- Lão già kia chạy đông chạy tay cả tháng mà kiếm được có thanh đao cùi bắp vậy à?
Cụ già không kiêng nể gì một câu cùi bắp hai câu cùi bắp làm Văn Lục đầu muốn to như cái đấu. Mãi cho tới lúc này hắn mới biết cụ lão không phải nói thanh đao tốt mà là muốn nói "Mầm Thế Giới" của mình.
- Cụ là bạn của sư phụ cháu?
- Hê… thông minh. Chính lão bất tử đó kêu ta tới đây nhắn cho ngươi.
Văn Lục kích động, đã lâu rồi không có gặp sư phụ, không biết giờ ông ấy đang chạy tít mù nơi nào. Xem ra lão nhân gia bận tối mắt tối mũi suốt ngày.
- Nhắn gì ạ?
Cụ lão không trả lời ngay mà cười ranh mãnh nhìn Văn Lục, hồi lâu mới nói:
- Theo ta học trận pháp … ta mới nói.
Văn Lục lắc đầu quầy quậy:
- Không học… mất thời gian lắm.
Cụ già lại nhảy chồm lên “ký” vào đầu hắn một cái:
- Ngươi với sư phụ ngươi đều là hai tên cố chấp. Hừ… khối người muốn bái ta làm sư mà ta còn không chịu. Ngươi thật không biết tốt xấu là gì?
Văn Lục vừa xoa đầu vừa nhìn từ trên xuống dưới cụ lão một lượt sau đó buông một câu làm lão già mém té xíu:
- Học trận pháp vừa mất thời gian lại nghèo mạt rệp! Chẳng có gì hay ho cả…
Thấy mặt lão già lúc xanh lúc đỏ Văn Lục biết lão sắp phát tác vội vã nói thêm:
- Ách! Nhưng mà tổ đội của cháu có bảy người, toàn là thiên tài “cộng” quái vật cả. Lát cháu gọi về cho cụ chọn nha.
Cụ già nghe Văn Lục nói vậy mới xuôi xuôi một chút. Nhìn sang phía Vân Trọng và Lung Quang lại muốn bốc khói:
- Ngươi nói mấy tên này? Toàn là mấy tên cuồng loạn thích đâm chém… nào có phong phạm của trận pháp đại sư?
Văn Lục hết cách. Tính tình cụ già này quả là khó chiều. Chẳng lẽ trận pháp đại sư ai cũng điên điên khùng khùng vậy? “Thế “mỗ” có ăn gan hùm cũng chẳng giám học”. Văn Lục bị lão già xoay đi xoay lại vẫn chưa biết được danh tính của lão. Đang muốn hỏi lại thì phía bắc có bảy người bay tới. Chốc lát nhóm người bay vút tới nơi Văn Lục đang đứng rồi hạ xuống, chính là mấy người Vân Nhi, Na Na. Đi cùng là một người trung niên áng chừng năm mươi mấy tuổi, tiên phong đạo cốt. Xem ra trưởng lão Lệ Sơn phái cực kỳ chú trọng tới dung nhan, ai cũng hào quang “tiên khí” lóng lánh kinh người, tỏa ra bốn phía. Nếu đặt trong nhân gian, không khéo dân chúng nhầm tưởng là tiên nhân cũng nên.
Vân Nhi và Na Na chưa bay tới đã thấy Văn Lục đang khoác thanh đao đứng bên ngoài cái hố thì cả hai đều vui mừng xà xuống, ríu rít hỏi han. Mắt lại rớm rớm làm Văn Lục muốn đau cái đầu. Con gái là chúa mít ướt.
Cụ già đứng cạnh cũng “soi soi” mấy người vừa tới. Nếu ai để ý hoàn toàn nhận ra trong mắt lão khi nhìn thấy Vân Nhi thì mắt lóe tinh quang. Trên mặt nhăn nheo không ngờ hiện lên những nét vui mừng.
Bất quá trung niên nọ vừa đáp xuống lại nhìn thấy lão già “hai lúa” đứng cạnh Văn Lục thì kinh hãi gần chết, vội vã chạy tới hành lễ:
- Tham kiến…
Chưa nói hết câu, cụ già đã giơ tay ngăn lại:
- Ngươi là người môn phái nào?
- Dạ… vãn bối là đệ tử Lệ Sơn phái.
Người trung niên nghe câu hỏi không dám chậm chễ vội vã cung kính trả lời. Mấy người Văn Lục thấy vậy thì ngạc nhiên. “Lão già này không kinh khủng vậy chứ? Lệ Châu trưởng lão cũng là một người có danh tiếng trong giới tu thuật ở nhân gian đấy. Vậy mà gặp cụ lão này vẫn phải ngoan ngoãn như con mèo nhỏ a”
Lúc này cụ lão xoa xoa mớ tóc rối mù của mình nói:
- Ừm không tệ…
Nói đoạn quăng một phiến lá màu xanh tới Lệ Châu trưởng lão:
- Cho ngươi!
Lệ Châu trưởng lão thoáng ngẩn ngơ nhìn phiến lá chừng hai đầu ngón tay lơ lửng trong lòng bàn tay. Sau đó kích động sụp xuống quỳ lạy cụ già:
- Đa tạ tiền bối… đa tạ tiền bối.
Mọi người trong tổ đội mười hai ai nấy đều ngạc nhiên. Cụ già này là ai vậy nhỉ? Cái gì mà làm Lệ Châu trưởng lão cảm kích tới mức kia. “Bảo bối… nhất định là bảo bối”. Văn Lục hai mắt lóe tinh quang, lòng tham lại trỗi dậy:
- Cái đó là cái gì thế cụ? Cháu cũng muốn có!
Cụ già nhe bộ răng vàng khè cười:
- Theo ta học trận pháp, đống to hơn ta cũng cho.
- Vậy… quên đi!
Cứ nghĩ tới mình phải bỏ ra cả ngàn năm cặm cụi học trận pháp, Văn Lục muốn to cái đầu. Cái này không chơi được, tuyệt đối không được.
Văn Lục không biết rằng học trận pháp chủ yếu dựa vào… “lĩnh ngộ”, người có thiên tư học trận pháp thì học trận pháp cực kỳ nhanh. Có khi trong thời gian cực ngắn đã thôi diễn xong cả vạn vạn trận. Sau này cũng chỉ còn đi thực tế tăng thêm hiểu biết sâu hơn mà thôi.
Văn Lục vội “co vòi” lại, cụ già không ngờ cũng chẳng tỏ ra bất mãn như vừa nãy. Hai mắt vẫn dán vào Vân Nhi.
- Hừ lão già háo sắc… nhìn gì mà nhìn.
Tất cả mọi người đều kinh dị nhìn Hương sát thủ không biết từ lúc nào đã đứng chắn trước Vân Nhi lườm lườm háy háy cụ già. Văn Lục vỗ vỗ đầu…”Ôi trời! Can đảm number one”.
Cụ già bị nói vậy mặt lúc xanh lúc đỏ trong thật khôi hài. Vừa lúc Lệ Châu trưởng lão phía sau “A” lên một tiếng lớn.
Mọi người quay lại thì thấy lão đang lắp bắp kinh dị chỉ vào cái hố:
- Này… này là sao đây?
Xem ra Lệ Châu trưởng lão sau phút kích động đã khôi phục bản tính điên cuồng với trận pháp của mình. Mặc kệ mọi người lão đã vội nghiên cứu cái phong ấn cửu long mạch. Bất quá làm lão kinh hoảng là phong ấn bên ngoài bị đập tan ra mất rồi. Vội chắp tay nói:
- Tiền bối quả là cao nhân… cất tay đã xử lý xong cái trận pháp cấp mười.
Lệ Châu tưởng cụ già kia phá giải bèn ngưỡng mộ sùng kính nói. Bất quả nghe Lệ Châu nói vậy cụ già cũng đỏ mặt lên.
- Không phải ta.
- Ách!
Mấy người vừa tới đều trố mắt. Không phải cụ lão thì chẳng lẽ cái phong ấn tự nổ? Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào Văn Lục. Người mới tới thì muốn tìm câu trả lời, người có mặt sẵn ở đấy thì ý bảo “ngươi tự lo liệu đi”.
Văn Lục cười cười xòa:
- Lỡ tay…hê… chỉ lỡ tay cái vòng ngoài thôi.
“Lỡ tay?” Lệ Châu trưởng lão đầu muốn to như cái đấu. Lỡ tay làm vỡ phong ấn cấp mười? Này… có được tính là người không đây? Ngươi mà đập luôn cái vòng trong chắc ta giải nghệ về quê đi cày quá.
Lệ Châu trưởng lão bị đả kích không nhỏ. Cái trận pháp cấp mười này không khéo lão cũng phải “bạc tóc” nghiên cứu mấy năm may ra mới phá giải được. Nghe nhóm người Kiệt Hào nói trong đó đang giam Văn Lục lão cũng bất chấp tất cả chạy tới hòng trong thời gian ngắn nhất đập nó ra. Vậy mà vừa tới Văn Lục đã cho lão một cái “kinh hỉ”. Nghĩ tới đó lão lại liếc sang mấy người đứng sau Văn Lục, nhịn không được thở dài. Xem ra đứng trước tổ đội quái vật, mấy lão này bị đả kích không ít.
Hồi lâu sau, Văn Lục đứng ra xin cụ lão “hai lúa” phá giải phong ấn kia dùm. Bất quá khi nhìn thấy lão già cười đắc ý, Văn Lục không tự chủ lại rùng mình mấy cái. “Lại mất ít máu rồi”.
Quả nhiên cụ lão hì hì cười nói:
- Có hai điều kiện…khà khà...
“Điều kiện gì?” Mọi người đều tò mò nghe chăm chú. Lão già nói tiếp:
- Điều kiện thứ nhất là của ta, thứ hai là của lão sư của hắn…
Nói đoạn lại chỉ về phía Văn Lục. Văn Lục chỉ chỉ vào mình hỏi:
- Sư phụ của cháu? Lại ra điều kiện? Kỳ lạ nha…
Cụ lão xua tay vừa ngồi xuống đất vừa nói:
- Không có gì kỳ lạ hết. Giờ chúng ta thương lượng… khà khà. Điều kiện của ta là cái con bé đó… đúng… chính là nó. Phải theo ta học trận pháp.
Vân Nhi biểu tình kinh ngạc chỉ vào mình. Văn Lục cũng ngạc nhiên quay sang Vân Nhi. Không ngờ cô bé này lại có năng khiếu học trận pháp, quả là nhìn người không thể nhìn vẻ bề ngoài.
- Cháu không học đâu…
Vân Nhi chạy núp ra phía sau lưng Văn Lục thò cái đầu ra nói làm lão già tức muốn hộc máu. Trận pháp là môn học vấn tinh thâm bác đại, một môn tinh túy cao thâm như trời biển vậy sao mấy tên ranh con này lại chạy như chạy hủi vậy nhỉ? Cụ già hừ hừ đe dọa:
- Không theo học ta không chỉ cách giải phong ấn đấy! Xem mấy cái phong ấn về sau các ngươi giải làm sao? Ta nói cho mà biết, nguyên cái phong ấn nhỏ xíu kia thôi cũng đã hai cái trận cấp mười một lồng vào nhau đấy! Liệu mà lo tìm người phá đi…
Cụ già nói xong dương dương đắc ý. Mọi người thấy lão giở “xã hội đen” ra thì đều khinh bỉ. Bất quả tất cả cũng phải nghĩ lại lời lão nói, quả đúng là khó nhằn. Nhất là nhiệm vụ lại không cho nhờ người khác tự tay phá giải. Người ngoài cũng chỉ có cách chỉ điểm mà thôi. Sau một hồi chần trừ, không ngờ Vân Nhi cắn môi, khuôn mặt hồng hồng bước ra quỳ lạy cụ già làm sư phụ.
Hành động của Vân Nhi nằm ngoài dự đoán của mọi người. Chỉ có Lệ Châu trưởng lão và cụ già là cười cười biết ẩn tình bên trong. Văn Lục cũng không biết là Vân Nhi từ nhỏ đã có thiên phú về trận pháp, thực ra cô bé cũng rất ham thích nghiên cứu về nó. Vừa nãy từ chối chẳng qua là cô bé muốn ở bên cạnh Văn Lục mà thôi. Nhưng mà cụ lão đưa ra điều kiện quá dụ hoặc, vừa được học trận pháp, vừa có thể giúp Văn Lục. Cô bé hoàn toàn không do dự đồng ý, làm cụ già ha ha cười lớn. Xem ra lão đã tìm ra truyền nhân rồi….
Nghi thức bái sư thực hiện song, Văn Lục nóng lòng muốn nghe điều kiện thứ hai. Cụ lão không nhanh không chậm nói:
- Sư phụ ngươi muốn ngươi tham gia “Địa cầu đại hội tu luyện giả” trăm năm tổ chức một lần.
Văn Lục tròn mắt:
- Địa cầu đại hội tu luyện giả? Là cái gì vậy ta.
Cụ già không kiêng nể gì một câu cùi bắp hai câu cùi bắp làm Văn Lục đầu muốn to như cái đấu. Mãi cho tới lúc này hắn mới biết cụ lão không phải nói thanh đao tốt mà là muốn nói "Mầm Thế Giới" của mình.
- Cụ là bạn của sư phụ cháu?
- Hê… thông minh. Chính lão bất tử đó kêu ta tới đây nhắn cho ngươi.
Văn Lục kích động, đã lâu rồi không có gặp sư phụ, không biết giờ ông ấy đang chạy tít mù nơi nào. Xem ra lão nhân gia bận tối mắt tối mũi suốt ngày.
- Nhắn gì ạ?
Cụ lão không trả lời ngay mà cười ranh mãnh nhìn Văn Lục, hồi lâu mới nói:
- Theo ta học trận pháp … ta mới nói.
Văn Lục lắc đầu quầy quậy:
- Không học… mất thời gian lắm.
Cụ già lại nhảy chồm lên “ký” vào đầu hắn một cái:
- Ngươi với sư phụ ngươi đều là hai tên cố chấp. Hừ… khối người muốn bái ta làm sư mà ta còn không chịu. Ngươi thật không biết tốt xấu là gì?
Văn Lục vừa xoa đầu vừa nhìn từ trên xuống dưới cụ lão một lượt sau đó buông một câu làm lão già mém té xíu:
- Học trận pháp vừa mất thời gian lại nghèo mạt rệp! Chẳng có gì hay ho cả…
Thấy mặt lão già lúc xanh lúc đỏ Văn Lục biết lão sắp phát tác vội vã nói thêm:
- Ách! Nhưng mà tổ đội của cháu có bảy người, toàn là thiên tài “cộng” quái vật cả. Lát cháu gọi về cho cụ chọn nha.
Cụ già nghe Văn Lục nói vậy mới xuôi xuôi một chút. Nhìn sang phía Vân Trọng và Lung Quang lại muốn bốc khói:
- Ngươi nói mấy tên này? Toàn là mấy tên cuồng loạn thích đâm chém… nào có phong phạm của trận pháp đại sư?
Văn Lục hết cách. Tính tình cụ già này quả là khó chiều. Chẳng lẽ trận pháp đại sư ai cũng điên điên khùng khùng vậy? “Thế “mỗ” có ăn gan hùm cũng chẳng giám học”. Văn Lục bị lão già xoay đi xoay lại vẫn chưa biết được danh tính của lão. Đang muốn hỏi lại thì phía bắc có bảy người bay tới. Chốc lát nhóm người bay vút tới nơi Văn Lục đang đứng rồi hạ xuống, chính là mấy người Vân Nhi, Na Na. Đi cùng là một người trung niên áng chừng năm mươi mấy tuổi, tiên phong đạo cốt. Xem ra trưởng lão Lệ Sơn phái cực kỳ chú trọng tới dung nhan, ai cũng hào quang “tiên khí” lóng lánh kinh người, tỏa ra bốn phía. Nếu đặt trong nhân gian, không khéo dân chúng nhầm tưởng là tiên nhân cũng nên.
Vân Nhi và Na Na chưa bay tới đã thấy Văn Lục đang khoác thanh đao đứng bên ngoài cái hố thì cả hai đều vui mừng xà xuống, ríu rít hỏi han. Mắt lại rớm rớm làm Văn Lục muốn đau cái đầu. Con gái là chúa mít ướt.
Cụ già đứng cạnh cũng “soi soi” mấy người vừa tới. Nếu ai để ý hoàn toàn nhận ra trong mắt lão khi nhìn thấy Vân Nhi thì mắt lóe tinh quang. Trên mặt nhăn nheo không ngờ hiện lên những nét vui mừng.
Bất quá trung niên nọ vừa đáp xuống lại nhìn thấy lão già “hai lúa” đứng cạnh Văn Lục thì kinh hãi gần chết, vội vã chạy tới hành lễ:
- Tham kiến…
Chưa nói hết câu, cụ già đã giơ tay ngăn lại:
- Ngươi là người môn phái nào?
- Dạ… vãn bối là đệ tử Lệ Sơn phái.
Người trung niên nghe câu hỏi không dám chậm chễ vội vã cung kính trả lời. Mấy người Văn Lục thấy vậy thì ngạc nhiên. “Lão già này không kinh khủng vậy chứ? Lệ Châu trưởng lão cũng là một người có danh tiếng trong giới tu thuật ở nhân gian đấy. Vậy mà gặp cụ lão này vẫn phải ngoan ngoãn như con mèo nhỏ a”
Lúc này cụ lão xoa xoa mớ tóc rối mù của mình nói:
- Ừm không tệ…
Nói đoạn quăng một phiến lá màu xanh tới Lệ Châu trưởng lão:
- Cho ngươi!
Lệ Châu trưởng lão thoáng ngẩn ngơ nhìn phiến lá chừng hai đầu ngón tay lơ lửng trong lòng bàn tay. Sau đó kích động sụp xuống quỳ lạy cụ già:
- Đa tạ tiền bối… đa tạ tiền bối.
Mọi người trong tổ đội mười hai ai nấy đều ngạc nhiên. Cụ già này là ai vậy nhỉ? Cái gì mà làm Lệ Châu trưởng lão cảm kích tới mức kia. “Bảo bối… nhất định là bảo bối”. Văn Lục hai mắt lóe tinh quang, lòng tham lại trỗi dậy:
- Cái đó là cái gì thế cụ? Cháu cũng muốn có!
Cụ già nhe bộ răng vàng khè cười:
- Theo ta học trận pháp, đống to hơn ta cũng cho.
- Vậy… quên đi!
Cứ nghĩ tới mình phải bỏ ra cả ngàn năm cặm cụi học trận pháp, Văn Lục muốn to cái đầu. Cái này không chơi được, tuyệt đối không được.
Văn Lục không biết rằng học trận pháp chủ yếu dựa vào… “lĩnh ngộ”, người có thiên tư học trận pháp thì học trận pháp cực kỳ nhanh. Có khi trong thời gian cực ngắn đã thôi diễn xong cả vạn vạn trận. Sau này cũng chỉ còn đi thực tế tăng thêm hiểu biết sâu hơn mà thôi.
Văn Lục vội “co vòi” lại, cụ già không ngờ cũng chẳng tỏ ra bất mãn như vừa nãy. Hai mắt vẫn dán vào Vân Nhi.
- Hừ lão già háo sắc… nhìn gì mà nhìn.
Tất cả mọi người đều kinh dị nhìn Hương sát thủ không biết từ lúc nào đã đứng chắn trước Vân Nhi lườm lườm háy háy cụ già. Văn Lục vỗ vỗ đầu…”Ôi trời! Can đảm number one”.
Cụ già bị nói vậy mặt lúc xanh lúc đỏ trong thật khôi hài. Vừa lúc Lệ Châu trưởng lão phía sau “A” lên một tiếng lớn.
Mọi người quay lại thì thấy lão đang lắp bắp kinh dị chỉ vào cái hố:
- Này… này là sao đây?
Xem ra Lệ Châu trưởng lão sau phút kích động đã khôi phục bản tính điên cuồng với trận pháp của mình. Mặc kệ mọi người lão đã vội nghiên cứu cái phong ấn cửu long mạch. Bất quá làm lão kinh hoảng là phong ấn bên ngoài bị đập tan ra mất rồi. Vội chắp tay nói:
- Tiền bối quả là cao nhân… cất tay đã xử lý xong cái trận pháp cấp mười.
Lệ Châu tưởng cụ già kia phá giải bèn ngưỡng mộ sùng kính nói. Bất quả nghe Lệ Châu nói vậy cụ già cũng đỏ mặt lên.
- Không phải ta.
- Ách!
Mấy người vừa tới đều trố mắt. Không phải cụ lão thì chẳng lẽ cái phong ấn tự nổ? Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào Văn Lục. Người mới tới thì muốn tìm câu trả lời, người có mặt sẵn ở đấy thì ý bảo “ngươi tự lo liệu đi”.
Văn Lục cười cười xòa:
- Lỡ tay…hê… chỉ lỡ tay cái vòng ngoài thôi.
“Lỡ tay?” Lệ Châu trưởng lão đầu muốn to như cái đấu. Lỡ tay làm vỡ phong ấn cấp mười? Này… có được tính là người không đây? Ngươi mà đập luôn cái vòng trong chắc ta giải nghệ về quê đi cày quá.
Lệ Châu trưởng lão bị đả kích không nhỏ. Cái trận pháp cấp mười này không khéo lão cũng phải “bạc tóc” nghiên cứu mấy năm may ra mới phá giải được. Nghe nhóm người Kiệt Hào nói trong đó đang giam Văn Lục lão cũng bất chấp tất cả chạy tới hòng trong thời gian ngắn nhất đập nó ra. Vậy mà vừa tới Văn Lục đã cho lão một cái “kinh hỉ”. Nghĩ tới đó lão lại liếc sang mấy người đứng sau Văn Lục, nhịn không được thở dài. Xem ra đứng trước tổ đội quái vật, mấy lão này bị đả kích không ít.
Hồi lâu sau, Văn Lục đứng ra xin cụ lão “hai lúa” phá giải phong ấn kia dùm. Bất quá khi nhìn thấy lão già cười đắc ý, Văn Lục không tự chủ lại rùng mình mấy cái. “Lại mất ít máu rồi”.
Quả nhiên cụ lão hì hì cười nói:
- Có hai điều kiện…khà khà...
“Điều kiện gì?” Mọi người đều tò mò nghe chăm chú. Lão già nói tiếp:
- Điều kiện thứ nhất là của ta, thứ hai là của lão sư của hắn…
Nói đoạn lại chỉ về phía Văn Lục. Văn Lục chỉ chỉ vào mình hỏi:
- Sư phụ của cháu? Lại ra điều kiện? Kỳ lạ nha…
Cụ lão xua tay vừa ngồi xuống đất vừa nói:
- Không có gì kỳ lạ hết. Giờ chúng ta thương lượng… khà khà. Điều kiện của ta là cái con bé đó… đúng… chính là nó. Phải theo ta học trận pháp.
Vân Nhi biểu tình kinh ngạc chỉ vào mình. Văn Lục cũng ngạc nhiên quay sang Vân Nhi. Không ngờ cô bé này lại có năng khiếu học trận pháp, quả là nhìn người không thể nhìn vẻ bề ngoài.
- Cháu không học đâu…
Vân Nhi chạy núp ra phía sau lưng Văn Lục thò cái đầu ra nói làm lão già tức muốn hộc máu. Trận pháp là môn học vấn tinh thâm bác đại, một môn tinh túy cao thâm như trời biển vậy sao mấy tên ranh con này lại chạy như chạy hủi vậy nhỉ? Cụ già hừ hừ đe dọa:
- Không theo học ta không chỉ cách giải phong ấn đấy! Xem mấy cái phong ấn về sau các ngươi giải làm sao? Ta nói cho mà biết, nguyên cái phong ấn nhỏ xíu kia thôi cũng đã hai cái trận cấp mười một lồng vào nhau đấy! Liệu mà lo tìm người phá đi…
Cụ già nói xong dương dương đắc ý. Mọi người thấy lão giở “xã hội đen” ra thì đều khinh bỉ. Bất quả tất cả cũng phải nghĩ lại lời lão nói, quả đúng là khó nhằn. Nhất là nhiệm vụ lại không cho nhờ người khác tự tay phá giải. Người ngoài cũng chỉ có cách chỉ điểm mà thôi. Sau một hồi chần trừ, không ngờ Vân Nhi cắn môi, khuôn mặt hồng hồng bước ra quỳ lạy cụ già làm sư phụ.
Hành động của Vân Nhi nằm ngoài dự đoán của mọi người. Chỉ có Lệ Châu trưởng lão và cụ già là cười cười biết ẩn tình bên trong. Văn Lục cũng không biết là Vân Nhi từ nhỏ đã có thiên phú về trận pháp, thực ra cô bé cũng rất ham thích nghiên cứu về nó. Vừa nãy từ chối chẳng qua là cô bé muốn ở bên cạnh Văn Lục mà thôi. Nhưng mà cụ lão đưa ra điều kiện quá dụ hoặc, vừa được học trận pháp, vừa có thể giúp Văn Lục. Cô bé hoàn toàn không do dự đồng ý, làm cụ già ha ha cười lớn. Xem ra lão đã tìm ra truyền nhân rồi….
Nghi thức bái sư thực hiện song, Văn Lục nóng lòng muốn nghe điều kiện thứ hai. Cụ lão không nhanh không chậm nói:
- Sư phụ ngươi muốn ngươi tham gia “Địa cầu đại hội tu luyện giả” trăm năm tổ chức một lần.
Văn Lục tròn mắt:
- Địa cầu đại hội tu luyện giả? Là cái gì vậy ta.
/382
|