Chương 863: Kết thúc (23)
Thật ra hai ngày nay, HUứa Gia Mộc cũng muốn tìm Lâm Thiên Thiên nói chuyện, hiện giờ cô ta gọi đinệ thoại, anh rõ ràng biết thời biết thế đồng ý nhận lời.
Thương lượng thời gian và địa điểm, Lâm Thiên Thiên không ngừng lải nhải mấy chuyện khác trong điện thoại, Hứa Gia Mộc nghe đến không kiên nhẫn, châm một điếu thuốc, hút một hơi, liền nhìn thấy Tống Tương Tư đang nhìn mình, tim của anh như bị lỡ một nhịp, sau đó liền trực tiếp ngắt lời Lâm Thiên Thiên: “Tôi còn có việc, cúp máy trước, ngày mai gặp nói tiếp.”
Sau đó không chờ cô ta lên tiếng, liền cúp điện thoại, hung hăng hút một hơi thuốc, xoay người, đi về phòng khách.
Hứa Gia Mộc trở lại bàn ăn, sợ Lâm Thiên Thiên gọi lại lần nữa, liền đặt điện thoại về chế độ im lặng, bỏ vào trong túi, sau đó mở miệng hỏi Tống Tương Tư: “Lúc vừa nãy em gọi anh làm gì?”
“Nhắc anh xế chiều ngày mai lúc tan tầm về nhà, nhớ mua nước hoa quả.” Tống Tương Tư nói dối.
“A...” Hứa Gia Mộc lên tiếng, cúi đầu ăn cơm, ăn hai miếng, như là nhớ đến điều gì, mơ hồ nói: “Muốn uống loại nào?”
“Anh xem rồi mua đi.” Tống Tương Tư quay đầu, chăm chú nhìn ti vi, có chút không yên lòng.
“Ừhm” Hứa Gia Mộc khẽ lên tiếng.
-
Ngày hôm sau là thứ năm, Hứa Gia Mộc vẫn đi làm từ sáng sớm như cũ.
Lúc Hứa Gia Mộc rời giường, Tống Tương Tư đã tỉnh lại, vẫn đợi anh rời đi mới mở mắt.
Ngồi dậy, Tống Tương Tư nhìn chằm chằm ánh mắt trời ngoài cửa sổ, sau đó cũng rời giường.
Sau khi rửa mặt xong, cô cũng không ăn sáng, mà là đến thư phòng, mở máy tính, tìm vé máy bay, sau đó đặt vé.
Khép lại máy tính, cô thuận thế mở tủ, lấy hộ chiếu ra, sau đó trở về phòng ngủ, thuận thể nhét vào túi, sau đó đi ra cửa.
Tống Tương Tư lái ô tô đến trước Hứa thị, đợi được nửa giờ, thấy được xe của Hứa Gia Mộc đi ra từ bãi đỗ xe, sau đó cô đi theo, tới Sóng Xanh viên.
Cách một con đường cái, rõ ràng cô có thể thấy được Hứa Gia Mộc mới vừa dừng xe, liền có một cô gái xinh đẹp đi tới, sau đó đợi anh xuống xe, cô gái lập tức vươn tay, ôm cánh tay của anh, nói vài chuyện vui vẻ rồi sóng bước đi vào.
Vẫn đợi cho đến lúc không nhìn thấy được dáng vẻ của anh, Tống Tương Tư mới thu lại tầm mắt, cô ngồi trên xe được một lúc, mới lấy điện thoại ra, gọi một cú điện thoại: “Là tôi, Tương Tư... Ừhm, đúng vậy, giải phẫu... xế chiều hôm nay, có thể chứ? Được... Tôi đi qua đó bây giờ.”
Cúp điện thoại, liền có nước mắt chảy xuống, cô giơ tay lên, xoa lung tung, sau đó khởi động xe.
Tống Tương Tư sợ mình hối hận, đến bệnh viện, thủ tục, đăng ký, cước phí, kiểm tra, tất cả đều thực hiện rất nhanh.
Bác sĩ khoa phụ sản cẩn thận nhìn Tống Tương Tư một lần, sau đó quay đầu hỏi: “Tương Tư, tôi muốn hỏi cô một lần cuối cùng, cô thật sự không muốn giữ đứa trẻ này?”
/983
|