Chương 846 Hồi cuối (6)
Nhưng mà vậy thì sao?
Đối với anh mà nói, cho đến bây giờ anh để ý không phải là quá khứ của cô, anh chỉ muốn tương lai của cô.
Thời gian gần đây, mặc dù không có liên lạc với cô, nhưng cũng không có nghĩa là anh không muốn nhớ cô, không quan tâm cô, anh chỉ là muốn xem đáy lòng cô có thật sự có sự hiện hữu của anh không…
Nhưng mà, ai ngờ được, cuối cùng lại xảy ra chuyện như vậy?
"Hạ hạ..." Trình Dạng mở miệng giọng nói mang theo nghẹn ngào.
Một bên Kiều An Hảo quỳ ngồi dưới đất, nằm ở trong lồng ngực Lục Cẩn Niên khóc không thành tiếng, tay của cô níu áo sơ mi của Lục Cẩn Niên, bởi vì dùng sức, trên mặt áo nhăn lại.
Khóc đến cuối cùng, hình như động thai khí, đau đớn khiến cho Kiều An Hảo vùi trong lòng Lục Cẩn Niên, thân thể run rẩy mãnh liệt.
Ngoài cửa "Bách Niên hảo hợp", có tiếng xe cứu thương truyền đến.
-
Hứa Gia Mộc và Tống Tương Tư đi ra từ cục cảnh sát, đã là năm giờ chiều, ngoài cửa sổ mặt trời chiều ngã về tây, đường phố bị vẩy một mảnh hồng.
Ở trong đồn cảnh sát, vẫn không có dùng điện thoại di động, đứng ở cửa, mới lấy ra ngoài, Lục Cẩn Niên gửi tin nhắn, nói Kiều An Hạ đã thoát khỏi nguy hiểm, vẫn chưa tỉnh lại, Trình Dạng ở bên cạnh coi chừng, nhưng mà, lưỡi dao đâm vào tử cung, sợ rằng cả đời này không có cơ hội mang thai.
Nhìn xong tin nhắn, sắc mặt Hứa Gia Mộc khó nhìn tới cực điểm, trên mặt còn có dấu móng tay của Hàn Như Suảnổi điên ở trong phòng thẩm vấn, vết máu đã khô, nhưng lại nhìn có mấy phần dữ tợn.
Mang Hàn Như Sơ tới cục cảnh sát, chính là Hứa Gia Mộc lái xe đi.
Đi tới bên cạnh xe, Tống Tương Tư liếc mắt nhìn Hứa Gia Mộc, cảm thấy tinh thần của anh có chút không phấn chấn, lên tiếng nói: "Để tôi lái xe. "
Hứa Gia Mộc dừng lại một chút, quay đầu, nhìn Tống Tương Tư, liền kéo ra ghế ngồi bên cạnh.
Tống Tương Tư khởi động xe, chậm rãi lên đường, trước khi quẹo trái vào con đường, quay đầu liếc mắt nhìn Hứa Gia Mộc, anh dựa vào lưng xe, nhắm mắt lại, đôi mắt yên tĩnh giống như là đã ngủ.
Tống Tương Tư cũng không đánh thức Hứa Gia Mộc, xe dừng ở bãi đậu xe nhà trọ Tô Uyển, cô còn chưa mở miệng, Hứa Gia Mộc cũng đã mở mắt, giọng nói rất bình tĩnh: "Đến rồi?"
Tống Tương Tư khẽ gật đầu, Hứa Gia Mộc liền đẩy cửa xe ra, xuống xe.
Trở lại nhà trọ, Hứa Gia Mộc trực tiếp ngã xuống trên ghế sa lon, giơ tay lên che lại hai mắt của mình.
Tống Tương Tư rất yên tĩnh, nhìn Hứa Gia Mộc một lát, đi rót cho anh một ly nước, nhẹ nhàng đặt ở trên khay trà, sau đó từ phía dưới lấyhộp thuốc, vươn tay vừa mới chuẩn bị kéo xuống tay Hứa Gia Mộc, bôi thuốc vết thương trên mặt, lại thấy đầu ngón tay của anh che kín mặt, có nước mắt ướt đẫm tràn đầy ra ngoài.
Động tác của Tống Tương Tư, chợt dừng lại.
Bên trong nhà hoàn toàn yên tĩnh, ước chừng qua nửa giờ, truyền đến tiếng Hứa Gia Mộc nức nở rất nhỏ.
Từng chút từng chút, đánh trúng nơi sâu nhất của Tống Tương Tư, khiếncô đau lòng, cuối cùng vẫn giơ tay lên, nhẹ nhàng nắm tay Hứa Gia Mộc, thấp giọng nói: "Không sao, tôi sẽ bên cạnh anh.”
Thật ra thì cô rất muốn nói, em vẫn sẽ bên anh.
Nhưng mà, cô biết, cô không thể ở bên cạnh anh, cô chỉ có thể ở bên anh lúc khó khăn nhất, chăm sóc cho anh, chờ anhnguôi ngoai, dễ dàng, cô cũng phải rời đi.
Bởi vì, khi đó, anh cũng không cần cô.
/983
|