Nhóm người Lung Quang nghe thấy Văn Lục muốn đi phía bắc Địa Cầu Đại Hội Giới đều muốn đi theo. Nguy hiểm thì ở đâu cũng có nhưng đi với lão đại thì kỳ ngộ thường tới nhiều hơn so với đi cùng cô nàng sát thủ. Hương thông hiểu binh pháp, giỏi tính toán các tình huống nhưng điều này cũng làm cho nàng trở nên cực kỳ cẩn thận trong mọi tình huống. Cho nên mọi người nếu đi cùng nàng so với Văn Lục thì càng an toàn hơn so với đi cùng Văn Lục. Tuy nhiên điều gì cũng có mặt trái của nó, chính vì sự quá cẩn thận của Hương cho nên những tình huống có thể xảy ra với nàng bao giờ cũng kém đặc sắc hơn so với những việc xoay quanh Văn Lục. Không nói đâu xa, chỉ riêng về kinh nghiệm thực chiến của mỗi thành viên đã là một vấn đề khác biệt. Văn Lục thường thường tôn trọng thực lực của từng cá nhân, sẽ để cho những người đi theo mình và ngay cả bản thân tham gia vào các cuộc khiêu chiến để nâng cao kinh nghiệm thực chiến của mình. Còn đối với Bạch Ngân Diện Tiên Tử thì thường ít xảy ra va chạm, dù có đi chăng nữa thì nàng cũng xảo diệu bố trí mọi người lập trận cho nên cơ hội thực chiến của từng cá nhân tự nhiên ít đi.
Nói như vậy không phải là hạ thấp tầm quan trọng của Hương sát thủ. Văn Lục hiểu rõ, một tổ đội cần phải có một người như nàng trung hòa. Nếu không các thành viên đi theo hắn đều trở thành chiến đấu riêng lẻ, tầm ngưng tụ kém xa so với các tổ đội khác… đây chẳng khác nào nhóm người hoạt động cùng mục đích chứ không phải là một tổ đội theo đúng nghĩa.
Lung Quang và Na Na muốn đi theo nhưng Văn Lục cự tuyệt. Hắn không biết rõ tình huống của đám người Thủ Hộ Giả Lê như thế nào. Một mình hắn bay có thể nhanh chóng tới nơi hơn là phải mang theo người khác, hơn nữa mục đích đằng nào cũng là doanh trại này cho nên hai người bọn họ có đi hay không cũng chẳng quan trọng. Hương sát thủ vẫn giữ thái độ điềm tĩnh như nước, không có một chút dao động khiến Văn Lục phải thầm nghĩ. Thật đúng là một nữ nhân “nguy hiểm”, cũng may nàng ở tổ đội mình, nếu là ở thế lực khác… Văn Lục nghĩ cũng không dám nghĩ.
Văn Lục vừa bước ra khỏi dinh trận nơi Vân Trọng dưỡng thương thì nhìn thấy có vài đệ tử tu thuật đứng ở góc trái. Còn đang ngẩn người, mấy đệ tử kia thấy Văn Lục bước ra liền vui mừng bước đến. Văn Lục kỳ quái đánh giá mấy người này, trong đó Văn Lục nhận ra một người “quen” cũ. Đây chẳng phải Lệ Lệ tới từ Văn Lang Thiên sao? Mặc dù lúc trước bị thua trong tay Văn Lục nhưng với thực lực của nàng vẫn được xét duyệt vào tốp sáu mươi người. Hiện tại nhìn thấy mặt nàng mặc chiếc áo dài, thẹn thùng đi cuối, khuôn mặt ửng hồng cơ hồ muốn áp sát bộ ngực cao vút của nàng làm Văn Lục không khỏi tặc lưỡi lấy làm kỳ.
Một nam đệ tử trẻ tuổi mặc trang phục giống y chang Văn Lục, hiển nhiên đây là một trong số các “fan” cuồng của hắn bước nhanh tới lôi từ trong Mầm Thế Giới ra một đồ vật. Văn Lục mới đầu còn không để ý, vừa nhìn qua hắn chợt kinh hỉ vạn phần. Còn chưa đợi hắn mở lời, nam đệ tử kia đã vội nói:
- Lão đại! Ta theo hình ảnh ngươi gửi, tìm được thứ này. Lão đại xem có đúng không?
Văn Lục đón nhận đồ vật từ trên tay nam đệ tử, linh thức quan sát một hồi vui mừng nói:
- Không sai! Đây đúng là tâm hoa ta muốn tìm. Nga… thật ngại quá!
Văn Lục lúng túng một trận, tiếp đó lôi ra một loạt pháp khí, bảo vật lấy được từ đám đệ tử Phi Thiên Môn bày ra. Dù sao đồ vật có thể làm Vi Nhi tỉnh lại chính là vô giá đối với Văn Lục. Hắn không thể nói cảm ơn suông được. Do vậy dứt khoát lôi một loạt đồ mình có ra cho nam đệ tử kia chọn, ngay cả linh hạch lẫn ba phiến lá khổng lồ Văn Lục cũng không do dự đem ra. Ba phiến lá vừa lấy ra liền dọa đám người đệ tử kia một trận ngẩn ngơ. Cái này chỉ cần hai lá thôi cũng đủ làm mái của một căn nhà to lớn rồi nha… quả thật dọa người mà.
- Hề hề! Ngượng ngùng! Tâm hoa này rất quan trọng với ta. Cho nên không thể lấy không được. Người anh em nếu không ngại có thể chọn tùy ý.
Nghe Văn Lục nói thế nam đệ tử nọ cũng bị dọa sốc. Ngẩn người trong chốc lát, không biết do tầm mắt hắn không nhìn ra đồ vật nào đáng giá hay trong môn phái của hắn không thiếu bảo vật cho nên ngoài dự đoán của Văn Lục, hắn lắc đầu. Văn Lục hiếu kỳ hỏi:
- Sao vậy! Nếu ít, ta có thể đáp ứng một yêu cầu của người anh em trong phạm vi năng lực của ta.
- Thật sao?
Nam đệ tử kinh hỉ hỏi, Văn Lục gật đầu:
- Đương nhiên là thật.
- Vậy… vậy có thể thu phục giùm ta một con linh thú không?
Văn Lục thoáng ngẩn người, chẳng lẽ trong linh thú giới của các môn phái còn thiếu linh thú cho mấy “trọng điểm bồi dưỡng” này chọn sao? Nhưng mà nghĩ kỹ lại cũng phải, những linh thú trong linh thú giới của các đại môn phái tu thuật Đại Việt dù sao từ nhỏ tới lớn vẫn là sống trong một môi trường có những quy tắc nhất định do con người đặt ra. Chúng nó thiếu đi một thứ mà linh thú nên có chính là khí chất hoang dã. Mà ở Địa Cầu Đại Hội Giới này, bất cứ con linh thú nào còn sống mà tu luyện tới cấp độ thú vương thì đều đầy đủ khí chất của một linh thú, so với đám linh thú được dưỡng dục kia thì lớn hơn không dưới trăm lần.
Nghĩ ra điều này, Văn Lục cũng không do dự đồng ý nói:
- Tất nhiên là được! Đợi ta đi lên phía bắc một chuyến rồi về tụ họp, lúc đó cả đội sẽ kéo về phía trung tâm Địa Cầu Đại Hội Giới, những linh thú ở đó mới được coi là cực phẩm.
Nam đệ tử mừng húm.
- Vậy xin cảm ơn lão đại trước.
- Không có gì! Là mọi người giúp đỡ nhau thôi.
Ba người đệ tử tiếp theo cũng lần lượt đưa tâm hoa cho Văn Lục, bọn họ cũng đưa ra yêu cầu giống như nam đệ tử đầu tiên. Hoàn toàn không ngó ngàng tới mấy phiến lá mà Văn Lục khổ sở mới lấy được. Đến lượt Lệ Lệ, nàng đưa đưa cho Văn Lục những hai tâm hoa làm hắn sửng sốt hồi lâu. Lại thấy nàng ngượng ngùng lý nhí nói:
- Ta… ta cũng muốn một linh thú. Tuy… tuy nhiên ta không cần nó đánh nhau giỏi đâu. Chỉ cần nó dễ thương và đáng yêu như tiểu Nghê của ngươi là được rồi.
Văn Lục một trận choáng váng. Nói đùa sao, bảo hắn đi kiếm ra một tiểu Nghê nữa hắn dù tan xương nát thịt cũng chắc gì kiếm ra à.
- Này… cái này! Ta không chắc tìm được tiểu Nghê thứ hai đâu.
Văn Lục bất đắc dĩ đành phải ăn ngay nói thật. Ngộ nhỡ nhận lời rồi, lúc đó kiếm không ra Văn Lục chỉ có nước tìm một cái khe nứt mà chui xuống cho lành. Văn Lục cũng lấy làm kỳ quái, không hiểu “sử tử hà đông” này sao không còn hung dữ như ngày trước, giờ muốn bao nhiêu thùy mị, hiền dịu liền có bấy nhiêu, quả thực là làm người ta tò mò không ít nha. Cũng may nàng cũng không phải loại người cưỡng tình đoạt lý:
- Không… không phải! Ta không bắt ngươi tìm tiểu Nghê thứ hai đâu, chỉ cần nó dễ thương là được.
Văn Lục nghe vậy liền dở giọng gian thương:
- Ách! Ta sẽ lưu ý. Nhưng nếu không tìm được con nào nàng vừa ý thì cũng không được trách ta nha.
- Được! Chỉ cần ngươi tặng là ta vui rồi.
Lệ Lệ nói xong, khuôn mặt đỏ bừng lại muốn cúi thấp thêm. Liếc qua thấy nhiều ánh mắt quái dị nhìn mình, nàng càng thêm ngượng ngùng vội vàng túm lấy tà áo dài, quýnh lên chạy trốn. Phía sau đám đệ tử ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, mắt to mắt nhỏ lườm nhau, đều thấy vẻ “bất khả tư nghị” trên mặt đối phương.
Nam đệ tử cuối cùng hồi phục đầu tiên, hắn mang tâm hoa cho Văn Lục rồi đề nghị Văn Lục cho hắn một phiến lá khổng lồ. Qua một hồi Văn Lục mới biết nam đệ tử này thuộc Đại Đôn Cát Tiên Môn. Hắn không những tu vi cao thâm mà trình độ luyện khí cũng đứng nhất nhì trong đám đệ tử theo đuổi luyện khí cùng tuổi. Nghe được tiểu sử “hoành tráng” của hắn, Văn Lục cũng nhịn không được đánh giá lại một lượt. Tên này không hổ là tinh anh luyện khí, liếc mắt qua một lần liền nhìn ra ba phiến lá của Văn Lục đều là vật bất phàm chỉ ngộ không thể cầu. Hắn mặc dù cũng ham muốn có được một linh thú tiềm năng vô hạn ở Địa Cầu Đại Hội Giới này nhưng lòng luyện khí cuồng nhiệt của hắn còn lớn hơn. Văn Lục cũng không khách khí đưa một phiến lá cho hắn, trong lòng cũng tự nhủ nếu gặp được linh thú phù hợp với hắn thì giúp đỡ hắn thu phục một phen cũng tốt.
Phía bắc, trên một nhánh cây khổng lồ như một con đường cao tốc tám làn đường, hai người thanh niên ngồi vắt vẻo ngoài mép của cành cây. Cả hai tên đều cong lưng, hai mắt hận không thể kéo dài ra thêm nữa để quan sát tình huống phía dưới. Phía sau hai tên này là một người trẻ tuổi khác hờ hững đứng ôm kiếm ở đó, dường như trên đời không có gì có thể đả động được hắn.
Nam thanh niên ngồi ngoài cùng có chút hơi gầy, mặc một bộ đồ thể thao, khuôn mặt anh tuấn khẽ hếch. Hắn nháy mắt một cái rồi quay sang người bên cạnh nói:
- Thủ Hộ Giả! Đã đuổi bọn họ đi trước rồi chứ?
- Đã đuổi!
Thủ Hộ Giả Lê tay phải vẫn vác kiếm trên vai, bất quá dù trả lời, ánh mắt hắn vẫn không rời mục tiêu phía dưới. Kẻ ngồi bên cạnh đương nhiên là Kiệt Hào âm hiểm, hắn thở dài một hơi rồi hứng thú nói:
- Phải để bọn họ đi trước a! Nếu không, đại sự này sao có thể hoàn thành được.
Thủ Hộ Giả Lê bĩu môi nói:
- Ngươi là sợ cô nàng Ngọc Linh Phái của ngươi chứ gì! Phì! Ta khinh! Dám nhận chân theo dõi, lừa ta phải đi đối phó với mấy tên khốn kia, mệt muốn chết.
Kiệt Hào giật mình vội giơ tay che miệng Thủ Hộ Giả Lê:
- Ngươi be bé cái miệng lại! Đánh động bây giờ!
Thủ Hộ Giả Lê kinh hô:
- Coi! Đã cởi!
Chỉ thấy bên dưới, một bóng dáng thướt tha yểu điệu nhẹ nhàng dũ bỏ xiêm y. Bờ vai dần dần lộ ra, một mảnh băng thanh ngọc khiết khiến hai tên háo sắc bên trên không ngừng rúng động. Nếu Văn Lục mà biết kẻ mà hắn tưởng gặp rắc rối phải đi chậm lại hóa ra không phải gặp trọng địch mà để rình gái tắm thì không biết lỗ tai hắn có xì khói không nữa. Chỉ thấy hai tên háo sắc đều cong mông lên, khuôn mặt cơ hồ song song với mặt đất, từ trên cao nhìn xuống cái hồ phía dưới.
- Phù! Thật là kiều diễm nha! Bờ vai quá mịn màng.
- Mái tóc nàng mới bồng bềnh làm sao! Mau… mau cởi thêm chút xíu.
Cả hai còn đang ngây ngất, bỗng nhiên tiếng Kiệt Hào hô lên quái dị:
- Xem! Như …. như thế nào lại…
Thủ Hộ Giả Lê cũng trợn tròn mắt:
- Đuôi! Sao lại thò ra một cái đuôi?
Cả hai còn chưa kịp hết bàng hoàng, “nàng tiên” kiều diễm mà hai kẻ phí không ít công sức truy lùng cả tháng nay bỗng nhiên xoay người lại, hai cánh tay ngọc ngà từ từ cởi bỏ khăn che mặt…
Không nhìn thì thôi, vừa nhìn… Thủ Hộ Giả Lê liền giơ chân đạp luôn Kiệt Hào rớt khỏi cành cây, miệng không ngừng mắng mỏ.
- Tên chết tiệt. Ngươi theo dõi nhầm rồi. Cái này là quái vật chứ tiên nào.
Kiệt Hào vừa nhìn thấy miệng “tiên tử” rộng ngoác, lại thêm răng nhọn lởm trởm chĩa cả ra ngoài, chân tay liền lạnh lẽo. Còn chưa kịp hồi thần đã bị Thủ Hộ Giả Lê một cước đạp văng làm hắn ngã cắm đầu xuống đất. Cũng may cành cây ở trên cao, còn chưa rớt xuống quá năm chục mét, Kiệt Hào liền tỉnh lại hô lớn:
- Không xong “quái vật” này lợi hại lắm. Mau chạy thôi!
Còn chưa đợi hắn hò hét xong, thân ảnh Thủ Hộ Giả Lê và Trần Tiêu đã biến mất trên cành cây. Miệng Kiệt Hào méo xệch, lại nhìn “tiên tử” dưới hồ đã phát giác ra hắn thì lông tóc dựng đứng, vận đủ mười hai thành lực lượng thoáng chốc đã chạy chối chết, miệng còn không ngừng nguyền rủa Thủ Hộ Giả Lê cùng Trần Tiêu không có nghĩa khí.
Nói như vậy không phải là hạ thấp tầm quan trọng của Hương sát thủ. Văn Lục hiểu rõ, một tổ đội cần phải có một người như nàng trung hòa. Nếu không các thành viên đi theo hắn đều trở thành chiến đấu riêng lẻ, tầm ngưng tụ kém xa so với các tổ đội khác… đây chẳng khác nào nhóm người hoạt động cùng mục đích chứ không phải là một tổ đội theo đúng nghĩa.
Lung Quang và Na Na muốn đi theo nhưng Văn Lục cự tuyệt. Hắn không biết rõ tình huống của đám người Thủ Hộ Giả Lê như thế nào. Một mình hắn bay có thể nhanh chóng tới nơi hơn là phải mang theo người khác, hơn nữa mục đích đằng nào cũng là doanh trại này cho nên hai người bọn họ có đi hay không cũng chẳng quan trọng. Hương sát thủ vẫn giữ thái độ điềm tĩnh như nước, không có một chút dao động khiến Văn Lục phải thầm nghĩ. Thật đúng là một nữ nhân “nguy hiểm”, cũng may nàng ở tổ đội mình, nếu là ở thế lực khác… Văn Lục nghĩ cũng không dám nghĩ.
Văn Lục vừa bước ra khỏi dinh trận nơi Vân Trọng dưỡng thương thì nhìn thấy có vài đệ tử tu thuật đứng ở góc trái. Còn đang ngẩn người, mấy đệ tử kia thấy Văn Lục bước ra liền vui mừng bước đến. Văn Lục kỳ quái đánh giá mấy người này, trong đó Văn Lục nhận ra một người “quen” cũ. Đây chẳng phải Lệ Lệ tới từ Văn Lang Thiên sao? Mặc dù lúc trước bị thua trong tay Văn Lục nhưng với thực lực của nàng vẫn được xét duyệt vào tốp sáu mươi người. Hiện tại nhìn thấy mặt nàng mặc chiếc áo dài, thẹn thùng đi cuối, khuôn mặt ửng hồng cơ hồ muốn áp sát bộ ngực cao vút của nàng làm Văn Lục không khỏi tặc lưỡi lấy làm kỳ.
Một nam đệ tử trẻ tuổi mặc trang phục giống y chang Văn Lục, hiển nhiên đây là một trong số các “fan” cuồng của hắn bước nhanh tới lôi từ trong Mầm Thế Giới ra một đồ vật. Văn Lục mới đầu còn không để ý, vừa nhìn qua hắn chợt kinh hỉ vạn phần. Còn chưa đợi hắn mở lời, nam đệ tử kia đã vội nói:
- Lão đại! Ta theo hình ảnh ngươi gửi, tìm được thứ này. Lão đại xem có đúng không?
Văn Lục đón nhận đồ vật từ trên tay nam đệ tử, linh thức quan sát một hồi vui mừng nói:
- Không sai! Đây đúng là tâm hoa ta muốn tìm. Nga… thật ngại quá!
Văn Lục lúng túng một trận, tiếp đó lôi ra một loạt pháp khí, bảo vật lấy được từ đám đệ tử Phi Thiên Môn bày ra. Dù sao đồ vật có thể làm Vi Nhi tỉnh lại chính là vô giá đối với Văn Lục. Hắn không thể nói cảm ơn suông được. Do vậy dứt khoát lôi một loạt đồ mình có ra cho nam đệ tử kia chọn, ngay cả linh hạch lẫn ba phiến lá khổng lồ Văn Lục cũng không do dự đem ra. Ba phiến lá vừa lấy ra liền dọa đám người đệ tử kia một trận ngẩn ngơ. Cái này chỉ cần hai lá thôi cũng đủ làm mái của một căn nhà to lớn rồi nha… quả thật dọa người mà.
- Hề hề! Ngượng ngùng! Tâm hoa này rất quan trọng với ta. Cho nên không thể lấy không được. Người anh em nếu không ngại có thể chọn tùy ý.
Nghe Văn Lục nói thế nam đệ tử nọ cũng bị dọa sốc. Ngẩn người trong chốc lát, không biết do tầm mắt hắn không nhìn ra đồ vật nào đáng giá hay trong môn phái của hắn không thiếu bảo vật cho nên ngoài dự đoán của Văn Lục, hắn lắc đầu. Văn Lục hiếu kỳ hỏi:
- Sao vậy! Nếu ít, ta có thể đáp ứng một yêu cầu của người anh em trong phạm vi năng lực của ta.
- Thật sao?
Nam đệ tử kinh hỉ hỏi, Văn Lục gật đầu:
- Đương nhiên là thật.
- Vậy… vậy có thể thu phục giùm ta một con linh thú không?
Văn Lục thoáng ngẩn người, chẳng lẽ trong linh thú giới của các môn phái còn thiếu linh thú cho mấy “trọng điểm bồi dưỡng” này chọn sao? Nhưng mà nghĩ kỹ lại cũng phải, những linh thú trong linh thú giới của các đại môn phái tu thuật Đại Việt dù sao từ nhỏ tới lớn vẫn là sống trong một môi trường có những quy tắc nhất định do con người đặt ra. Chúng nó thiếu đi một thứ mà linh thú nên có chính là khí chất hoang dã. Mà ở Địa Cầu Đại Hội Giới này, bất cứ con linh thú nào còn sống mà tu luyện tới cấp độ thú vương thì đều đầy đủ khí chất của một linh thú, so với đám linh thú được dưỡng dục kia thì lớn hơn không dưới trăm lần.
Nghĩ ra điều này, Văn Lục cũng không do dự đồng ý nói:
- Tất nhiên là được! Đợi ta đi lên phía bắc một chuyến rồi về tụ họp, lúc đó cả đội sẽ kéo về phía trung tâm Địa Cầu Đại Hội Giới, những linh thú ở đó mới được coi là cực phẩm.
Nam đệ tử mừng húm.
- Vậy xin cảm ơn lão đại trước.
- Không có gì! Là mọi người giúp đỡ nhau thôi.
Ba người đệ tử tiếp theo cũng lần lượt đưa tâm hoa cho Văn Lục, bọn họ cũng đưa ra yêu cầu giống như nam đệ tử đầu tiên. Hoàn toàn không ngó ngàng tới mấy phiến lá mà Văn Lục khổ sở mới lấy được. Đến lượt Lệ Lệ, nàng đưa đưa cho Văn Lục những hai tâm hoa làm hắn sửng sốt hồi lâu. Lại thấy nàng ngượng ngùng lý nhí nói:
- Ta… ta cũng muốn một linh thú. Tuy… tuy nhiên ta không cần nó đánh nhau giỏi đâu. Chỉ cần nó dễ thương và đáng yêu như tiểu Nghê của ngươi là được rồi.
Văn Lục một trận choáng váng. Nói đùa sao, bảo hắn đi kiếm ra một tiểu Nghê nữa hắn dù tan xương nát thịt cũng chắc gì kiếm ra à.
- Này… cái này! Ta không chắc tìm được tiểu Nghê thứ hai đâu.
Văn Lục bất đắc dĩ đành phải ăn ngay nói thật. Ngộ nhỡ nhận lời rồi, lúc đó kiếm không ra Văn Lục chỉ có nước tìm một cái khe nứt mà chui xuống cho lành. Văn Lục cũng lấy làm kỳ quái, không hiểu “sử tử hà đông” này sao không còn hung dữ như ngày trước, giờ muốn bao nhiêu thùy mị, hiền dịu liền có bấy nhiêu, quả thực là làm người ta tò mò không ít nha. Cũng may nàng cũng không phải loại người cưỡng tình đoạt lý:
- Không… không phải! Ta không bắt ngươi tìm tiểu Nghê thứ hai đâu, chỉ cần nó dễ thương là được.
Văn Lục nghe vậy liền dở giọng gian thương:
- Ách! Ta sẽ lưu ý. Nhưng nếu không tìm được con nào nàng vừa ý thì cũng không được trách ta nha.
- Được! Chỉ cần ngươi tặng là ta vui rồi.
Lệ Lệ nói xong, khuôn mặt đỏ bừng lại muốn cúi thấp thêm. Liếc qua thấy nhiều ánh mắt quái dị nhìn mình, nàng càng thêm ngượng ngùng vội vàng túm lấy tà áo dài, quýnh lên chạy trốn. Phía sau đám đệ tử ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, mắt to mắt nhỏ lườm nhau, đều thấy vẻ “bất khả tư nghị” trên mặt đối phương.
Nam đệ tử cuối cùng hồi phục đầu tiên, hắn mang tâm hoa cho Văn Lục rồi đề nghị Văn Lục cho hắn một phiến lá khổng lồ. Qua một hồi Văn Lục mới biết nam đệ tử này thuộc Đại Đôn Cát Tiên Môn. Hắn không những tu vi cao thâm mà trình độ luyện khí cũng đứng nhất nhì trong đám đệ tử theo đuổi luyện khí cùng tuổi. Nghe được tiểu sử “hoành tráng” của hắn, Văn Lục cũng nhịn không được đánh giá lại một lượt. Tên này không hổ là tinh anh luyện khí, liếc mắt qua một lần liền nhìn ra ba phiến lá của Văn Lục đều là vật bất phàm chỉ ngộ không thể cầu. Hắn mặc dù cũng ham muốn có được một linh thú tiềm năng vô hạn ở Địa Cầu Đại Hội Giới này nhưng lòng luyện khí cuồng nhiệt của hắn còn lớn hơn. Văn Lục cũng không khách khí đưa một phiến lá cho hắn, trong lòng cũng tự nhủ nếu gặp được linh thú phù hợp với hắn thì giúp đỡ hắn thu phục một phen cũng tốt.
Phía bắc, trên một nhánh cây khổng lồ như một con đường cao tốc tám làn đường, hai người thanh niên ngồi vắt vẻo ngoài mép của cành cây. Cả hai tên đều cong lưng, hai mắt hận không thể kéo dài ra thêm nữa để quan sát tình huống phía dưới. Phía sau hai tên này là một người trẻ tuổi khác hờ hững đứng ôm kiếm ở đó, dường như trên đời không có gì có thể đả động được hắn.
Nam thanh niên ngồi ngoài cùng có chút hơi gầy, mặc một bộ đồ thể thao, khuôn mặt anh tuấn khẽ hếch. Hắn nháy mắt một cái rồi quay sang người bên cạnh nói:
- Thủ Hộ Giả! Đã đuổi bọn họ đi trước rồi chứ?
- Đã đuổi!
Thủ Hộ Giả Lê tay phải vẫn vác kiếm trên vai, bất quá dù trả lời, ánh mắt hắn vẫn không rời mục tiêu phía dưới. Kẻ ngồi bên cạnh đương nhiên là Kiệt Hào âm hiểm, hắn thở dài một hơi rồi hứng thú nói:
- Phải để bọn họ đi trước a! Nếu không, đại sự này sao có thể hoàn thành được.
Thủ Hộ Giả Lê bĩu môi nói:
- Ngươi là sợ cô nàng Ngọc Linh Phái của ngươi chứ gì! Phì! Ta khinh! Dám nhận chân theo dõi, lừa ta phải đi đối phó với mấy tên khốn kia, mệt muốn chết.
Kiệt Hào giật mình vội giơ tay che miệng Thủ Hộ Giả Lê:
- Ngươi be bé cái miệng lại! Đánh động bây giờ!
Thủ Hộ Giả Lê kinh hô:
- Coi! Đã cởi!
Chỉ thấy bên dưới, một bóng dáng thướt tha yểu điệu nhẹ nhàng dũ bỏ xiêm y. Bờ vai dần dần lộ ra, một mảnh băng thanh ngọc khiết khiến hai tên háo sắc bên trên không ngừng rúng động. Nếu Văn Lục mà biết kẻ mà hắn tưởng gặp rắc rối phải đi chậm lại hóa ra không phải gặp trọng địch mà để rình gái tắm thì không biết lỗ tai hắn có xì khói không nữa. Chỉ thấy hai tên háo sắc đều cong mông lên, khuôn mặt cơ hồ song song với mặt đất, từ trên cao nhìn xuống cái hồ phía dưới.
- Phù! Thật là kiều diễm nha! Bờ vai quá mịn màng.
- Mái tóc nàng mới bồng bềnh làm sao! Mau… mau cởi thêm chút xíu.
Cả hai còn đang ngây ngất, bỗng nhiên tiếng Kiệt Hào hô lên quái dị:
- Xem! Như …. như thế nào lại…
Thủ Hộ Giả Lê cũng trợn tròn mắt:
- Đuôi! Sao lại thò ra một cái đuôi?
Cả hai còn chưa kịp hết bàng hoàng, “nàng tiên” kiều diễm mà hai kẻ phí không ít công sức truy lùng cả tháng nay bỗng nhiên xoay người lại, hai cánh tay ngọc ngà từ từ cởi bỏ khăn che mặt…
Không nhìn thì thôi, vừa nhìn… Thủ Hộ Giả Lê liền giơ chân đạp luôn Kiệt Hào rớt khỏi cành cây, miệng không ngừng mắng mỏ.
- Tên chết tiệt. Ngươi theo dõi nhầm rồi. Cái này là quái vật chứ tiên nào.
Kiệt Hào vừa nhìn thấy miệng “tiên tử” rộng ngoác, lại thêm răng nhọn lởm trởm chĩa cả ra ngoài, chân tay liền lạnh lẽo. Còn chưa kịp hồi thần đã bị Thủ Hộ Giả Lê một cước đạp văng làm hắn ngã cắm đầu xuống đất. Cũng may cành cây ở trên cao, còn chưa rớt xuống quá năm chục mét, Kiệt Hào liền tỉnh lại hô lớn:
- Không xong “quái vật” này lợi hại lắm. Mau chạy thôi!
Còn chưa đợi hắn hò hét xong, thân ảnh Thủ Hộ Giả Lê và Trần Tiêu đã biến mất trên cành cây. Miệng Kiệt Hào méo xệch, lại nhìn “tiên tử” dưới hồ đã phát giác ra hắn thì lông tóc dựng đứng, vận đủ mười hai thành lực lượng thoáng chốc đã chạy chối chết, miệng còn không ngừng nguyền rủa Thủ Hộ Giả Lê cùng Trần Tiêu không có nghĩa khí.
/382
|