Chương 561: Yêu em 13 năm [31]
Kiều An Hạ nói xong, đã nghĩ tắt điện thoại, lại cách microphone, nghe thấy bên trong truyền đến âm thanh quen thuộc: “Đại Kiều tiểu thư......”
Kiều An Hạ bỗng dưng dừng lại động tác.
Trợ lý của Lục Cẩn Niên? Chẳng lẽ thật là Lục Cẩn Niên đến tìm bản thân? Anh ta tìm mình làm gì?
Tróng nháy mắt đầu Kiều An Hạ liền hiện một chuỗi nghi hoặc, nhưng chỉ trong mười giây rồi dừng lại, cô liền đem micro giơ lên tai một lần nữa: “Hiện tại tôi đi xuống.”
Tắt điện thoại, Kiều An Hạ trực tiếp ném văn kiện để họp lên bàn làm việc, xoay người đi ra văn phòng, cũng không đợi thư kí đang đợi cô cùng đi vào phòng họp mở miệng nói chuyện, liền trực tiếp nói một câu “Hội nghị chậm lại một giờ”, sau đó liền giẫm giày cao gót, mạnh mẽ vang dội tiêu sái vào thang máy.
Từ thang máy đi ra, Kiều An Hạ liếc mắt một cái liền trông thấy trợ lý của Lục Cẩn Niên đứng ở cửa đại sảnh.
Kiều An Hạ mại bước chân đi qua, trợ lý của Lục Cẩn Niên nghe thấy âm thanh của giày cao gót, quay đầu, nhìn thấy Kiều An Hạ, lập tức lên tiếng: “Đại Kiều tiểu thư, Lục tổng tìm ngài.”
Kiều An Hạ khẽ nâng cằm, nhìn xung quanh một vòng, không có nhìn thấy Lục Cẩn Niên, nhíu mi lại một chút: “Người khác đâu?”
Trợ lý nói: “Lục tổng ở bên ngoài xe chờ ngài.”
Kiều An Hạ gật đầu một cái, mại bước chân đi về phía bên ngoài cửa, đi được hai bước, cô lại đột nhiên ngừng lại, chỉ vào một quán cà phê gần đó, nói: “Có chuyện gì, đi vào trong đó nói đi.”
“Tốt, bây giờ tôi đi nói cho Lục tổng.”
bạn nào muốn đọc trước hơn 100 chương thì có thể mua trước giá rẻ để ủng hộ dịch giả thêm đường sữa nhé :) ai mua có thể liên hệ qua gmail này : [email protected] nhé
Kiều An Hạ không nói chuyện, trực tiếp đi về phía quán cà phê.
Kiều An Hạ tìm một góc yên tĩnh ngồi xuống, vừa kêu hai chén cà phê với người phục vụ xong, liền nhìn thấy Lục Cẩn Niên đẩy cửa đi vào, tầm mắt của cô liền rơi xuống trên người của anh, hơi nhíu mi, thấp thoáng một tia kinh ngạc.
Quần áo trên người đàn ông nhiều nếp nhăn, chiếc áo sơ mi bên trong, lộ ra vết nước đọng, như là bị mắc mưa, còn có dấu vết của bùn đất, đầu của anh rất loạn, sắc mặt tái nhợt, thoạt nhìn có chút chật vật.
Lục Cẩn Niên như vậy, là lần đầu tiên Kiều An Hạ gặp kể từ khi biết anh.
Ở trong trí nhớ của cô, cho dù là lúc học trung học, Lục Cẩn Niên bần cùng, vĩnh viễn đều mặc một bộ đồng phục học sinh, nhưng mà luôn sạch sẽ ngay ngắn.
Đây là anh bị làm sao vậy? Biến bản thân thành suy sút như vậy?
Lục Cẩn Niên kéo ra chiếc ghế đối diện Kiều An Hạ, ngồi xuống, gật đầu với Kiều An Hạ một cái, xem như chào hỏi qua.
Kiều An Hạ thu hồi nghi hoặc trong lòng, mở miệng hỏi một câu: “Tôi gọi cà phê, có thể chứ?”
Lục Cẩn Niên lại gật đầu một cái, dừng lại một chút, bổ sung một câu: “Cám ơn.”
“Không cần khách sáo.” Kiều An Hạ nâng tay lên, vén lại mấy sợi tóc rơi xuống một chút, nhìn chằm chằm Lục Cẩn Niên lại hỏi: “Anh tìm tôi có chuyện gì sao?”
“Kiều Kiều đâu?” Lục Cẩn Niên cơ hồ là ở trong nháy mắt Kiều An Hạ nói lạc định kia, liền thốt ra lới nói của chính mình, ngữ khí của anh phá lệ vội vàng: “Kiều Kiều ở nơi nào? Nói cho tôi biết, tôi muốn thấy cô ấy.”
Nguyên lai anh tìm đến cô, là vì Kiều Kiều...... Đúng vậy, cô nên sớm nghĩ tới, đáy lòng Lục Cẩn Niên, cho tới bây giờ có đều là Kiều An Hảo, trước
kia anh chủ động tìm cô nói chuyện, là vì muốn từ trong miệng cô biết được tình trạng của Kiều An Hảo.
Nếu không phải Kiều An Hảo, anh làm sao có khả năng chủ động tìm đến cô?
Kiều An Hạ áp chế hoang mang nổi lên ở đáy lòng: “vì sao anh muốn tìm Kiều Kiều?”
/983
|