh âm cũng nhẹ nhàng nhưng lại vướng bận một tia lạnh lùng không giứt :
– “Làm sao cậu biết?”
– “Cậu đã từng nói, nếu cậu nhớ!”. Nhàn nhạt, Lê Thủy lập tức đã trả lời cho câu hỏi mà chính Nhân Mã cũng không hiểu lí do hắn đã hỏi…
Dứt lời, Thủy Nhi lại trở lại với khuôn mặt thanh tĩnh, tựa như cười,tựa như không….
Khoảng khắc, không gian và thời gian đều như ngừng lại…Sững sờ, Nhân Mã cau mày hướng đến Lê thủy dò xét, lạnh nhạt, thanh âm lại đều đều mà vang lên :
– “Bỏ qua đi, rốt cuộc, hôm nay cậu gọi tôi đến để nói chuyện gì, tin nhắn vừa rồi, cậu đã nói là có chuyện muốn nói, dù sao tôi cũng không có thừa quá nhiều thời gian, nói nhanh đi tôi không rảnh ngồi ngắm cậu!”.
Lại một khoảng khắc, không gian vô thức trở lên ngột ngạt, âm u….
“Cộp, Cộp”
Nhanh chóng, nơi giữa Lê Thủy và Nhân Mã, người phục vụ đã nhanh chóng bước đến, gấp gáp đặt ly Whippy Drinks và ly cafe đen xuống hai vị trị cách biệt, khẽ khàng cúi đầu rời đi….khuôn mặt người phục vụ vô thức có phần gượng gạo….Đơn giản, vì, chính cái không khí ngột ngạt, âm u lạnh lẽo mà Vương Phong Nhân Mã và Lê Thủy đang tạo nên cũng chính là đang bóp ngạt người bên cạnh….khiến người khác không khỏi có đôi phần ớn lạnh run sợ….
Lê Thủy bật cười, chăm chú nhìn vào ly Whippy Drinks mát mẻ trên mặt bàn, rồi lại khẽ ngẩng đầu, liếc nhìn Nhân Mã, ánh mắt của Thủy nhi từ lúc nào đã phủ lấp lên đầy băng tuyết nhàn nhạt khiến người ta cảm thấy buốt giá, nhẹ nhàng, thanh âm của Lê Thủy vang lên ngâm nga vài hơi giá lạnh :
– “Không phải anh đã nhớ ra gì đó rồi sao? Hay để em kể cho anh một câu chuyện, được không? Mã soái??~~~”.
Giây phút, cơ miệng Nhân mã lại khoảng khắc cứng đờ lại…..trong đầu óc vô tình hiện lên là hàng ngàn hình ảnh của những năm quá khứ……..
Chà………Hắn Vẫn tưởng rằng có thể quên đi mối tình đó, sau rất nhiều năm mới biết rằng thế nào là khắc cốt ghi tâm. Vốn tưởng rằng có thể quên đi người ấy, trải qua rất nhiều việc mới biết thế nào là không thể nào quên……Giờ, giờ đây, tất cả, một lần nữa lại quay trở lại. Một lần nữa lại quay trở lại.
Vương Phong Nhân Mã nhìn Lê Thủy hồi lâu, thanh âm vô thức đã bị nhấn chìm vào một vẽ khó chịu không nguôi, hắn khẽ cau mày, khó hiểu vì cách Thủy nhi gọi hắn lấy một tiếng “anh” :
– “Nói đi!!”.
– ” Ngày 29/10/2004!! Tại tòa lâu đài nguy nga của gia tộc lớn mạnh có tên Vương Thị, có một đứa bé đã được nhận nuôi vào nơi đó để làm việc….Vào nơi đó để phục vụ một tiểu thiếu gia….Do trạc tuổi với tiểu thiếu gia, lại thêm có khuôn mặt ưa nhìn dễ thương, cô bé đó được tiểu thiếu gia vô cùng quý mến…và…..cậu bé đó, từng nói với cô bé….rằng ‘Lớn lên nhất định tớ sẽ lấy cậu’….Và Nhân Mã, anh có biết không….dù đó chỉ là một câu nói đùa thôi…haha….ấy vậy, cô bé đó đã ấp ủ suốt 9 năm trời….thậm chí còn nguyện ý bị thương nặng nề khi đỡ cho cậu bé đó một lần tủ sách đổ xuống….Nhưng, cô bé đó được gì khi cứu người mình thích?? Đưa ra Anh Quốc? Chữa trị?? Không, cô bé đó chỉ là được đưa qua Pháp để bán đi mà thôi…Mã….”.
Đều đặn, nhẹ nhàng, êm ả, giọng nói của Lê Thủy cứ theo đó mà vang lên, rất tha thiết….rất cay đắng…..chua xót….một mùi vị cay đắng mặn chát…..
Từng từ ngữ Lê Thủy đã thốt ra…cứ thế….cứ thế chầm chậm như một bộ phim tái diễn hết lại trong đầu óc của Nhân Mã…hắn choáng váng….quay cuồng……
– “Lam?”. Bất giác, Nhân Mã khẽ hỏi….một từ. Là một từ…Nhưng…..vô thức lại khiến ai đó vui mừng đến khôn tả….
Cư nhiên, cô bất ngờ vui vẻ trở lại. Lê Thủy cười thật tươi, mắt sáng lên, hàng chân mày khẽ dãn ra, dịu dàng nhìn Nhân Mã, thân ảnh từ lúc nào đã rời đến, quỳ rụp xuống nền đất lạnh lẽo, bàn tay trong vô thức đưa đến ôm lấy hai bàn tay đang đan xen nhau của Nhân Mã, khuôn mặt vui mừng, theo đó mà lệ chảy dài nơi khóe mi…Nhưng, đây không phải giọt nước mắt khi buồn, mà đây chính là do Lê Thủy quá đỗi vui mừng…:
– “Mã soái, anh thực nhớ ra em rồi? Là em, là Lam Lam, là Lam Lam đây anh!! Lê Thủy chỉ là tên khi em trở về sẽ không bị mẹ anh điều tra đến….Mã soái….anh cuối cùng cũng nhận ra em rồi…”
Bất ngờ, chưa kịp để cho Lê Thủy thêm một thời khắc vui mừng, Nhân Mã theo phản xạ đã lạnh lùng mà dứt ra khỏi bàn tay ấm áp, mịn màng của người con gái đó….Vô tình khiến cho cô sững sờ, khoảng khắc hụt hẫng đến nhói đau….
Nhẹ nhàng, tiêu soái, lại vương thêm một chút lạnh lùng, lẳng lặng, Nhân Mã lại bất ngờ đứng dậy, để mặc Lê Thủy sợ hãi, tê tê dại dại ngã quỵ xuống tựa vào chân ghế sofa, đôi mắt đục ngầu toát lên sự hụt hẫng, sự đau đớn…
– “Xin lỗi, Lam Lam…à không, Lê Thủy!! Tôi, Vương Phong Nhân Mã, trước nay, chỉ coi cô là bạn! Thành thật xin lỗi!! Cảm ơn vì trước đây cô đã từng cứu tôi…Nhưng….Quên lời nói của 9 năm trước đi, xin cô!!”. Nhân Mã nhắm mắt thanh tĩnh, ung dung hòa trong tiếng nhạc đang vang lên đều đặn, hắn….hắn biết hắn có lỗi với cô.
Dứt đi thanh âm lạnh lẽo, Nhân Mã chỉ khẽ lặng lẽ đưa bàn tay to khỏe cứng cáp đến vỗ nhẹ lên cái vai thon thả, trắng ngần mịn màng của Lê Thủy hai cái thật nhẹ nhàng, màu mắt sẫm lại vẻ lạnh lùng, Vương Phong Nhân Mã lập tức xoay bước ra khỏi quán…Lẳng lặng để lại Lê Thủy vẫn chỉ biết khóc nấc nghẹn ngồi sụp xuống nền đất lạnh lẽo….hòa trong tiếng mưa rơi, tiếng khóc đau đớn của Lê Thủy trong quán cafe thanh tịnh…vắng vẻ….ai sẽ thấu?
Lê Thủy, xin lỗi cô, cậu bé trước đây được cô hi sinh cứu mạng từ nay đã chết rồi! Quên đi.
“Cạch…Đing dong”.
Hắn bước ra bên ngoài, lặng lẽ cầm lên chiếc dù sẫm màu lịch thiệp, nhã nhặn bước đi…Chậc, chết tiệt, sao hắn lại để xe tít bên kia đường kia chứ =.=”…
Thở dài nặng nề lấy một tiếng….Nhân Mã phút chốc lại cảm thấy chạnh lòng tội lỗi, chỉ vì một câu nói đùa của thằng bé như hắn….một thằng bé 6 tuổi….Mà….Mà hiện tại, hắn đã để cho cô gái đó phải chờ đợi suốt 9 năm dài dẵng….
Nhưng….Mã không yêu cô ta, người hắn yêu, là Thiên Bình.
Là Thiên Bình!
“Riing….Ring…”
Chuông di động Nhân Mã bất giác khẽ rung lên hòa trong tiếng mưa dày hạt, hắn uể oải, thở dài, Nhân Mã lẳng lặng vừa đi vừa rút di động ra xem, ánh mắt sẫm màu mau chóng lướt qua từng dòng chữ trên màn hình sáng lóa của di động.
“Nhân Mã, ngủ ngon”.
Của Bình nhi. Như thường lệ, cô ấy nhắn tin chúc hắn ngủ ngon. Tựa như một thói quen. Có lẽ vậy.
– “Hì….Cô ngốc của tớ!!. Nhân Mã khẽ phì cười, một nụ cười hạnh phúc, vô cùng hạnh phúc.
Tuy nhiên….gót dày của Mã ca vẫn không một khoảng khắc dừng lại……
Chợt………
Trong khoảng khắc, Hàng lông mày của Nhân Mã khẽ cau lại…Theo sự nhạy bén ngày thường của Mã, vô thức, hắn vô thức lại cảm thấy như một tia đèn xe to lớn chiếu thẳng về phía hắn……
Bàng hoàng, ngỡ ngàng, sững sờ….Đáy mắt điềm đạm của Nhân Mã vô thức lại trừng lên kinh hãi….Hắn….hắn đi ra lòng đường từ khi nào thế?
“Grừm….Grừm”
Giật mình, hắn nhìn sang phía chiếu tia đèn xe vào phía hắn….cái….cái gì vậy?? Chói quá…..Nó đang tới…..rất nhanh…….rất nhanh…….
Hoảng loạn….kinh ngạc…..Bàn tay Nhân Mã vẫn siết chặt lấy chiếc di động trong tay….không thể…hắn không thể nhúc nhích…..
“ẦMMMMMMM”
Hết chap 40……..
#Tiểu_Ngư_Nhi
Đi dưới ánh trăng đêm dìu dịu, Nhân Mã thật lạnh lùng và tiêu soái đỗ xe lại bên kia đường trước cửa quán cafe nổi bật bên đường cao tốc.
Lãnh đạm, Nhân Mã bước xuống khỏi xe. Khuôn mặt điển trai không mang theo quá nhiều cảm xúc, đôi mắt nhàn nhạt liếc nhìn vào bên trong, hắn không biết, rốt cuộc hắn cũng không rõ mình tới đây rốt cuộc là tốt hay là xấu….
Chậc….
“Đinh đong” tiếng chuông cửa vang lên, hắn bước vào quán và cảm nhận thấy một không gian nhẹ nhàng, quán không quá lớn, thoáng đãng, tất cả tường quanh đây đều được làm bằng cửa kính trong suốt, dưới chân kính trang trí vài hình ngộ nghĩnh không che khuất tầm nhìn.
Khoảng khắc, hắn đã thấy cô, hắn đã thấy người con gái xinh đẹp, thanh tú vận trên thân ảnh mỹ lệ áo croptop cổ tròn kết hợp với chân váy xòe xếp ly kim cương màu xanh dương thoáng mát vô cùng duyên dáng, nhẹ nhàng….Lê Thủy. Là Lê Thủy.
Lúc này, vào thời khắc này, Thủy nhi ngồi đây đã khiến biết bao nam tử phải điêu đứng, nếu so bì về nhan sắc với Nữ Hoàng Mục Đình Ma Kết, Lê Thủy sẽ chẳng kém cạnh về điều gì….Nhan sắc, Thủy Nhi chính là nổi bật bởi cái nhan sắc thanh tú đó, nhan sắc khi đứng trước bất kì ai cũng có thừa thãi khả năng đè bẹp đối thủ……Ấy vậy, thứ cô muốn, người nam nhân mà Lê Thủy muốn, cả đời này cũng sẽ không phải những nam tử đang say đắm ngắm nhìn cô…Không phải.
Mà cũng quả thực là trớ trêu đi…..
Người Lê Thủy yêu, không yêu cô.
Người yêu Lê Thủy, cô không yêu.
Khà…….Nhìn xem, nhìn kĩ đến dung mạo như hoa như ngọc của Lê Thủy…..Mi mục như tranh, thuần khiết như ngọc, đôi mắt trong như sắc trời thu, chiếc môi nhỏ xinh và yêu kiều như đóa hoa anh đào ngọt ngào, thanh y đơn thuần lại nặng thêm môi cười như hoa, tâm thiện như nước…..
Có điểm nào cô lại thua đi người con gái trong lòng hắn?…..
Đó, đó chính là câu hỏi mà suốt quãng thời gian dài Lê Thủy vẫn không tìm ra được đáp án ưng ý.
Dung mạo, tài đức. Điểm gì cô đã thua? Tìm kiếm lời giải, đến cuối cùng vẫn về con số 0.
Thực hay cho một Lê Thủy nổi bật giữa ngàn người…..Thực hay cho Lê Thủy ngang hàng với siêu sao Ma Kết, với nữ hoàng sắc đẹp Ma Kết. Thực hay.
Trở về với Thực tại….
Lê Thủy đã đến trước, chọn một chỗ khá khuất, khuôn mặt xinh đẹp khẽ nở lên một nụ cười ôn nhu hướng đến phía Nhân Mã, đưa tay vẫy nhẹ như đang để gọi Mã. Rất ôn nhu, rất dịu dàng, nét mặt nhẹ nhàng,thuần khiết như giọt nước giữa ban mai buổi sớm…
Lạnh lùng, đáy mắt của Nhân Mã hiện lên là hình ảnh của nữ tử xinh đẹp kia, bước đến phía trước, hắn thả lỏng người ngồi xuống sofa đối diện với Lê Thủy, sắc mặt không mấy vui vẻ…Tuy vậy, người như Mã Mã vẫn chính là vô cùng nổi bật giữa hàng tá nam thần điển trai trong quán, đơn điệu, lãnh đạm, Nhân Mã chỉ khoác trên mình chiếc áo sơ mi trắng, mở trước ngực ba cúc đầu, dáng vẻ tiêu soái khiến mỹ nhân mê đắm…Không quá nghiêm nghị về trang phục, Nhân Mã vẫn chính là một ngôi sao sáng loáng thu hút lấy ngàn ánh nhìn.
Lúc này, quả thực, người ngoài nhìn vào, ai nấy đều sẽ thấy được, Nhân Mà và Lê Thủy chính là hình mẫu cho câu từ “trai xinh gái đẹp”.
Chỉ là…..không khí nơi góc khuất Mã và Thủy nhi đang ngồi vô thức đã bị bao trùm bởi một sự yên lặng đến ngột ngạt…đến kỳ lạ….
Nhân Mã lãnh đạm cau mày, đôi mắt sắt đá nhìn chăm chăm vào Lê Thủy như dò xét, bàn tay cứng cáp trong vô thức cũng đã đan vào nhau để đến phía trước, trước sau đều không nói đến một lời.
“Cộp, Cộp”
Bất giác, một tiếng gót giày thanh thoát lại vang lên đến phía bàn của Mã và Thủy, chầm chậm, nhẹ nhàng, cuối cùng, một thanh âm êm tai nhàn nhạt cũng đã vang lên rất ôn nhu đến bên tai của Lê Thủy và Nhân Mã :
– ” Dạ thưa, Anh chị dùng gì?”.
– “Cho tôi Một ly Whippy Drinks và cậu ấy Một ly cafe đen không đường!”. Nhanh nhẹn, đáp lại cho nhân viên trong quán, Lê Thủy chớp nhoáng đã lên tiếng, thanh âm rất mềm mại, rất nhẹ nhàng….
Nhưng vô thức, cô khiến Nhân Mã sững sờ…
– “Vâng!”. Nghe giứt yêu cầu của khách, cô bé nhân viên không chậm chễ thêm mà đã vội xoay người quay bước vào bên trong.
Khoảng khắc,Mã im lặng…..
Hắn không hiểu. Làm sao Lê Thủy biết Nhân Mã thích uống Cafe đen không đường? Không đúng, từ lâu, hắn đã không uống thức uống quen thuộc trước kia nữa…Mà người biết Nhân Mã thích hình như…..hình như chỉ có…..một người.
Có lẽ nào……
Đăm chiêu, khuôn mặt Nhân Mã phút giây đã đanh lại thật lạnh lẽo, thanh âm cũng nhẹ nhàng nhưng lại vướng bận một tia lạnh lùng không giứt :
– “Làm sao cậu biết?”
– “Cậu đã từng nói, nếu cậu nhớ!”. Nhàn nhạt, Lê Thủy lập tức đã trả lời cho câu hỏi mà chính Nhân Mã cũng không hiểu lí do hắn đã hỏi…
Dứt lời, Thủy Nhi lại trở lại với khuôn mặt thanh tĩnh, tựa như cười,tựa như không….
Khoảng khắc, không gian và thời gian đều như ngừng lại…Sững sờ, Nhân Mã cau mày hướng đến Lê thủy dò xét, lạnh nhạt, thanh âm lại đều đều mà vang lên :
– “Bỏ qua đi, rốt cuộc, hôm nay cậu gọi tôi đến để nói chuyện gì, tin nhắn vừa rồi, cậu đã nói là có chuyện muốn nói, dù sao tôi cũng không có thừa quá nhiều thời gian, nói nhanh đi tôi không rảnh ngồi ngắm cậu!”.
Lại một khoảng khắc, không gian vô thức trở lên ngột ngạt, âm u….
“Cộp, Cộp”
Nhanh chóng, nơi giữa Lê Thủy và Nhân Mã, người phục vụ đã nhanh chóng bước đến, gấp gáp đặt ly Whippy Drinks và ly cafe đen xuống hai vị trị cách biệt, khẽ khàng cúi đầu rời đi….khuôn mặt người phục vụ vô thức có phần gượng gạo….Đơn giản, vì, chính cái không khí ngột ngạt, âm u lạnh lẽo mà Vương Phong Nhân Mã và Lê Thủy đang tạo nên cũng chính là đang bóp ngạt người bên cạnh….khiến người khác không khỏi có đôi phần ớn lạnh run sợ….
Lê Thủy bật cười, chăm chú nhìn vào ly Whippy Drinks mát mẻ trên mặt bàn, rồi lại khẽ ngẩng đầu, liếc nhìn Nhân Mã, ánh mắt của Thủy nhi từ lúc nào đã phủ lấp lên đầy băng tuyết nhàn nhạt khiến người ta cảm thấy buốt giá, nhẹ nhàng, thanh âm của Lê Thủy vang lên ngâm nga vài hơi giá lạnh :
– “Không phải anh đã nhớ ra gì đó rồi sao? Hay để em kể cho anh một câu chuyện, được không? Mã soái??~~~”.
Giây phút, cơ miệng Nhân mã lại khoảng khắc cứng đờ lại…..trong đầu óc vô tình hiện lên là hàng ngàn hình ảnh của những năm quá khứ……..
Chà………Hắn Vẫn tưởng rằng có thể quên đi mối tình đó, sau rất nhiều năm mới biết rằng thế nào là khắc cốt ghi tâm. Vốn tưởng rằng có thể quên đi người ấy, trải qua rất nhiều việc mới biết thế nào là không thể nào quên……Giờ, giờ đây, tất cả, một lần nữa lại quay trở lại. Một lần nữa lại quay trở lại.
Vương Phong Nhân Mã nhìn Lê Thủy hồi lâu, thanh âm vô thức đã bị nhấn chìm vào một vẽ khó chịu không nguôi, hắn khẽ cau mày, khó hiểu vì cách Thủy nhi gọi hắn lấy một tiếng “anh” :
– “Nói đi!!”.
– ” Ngày 29/10/2004!! Tại tòa lâu đài nguy nga của gia tộc lớn mạnh có tên Vương Thị, có một đứa bé đã được nhận nuôi vào nơi đó để làm việc….Vào nơi đó để phục vụ một tiểu thiếu gia….Do trạc tuổi với tiểu thiếu gia, lại thêm có khuôn mặt ưa nhìn dễ thương, cô bé đó được tiểu thiếu gia vô cùng quý mến…và…..cậu bé đó, từng nói với cô bé….rằng ‘Lớn lên nhất định tớ sẽ lấy cậu’….Và Nhân Mã, anh có biết không….dù đó chỉ là một câu nói đùa thôi…haha….ấy vậy, cô bé đó đã ấp ủ suốt 9 năm trời….thậm chí còn nguyện ý bị thương nặng nề khi đỡ cho cậu bé đó một lần tủ sách đổ xuống….Nhưng, cô bé đó được gì khi cứu người mình thích?? Đưa ra Anh Quốc? Chữa trị?? Không, cô bé đó chỉ là được đưa qua Pháp để bán đi mà thôi…Mã….”.
Đều đặn, nhẹ nhàng, êm ả, giọng nói của Lê Thủy cứ theo đó mà vang lên, rất tha thiết….rất cay đắng…..chua xót….một mùi vị cay đắng mặn chát…..
Từng từ ngữ Lê Thủy đã thốt ra…cứ thế….cứ thế chầm chậm như một bộ phim tái diễn hết lại trong đầu óc của Nhân Mã…hắn choáng váng….quay cuồng……
– “Lam?”. Bất giác, Nhân Mã khẽ hỏi….một từ. Là một từ…Nhưng…..vô thức lại khiến ai đó vui mừng đến khôn tả….
Cư nhiên, cô bất ngờ vui vẻ trở lại. Lê Thủy cười thật tươi, mắt sáng lên, hàng chân mày khẽ dãn ra, dịu dàng nhìn Nhân Mã, thân ảnh từ lúc nào đã rời đến, quỳ rụp xuống nền đất lạnh lẽo, bàn tay trong vô thức đưa đến ôm lấy hai bàn tay đang đan xen nhau của Nhân Mã, khuôn mặt vui mừng, theo đó mà lệ chảy dài nơi khóe mi…Nhưng, đây không phải giọt nước mắt khi buồn, mà đây chính là do Lê Thủy quá đỗi vui mừng…:
– “Mã soái, anh thực nhớ ra em rồi? Là em, là Lam Lam, là Lam Lam đây anh!! Lê Thủy chỉ là tên khi em trở về sẽ không bị mẹ anh điều tra đến….Mã soái….anh cuối cùng cũng nhận ra em rồi…”
Bất ngờ, chưa kịp để cho Lê Thủy thêm một thời khắc vui mừng, Nhân Mã theo phản xạ đã lạnh lùng mà dứt ra khỏi bàn tay ấm áp, mịn màng của người con gái đó….Vô tình khiến cho cô sững sờ, khoảng khắc hụt hẫng đến nhói đau….
Nhẹ nhàng, tiêu soái, lại vương thêm một chút lạnh lùng, lẳng lặng, Nhân Mã lại bất ngờ đứng dậy, để mặc Lê Thủy sợ hãi, tê tê dại dại ngã quỵ xuống tựa vào chân ghế sofa, đôi mắt đục ngầu toát lên sự hụt hẫng, sự đau đớn…
– “Xin lỗi, Lam Lam…à không, Lê Thủy!! Tôi, Vương Phong Nhân Mã, trước nay, chỉ coi cô là bạn! Thành thật xin lỗi!! Cảm ơn vì trước đây cô đã từng cứu tôi…Nhưng….Quên lời nói của 9 năm trước đi, xin cô!!”. Nhân Mã nhắm mắt thanh tĩnh, ung dung hòa trong tiếng nhạc đang vang lên đều đặn, hắn….hắn biết hắn có lỗi với cô.
Dứt đi thanh âm lạnh lẽo, Nhân Mã chỉ khẽ lặng lẽ đưa bàn tay to khỏe cứng cáp đến vỗ nhẹ lên cái vai thon thả, trắng ngần mịn màng của Lê Thủy hai cái thật nhẹ nhàng, màu mắt sẫm lại vẻ lạnh lùng, Vương Phong Nhân Mã lập tức xoay bước ra khỏi quán…Lẳng lặng để lại Lê Thủy vẫn chỉ biết khóc nấc nghẹn ngồi sụp xuống nền đất lạnh lẽo….hòa trong tiếng mưa rơi, tiếng khóc đau đớn của Lê Thủy trong quán cafe thanh tịnh…vắng vẻ….ai sẽ thấu?
Lê Thủy, xin lỗi cô, cậu bé trước đây được cô hi sinh cứu mạng từ nay đã chết rồi! Quên đi.
“Cạch…Đing dong”.
Hắn bước ra bên ngoài, lặng lẽ cầm lên chiếc dù sẫm màu lịch thiệp, nhã nhặn bước đi…Chậc, chết tiệt, sao hắn lại để xe tít bên kia đường kia chứ =.=”…
Thở dài nặng nề lấy một tiếng….Nhân Mã phút chốc lại cảm thấy chạnh lòng tội lỗi, chỉ vì một câu nói đùa của thằng bé như hắn….một thằng bé 6 tuổi….Mà….Mà hiện tại, hắn đã để cho cô gái đó phải chờ đợi suốt 9 năm dài dẵng….
Nhưng….Mã không yêu cô ta, người hắn yêu, là Thiên Bình.
Là Thiên Bình!
“Riing….Ring…”
Chuông di động Nhân Mã bất giác khẽ rung lên hòa trong tiếng mưa dày hạt, hắn uể oải, thở dài, Nhân Mã lẳng lặng vừa đi vừa rút di động ra xem, ánh mắt sẫm màu mau chóng lướt qua từng dòng chữ trên màn hình sáng lóa của di động.
“Nhân Mã, ngủ ngon”.
Của Bình nhi. Như thường lệ, cô ấy nhắn tin chúc hắn ngủ ngon. Tựa như một thói quen. Có lẽ vậy.
– “Hì….Cô ngốc của tớ!!. Nhân Mã khẽ phì cười, một nụ cười hạnh phúc, vô cùng hạnh phúc.
Tuy nhiên….gót dày của Mã ca vẫn không một khoảng khắc dừng lại……
Chợt………
Trong khoảng khắc, Hàng lông mày của Nhân Mã khẽ cau lại…Theo sự nhạy bén ngày thường của Mã, vô thức, hắn vô thức lại cảm thấy như một tia đèn xe to lớn chiếu thẳng về phía hắn……
Bàng hoàng, ngỡ ngàng, sững sờ….Đáy mắt điềm đạm của Nhân Mã vô thức lại trừng lên kinh hãi….Hắn….hắn đi ra lòng đường từ khi nào thế?
“Grừm….Grừm”
Giật mình, hắn nhìn sang phía chiếu tia đèn xe vào phía hắn….cái….cái gì vậy?? Chói quá…..Nó đang tới…..rất nhanh…….rất nhanh…….
Hoảng loạn….kinh ngạc…..Bàn tay Nhân Mã vẫn siết chặt lấy chiếc di động trong tay….không thể…hắn không thể nhúc nhích…..
“ẦMMMMMMM”
Hết chap 40……..
#Tiểu_Ngư_Nhi
/62
|