Chương 8.1:
Trâu Niệm mím môi nhẫn nhịn, cố gắng khiến mình bình tĩnh lại, việc cần phải giải quyết bây giờ chính là bài báo trên tạp chí, nếu không giải thích... cô sẽ không thể tiếp tục làm việc được nữa.
Làm thế nào để có thể giữ bình tĩnh giữa những lời điều tiếng? Trâu Niệm không làm được, hơn nữa ánh mắt của mọi người đều xem cô như một người phụ nữ bừa bãi.
Cô ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt của Nguyễn Duật Nghiêu, anh đã nghiêm túc nhìn Trâu Niệm, không còn vẻ ngả ngớn như lúc nãy mà lại rất nghiêm túc, điều này khiến cơn giận của Trâu Niệm biến mất một nửa, có lẽ những lời anh vừa nói chỉ là nói đùa.
"Nguyễn tiên sinh, nếu được thì xin anh hãy giúp tôi chuyện bên giới truyền thông. Tôi là một người bình thường tôi không thể... tôi còn phải tiếp tục sống và làm việc... tôi..."
Trâu Niệm kể ra những khó khăn của mình, Nguyễn Duật Nghiêu gật đầu thấu hiểu: "Cô không cần lo, ngày mốt tôi được mời tham dự một sự kiện, ngày đó tôi sẽ sắp xếp làm rõ mọi việc."
"Cám ơn anh..." Trâu Niệm thở phào nhẹ nhõm.
Nguyễn Duật Nghiêu gật đầu, dùng ngón tay xoa xoa lông mày rồi nói: "Tôi sẽ đưa cô đến ngã tư tiếp theo."
Trâu Niệm gật đầu.
Nguyễn Duật Nghiêu khởi động xe, cô xuống xe ở ngã tư tiếp theo sẽ dễ bắt taxi.
Trâu Niệm trở về Hồng Viễn, cô ngồi ở vị trí làm việc của mình, không có hứng thú làm việc, cô đang suy nghĩ ngày mốt Nguyễn Duật Nghiêu sẽ giải thích chuyện này thế nào khi tham gia sự kiện?
Trong lúc lơ đãng, Trâu Niệm không để ý thấy cửa văn phòng từ xa đã mở ra, Tô Tư ra ngoài không lâu đã quay lại, sau đó lén lút đi vào nhà vệ sinh.
Trâu Niệm nhận được điện thoại của Hướng Dương.
"Nghe nói em đã ký thành công hợp đồng với Tập đoàn Nguyễn Thị rồi, đãi khách đi chứ!" Hướng Dương nói.
"Lát nữa em sẽ xuống tìm chị." Trâu Niệm nói xong liền cúp máy.
Hướng Dương là chị bạn tốt nhất, thân thiết nhất của cô ở công ty này và ở Thành phố B này, dù có chuyện gì hay không hai người đều sẽ cùng nhau trò chuyện để giết thời gian trong thời gian rảnh rỗi ở nơi làm việc.
Trâu Niệm đứng dậy, đi về phía nhà vệ sinh.
Cô đụng mặt Tô Tư vừa từ nhà vệ sinh đi ra, vẻ mặt Tô Tư có có vẻ không bình thường, cô ta dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Trâu Niệm hồi lâu rồi mới quay người rời đi.
Trâu Niệm cảm thấy cô ta không được bình thường, nói chuyện thì quái gở, hành động cử chỉ thì khó hiểu!
Giày cao gót đi trên mặt đất phát ra âm thanh, Trâu Niệm vừa đi được mấy bước đã gặp phải một đồng nghiệp vừa từ nhà vệ sinh đi ra, hiển nhiên cô ta bị Trâu Niệm khiến cho giật mình.
"Cô bị sao vậy?" Trâu Niệm hỏi cô ấy.
Cô không phải là ma, làm gì khi gặp cô lại hết hồn vậy chứ!
"Tôi... chị, chị Trâu..." Đồng nghiệp Tiểu Lý nói lắp bắp.
Trâu Niệm quay lại nhìn Tô Tư đã biến mất ở ngã rẽ, sau đó lại nhìn ánh mắt Tiểu Lý nhìn mình và vẻ lắp bắp của cô ấy, cô không khỏi cau mày: "Tiểu Lý, cô sao vậy!"
Tô Tư vừa ra khỏi nhà vệ sinh, Tiểu Lý lại lắp bắp như vậy, Trâu Niệm cảm thấy kỳ lạ!
Những gì Tiểu Lý nói tiếp theo sau thực sự khiến Trâu Niệm choáng váng.
"Chị, chị Trâu... vừa rồi tôi đang ở trong nhà vệ sinh, giám đốc Tô không biết tôi ở đó... chị ấy đã gọi cho phó... phó tổng tài Tô Chính Đông, nói... nói là, chị ấy vừa mua que thử thai, chị ấy đã có thai..."
Tô Tư mang thai... cô ta mang thai đứa con của chồng cô!
"Chị Trâu, bình thường chị là người tốt... tôi mới nói chị biết. Một người bạn của tôi cũng gặp chuyện tương tự, sau khi ly hôn cô ấy nói, trong hôn nhận chuyện gì cũng có thể nhẫn nhịn, nhưng chuyện đàn ông ngoại tình là không thể chấp nhận được. Cô ấy đã nhẫn nhịn đến cuối cùng, những thứ cô ấy nhận lại là chồng ngày càng phản bội cô ấy hơn... Chị Trâu, chị đừng nói là tôi đã nói với chị đấy nhé..."
"Chị Trâu, có lẽ tôi không nên nói ra. Hai người đừng cãi nhau..."
Tiểu Lý tiếp tục nói, càng nói giọng càng nhỏ.
/767
|