Hôm nay, vừa đến giờ Mão canh ba.
Ở bờ Tây sông Đan, kèn trống đột nhiên nổi lên, có rất nhiều bộ binh Lương châu bắt đầu tràn ra từ đại doanh, tiến đến bờ Tây sông Đan bắt đầu dàn trận, chuẩn bị qua sông, khi bộ binh chuẩn bị qua sông, thì một đội Lương Châu kỵ binh đã sớm phóng ngựa đến chỗ cạn ở sông Đan, lập trận, che trở cho bộ binh qua sông.
Sông Đa, là một nhánh sông Hương Thủy của dòng Hán Thủy, vòng qua Lao sơn, nhưng chiều rộng chỉ tầm khoảng 10 trượng, sâu không qua bảy xích, lòng sông bằng phẳng, đáy sông có rất nhiều đá cuội, mùa khô bộ binh có thể đi bộ qua sông, như bây giờ đang là đỉnh điểm của mùa nước lên, vậy mà bộ binh vẫn có thể qua sông ở chỗ cạn.
Nước sông gợn gợn, gió thổi hiu hiu.
Quân Duyện Châu của Tào Tháo đã sớm đến cùng với quân Nam Dương của Trần Đáo, Trần Ứng đang đứng nghiêm trang dàn trận ở trong Thần Lộ, ngoại trừ 2000 binh mã trấn thủ đại doanh, số quân còn lại đã tập trung tất cả ở đây để dàn trận.
Ở giữa trung quân, Tào Tháo mặc hồng bào đỏ thẫm, đỉnh đầu đội Nga quan, thắt lưng dắt bảo kiếm, trông rất ung dung đĩnh đạc.
Bên người có Vu Cấm, Tàng Phách, Tào ngang, Tào Thuần, Trần Đáo, Trần Ứng chư tướng tinh thần vô cùng phấn chấn, ngay cả Quách Gia, Tuân Du cũng đã đổi nhung trang, anh khí bừng bừng, làm ra tư chế oai hùng, có vẻ rất hưng phấn.
“Chúa công”
hai mắt của Quách Gia đang nhắm đột nhiên mở ra, thấp giọng nói với Tào Tháo:
“Ở phía đông bắc sông Hán Thủy có 3000 quân kỵ binh Lương Châu đang dàn trận giám thị quân ta, nhưng lần xuất chinh này vốn có 5000 kỵ binh lương châu, nói cách khác… còn 2000 kỵ binh đi đâu không rõ, không thể không đề phòng”.
Đôi mắt của Tào Tháo thoáng nheo lại, trầm giọng hỏi:
“Phụng Hiếu cho rằng 2000 quân kỵ binh Lương Châu có thể đi đâu?”
Quách Gia trầm tư một lát, thấp giọng đáp:
“Nếu như tại hạ là Cổ độc sĩ, sẽ đề nghị Mã Đồ phu dùng 2000 kỵ binh này tập kích Quán Quân, Nhương Huyền, 2 tòa tiểu thành này là nơi dựa dẫm khi quân ta lui binh, một khi quân Lương châu chiếm được, đường lui của quân ta đã bị cắt đứt, tin tức một khi truyền ra sẽ làm quân tâm dao động”.
Quân, Huyền, An Chúng, Tinh Dương bốn tòa tiểu thành có 4 tòa đại trại, cùng với Uyển Thành có đại doanh của Tào Tháo.
Vạn nhất Tào Tháo thất bại ở trong trận chiến Sông Đan có thể hành quân theo lộ tuyến này, vừa đánh vừa lui, dùng 4 tiểu thành này để nghỉ ngơi hồi phục sức khỏe, bổ sung lương thực. Đảm bảo cho ba quân tướng sĩ có đầy đủ tinh lực rút về Uyển Thành.
Mã Đồ phu dưới trướng có 5000 kỵ binh đi về như gió, cũng không làm gì được tường thành chắc chắn.
Từ ý trên, có thể suy luận, bốn tòa tiểu thành này chính là thành lũy cuối cùng mà Tào Tháo có thể ở khi bại trận, đây chính là con đường số mệnh, tầm quan trọng thì không cần phải nói cũng biết.
Tào Tháo sở dĩ dám mang quân ra trước Sông Đan, cùng với đại quân Lương Châu giằng co ở 2 bên bờ, cũng chính là do có 4 tòa tiểu thành này.
Đôi mắt Tào Tháo có hàn mang hiện lên rồi biến mất, thấp giọng nói:
“Mã Đồ phu nếu như phái kỵ binh quấy nhiễu phía sau, tất phải dùng quần áo nhẹ nhàng tiến lên. Cho nên không cách nào mang theo khí giới công thành được, Lương Châu thiết kỵ nếu như muốn chiếm Quán Quân, Nhương Huyền, 4 tòa tiểu thành đó thì đúng là si tâm vọng tưởng”.
Nói đến chỗ này, Tào Tháo dừng lại, hung dữ vút vút cái roi ngựa trong tay, trầm giọng nói:
“Bây giờ không phải thời kỳ đánh 800 Lưu Khấu, khi đó triều đình không biết sự lợi hại của Mã đồ phu, nhiều lần sơ hở, đến nỗi Hổ Lao quan cũng bị hắn tập kích đắc thủ.”
Nhưng mà bây giờ, mấy chiêu này của Mã Đồ Phu, bổn tướng đã rõ như trong lòng bàn tay. Hừ Hừ, không phải dùng thang công thành và gỗ phá cửa thành hay sao, dù sao chỉ cần có đủ dầu hỏa, tướng sĩ thủ thành cảnh giác, Mã Đồ Phu có thể làm được tích sự gì? Hừ hừ, Mã đồ phu cũng không phải trò cũ soạn lại đó chứ?”
“Thuật dùng binh phải quỷ dị, quân ta vẫn cẩn thận là hơn”
Quách Gia nói:
“Chúa công, cần nghĩ biện pháp nhắc nhở tướng thủ thành của 4 tòa tiểu thành này, tăng mạnh đề phòng những nơi địch có thể tập kích”.
“Chúa công, nước sông Đan đã bắt đầu giảm xuống, quân Lương châu chuẩn bị qua sông”.
Quách Gia vừa mới nói xong, Tuân Du ở bên cạnh đột nhiên lớn tiếng kêu:
“Mã Đồ phu thật giảo hoạt, để thuận lợi cho việc qua sông, không những thay đổi dòng chảy mà còn ngăn nước ở thượng du”.
“A”
Tào Tháo bỗng nhiên quay đầu lại, quả nhiên thấy nước sông Đan đã bắt đầu giảm xuống, đá cuội trong lòng sông bắt đầu lộ ra, đồng thời bộ binh của quân Lương Châu cũng bắt đầu qua sông, dùng lỗ thuẫn để chắn tên, di chuyển trong dòng nước.
Nước sông bắn tung tỏe, binh giáp lấp lánh, 2000 bộ binh trang bị nặng như một dòng nước chảy xiết, mãnh liệt lao về phía trước.
Sau lưng bộ binh trang bị nặng, hàng loạt trường thương binh đang xếp hàng đi xuống, trong tay trường binh nắm vững trường mâu, trông như 1 khu rừng rậm, trên mâu lấp lánh hàn mang, sống như bình minh giữa trời chiều.
Theo sát trường thương binh, chinh là Cung thủ tay cầm trường cung, mặc giáp nhẹ, vì để đề phòng quân Tào tập kích, 5000 cung thủ đã đem Trường cung trên lưng cầm trong tay, một mũi tên Lang Nha tiễn cũng đã đặt trên dây, nếu như Tào quân có bất cứ dị động gì, thì những lãnh huyết sát thủ này sẽ bắn tên đáp trả, đem tử vong giáng trên đầu Tào quân.
Mặt khác, còn có 2 phương trận bộ binh nhẹ hộ vệ trái phải cho đại quân Lương châu, giống như 2 kiệu phu, chính giữa là bộ binh trang bị nặng, trường thương binh, Trường cung thủ, tạo thành 1 cỗ đại kiệu chậm rãi đi về phía trước, hai phương trận của bộ binh nhẹ cũng tập trung đề phòng, lúc nào cũng có thể đáp trả đòn tập kích 2 sườn của quân Tào.
Đại quân Lương Châu như 1 cỗ mấy, tự động di chuyển về phía trước.
“Không chê vào đâu được!”
Quách Gia tán thưởng từ nội tâm, nói:
“Mặc dù là địch nhân, nhưng không thể không thừa nhận, quân Lương Châu đúng là được huấn luyện nghiêm chỉnh, có thể vừa đánh vừa nghỉ ngơi dưỡng sức”.
“Điều này cũng chưa chắc”.
Khi Quách Gia vừa mới nói xong, Trần Đáo kiêu tướng của Nam Dương giục ngựa chạy đến trước trận, giơ trường thương lên không trung lớn tiếng quát:
“Các huynh đệ của Nam Dương quận, các dũng sĩ không biết sợ hãi, giơ cao đao kiếm trường mâu trong tay các ngươi lên, dùng võ dũng của các ngươi nói cho đám thổ cẩu Lương Châu đối diện kia biết, thế nào mới là nghiêm chỉnh huấn luyện, thế nào mới là tinh binh thực sự”.
“Sát”
“Sát”
“Sát”
3000 binh lính Nam Dương điên cuồng dùng binh khí trong tay gõ vào tấm thuẫn bài trong tay của mình, hoặc là dùng tay đấm vào ngực của họ, gầm lên.
Những tiếng gấm kia vang vọng trong thiên địa rất lâu mới ngừng lại, trải qua một lần gầm lên, sĩ khí của quân Nam Dương đã lên tới đỉnh.
Trần Đáo cầm trong trường thương trong tay hung hắn phóng lên, nghiêm nghị thét lớn một tiếng: “Sát”
“Sát sát sát ”
Ba nghìn Nam Dương binh điên cuồng đáp lại. Lập tức lao theo Trần Đáo tiến về phía quân Lương Châu đang thong thả qua sông.
Ở giữa trung quân, Tào Tháo thờ ơ lạnh nhạt, không chút nào ngăn cản quân Nam Dương, trận quyết chiến này không cách nào tránh được với quân Lương Châu nữa rồi, dùng quân Nam Dương dò xét hư thực của quân Lương Châu cũng là một lựa chọn không tồi.
Dù sao Tào Tháo không còn trong cậy vào 3000 quân Nam Dương có được tác dụng gì, cho dù bọn chúng liều mạng cũng không thể vãn hồi đại cục.
…
Bên bờ kia Sông Đan, ở hậu trận của quân Lương Châu.
“Đang qua sông đã tiến hành đột kích?”.
Mã Dược cười lạnh, nói:
“Xem ra Tào Tháo vẫn cầu mong may mắn trong tim”.
“Là quân Nam Dương”.
Giả Hủ suy nghĩ một lát, trầm tư nói:
“Hắn muốn dò xét hư thực của quân ta”.
“Ừ, phất cờ tín hiệu lệnh cho Kỵ binh của Hứa Chử không được vọng động, tiếp tục bảo trì áp lực với Tào quân, phần 3000 tạp binh Nam Dương này…”
Mã Dược đang nói tới đây thì dừng lại, nói với Cao Thuận ở bên người:
“Cao Thuận tướng quân, phiền tướng quân cho bọn trời cao đất dày này nếm thử lợi hại của quân Lương Châu”.
“Tuân mệnh!”
Cao thuận đưa tay đặt lên ngực (Hắn vốn bị cụt một tay, đúng là 1 tướng quân bất đắc dĩ, không còn cách nào khác, Mã Đồ phu đành để cho Cao Thuận được quyền dùng nghi thức chào theo kiểu quân đội), nói tiếng lĩnh mệnh, rồi giục ngựa tiến lên, hắn giơ cao tay phải lên, lính liên lạc sau lưng hắn lập tức giơ 1 Tam Giác kỳ lệnh màu đen
“Ô ~~ ô ô ~~ ô ô ô ~~”
Ở giữa trung quân, tiếng kèn bỗng nhiên thay đổi tiết tấu.
Ba gã tiểu hiệu dẫn đầu bộ binh trang bị nặng đang dẫn đầu Lương Châu quân dừng lại, rút đao giơ lên đỉnh đầu, đồng thời ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng:
“A”
Cạch
Cạch
Cạch
Cho dù chưa vượt sông xong, nhưng bộ binh trang bị nặng lập tức dừng lại, ngồi ngay xuống vị trí đang đứng, sau đó dem những lỗ thuẫn nặng nề trên vai trải rộng xuống lòng sông.
Chỉ sau 1 chốc, 3 tiếng gầm rất lớn vang lên, làm vỡ nát cả bầu trời. Ba đạo lá chắn bỗng nhiên hình thành.
Trường thương binh vốn theo sát bộ binh trang bị nặng đột nhiên ngồi xuống, đồng thời đem trường mâu ép xuống, trong khi đội trưởng trường cung thủ phất tay bắn lên không trung.
Ở hậu trận của Lương Châu quân.
Tay phải của Cao Thuận đang mở, bỗng nhiên nắm lại thành quyền.
Lệnh kỳ lại biến, tiết tấu của tiếng kèn cũng biến theo, chỉ một thoáng, tiếng dây cung vang lên phần phật, Trường Cung thủ trong Lương Châu quân đã sẵn sàng đón địch, những mũi Lang Nha Tiễn đang kéo căng, chờ lệnh, những mũi tên lạnh như băng, dữ tợn như răng sói, lấp lánh ánh lửa tử vong.
“Sát”
“Sát”
“Sát”
Ba nghìn quân Nam Dương đang tru lên, xông về phía trước, hồn nhiên không biết cái chết đang được đặt trên đỉnh đầu bọn họ, kiêu tướng của Nam Dương quân Trần Đáo giục ngựa dẫn đầu, chạy xa hơn quân phía sau chừng chục bước, trong tay của Trần Đáo là một cây thiết thương, vung lên trước trận.
Lúc đó, tay phải đang nắm chặt của Cao Thuận đấm về phía trước.
“U U U”
Những tiếng kèn đang thổi liên tục bỗng nhiên dừng lại, thay vào đó là tiếng trống trận kịch liệt.
Người đánh trống cởi trần, nặng nề đập ầm ầm vào mặt trống, trong vòm trời lập tức vang lên âm thanh của tiếng trống chấn động khắp nơi.
“Hưu hưu hưu ”
Khi dư âm của tiếng trống vẫn còn vang vọng trong thiên địa, 3000 trường cung thủ đã buông lỏng dây cung, những mũi tên sắc bén lao vun vút trong không trung, dày đặc, đen kín, nhanh chóng bay đến đỉnh đầu quân Nam Dương, bóng ma tử vong rít lên, rồi lao xuống.
“Phốc!”
Một tên Nam Dương quân đang chạy, bỗng nhiên bị 1 mũi Lang Nha Tiễn bắn thủng cổ họng, không kịp kêu lên tiếng nào đã ngã xuống.
“Nhị hồ tử!”
Một tên Nam Dương quân khác lớn tuổi hơn,vội vàng ngồi xuống, vươn tay kéo tên Nam Dương binh bị trúng tên, khi 2 tay hắn mới duỗi được ra, thì 2 mũi Lang Nha Tiễn sắc bén, đã lao tới, một mũi bắn thẳng vào mắt hắn, một mũi bắn thẳng vào gáy hắn, xuyên thủng vào trong đỉnh đầu, trong nháy mắt cướp đi tính mạng của hắn.
“A! chân của ta ”
Một tên Nam Dương binh trẻ tuổi ôm lấy chân của mình thống khổ giãy dụa, cách tên tân binh đó không xa, 1 lão binh Nam Dương nấp dưới thi thể của bạn mình đã trúng tên bỏ mạng để tránh tiễn, cười với tên tân binh, nói:
“Tiểu tử, vận khí của ngươi đúng là rất tốt, may mà mũi tên kia không bắn thủng cổ họng của ngươi”
“Ách ”
Lão binh Nam Dương vừa mới nói xong, 1 mũi tên đã bắn trúng vào cổ họng tên Nam Dương tân binh, từ trong cổ họng của hắn vang lên 1 tiếng gầm trầm thấp.
Sau đó ngã xuống, hai mắt vẫn còn mở trừng trừng, nhìn vào Lão binh Nam Dương cách đó không xa, trong đôi mắt còn tràn ngập sự lưu luyến với trần thế.
Trần Đáo đang phóng ngựa bỗng nhiên dừng lại, trong đôi mắt của hắn bây giờ là một tràng cảnh khủng khiếp.
Những binh lính Nam Dương đang anh dũng lao về phía trước, đột nhiên như bị cắt ra từng mảnh, ngã gục xuống, quân trận hùng tráng chỉnh tề bỗng nhiên trở nên rối loạn vô cùng, chỉ sau 2 đợt vũ tiễn, số binh lính đi theo đã không còn tới 1 nửa.
“Hả ”
Trần Đáo trợn mắt há mồm, phóng ngựa lên trước, đại thiết thương như thái sơn áp đỉnh giáng về phía trước.
“Ầm”
Âm thanh như sấm nổ qua đi, một tên bộ binh Lương Châu bị nện mạnh vào lòng sông, lỗ thuẫn bị vỡ nát, đầu của hắn đã vỡ vụn, máu tươi đỏ thẫm lan ra mặt nước.
“Vù vù vù”.
Hơn mười tên Trường cung thủ ở hàng đầu thoáng cái đã lắp trường cung.
Nhắm thẳng vào Trần Đáo đang như con hổ bị điên, hơn mười mũi Lang Nha tiễn sắc bén tập trung vào người Trần Đáo.
Lúc này, chỉ còn cách cung tiễn thủ hơn 10 bước, Trần Đáo đã cảm nhận được sát khí băng hàn.
“Hừ!”
Trần Đáo hừ lạnh một tiếng, đồng tử co rút lại.
“Hưu hưu hưu ”
Tiếng xé gió thê lương vang lên, hơn mười mũi Lang Nha Tiễn đã phóng thẳng tắp tới Trần Đáo, Trần Đáo quát lớn một tiếng, xoay tròn đại thiết thương trong tay, quét ngang bốn phương, thân ảnh hắn chớp động, những mũi tên trước mặt đã bị đánh bay, hắn không hao tổn 1 sợi lông, sợi tóc.
Thậm chí 2 gã bộ binh Lương Châu còn bị mũi thương phá rách lồng ngực, bụng vỡ nát, nội tạng tuôn ra mà chết.
“Vù Vù Vù”
Tiếng rít chói tai của dây cung một lần nữa lại vang lên. Mười mấy tên cung thủ lại nhắm thẳng vào Trần Đáo. Ở phía xa xa trong trận thế của Lương Châu quân, Câu Đột bỗng chậm rãi giơ Thiết Thai Cung trong tay lên.
Một mũi Lang Nha tiễn được đặt lên trên dây, tiếng rít chói tai, dây cung chừng năm thạch vãn lực đã được kéo căng.
“Đi chết đi!”
Trần Đáo quát lớn, vung mạnh thương quét ngang, 2 tên bộ binh trang bị nặng của Lương Châu quân đứng mũi chịu sào bị quét trúng, thân hình lăng không bay lên, đúc lúc hơn mười mũi Lang Nhã tiễn đang bay tới, bắn thẳng vào người của bộ binh trang bị nhẹ, tiếng đinh đinh đang đang vang lên, Trần Đáo thúc ngựa tiến lên, giống như 1 cơn hồng thủy ập đến.
“Tam đệ cẩn thận!”
Một tiếng kêu lớn ở bên cạnh vang lên, Trần Đáo cả kinh quay đầu, thì thấy Trần Ứng đang giục ngựa tiến đến, khó khăn lắm mới đứng chắn trước người Trần Đáo
“Phốc!”
Một mũi Lang Nha Tiễn bay tới, cắm thẳng vào ngực Trần Ứng, mũi tên sắc nhọn đâm thủng áo giáp, tiếng sắt thép ma sát vang lên những âm thanh thê lương, thân hình cường tráng của Trần Ứng lắc lư rồi dừng lại, chậm rãi ngã xuống.
Trần Đáo giục ngựa tiến lên, ôm Trần Ứng vào trong lồng ngực.
“Nhị ca!”
“Tam Đệ”.
Trần Ứng ảm đạm nhìn Trần Đáo nói:
“Lương Châu binh quá mức lợi hại, tam đệ mau dẫn các huynh đệ rút lui đi”.
Ở xa xa, Câu Đột đứng trong trận của Lương Châu binh lần thứ thứ 2 giương Thiết Thai Cung lên,
Trần Đáo có cảm giác, bỗng nhiên quay đầu lại, trừng mắt nhìn Câu Đột, giơ cao Thiết thương lên, nghiêm nghị nói:
“Các huynh đệ, rút lui”.
“Toa…”
Lại một mũi lang nha tiễn bắn tới, Trần Đáo lách mình tránh nhưng không thoát, bị mũi tên này bắn thủng vai, hắn ngửa mặt lên trời thét dài 1 tiếng, giụa ngựa chạy trối chết.
Sau lưng trần Đáo, may mắn còn hơn ngàn Nam Dương binh sống sót, binh bại như núi, chạy trối chết theo Trần Đáo.
Nhưng mà, Trần Đáo đã phạm 1 sai lần, 1 sai lầm trí mạng.
Hơn ngàn Nam Dương bại binh không chạy thẳng vào Tào quân đứng đối diện, cũng do Trần Đáo không muốn làm rối loạn trận hình của Tào quân, đáng nhẽ phải đi thẳng vào chính diện, lui về phía sau kết trận, thì hắn lại vội vàng, trực tiếp chạy về phía bên phải của Tào quân.
Phía bên phải của Tào quân là thượng du sông Đan, nơi Hứa Chử và 3000 kỵ binh Lương Châu đã đứng đó từ lâu.
…
Trong trận của Lương Châu quân.
Giả Hủ không hổ là độc sĩ, vô cùng nhạy cảm, đây chính là thời cơ chiến đấu, nghiên đầu nói với Mã Dược:
“Chúa công, cơ hội tốt”.
“Hả?”
Mã Dược biến sắc, dường như vẫn chưa hiểu.
Giả Hủ vội la lên:
“Mau lệnh cho Chử tướng quân mang theo kỵ binh đánh lén cánh phải của quân Tào, bức cho hơn ngàn bại binh của Nam Dương phải chạy đến phía chính diện của quân Tào”.
Mã Dược biến sắc, thoáng chốc hiểu rõ ý của Giả Hủ, lập tức quát lớn:
“Truyền lệnh binh đâu”.
…
Trong trận của Tào quân.
Thiên Tài Quách Phụng Hiếu cũng đã ý thức được nguy cơ, vội nói với Tào Tháo:
“Chúa công, không tốt, tai họa đến rồi”.
“Hử?”
Tào Tháo nghe vậy thần sắc biến đổi, đôi mắt đang nhắm bỗng trợn tròn.
Đúng lúc này, tiếng vó ngựa ầm ầm từ phương bắc truyền tới, Tào Tháo cả kinh quay đầu, nhìn chằm chằm về phía thượng du, nơi Tây Lương thiết kỵ bắt đầu hành động, đang hướng về phía chính diện Tào quân xông tới.
Trong đầu Tào Tháo có 1 ý nghĩ đáng sợ xẹt qua, dựa theo tốc độ chạy của thiết kỵ Lương Châu, thì có thể sẽ dồn bại binh Nam Dương đến trước trận quân của Tào Tháo, nơi quân Nam Dương vừa mới bại.
Nam Dương bại binh vốn như chim sợ cành cong, lại đang bị một đàn hổ lang đang đuổi, lập tức đổi phương hướng chạy trốn, lao thẳng về phía chính diện quân của Tào Tháo”.
“Chúa công, bộ binh Lương châu lại bắt đầu qua sông”
Trên trán của Quách Gia mồ hôi bắt đầu chảy ầm ầm, khan giọng nói:
“Trường thương binh ở trung quân của Lương Châu quân đã vượt qua bộ binh trang bị nặng, gia tăng chạy nước rút, dường như muốn thừa dịp quân ta đại loạn để đột phá”.
“Bộ binh hạng nhẹ ở hai cánh trái phải của quân Lương Châu đã triển khai, chuẩn bị đánh vào sườn sau của quân ta”.
“ Chúa công, Nam Dương bại binh đã rút chạy đến trước trận của quân ta, nếu không quyết đoán sẽ làm hư đại sự”.
….
Uyển thành, phủ Thái Thú.
Thái Thú Nam dương Trần Kỷ đang đứng nghiêm trong ánh nến chập chờn, ánh lửa lập lòe kéo dài chiếc bóng của hắn trên sàn ra, giống như mây đen che kín bầu trời, áp lực trong thư phòng có lẽ khiến người khác không thở nổi.
Trong lòng Trần Kỷ cũng vô cùng có áp lực, không chỉ lo lắng sự tồn vong của Nam Dương quận, mà còn lo lắng cho tiền đồ của chính mình.
Trần Kỷ là thái thú Nam Dương, giá trị của hắn luôn tồn tại với Nam Dương.
Đối với chuyện này, Trần Kỷ rõ hơn người khác, một khi Nam Dương thất thủ, sự giá trị của hắn với Tào quân không còn nữa…
Đến lúc đó, Trần Kỷ tin rằng, Tào Tháo sẽ vô tình vất bỏ chính mình, dù sao Trần Kỷ không phải bộ hạ cũ của Tào Tháo, Tháo vẫn chưa tín nhiệm hắn.
Giờ đây, Trần kỷ đang đối mặt với 1 vấn đề, đó là Tào quân có bảo vệ Nam Dương hay không?
Nếu như Tào quân không thủ được Nam Dương, vậy thì bản thân mình nên đi đâu?.
Ở bờ Tây sông Đan, kèn trống đột nhiên nổi lên, có rất nhiều bộ binh Lương châu bắt đầu tràn ra từ đại doanh, tiến đến bờ Tây sông Đan bắt đầu dàn trận, chuẩn bị qua sông, khi bộ binh chuẩn bị qua sông, thì một đội Lương Châu kỵ binh đã sớm phóng ngựa đến chỗ cạn ở sông Đan, lập trận, che trở cho bộ binh qua sông.
Sông Đa, là một nhánh sông Hương Thủy của dòng Hán Thủy, vòng qua Lao sơn, nhưng chiều rộng chỉ tầm khoảng 10 trượng, sâu không qua bảy xích, lòng sông bằng phẳng, đáy sông có rất nhiều đá cuội, mùa khô bộ binh có thể đi bộ qua sông, như bây giờ đang là đỉnh điểm của mùa nước lên, vậy mà bộ binh vẫn có thể qua sông ở chỗ cạn.
Nước sông gợn gợn, gió thổi hiu hiu.
Quân Duyện Châu của Tào Tháo đã sớm đến cùng với quân Nam Dương của Trần Đáo, Trần Ứng đang đứng nghiêm trang dàn trận ở trong Thần Lộ, ngoại trừ 2000 binh mã trấn thủ đại doanh, số quân còn lại đã tập trung tất cả ở đây để dàn trận.
Ở giữa trung quân, Tào Tháo mặc hồng bào đỏ thẫm, đỉnh đầu đội Nga quan, thắt lưng dắt bảo kiếm, trông rất ung dung đĩnh đạc.
Bên người có Vu Cấm, Tàng Phách, Tào ngang, Tào Thuần, Trần Đáo, Trần Ứng chư tướng tinh thần vô cùng phấn chấn, ngay cả Quách Gia, Tuân Du cũng đã đổi nhung trang, anh khí bừng bừng, làm ra tư chế oai hùng, có vẻ rất hưng phấn.
“Chúa công”
hai mắt của Quách Gia đang nhắm đột nhiên mở ra, thấp giọng nói với Tào Tháo:
“Ở phía đông bắc sông Hán Thủy có 3000 quân kỵ binh Lương Châu đang dàn trận giám thị quân ta, nhưng lần xuất chinh này vốn có 5000 kỵ binh lương châu, nói cách khác… còn 2000 kỵ binh đi đâu không rõ, không thể không đề phòng”.
Đôi mắt của Tào Tháo thoáng nheo lại, trầm giọng hỏi:
“Phụng Hiếu cho rằng 2000 quân kỵ binh Lương Châu có thể đi đâu?”
Quách Gia trầm tư một lát, thấp giọng đáp:
“Nếu như tại hạ là Cổ độc sĩ, sẽ đề nghị Mã Đồ phu dùng 2000 kỵ binh này tập kích Quán Quân, Nhương Huyền, 2 tòa tiểu thành này là nơi dựa dẫm khi quân ta lui binh, một khi quân Lương châu chiếm được, đường lui của quân ta đã bị cắt đứt, tin tức một khi truyền ra sẽ làm quân tâm dao động”.
Quân, Huyền, An Chúng, Tinh Dương bốn tòa tiểu thành có 4 tòa đại trại, cùng với Uyển Thành có đại doanh của Tào Tháo.
Vạn nhất Tào Tháo thất bại ở trong trận chiến Sông Đan có thể hành quân theo lộ tuyến này, vừa đánh vừa lui, dùng 4 tiểu thành này để nghỉ ngơi hồi phục sức khỏe, bổ sung lương thực. Đảm bảo cho ba quân tướng sĩ có đầy đủ tinh lực rút về Uyển Thành.
Mã Đồ phu dưới trướng có 5000 kỵ binh đi về như gió, cũng không làm gì được tường thành chắc chắn.
Từ ý trên, có thể suy luận, bốn tòa tiểu thành này chính là thành lũy cuối cùng mà Tào Tháo có thể ở khi bại trận, đây chính là con đường số mệnh, tầm quan trọng thì không cần phải nói cũng biết.
Tào Tháo sở dĩ dám mang quân ra trước Sông Đan, cùng với đại quân Lương Châu giằng co ở 2 bên bờ, cũng chính là do có 4 tòa tiểu thành này.
Đôi mắt Tào Tháo có hàn mang hiện lên rồi biến mất, thấp giọng nói:
“Mã Đồ phu nếu như phái kỵ binh quấy nhiễu phía sau, tất phải dùng quần áo nhẹ nhàng tiến lên. Cho nên không cách nào mang theo khí giới công thành được, Lương Châu thiết kỵ nếu như muốn chiếm Quán Quân, Nhương Huyền, 4 tòa tiểu thành đó thì đúng là si tâm vọng tưởng”.
Nói đến chỗ này, Tào Tháo dừng lại, hung dữ vút vút cái roi ngựa trong tay, trầm giọng nói:
“Bây giờ không phải thời kỳ đánh 800 Lưu Khấu, khi đó triều đình không biết sự lợi hại của Mã đồ phu, nhiều lần sơ hở, đến nỗi Hổ Lao quan cũng bị hắn tập kích đắc thủ.”
Nhưng mà bây giờ, mấy chiêu này của Mã Đồ Phu, bổn tướng đã rõ như trong lòng bàn tay. Hừ Hừ, không phải dùng thang công thành và gỗ phá cửa thành hay sao, dù sao chỉ cần có đủ dầu hỏa, tướng sĩ thủ thành cảnh giác, Mã Đồ Phu có thể làm được tích sự gì? Hừ hừ, Mã đồ phu cũng không phải trò cũ soạn lại đó chứ?”
“Thuật dùng binh phải quỷ dị, quân ta vẫn cẩn thận là hơn”
Quách Gia nói:
“Chúa công, cần nghĩ biện pháp nhắc nhở tướng thủ thành của 4 tòa tiểu thành này, tăng mạnh đề phòng những nơi địch có thể tập kích”.
“Chúa công, nước sông Đan đã bắt đầu giảm xuống, quân Lương châu chuẩn bị qua sông”.
Quách Gia vừa mới nói xong, Tuân Du ở bên cạnh đột nhiên lớn tiếng kêu:
“Mã Đồ phu thật giảo hoạt, để thuận lợi cho việc qua sông, không những thay đổi dòng chảy mà còn ngăn nước ở thượng du”.
“A”
Tào Tháo bỗng nhiên quay đầu lại, quả nhiên thấy nước sông Đan đã bắt đầu giảm xuống, đá cuội trong lòng sông bắt đầu lộ ra, đồng thời bộ binh của quân Lương Châu cũng bắt đầu qua sông, dùng lỗ thuẫn để chắn tên, di chuyển trong dòng nước.
Nước sông bắn tung tỏe, binh giáp lấp lánh, 2000 bộ binh trang bị nặng như một dòng nước chảy xiết, mãnh liệt lao về phía trước.
Sau lưng bộ binh trang bị nặng, hàng loạt trường thương binh đang xếp hàng đi xuống, trong tay trường binh nắm vững trường mâu, trông như 1 khu rừng rậm, trên mâu lấp lánh hàn mang, sống như bình minh giữa trời chiều.
Theo sát trường thương binh, chinh là Cung thủ tay cầm trường cung, mặc giáp nhẹ, vì để đề phòng quân Tào tập kích, 5000 cung thủ đã đem Trường cung trên lưng cầm trong tay, một mũi tên Lang Nha tiễn cũng đã đặt trên dây, nếu như Tào quân có bất cứ dị động gì, thì những lãnh huyết sát thủ này sẽ bắn tên đáp trả, đem tử vong giáng trên đầu Tào quân.
Mặt khác, còn có 2 phương trận bộ binh nhẹ hộ vệ trái phải cho đại quân Lương châu, giống như 2 kiệu phu, chính giữa là bộ binh trang bị nặng, trường thương binh, Trường cung thủ, tạo thành 1 cỗ đại kiệu chậm rãi đi về phía trước, hai phương trận của bộ binh nhẹ cũng tập trung đề phòng, lúc nào cũng có thể đáp trả đòn tập kích 2 sườn của quân Tào.
Đại quân Lương Châu như 1 cỗ mấy, tự động di chuyển về phía trước.
“Không chê vào đâu được!”
Quách Gia tán thưởng từ nội tâm, nói:
“Mặc dù là địch nhân, nhưng không thể không thừa nhận, quân Lương Châu đúng là được huấn luyện nghiêm chỉnh, có thể vừa đánh vừa nghỉ ngơi dưỡng sức”.
“Điều này cũng chưa chắc”.
Khi Quách Gia vừa mới nói xong, Trần Đáo kiêu tướng của Nam Dương giục ngựa chạy đến trước trận, giơ trường thương lên không trung lớn tiếng quát:
“Các huynh đệ của Nam Dương quận, các dũng sĩ không biết sợ hãi, giơ cao đao kiếm trường mâu trong tay các ngươi lên, dùng võ dũng của các ngươi nói cho đám thổ cẩu Lương Châu đối diện kia biết, thế nào mới là nghiêm chỉnh huấn luyện, thế nào mới là tinh binh thực sự”.
“Sát”
“Sát”
“Sát”
3000 binh lính Nam Dương điên cuồng dùng binh khí trong tay gõ vào tấm thuẫn bài trong tay của mình, hoặc là dùng tay đấm vào ngực của họ, gầm lên.
Những tiếng gấm kia vang vọng trong thiên địa rất lâu mới ngừng lại, trải qua một lần gầm lên, sĩ khí của quân Nam Dương đã lên tới đỉnh.
Trần Đáo cầm trong trường thương trong tay hung hắn phóng lên, nghiêm nghị thét lớn một tiếng: “Sát”
“Sát sát sát ”
Ba nghìn Nam Dương binh điên cuồng đáp lại. Lập tức lao theo Trần Đáo tiến về phía quân Lương Châu đang thong thả qua sông.
Ở giữa trung quân, Tào Tháo thờ ơ lạnh nhạt, không chút nào ngăn cản quân Nam Dương, trận quyết chiến này không cách nào tránh được với quân Lương Châu nữa rồi, dùng quân Nam Dương dò xét hư thực của quân Lương Châu cũng là một lựa chọn không tồi.
Dù sao Tào Tháo không còn trong cậy vào 3000 quân Nam Dương có được tác dụng gì, cho dù bọn chúng liều mạng cũng không thể vãn hồi đại cục.
…
Bên bờ kia Sông Đan, ở hậu trận của quân Lương Châu.
“Đang qua sông đã tiến hành đột kích?”.
Mã Dược cười lạnh, nói:
“Xem ra Tào Tháo vẫn cầu mong may mắn trong tim”.
“Là quân Nam Dương”.
Giả Hủ suy nghĩ một lát, trầm tư nói:
“Hắn muốn dò xét hư thực của quân ta”.
“Ừ, phất cờ tín hiệu lệnh cho Kỵ binh của Hứa Chử không được vọng động, tiếp tục bảo trì áp lực với Tào quân, phần 3000 tạp binh Nam Dương này…”
Mã Dược đang nói tới đây thì dừng lại, nói với Cao Thuận ở bên người:
“Cao Thuận tướng quân, phiền tướng quân cho bọn trời cao đất dày này nếm thử lợi hại của quân Lương Châu”.
“Tuân mệnh!”
Cao thuận đưa tay đặt lên ngực (Hắn vốn bị cụt một tay, đúng là 1 tướng quân bất đắc dĩ, không còn cách nào khác, Mã Đồ phu đành để cho Cao Thuận được quyền dùng nghi thức chào theo kiểu quân đội), nói tiếng lĩnh mệnh, rồi giục ngựa tiến lên, hắn giơ cao tay phải lên, lính liên lạc sau lưng hắn lập tức giơ 1 Tam Giác kỳ lệnh màu đen
“Ô ~~ ô ô ~~ ô ô ô ~~”
Ở giữa trung quân, tiếng kèn bỗng nhiên thay đổi tiết tấu.
Ba gã tiểu hiệu dẫn đầu bộ binh trang bị nặng đang dẫn đầu Lương Châu quân dừng lại, rút đao giơ lên đỉnh đầu, đồng thời ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng:
“A”
Cạch
Cạch
Cạch
Cho dù chưa vượt sông xong, nhưng bộ binh trang bị nặng lập tức dừng lại, ngồi ngay xuống vị trí đang đứng, sau đó dem những lỗ thuẫn nặng nề trên vai trải rộng xuống lòng sông.
Chỉ sau 1 chốc, 3 tiếng gầm rất lớn vang lên, làm vỡ nát cả bầu trời. Ba đạo lá chắn bỗng nhiên hình thành.
Trường thương binh vốn theo sát bộ binh trang bị nặng đột nhiên ngồi xuống, đồng thời đem trường mâu ép xuống, trong khi đội trưởng trường cung thủ phất tay bắn lên không trung.
Ở hậu trận của Lương Châu quân.
Tay phải của Cao Thuận đang mở, bỗng nhiên nắm lại thành quyền.
Lệnh kỳ lại biến, tiết tấu của tiếng kèn cũng biến theo, chỉ một thoáng, tiếng dây cung vang lên phần phật, Trường Cung thủ trong Lương Châu quân đã sẵn sàng đón địch, những mũi Lang Nha Tiễn đang kéo căng, chờ lệnh, những mũi tên lạnh như băng, dữ tợn như răng sói, lấp lánh ánh lửa tử vong.
“Sát”
“Sát”
“Sát”
Ba nghìn quân Nam Dương đang tru lên, xông về phía trước, hồn nhiên không biết cái chết đang được đặt trên đỉnh đầu bọn họ, kiêu tướng của Nam Dương quân Trần Đáo giục ngựa dẫn đầu, chạy xa hơn quân phía sau chừng chục bước, trong tay của Trần Đáo là một cây thiết thương, vung lên trước trận.
Lúc đó, tay phải đang nắm chặt của Cao Thuận đấm về phía trước.
“U U U”
Những tiếng kèn đang thổi liên tục bỗng nhiên dừng lại, thay vào đó là tiếng trống trận kịch liệt.
Người đánh trống cởi trần, nặng nề đập ầm ầm vào mặt trống, trong vòm trời lập tức vang lên âm thanh của tiếng trống chấn động khắp nơi.
“Hưu hưu hưu ”
Khi dư âm của tiếng trống vẫn còn vang vọng trong thiên địa, 3000 trường cung thủ đã buông lỏng dây cung, những mũi tên sắc bén lao vun vút trong không trung, dày đặc, đen kín, nhanh chóng bay đến đỉnh đầu quân Nam Dương, bóng ma tử vong rít lên, rồi lao xuống.
“Phốc!”
Một tên Nam Dương quân đang chạy, bỗng nhiên bị 1 mũi Lang Nha Tiễn bắn thủng cổ họng, không kịp kêu lên tiếng nào đã ngã xuống.
“Nhị hồ tử!”
Một tên Nam Dương quân khác lớn tuổi hơn,vội vàng ngồi xuống, vươn tay kéo tên Nam Dương binh bị trúng tên, khi 2 tay hắn mới duỗi được ra, thì 2 mũi Lang Nha Tiễn sắc bén, đã lao tới, một mũi bắn thẳng vào mắt hắn, một mũi bắn thẳng vào gáy hắn, xuyên thủng vào trong đỉnh đầu, trong nháy mắt cướp đi tính mạng của hắn.
“A! chân của ta ”
Một tên Nam Dương binh trẻ tuổi ôm lấy chân của mình thống khổ giãy dụa, cách tên tân binh đó không xa, 1 lão binh Nam Dương nấp dưới thi thể của bạn mình đã trúng tên bỏ mạng để tránh tiễn, cười với tên tân binh, nói:
“Tiểu tử, vận khí của ngươi đúng là rất tốt, may mà mũi tên kia không bắn thủng cổ họng của ngươi”
“Ách ”
Lão binh Nam Dương vừa mới nói xong, 1 mũi tên đã bắn trúng vào cổ họng tên Nam Dương tân binh, từ trong cổ họng của hắn vang lên 1 tiếng gầm trầm thấp.
Sau đó ngã xuống, hai mắt vẫn còn mở trừng trừng, nhìn vào Lão binh Nam Dương cách đó không xa, trong đôi mắt còn tràn ngập sự lưu luyến với trần thế.
Trần Đáo đang phóng ngựa bỗng nhiên dừng lại, trong đôi mắt của hắn bây giờ là một tràng cảnh khủng khiếp.
Những binh lính Nam Dương đang anh dũng lao về phía trước, đột nhiên như bị cắt ra từng mảnh, ngã gục xuống, quân trận hùng tráng chỉnh tề bỗng nhiên trở nên rối loạn vô cùng, chỉ sau 2 đợt vũ tiễn, số binh lính đi theo đã không còn tới 1 nửa.
“Hả ”
Trần Đáo trợn mắt há mồm, phóng ngựa lên trước, đại thiết thương như thái sơn áp đỉnh giáng về phía trước.
“Ầm”
Âm thanh như sấm nổ qua đi, một tên bộ binh Lương Châu bị nện mạnh vào lòng sông, lỗ thuẫn bị vỡ nát, đầu của hắn đã vỡ vụn, máu tươi đỏ thẫm lan ra mặt nước.
“Vù vù vù”.
Hơn mười tên Trường cung thủ ở hàng đầu thoáng cái đã lắp trường cung.
Nhắm thẳng vào Trần Đáo đang như con hổ bị điên, hơn mười mũi Lang Nha tiễn sắc bén tập trung vào người Trần Đáo.
Lúc này, chỉ còn cách cung tiễn thủ hơn 10 bước, Trần Đáo đã cảm nhận được sát khí băng hàn.
“Hừ!”
Trần Đáo hừ lạnh một tiếng, đồng tử co rút lại.
“Hưu hưu hưu ”
Tiếng xé gió thê lương vang lên, hơn mười mũi Lang Nha Tiễn đã phóng thẳng tắp tới Trần Đáo, Trần Đáo quát lớn một tiếng, xoay tròn đại thiết thương trong tay, quét ngang bốn phương, thân ảnh hắn chớp động, những mũi tên trước mặt đã bị đánh bay, hắn không hao tổn 1 sợi lông, sợi tóc.
Thậm chí 2 gã bộ binh Lương Châu còn bị mũi thương phá rách lồng ngực, bụng vỡ nát, nội tạng tuôn ra mà chết.
“Vù Vù Vù”
Tiếng rít chói tai của dây cung một lần nữa lại vang lên. Mười mấy tên cung thủ lại nhắm thẳng vào Trần Đáo. Ở phía xa xa trong trận thế của Lương Châu quân, Câu Đột bỗng chậm rãi giơ Thiết Thai Cung trong tay lên.
Một mũi Lang Nha tiễn được đặt lên trên dây, tiếng rít chói tai, dây cung chừng năm thạch vãn lực đã được kéo căng.
“Đi chết đi!”
Trần Đáo quát lớn, vung mạnh thương quét ngang, 2 tên bộ binh trang bị nặng của Lương Châu quân đứng mũi chịu sào bị quét trúng, thân hình lăng không bay lên, đúc lúc hơn mười mũi Lang Nhã tiễn đang bay tới, bắn thẳng vào người của bộ binh trang bị nhẹ, tiếng đinh đinh đang đang vang lên, Trần Đáo thúc ngựa tiến lên, giống như 1 cơn hồng thủy ập đến.
“Tam đệ cẩn thận!”
Một tiếng kêu lớn ở bên cạnh vang lên, Trần Đáo cả kinh quay đầu, thì thấy Trần Ứng đang giục ngựa tiến đến, khó khăn lắm mới đứng chắn trước người Trần Đáo
“Phốc!”
Một mũi Lang Nha Tiễn bay tới, cắm thẳng vào ngực Trần Ứng, mũi tên sắc nhọn đâm thủng áo giáp, tiếng sắt thép ma sát vang lên những âm thanh thê lương, thân hình cường tráng của Trần Ứng lắc lư rồi dừng lại, chậm rãi ngã xuống.
Trần Đáo giục ngựa tiến lên, ôm Trần Ứng vào trong lồng ngực.
“Nhị ca!”
“Tam Đệ”.
Trần Ứng ảm đạm nhìn Trần Đáo nói:
“Lương Châu binh quá mức lợi hại, tam đệ mau dẫn các huynh đệ rút lui đi”.
Ở xa xa, Câu Đột đứng trong trận của Lương Châu binh lần thứ thứ 2 giương Thiết Thai Cung lên,
Trần Đáo có cảm giác, bỗng nhiên quay đầu lại, trừng mắt nhìn Câu Đột, giơ cao Thiết thương lên, nghiêm nghị nói:
“Các huynh đệ, rút lui”.
“Toa…”
Lại một mũi lang nha tiễn bắn tới, Trần Đáo lách mình tránh nhưng không thoát, bị mũi tên này bắn thủng vai, hắn ngửa mặt lên trời thét dài 1 tiếng, giụa ngựa chạy trối chết.
Sau lưng trần Đáo, may mắn còn hơn ngàn Nam Dương binh sống sót, binh bại như núi, chạy trối chết theo Trần Đáo.
Nhưng mà, Trần Đáo đã phạm 1 sai lần, 1 sai lầm trí mạng.
Hơn ngàn Nam Dương bại binh không chạy thẳng vào Tào quân đứng đối diện, cũng do Trần Đáo không muốn làm rối loạn trận hình của Tào quân, đáng nhẽ phải đi thẳng vào chính diện, lui về phía sau kết trận, thì hắn lại vội vàng, trực tiếp chạy về phía bên phải của Tào quân.
Phía bên phải của Tào quân là thượng du sông Đan, nơi Hứa Chử và 3000 kỵ binh Lương Châu đã đứng đó từ lâu.
…
Trong trận của Lương Châu quân.
Giả Hủ không hổ là độc sĩ, vô cùng nhạy cảm, đây chính là thời cơ chiến đấu, nghiên đầu nói với Mã Dược:
“Chúa công, cơ hội tốt”.
“Hả?”
Mã Dược biến sắc, dường như vẫn chưa hiểu.
Giả Hủ vội la lên:
“Mau lệnh cho Chử tướng quân mang theo kỵ binh đánh lén cánh phải của quân Tào, bức cho hơn ngàn bại binh của Nam Dương phải chạy đến phía chính diện của quân Tào”.
Mã Dược biến sắc, thoáng chốc hiểu rõ ý của Giả Hủ, lập tức quát lớn:
“Truyền lệnh binh đâu”.
…
Trong trận của Tào quân.
Thiên Tài Quách Phụng Hiếu cũng đã ý thức được nguy cơ, vội nói với Tào Tháo:
“Chúa công, không tốt, tai họa đến rồi”.
“Hử?”
Tào Tháo nghe vậy thần sắc biến đổi, đôi mắt đang nhắm bỗng trợn tròn.
Đúng lúc này, tiếng vó ngựa ầm ầm từ phương bắc truyền tới, Tào Tháo cả kinh quay đầu, nhìn chằm chằm về phía thượng du, nơi Tây Lương thiết kỵ bắt đầu hành động, đang hướng về phía chính diện Tào quân xông tới.
Trong đầu Tào Tháo có 1 ý nghĩ đáng sợ xẹt qua, dựa theo tốc độ chạy của thiết kỵ Lương Châu, thì có thể sẽ dồn bại binh Nam Dương đến trước trận quân của Tào Tháo, nơi quân Nam Dương vừa mới bại.
Nam Dương bại binh vốn như chim sợ cành cong, lại đang bị một đàn hổ lang đang đuổi, lập tức đổi phương hướng chạy trốn, lao thẳng về phía chính diện quân của Tào Tháo”.
“Chúa công, bộ binh Lương châu lại bắt đầu qua sông”
Trên trán của Quách Gia mồ hôi bắt đầu chảy ầm ầm, khan giọng nói:
“Trường thương binh ở trung quân của Lương Châu quân đã vượt qua bộ binh trang bị nặng, gia tăng chạy nước rút, dường như muốn thừa dịp quân ta đại loạn để đột phá”.
“Bộ binh hạng nhẹ ở hai cánh trái phải của quân Lương Châu đã triển khai, chuẩn bị đánh vào sườn sau của quân ta”.
“ Chúa công, Nam Dương bại binh đã rút chạy đến trước trận của quân ta, nếu không quyết đoán sẽ làm hư đại sự”.
….
Uyển thành, phủ Thái Thú.
Thái Thú Nam dương Trần Kỷ đang đứng nghiêm trong ánh nến chập chờn, ánh lửa lập lòe kéo dài chiếc bóng của hắn trên sàn ra, giống như mây đen che kín bầu trời, áp lực trong thư phòng có lẽ khiến người khác không thở nổi.
Trong lòng Trần Kỷ cũng vô cùng có áp lực, không chỉ lo lắng sự tồn vong của Nam Dương quận, mà còn lo lắng cho tiền đồ của chính mình.
Trần Kỷ là thái thú Nam Dương, giá trị của hắn luôn tồn tại với Nam Dương.
Đối với chuyện này, Trần Kỷ rõ hơn người khác, một khi Nam Dương thất thủ, sự giá trị của hắn với Tào quân không còn nữa…
Đến lúc đó, Trần Kỷ tin rằng, Tào Tháo sẽ vô tình vất bỏ chính mình, dù sao Trần Kỷ không phải bộ hạ cũ của Tào Tháo, Tháo vẫn chưa tín nhiệm hắn.
Giờ đây, Trần kỷ đang đối mặt với 1 vấn đề, đó là Tào quân có bảo vệ Nam Dương hay không?
Nếu như Tào quân không thủ được Nam Dương, vậy thì bản thân mình nên đi đâu?.
/359
|