Đợi đến khi nữ sinh kia rời khỏi, trong phòng y tế mới trở lại yên tĩnh, Kiều An Hảo cũng không biết mình lấy dũng khí ở đâu ra, cuối cùng hỏi ra vấn đề khiến cô cảm thấy bối rối : “Cô gái kia là bạn gái cậu sao?”
Hỏi xong câu này, Kiều An Hảo suýt nữa muốn cắn đứt đầu lưỡi mình, Lục Cẩn Niên sẽ không nghĩ cô là một cô gái nhiều chuyện chứ?
Kiều An Hảo thấp thỏm không yên nâng mí mắt lên, cẩn thận len lén nhìn vẻ mặt Lục Cẩn Niên. Người con trai kia nghe xong câu hỏi này, mi tâm hơi nhíu lại, sau đó khuôn mặt đang đọc sách ngước lên nhìn cô, mở miệng nói ra hai chữ cực nhạt : “Không phải.”
Kiều An Hảo “à” một tiếng, gật gật đầu.
Tầm mắt Lục Cẩn Niên liền quay trở về trang sách..
Trong phòng lại im phăng phắc, qua một hồi thật lâu, giọng nói nhẹ nhàng của Lục Cẩn Niên lại theo chiều gió đến đây : “Gần đây lớp tụi mình có hoạt động, mình và cậu ấy cùng phụ trách.”
Lúc nam sinh nói lời này, vẻ mặt cứng ngắc như khúc gỗ, ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào sách.
Kiều An Hảo lại vùi mặt vào trong chăn, yên lặng không một tiếng động, mặt cười toe toét.
Bởi vì đến kỳ kinh nguyệt nên Kiều An Hảo đau không chịu nổi, bác sĩ châm một mũi giảm đau cho cô, trước khi rời đi, mới trả tiền, tổng cộng 28 Nhân dân tệ. Kiều An Hảo chưa kịp lấy ví tiền trong cặp ra thì Lục Cẩn Niên đã lấy trong túi ra 30 Nhân dân tệ đưa cho bác sĩ.
Kiều An Hảo đi ra khỏi phòng y tế, suy nghĩ một chút, rồi chạy đến bên cạnh Lục Cẩn Niên, lấy ví tiền ra, lục lọi bên trong một chút, tìm được năm mươi Nhân dân tệ, đưa cho Lục Cẩn Niên : “Đây là tiền thuốc men, trả lại cậu, cám ơn.”
Tầm mắt Lục Cẩn Niên nhìn lướt qua tờ 50 Nhân dân tệ mới tinh trong tay Kiều An Hảo, và cả cái bóp tiền của cô còn đang mở toang hoang với một xấp tờ 100 thật dày. Truyện được edit tại diễn đàn lê quý đôn chấm cơm. Mặt mày hơi ảm đạm một chút, sau đó liền quay đầu đi chỗ khác, không để ý tới Kiều An Hảo nữa, bước nhanh chân hơn, để lại Kiều An Hảo một khoảng thật xa rời đi.
Lần thứ hai Kiều An Hảo nỗ lực phấn đấu, cố gắng học tập là thời điểm chuyến đi dã ngoại của trường, lúc ấy Hứa Gia Mộc tổ chức tiệc nướng ngoài trời, gọi rất nhiều bạn học đến, Kiều An Hạ và Lục Cẩn Niên cũng có mặt.
Ngày hôm đó thời tiết rất đẹp, mọi người ăn uống no say xong, nằm ở trên cỏ xanh mướt, nhìn trời xanh mây trắng, cũng không biết là ai bắt đầu trước, bàn luận về nguyện vọng muốn vào trường đại học. Sau đó từng người từng người đều nói mình muốn thi vào trường đại học nào, duy chỉ có Lục Cẩn Niên từ đầu đến cuối không mở miệng nói một câu nào. Mãi cho đến khi bọn họ trở về, Kiều An Hảo mới nghe Hứa Gia Mộc đứng sau lưng cô và An Hạ hỏi Lục Cẩn Niên : “Anh, còn anh thì sao? Muốn vào trường đại học nào?”
“Đại học A.”
Đại học A là trường đại học hàng đầu cả nước, điểm thi tuyển sinh đại học rất cao, Kiều An Hảo cũng không dám nghĩ tới.
Thật ra, chính cô cũng không biết chính xác mình muốn vào trường đại học nào. Lúc mọi người cùng bàn bạc về nguyện vọng, có người nói muốn đến đại học Hàng Châu, cô gật đầu nói, thành phố đó cũng rất tốt, cô cũng thích, cũng muốn đi Hàng Châu.
Hỏi xong câu này, Kiều An Hảo suýt nữa muốn cắn đứt đầu lưỡi mình, Lục Cẩn Niên sẽ không nghĩ cô là một cô gái nhiều chuyện chứ?
Kiều An Hảo thấp thỏm không yên nâng mí mắt lên, cẩn thận len lén nhìn vẻ mặt Lục Cẩn Niên. Người con trai kia nghe xong câu hỏi này, mi tâm hơi nhíu lại, sau đó khuôn mặt đang đọc sách ngước lên nhìn cô, mở miệng nói ra hai chữ cực nhạt : “Không phải.”
Kiều An Hảo “à” một tiếng, gật gật đầu.
Tầm mắt Lục Cẩn Niên liền quay trở về trang sách..
Trong phòng lại im phăng phắc, qua một hồi thật lâu, giọng nói nhẹ nhàng của Lục Cẩn Niên lại theo chiều gió đến đây : “Gần đây lớp tụi mình có hoạt động, mình và cậu ấy cùng phụ trách.”
Lúc nam sinh nói lời này, vẻ mặt cứng ngắc như khúc gỗ, ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào sách.
Kiều An Hảo lại vùi mặt vào trong chăn, yên lặng không một tiếng động, mặt cười toe toét.
Bởi vì đến kỳ kinh nguyệt nên Kiều An Hảo đau không chịu nổi, bác sĩ châm một mũi giảm đau cho cô, trước khi rời đi, mới trả tiền, tổng cộng 28 Nhân dân tệ. Kiều An Hảo chưa kịp lấy ví tiền trong cặp ra thì Lục Cẩn Niên đã lấy trong túi ra 30 Nhân dân tệ đưa cho bác sĩ.
Kiều An Hảo đi ra khỏi phòng y tế, suy nghĩ một chút, rồi chạy đến bên cạnh Lục Cẩn Niên, lấy ví tiền ra, lục lọi bên trong một chút, tìm được năm mươi Nhân dân tệ, đưa cho Lục Cẩn Niên : “Đây là tiền thuốc men, trả lại cậu, cám ơn.”
Tầm mắt Lục Cẩn Niên nhìn lướt qua tờ 50 Nhân dân tệ mới tinh trong tay Kiều An Hảo, và cả cái bóp tiền của cô còn đang mở toang hoang với một xấp tờ 100 thật dày. Truyện được edit tại diễn đàn lê quý đôn chấm cơm. Mặt mày hơi ảm đạm một chút, sau đó liền quay đầu đi chỗ khác, không để ý tới Kiều An Hảo nữa, bước nhanh chân hơn, để lại Kiều An Hảo một khoảng thật xa rời đi.
Lần thứ hai Kiều An Hảo nỗ lực phấn đấu, cố gắng học tập là thời điểm chuyến đi dã ngoại của trường, lúc ấy Hứa Gia Mộc tổ chức tiệc nướng ngoài trời, gọi rất nhiều bạn học đến, Kiều An Hạ và Lục Cẩn Niên cũng có mặt.
Ngày hôm đó thời tiết rất đẹp, mọi người ăn uống no say xong, nằm ở trên cỏ xanh mướt, nhìn trời xanh mây trắng, cũng không biết là ai bắt đầu trước, bàn luận về nguyện vọng muốn vào trường đại học. Sau đó từng người từng người đều nói mình muốn thi vào trường đại học nào, duy chỉ có Lục Cẩn Niên từ đầu đến cuối không mở miệng nói một câu nào. Mãi cho đến khi bọn họ trở về, Kiều An Hảo mới nghe Hứa Gia Mộc đứng sau lưng cô và An Hạ hỏi Lục Cẩn Niên : “Anh, còn anh thì sao? Muốn vào trường đại học nào?”
“Đại học A.”
Đại học A là trường đại học hàng đầu cả nước, điểm thi tuyển sinh đại học rất cao, Kiều An Hảo cũng không dám nghĩ tới.
Thật ra, chính cô cũng không biết chính xác mình muốn vào trường đại học nào. Lúc mọi người cùng bàn bạc về nguyện vọng, có người nói muốn đến đại học Hàng Châu, cô gật đầu nói, thành phố đó cũng rất tốt, cô cũng thích, cũng muốn đi Hàng Châu.
/983
|