Năm thứ 7 của Hiến Đế ở Kiến An (194), trong cuộc chiến với Mã Dược ở Lương Châu, Tào Tháo đã chiếm được Hàm Cốc Quan, quân Lương Châu lui giữ Đồng quan, tuy thoạt nhìn Tào Tháo được thắng lợi, nhưng quân Tào Tháo gặp phải thương vong thảm trọng gấp 2 lần quân Lương Châu.
Đồng thời, thủ hạ số 1 của Tào Tháo là Hạ Hầu Đông cũng tử vong.
Cũng do nguyên nhân Mã Dược phải nghỉ ngơi lấy lại sức ở Khẩn La Mật Cổ, mà Tào Tháo thì lại bận rộn việc chỉnh đốn bộ hạ cũ của Viên Thuật, cho nên chiến tranh trong Năm thứ 7 phát sinh ở Kiến An không có mở rộng thêm bước nào cả, lại càng không phải trận quyết chiến giữa Tào Tháo và Mã Dược.
Nhưng mà, điều đó không có nghĩa là Mã Dược và Tào Tháo sẽ bình yên vô sự.
Mùa Xuân năm Kiến An thứ (8), một thương nhân Quan Trung khi tiến vào địa giới Nam Dương bị đạo tặc cướp sạch, Mã Dược mượn cơ hội này làm khó dễ 5000 binh lính của Trần Bình đóng ở Võ quan, nhân cơ hội này triển khai tấn công quy mô và Nam Dương.
Thái thú Nam Dương là Trần Kỷ như lâm đại địch, một bên điều binh khiển tướng nghênh chiến, một bên phái người cấp báo Hứa Xương.
Sau khi Tào Tháo nghe Tào Hồng báo lại, vội vàng lệnh cho Vu cấm suất lĩnh 3000 quân đi trợ chiến.
Bóng mây đen của chiến tranh chỉ trong vòng 1 đêm đã bao phủ toàn bộ địa giới Nam Dương.
Mà lức này, các chư hầu còn lại cũng không còn yên lặng.
......
Ký Châu.
Đại tướng quân Viên Thiệu, vì lấy danh nghĩa thảo phạt Giặc Khăn Vàng Thanh Châu, đem 5 vạn quân quy mô tấn công Thanh Châu.
Trải qua hơn 1 năm thảo phạt, Cuối năm Kiến An thứ 8 (195), phần lớn quân giặc khăn vàng ở Thanh Châu bị tiêu diệt, Viên Thiệu trò cũ soạn lại, hợp nhất với Hắc Sơn tặc, tiến hành chỉnh biên hơn 30 vạn giặc khăn vàng.
Chọn 3 vạn tinh binh tổ kiến Thanh Châu quân, còn bao nhiêu đều thực hiện truân điền (1).
(1) Truân Điền: nửa binh nửa nông.
Năm thứ 8, Viên Thiệu đem theo thứ tử Viên Hi lưu thủ tại Thanh Châu, sau đó dẫn đại quân rời thành.
Lúc này, ở phía Bắc Hoàng Hà, địch nhân của Viên Thiệu chỉ còn mỗi Trương Tế ở Tịnh Châu, thừa dịp Mã Dược và Tào Tháo đại chiến ở Nam Dương, tạm thời không rảnh rỗi chú ý đến hắn. Viên Thiệu bắt đầu khua chiêng gõ trống, chuẩn bị thảo phạt Tịnh Châu.
......
Từ Châu.
Cuối năm Kiến An thứ 7 (194), thứ sử Từ Châu là Đào Khiêm bệnh nặng.
Trước khi lâm chung, Đào Khiêm gọi Trần Khuê, Trần Đăng, Tôn Kiền, Tào Báo và văn võ tâm phúc của mình, lại gọi Lữ Bố tới giường bệnh, trước bọn bọn Trần Khuê trịnh trọng đem Từ Châu phó thác cho Lữ Bố.
Lữ Bố trải qua mấy lần giả ý chối từ, sau đó thì vui vẻ tiếp nhận ấn tín của Đào Khiêm. Đầu năm Kiến An thứ 8, Lữ Bố chính thức lên làm thái thú Từ Châu.
......
Dương Châu.
Thái thú Ngô quận là Tôn Kiên sau khi tiếp thu đề nghị của Từ Thứ dùng Chu Du làm tướng, lĩnh 8000 quân thảo phạt Giang Đông.
Từ đầu năm Kiến An thứ 7 (194) cho tới cuối năm Kiến An thứ 8, trước sau không tới 2 năm thời gian, Chu Du đã quét sạch Đan Dương Lưu cùng với Dự Chương Hứa Công, dùng 8000 quân dũng tiến dùng kế bắt Thái Sử Từ.
Từ đó về sau, Chu Du lại mãnh liệt Đông tiến, hàng phục Ô Trình Nghiêm Bạch Hổ và giết được Vương Lang, bốn quận Giang Đông chuyển thành của họ Tôn.
Sau khi bình định Giang Đông, Tôn Kiên tiếp thu đề nghị của Chu Du.
Ở Thạch Thành thiết lập thủy bộ đại doanh, trắng trợn tạo thuyền trừng binh, ngày đêm thao luyện, lại có Trương Chiêu, Trương Hoàng Bộ, Cố Ung, Ngu Phiên… chăm lo việc nước, kho khố đầy ắp.
Tôn thị ở Giang Đông thực lực nhanh chóng tăng mạnh, dần trở nên cường đại.
Mã Dược và Tào Tháo cứ đánh nhau, không ý thức được 2 hướng nam bắc đều đang cường đại lên.
......
Trường An, Trong phủ tướng quân Bình Tây.
Thư Thụ mặc y quan, ngẩng đầu bước vào đại sảnh, cúi lạy Mã Dược rồi nói:
“Tham Kiến Chúa công”.
Lúc này, Thư Thụ không còn là Thư Thụ của hơn 1 năm trước nữa rồi, một năm trước hắn vừa đen vừa gầy, tưởng gió thôi cũng bị bay, mà bây giờ lại trông có vẻ phong phúc tuấn lãng, khí sắc hồng hào.
Mới chỉ hơn có 1 năm, tiến hành luyện chế quân trang, nội chính trong các vùng đất của Mã Dược dần đi vào quỹ đạo, cho nên Thư Thụ cũng không phải vất vả như trước kia.
“Miễn lễ.”
Mã dược mỉm cười phất tay nói:
Ha ha, Tắc Chú khí sắc rất tốt đó?”.
“Chúa công có chỗ không biết a!.”.
Giả Hủ đầu hơi nghiêng đi, nói:
“Quan, Lương, Hà Sáo đang bước vào mua thu hoạch, mùa xuân năm nay tiểu mạch cũng sẽ được thu hoạch, chỉ nhìn cũng biết đây là 1 mùa thua hoạch bội thu. Còn nữa, 2 năm qua thương nghiệp dưới trướng của Chúa công dần dần hưng thịnh, nhất là mậu dịch của Mạc Bắc Thảo Nguyên, Quan Trung, Lương Châu thì lại càng phát triển, chỉ riêng tiền đóng thuế cũng được hơn mười triệu bạc, thì làm sao tâm tình của hắn không tốt được? ha ha”.
“Văn Hòa, không thể tính kiểu này được”.
Thư Thụ vội la lên, nói:
“Tiền thu thì ngươi biết rõ thế, nhưng còn khoản chi thì sao?. Ngươi có biết có bao nhiêu khoản cần dùng không? Chẳng cần nói tới những thứ khác, chỉ riêng phái kỵ binh phụ trách bảo vệ thương đội từ Mạc Bắc Thảo nguyên tới Quan trung, quân lương đã mất tới mấy vạn rồi, lại còn không tính trang bị và ngựa của kỵ binh hao tổn, còn tướng sĩ chiến tử với Mã tặc, nhiều khoản cần tính toán nhưu vậy, hơn 10 triệu bạc thu về không còn có mấy”.
“Tắc Chú, lời này của ngươi không đúng rồi”.
Giả Hủ nói:
“Ngươi định nói ta không biết tý gì về nội chính có phải không?”.
Thư thụ nói:
“Ngươi có ý gì mà nói như vậy?”
Giả Hủ nói:
“Theo tại hạ biết, bảo vệ thương đạo của kỵ binh đội là do thương gia cung cấp tiền nuôi dưỡng, đâu có mất một đồng nào của phủ khố đâu?”.
“Cái này…cái này sao…”.
Thư Thụ cười khan 2 tiếng nói:
“Cũng không thể vơ đũa cả nắm được, hiện tại thì không cần phải xuất tiền ra, nhưng 2 năm trước thì không phải như vậy đâu, khi đó thương gia làm gì có tiền? Toàn bộ là do phủ kho ứng không, bây giờ thu về chỉ coi như bổ sung thiếu hụt trước kia mà thôi, việc này chính là như vậy”.
“Được rồi.”
Mã Dược cười khổ nói:
“Tắc Chú, bổn tướng quân đâu có đòi tiền của ngươi, vậy mà ngươi đã bắt đầu kêu khổ rồi”.
“Chúa công, trong phủ khố thật sự không có tiền, không tin người có thể đi kiểm tra.”
Thư Thụ nghiêm trang nói:
“Hai năm qua để duy trì việc vận chuyển giữa các Châu, huyện, quận, đình… phí tổn rất lớn, đều mượn tiền của Đại Thương gia ở Quan Trung, lại có cả viết chữ làm chứng, Chúa công nếu không tin, tại hạ có thể đem đến phủ ngay”.
“Được rồi, được rồi, không xem là được rồi”.
Mã Dược cười khổ nói:
“Tiền không có, chẳng lẽ lương thực cũng không có ư?. Ngươi ngàn vạn lần đừng nói với bổn tướng quân, 2 năm liên tục bội thu, mùa xuân này lại sắp thu hoạch tiểu mạch, chẳng nhẽ đến mấy vạn thạch lương cũng không có hay sao?”.
“Trong phủ khố có 1 ít lương thực dự trữ, nhưng đều chỉ là lương dự bị mà thôi”.
Nghe nói:
“Nếu như vạn nhất Mạc Bắc hoặc Quan Trung có nguy hiểm, thì cuộc sống vẫn có thể dựa vào nó mà chi trì, khi đó ta sẽ mở phủ khố phát lương, chỗ lương thực này không thể động tới. Nhưng mà mấy vạn thạch lương cũng có thể điều ra được”.
“Ha ha ha.”
Mã Dược và Giả Hủ đối mặt cười to nói:
“Vậy thì phiền Tắc Chú chuẩn bị cho Bổn tướng quân 5 vạn thạch lương”.
Mã đồ phu và Giả Hủ quan tâm đến tiền, thực ra đó chỉ là giả bộ thôi, cái quan trọng chính là quân lương .
“Năm vạn thạch!?”
Thư thụ biến sắc. Trong thâm tâm kêu to mắc lừa rồi. Hắn cười khổ nói:
“Năm vạn thạch lương đủ cho 2 vạn quân ăn trong nửa năm, tại sao lại muốn nhiều như vậy? Chúa công không phải muốn gây chiến với quân Quan Đông đó chứ?”.
“Không phải gây chiến.”.
Mã Dược lạnh nhạt nói:
“Mà là dùng quy mô của 2 vạn người, cũng không ảnh hưởng tới việc nghỉ ngơi dưỡng sức của quân ta”.
“Được rồi.”
Thư Thụ bất đắc dĩ nói:
“Tại hạ liền đi chuẩn bị.”
“Tắc Chú chờ một chút.”
Mã Dược gọi lại nói:
“Còn có 1 chuyện, bổn tướng quân chút nữa quên nói cho ngươi biết”.
Thư thụ nói:“Chuyện gì?”
Mã Dược nói :
“Bây giờ việc buôn bán giữa Quan Trung và Mạc Bắc, Tây Vực, Quan Đông đã bắt đầu hưng thịnh. Cũng phải lo lắng tính chuyện thiết lập tiền trang rồi không? Ngươi nghĩ xem, thương nhân của Quan Trung mang theo 1 số tiền lớn đi Mạc Bắc mua súc vật và da thú, một là không tiện, hai là sẽ dễ bị Mã Tặc cướp mất, nếu có tiền trang thì sẽ không giống như vậy “.
Thư Thụ khó hiểu nói:
“Tại sao lại không giống?”
Mã Dược nói :
“Thương nhân có thể đem tiền trong tay gửi vào tiền trang ở Quan Trung, sau đó Tiền trang viết hóa đơn theo mức tiền gửi, Thương gia dùng cái phiếu này đến Tiền trang Mạc Bác rút tiền với số lượng như cũ, nói cách khác là Thương gia chỉ cần cầm theo trương phiếu là có thể đi Mạc Bắc mua súc vật mà lông thú. Chẳng phải rất thuận tiện hay sao?”
“Đúng vậy, đây là một biện pháp tốt”.
Thư Thụ nghĩ tới việc kinh doanh phát triển, mừng rỡ nhìn về phía Mã Dược:
“Chúa công, tại hạ về nghĩ 1 chương trình cụ thể viết ra, sau đó đem tới cho Chúa công xem”.
Mã Dược nói :
“Đi đi, ha ha.”
Đợi khi thân ảnh của Thư Thụ đi xa, Mã Dược mới nói với Giả Hủ:
“Thường nói đại quân chưa động, lương thảo đã đi trước, bây giờ vấn đề lương thảo đã được giải quyết, kế tiếp cũng nên lo lắng chuyện đánh Nam Dương thế nào rồi. Theo ý của Bổn tướng quân, là trong 5 vạn bộ binh của Cao Thuận, thì điều 2 vạn quân chủ lực tham chiến, lai từ trong kỵ binh của Mã Siêu điều 5000 quân làm hậu bị, Văn Hòa, ngươi cảm thấy thế nào?”.
Giả Hủ nói:
“Quân đội của Trần kỷ chỉ tầm 7, 8000 người. Tào tháo nhiều nhất chỉ điều 5, 6000 ngàn người tới trợ chiến, nếu như thế cục không ổn, viên quân có khả năng sẽ tăng lên tầm 1 vạn người. Nói cách khác, quân ta có 2 vạn bộ binh và 5000 chiến mã tham chiến chắc sẽ dư dả. Ngoài ra, còn có 1 điểm trọng yếu, liên quân của Tào Trần đang vào ở thế thủ, cần phải chia quân trấn thủ các nơi, quân binh chỉ là quân thủ thành, trong thực chiến thì quân ta chiếm ưu thế hơn hẳn”.
Mã Dược nói :
“Lúc Hàm cốc quan thất thủ, quân Lương Châu liền mất đi ưu thế đối với Tào quân, vì thế phải chủ động chiếm lại, Nam dương quận này bổn tướng quân nhất định phải lấy, trận chiến này không thể bại được. Một khi đã chủ động xuất binh, thì chúng ta phải tính toán tất cả các nhân tố bất lợi, để tránh đến lúc đó lại có chuyện xen ngang, thất bại trong gang tấc”.
Giả Hủ gật đầu, đem bản đồ trải lên bàn, nói:
“Mời Chúa công xem, uy hiếp lớn nhất ở phía bắc chính là Viên Thiệu ở Ký Châu, nhưng mà giữa Ký châu và Tịnh châu lại có 1 con sông ngăn cách, thêm vào Hoàng Hà và Trường Thành hiểm yếu cản trở, tướng quân lại là chiến tướng lão luyện sa trường, thiện công thiện thủ, lại có Chu Thương, Bùi Nguyên Thiệu hai hộ đã chinh phục xong Tiên Ti ở phía đông, lúc nào cũng có thể nam hạ Hà Sáo, cho nên có Hà sáo che trở thì không có vấn đề gì cả”.
Mã Dược nói :
“Mục đích của Viên Thiệu bây giờ chính là Trương Tế ở Tịnh Châu, bổn tướng quân đoán hắn sẽ không dụng binh với Hà Sáo đâu”.
“Vâng”.
Giả Hủ gật đầu nói:
“Từ Hoảng tướng quân trấn thủ Đồng quan, phải hết sức cẩn thận”.
Mã dược nói :
“Còn Lưu Biểu ở Kinh Châu thì sao?”.
Giả Hủ nói:
“Lưu Biểu cũng chỉ giữ 1 cái thành nhỏ, hơn nữa quân Kinh Châu cũng bị 8000 thiết kỵ làm cho rét tới tận ruột gan, không đủ lo cho chính mình”.
Mã Dược lại nói:
“Vậy còn Trương Lỗ ở Hán Trung và Lưu Chương ở Ích Châu?”.
Giả Hủ nói:
“Sau khi Lưu Yên ở Ích châu chết, Lưu Chương kế vị, tính tình của Lưu Chương nhu nhược, mỗi ngày đều chìm trong tửu sắc, không muốn phát triển, cũng không cần lo lắng, còn Trương Lỗ ở Hán Trung thì cũng có uy hiếp nhất định với Quan Trung, nhưng từ sau khi Viên Thuật xưng đế, tiểu triều đình ở Hứa Xương uy tín đã giảm, Trương Lỗ có phục tùng mệnh lệnh của Tào Tháo hay không còn là 1 nghi vấn?”
Mã Dược nói:
“Nhưng cũng phải chuẩn bị trước kết quả xấu nhất”.
“…kết quả xấu nhất chính là đại quân Trương Lỗ ở Hán Trung công phạt Quan Trung”.
Giả Hủ nói:
“Chúa công chỉ cần cho tinh binh, mãnh tướng trấn giữ Trần Thương, Tà Cốc nhị quan. Binh lính Hán Trung sẽ không vượt qua được cửa ải này, Quan Trung vững như bàn thạch”.
“Uh.”
Mã Dược gật đầu, trầm giọng nói:
“Phương Duyệt thủ Hà Sáo, Từ Hoảng thì thủ Đồng Quan, Cao Thuận, Mã Siêu phải theo quân xuất chinh, Pháp Chánh thì ở lại Tây Vực xa xôi, trừ những người này ra không còn lại được mấy người. Ở Lương Châu thì không thể không có đại tướng trấn giữ, Văn Hòa, ngươi thấy ai có thể trấn giữ hai quan ải của Tà Cốc?”.
Giả Hủ nói:
“Hủ tiến cử 2 người hiền tài, có thể trấn giữ được Tà Cốc”.
“A”. Mã Dược vui vẻ nói:
“Không biết đó là người phương nào?”.
Giả Hủ nói:
“Phù Phong Mạnh Đạt, Tô Tắc”.
“Mạnh Đạt, Tô Tắc?”
Mã Dược nhíu mày nói:
“Năng lực như thế nào? Trần thương và Tà Cốc địa thể hiểm yếu, nếu như bị mất thì Quan Trung nguy mất, phải thật cẩn thận!”.
Giả Hủ nói :
“Pháp hiếu Trực cho rằng 2 người cũng có thể chấp nhận được”.
Mã Dược nói :
“Có lời này của Văn Hòa, bổn tướng quân an tâm rồi, giờ tây Hà Sáo, Đồng quan, Tà Cốc, Trần Thương đều đã có an bài vẹn toàn. Đại quân có thể yên tâm xuất chinh Nam Dương rồi, lần này có thể đánh với Tào Tháo 1 trận ra trò, hắc hắc, phải chơi đùa Tào Tháo và Quách Gia thật tốt”,
“Tào Tháo giảo quyệt, Quách Gia đa mưu. Bên cạnh 2 người đó còn có bọn người Tuân Du, Trình, Lưu trợ tá. Muốn dùng kế, đúng là thiên hạ rất ít người có khả năng làm được”.
Giả Hủ nói đến đây dừng lại, rồi nói tiếp:
“Nhưng mà, với thực lực tuyệt đối, thì tất cả âm mưu quỷ kế đều vô ích, chỉ có thể dựa vào chính mình, mới có thể đánh bại Tào quân”.
Mã Dược nói :
“Bổn tướng quân không có ngồi nhà mà buồn biền. Có thể toàn lực chiếm đóng Nam Dương, còn Táo Tháo thì không được như vậy”.
Giả Hủ nói :
“Đúng vậy, Duyện Châu ở Trung Nguyên. Cũng có thể nói là nơi tập trung của tứ phương, phía Bắc có Viên Thiệu cường đại, phía Nam có Tôn Kiên đang lớn dần lên, phía Đông vừa vặn có Lã Bố ở Từ Châu, có 3 hàng xóm cường đại này, mỗi ngày đều không phải là đèn dầu sắp tắt, đối với Duyện, Dự nhị châu mà nói, thì đúng là đang nhìn chằm chằm”.
“Bởi vậy, Bổn tướng quân thà cho Viên Thiệu cường đại, cũng muốn phải diệt được Tào Tháo trước”.
Mã Dược thần sắc trầm trọng nói:
“Văn Hòa, ngươi nghĩ nếu để cho Tào Tháo mạnh lên hình thành nên Tứ chiến chia địa, thì cục diện sẽ biến đổi như thế nào?”.
Giả Hủ mà thần sắc cũng trở nên nghiêm nghị, đáp:
“Lại nói, thủ hạ dưới trướng của Tào Tháo người nào cũng là Địa Tinh chi sư, thân kinh bách chiến, còn có 1 số người được gọi là Hổ lang chi tướng, chinh chiến thiện nghệ. Toàn là những người đã đối mặt với làn mưa máu gió tanh khổng lồ thì những lão binh bách chiến, những vị lão tướng khổ chiến sa trường, đã từng kinh qua vô số trận ác chiến, 10 năm sau, cho dù có tập trung hơn 10 vạn thiết kỵ của Quan, Lương, Mạc Bắc tấn công Trung nguyên cũng khó thắng”.
“Đúng vậy.”
Mã Dược nghiêm nghị nói:
“Trong lúc bổn tướng quân và Tào Tháo chiến đấu sống chết, cũng không phải là ân oán cá nhân, mà là 1 xu thế tất nhiên. Hai người chúng ta đại diện cho lợi ích của 2 phe, thủy hỏa không thể tương dung, không có một bên ngã xuống, thì sẽ không dừng lại”.
Giả Hủ bùi ngùi nói:
“Chúa công và Tào Tháo, đều là anh hùng thời nay.”
“haha, Văn Hòa, đừng có dát vàng lên mặt của Bổn Tướng quân, cái gì mà anh hùng, nhiều lắm chỉ là Cẩu Hùng mà thôi”
Mã Dược đột nhiên nói:
“Bổn tướng quân cũng rất muốn kết giao bằng hữu với Tào Tháo, nếu như không phải lập trường khác nhau, Bổn tướng quân tin tưởng, nhất định có thể cùng Tào Tháo trở thành bằng hữu tri giao”.
Giả Hủ gật đầu nói:
“Điều này cũng đúng, Hủ không nghi ngờ”.
…
Hứa Xương, Tướng phủ.
Lưu, người phụ trách sưu tập tin tức tình báo, nói:
“Chúa công, theo như tin tức của Thám báo đưa về, Mã Siêu đã suất linh 5000 kỵ binh từ Hà Sáo nam hạ Quan Trung. Mặt khác, Cao Thuận suất lĩnh 2 vạn bộ tướng theo hướng Võ Quan tiến đến. Tính toán hành trình, thì ước chừng tới đầu tháng 7, kỵ binh của Mã Siêu và bộ binh của Cao Thuận sẽ đồng thời tiến đến Võ Quan.”
“2 vạn bộ binh và 5000 kỵ binh?”
Tào Tháo ngần ngừ. nói:
“Vì một Nam Dương nho nhỏ, mà phải huy động tới 2 vạn 5000 đại quân, Mã Đồ Phu đúng là để mắt tới bổn tướng. Phụng Hiếu, nếu như bỏ tất cả binh lực trấn thủ các quận, quân ta có thể tập trung cho chiến trường Nam Dương là bao nhiêu?”.
Quách Gia nói:
“Nhiều nhất một vạn người.”
“Một vạn người?”.
Tào Tháo nói:
“Hắc, cho dù có thêm 8000 nhân mã của Trần Kỷ, thì cũng vẫn ở tình thế bất lợi. Quân đội của Trần Kỷ phải chia phòng thủ ở những nơi hiểm yếu, thực chiến thì chỉ có quân ta đối mặt với quân tiên phong của Lương Châu, binh lực ở thế yếu hơn đã rõ ràng, trận chiến này vô cùng nguy hiểm”.
“Thừa tướng, có một chuyện làm cho người khác rất khó hiểu”.
Lưu tiếp lời nói:
“Lần này, quân Lương Châu hành sự lại không giấu diếm gì cả, Mã Đồ Phu dụng binh xưa nay rất xảo quyệt, nếu như các lần trước, thì rất khó có thể thăm dò được ý đồ, càng không có khả năng hiểu được việc bố trí binh lực của hắn, nhưng trận chiến Nam Dương lần này không giống, chiếu theo tình hình trước mắt, thì Mã Đồ phu lại muốn đường đường đánh với quân ta 1 trận quyết chiến”.
Sauk hi nghe xong phân tích của Lưu, đôi mắt Tào Tháo hiện lên sự lo lắng, thấp giọng nói:
“Việc này… đúng là không phải một tin tức tốt với quân ta, điều này thể hiện cách dùng binh của Mã Đồ Phu đã có chuyển biến, không giống như trước kia, toàn dụng binh đi nước cờ hiểm, thắng bất ngờ. Đạo dụng binh, vốn là ẩn giấu công khai kết hợp, Mã Đồ phu hiểu được điểm này, thì hắn ngày càng trở nên khó đối phó”.
“Đúng vậy.”
Quách Gia nói tiếp:
“Trước đó, nhược điểm của Mã Đồ Phu chính là tính cách mạo hiểm của hắn. Giờ đây, nhược điểm của hắn đã không có, thì muốn đánh bại hắn quả thực khó như lên trời. Nhưng mà, cho dù biết là bại, trận chiến Nam Dương này quân ta không thể không đánh”.
“Phụng Hiếu nói vô cùng đúng”.
Tào Tháo gật đầu nói:
“Lý Điển vất vả lắm mới cướp được Hàm Cốc quan, bóp chặt được yết hầu tuyến đường từ Lương Châu đến Lạc Dương, nếu như lại để cho Mã Đồ phu lấy được Nam Dương, chẳng phải nói Lạc Dương Kinh kỳ lại một lần nữa bị đạo quân tiên phong của quân Lương Châu chiếm mất hay sao…?”
Tuân Du nói :
“Quân Lương Châu nếu như công chiếm được Nam Dương quận, thì so với việc được mất của Hàm Cốc Quan còn quan trọng hơn. Từ Nam Dương, chẳng những quân Lương Châu có thể bắc thì công kích Lạc Dương, thậm chí có thể mãnh tiến về hướng Đông trực tiếp uy hiếp Hứa Xương. Từ Nam Dương cũng có thể uy hiếp được Hoàng Hà thủy lộ”.
Tào Tháo nhìn Quách Gia, Tuân Du, Tuân Úc, Trình Dục, Lưu, Cổ Quỳ…nói:
“Trận chiến Nam Dương này thắng bại khó phân, nhưng quân ta không thể thất bại được. Nếu như một khi Nam Dương thất bại, chẳng những Lạc Dương nguy hiểm, mà cánh cửa vào Hứa Xương đã mở rộng, lúc đó Hổ Lao quan và Dương Địch sẽ trở thành cửa ải cuối cùng, phải dùng trọng binh bố phòng nơi đây”.
Thần sắc của Quách Gia trở nên ngưng trọng vô cùng, nói:
“Đúng vậy, nếu như bại trong trận chiến Nam Dương, quân ta sẽ phải đối mặt với sự quấy nhiễu không ngừng của quân Lương Châu. Không thể sớm tối ngủ ngon đâu”.
“Ba năm trước, 24 lộ liên quân thảo phạt làm cho quân Lương châu nguyên khí bị đại thương, nhưng bằng vào Tây Vực, người Tiên Ti ở Mạc Bắc, quân Quan Đông, Kinh Dương. Hơn nữa Mã Đồ phu bồi dưỡng rất mạnh công thương nghiệp ở Quan Trung, Lương, Hà Sáo trong suốt 3 năm nay đều có thu hoạch rất lớn. Thì tốc độ khôi phục nguyên khí của quân Lương Châu sẽ rất nhanh, lúc này mới chỉ có 3 năm thời gian, Mã đồ phu đã có thể xuất động gần 3 vạn đại quân, đúng là lợi hại”.
“Thừa Tướng”.
Tuân Úc trước giờ vẫn im lặng, đột nhiên nói:
“Sự phản đối và ủng hộ của dân cũng khiến cho người khác lo lắng”.
“Trong 2 năm qua, thế cục của Quan Trung, Lương Châu đã được bình định, nhưng chiến loạn ở Quan Đông lại bạo phát, dân Quan Đông rời đến Quan Trung ngày càng nhiều, quân ta mặc dù trấn giữ ở Hổ Lao quan, Hàm Cốc quan, nhưng vẫn không thể nào ngăn cản dân chúng đi về Quan Trung. Cứ như thế này, thì dân Quan Trung sẽ ngày một nhiều, mà dân cư Quan Đông sẽ ngày một ít, nếu như so sánh, thì ưu thế của quân Lương Châu sẽ ngày một tăng lên…”
Đồng thời, thủ hạ số 1 của Tào Tháo là Hạ Hầu Đông cũng tử vong.
Cũng do nguyên nhân Mã Dược phải nghỉ ngơi lấy lại sức ở Khẩn La Mật Cổ, mà Tào Tháo thì lại bận rộn việc chỉnh đốn bộ hạ cũ của Viên Thuật, cho nên chiến tranh trong Năm thứ 7 phát sinh ở Kiến An không có mở rộng thêm bước nào cả, lại càng không phải trận quyết chiến giữa Tào Tháo và Mã Dược.
Nhưng mà, điều đó không có nghĩa là Mã Dược và Tào Tháo sẽ bình yên vô sự.
Mùa Xuân năm Kiến An thứ (8), một thương nhân Quan Trung khi tiến vào địa giới Nam Dương bị đạo tặc cướp sạch, Mã Dược mượn cơ hội này làm khó dễ 5000 binh lính của Trần Bình đóng ở Võ quan, nhân cơ hội này triển khai tấn công quy mô và Nam Dương.
Thái thú Nam Dương là Trần Kỷ như lâm đại địch, một bên điều binh khiển tướng nghênh chiến, một bên phái người cấp báo Hứa Xương.
Sau khi Tào Tháo nghe Tào Hồng báo lại, vội vàng lệnh cho Vu cấm suất lĩnh 3000 quân đi trợ chiến.
Bóng mây đen của chiến tranh chỉ trong vòng 1 đêm đã bao phủ toàn bộ địa giới Nam Dương.
Mà lức này, các chư hầu còn lại cũng không còn yên lặng.
......
Ký Châu.
Đại tướng quân Viên Thiệu, vì lấy danh nghĩa thảo phạt Giặc Khăn Vàng Thanh Châu, đem 5 vạn quân quy mô tấn công Thanh Châu.
Trải qua hơn 1 năm thảo phạt, Cuối năm Kiến An thứ 8 (195), phần lớn quân giặc khăn vàng ở Thanh Châu bị tiêu diệt, Viên Thiệu trò cũ soạn lại, hợp nhất với Hắc Sơn tặc, tiến hành chỉnh biên hơn 30 vạn giặc khăn vàng.
Chọn 3 vạn tinh binh tổ kiến Thanh Châu quân, còn bao nhiêu đều thực hiện truân điền (1).
(1) Truân Điền: nửa binh nửa nông.
Năm thứ 8, Viên Thiệu đem theo thứ tử Viên Hi lưu thủ tại Thanh Châu, sau đó dẫn đại quân rời thành.
Lúc này, ở phía Bắc Hoàng Hà, địch nhân của Viên Thiệu chỉ còn mỗi Trương Tế ở Tịnh Châu, thừa dịp Mã Dược và Tào Tháo đại chiến ở Nam Dương, tạm thời không rảnh rỗi chú ý đến hắn. Viên Thiệu bắt đầu khua chiêng gõ trống, chuẩn bị thảo phạt Tịnh Châu.
......
Từ Châu.
Cuối năm Kiến An thứ 7 (194), thứ sử Từ Châu là Đào Khiêm bệnh nặng.
Trước khi lâm chung, Đào Khiêm gọi Trần Khuê, Trần Đăng, Tôn Kiền, Tào Báo và văn võ tâm phúc của mình, lại gọi Lữ Bố tới giường bệnh, trước bọn bọn Trần Khuê trịnh trọng đem Từ Châu phó thác cho Lữ Bố.
Lữ Bố trải qua mấy lần giả ý chối từ, sau đó thì vui vẻ tiếp nhận ấn tín của Đào Khiêm. Đầu năm Kiến An thứ 8, Lữ Bố chính thức lên làm thái thú Từ Châu.
......
Dương Châu.
Thái thú Ngô quận là Tôn Kiên sau khi tiếp thu đề nghị của Từ Thứ dùng Chu Du làm tướng, lĩnh 8000 quân thảo phạt Giang Đông.
Từ đầu năm Kiến An thứ 7 (194) cho tới cuối năm Kiến An thứ 8, trước sau không tới 2 năm thời gian, Chu Du đã quét sạch Đan Dương Lưu cùng với Dự Chương Hứa Công, dùng 8000 quân dũng tiến dùng kế bắt Thái Sử Từ.
Từ đó về sau, Chu Du lại mãnh liệt Đông tiến, hàng phục Ô Trình Nghiêm Bạch Hổ và giết được Vương Lang, bốn quận Giang Đông chuyển thành của họ Tôn.
Sau khi bình định Giang Đông, Tôn Kiên tiếp thu đề nghị của Chu Du.
Ở Thạch Thành thiết lập thủy bộ đại doanh, trắng trợn tạo thuyền trừng binh, ngày đêm thao luyện, lại có Trương Chiêu, Trương Hoàng Bộ, Cố Ung, Ngu Phiên… chăm lo việc nước, kho khố đầy ắp.
Tôn thị ở Giang Đông thực lực nhanh chóng tăng mạnh, dần trở nên cường đại.
Mã Dược và Tào Tháo cứ đánh nhau, không ý thức được 2 hướng nam bắc đều đang cường đại lên.
......
Trường An, Trong phủ tướng quân Bình Tây.
Thư Thụ mặc y quan, ngẩng đầu bước vào đại sảnh, cúi lạy Mã Dược rồi nói:
“Tham Kiến Chúa công”.
Lúc này, Thư Thụ không còn là Thư Thụ của hơn 1 năm trước nữa rồi, một năm trước hắn vừa đen vừa gầy, tưởng gió thôi cũng bị bay, mà bây giờ lại trông có vẻ phong phúc tuấn lãng, khí sắc hồng hào.
Mới chỉ hơn có 1 năm, tiến hành luyện chế quân trang, nội chính trong các vùng đất của Mã Dược dần đi vào quỹ đạo, cho nên Thư Thụ cũng không phải vất vả như trước kia.
“Miễn lễ.”
Mã dược mỉm cười phất tay nói:
Ha ha, Tắc Chú khí sắc rất tốt đó?”.
“Chúa công có chỗ không biết a!.”.
Giả Hủ đầu hơi nghiêng đi, nói:
“Quan, Lương, Hà Sáo đang bước vào mua thu hoạch, mùa xuân năm nay tiểu mạch cũng sẽ được thu hoạch, chỉ nhìn cũng biết đây là 1 mùa thua hoạch bội thu. Còn nữa, 2 năm qua thương nghiệp dưới trướng của Chúa công dần dần hưng thịnh, nhất là mậu dịch của Mạc Bắc Thảo Nguyên, Quan Trung, Lương Châu thì lại càng phát triển, chỉ riêng tiền đóng thuế cũng được hơn mười triệu bạc, thì làm sao tâm tình của hắn không tốt được? ha ha”.
“Văn Hòa, không thể tính kiểu này được”.
Thư Thụ vội la lên, nói:
“Tiền thu thì ngươi biết rõ thế, nhưng còn khoản chi thì sao?. Ngươi có biết có bao nhiêu khoản cần dùng không? Chẳng cần nói tới những thứ khác, chỉ riêng phái kỵ binh phụ trách bảo vệ thương đội từ Mạc Bắc Thảo nguyên tới Quan trung, quân lương đã mất tới mấy vạn rồi, lại còn không tính trang bị và ngựa của kỵ binh hao tổn, còn tướng sĩ chiến tử với Mã tặc, nhiều khoản cần tính toán nhưu vậy, hơn 10 triệu bạc thu về không còn có mấy”.
“Tắc Chú, lời này của ngươi không đúng rồi”.
Giả Hủ nói:
“Ngươi định nói ta không biết tý gì về nội chính có phải không?”.
Thư thụ nói:
“Ngươi có ý gì mà nói như vậy?”
Giả Hủ nói:
“Theo tại hạ biết, bảo vệ thương đạo của kỵ binh đội là do thương gia cung cấp tiền nuôi dưỡng, đâu có mất một đồng nào của phủ khố đâu?”.
“Cái này…cái này sao…”.
Thư Thụ cười khan 2 tiếng nói:
“Cũng không thể vơ đũa cả nắm được, hiện tại thì không cần phải xuất tiền ra, nhưng 2 năm trước thì không phải như vậy đâu, khi đó thương gia làm gì có tiền? Toàn bộ là do phủ kho ứng không, bây giờ thu về chỉ coi như bổ sung thiếu hụt trước kia mà thôi, việc này chính là như vậy”.
“Được rồi.”
Mã Dược cười khổ nói:
“Tắc Chú, bổn tướng quân đâu có đòi tiền của ngươi, vậy mà ngươi đã bắt đầu kêu khổ rồi”.
“Chúa công, trong phủ khố thật sự không có tiền, không tin người có thể đi kiểm tra.”
Thư Thụ nghiêm trang nói:
“Hai năm qua để duy trì việc vận chuyển giữa các Châu, huyện, quận, đình… phí tổn rất lớn, đều mượn tiền của Đại Thương gia ở Quan Trung, lại có cả viết chữ làm chứng, Chúa công nếu không tin, tại hạ có thể đem đến phủ ngay”.
“Được rồi, được rồi, không xem là được rồi”.
Mã Dược cười khổ nói:
“Tiền không có, chẳng lẽ lương thực cũng không có ư?. Ngươi ngàn vạn lần đừng nói với bổn tướng quân, 2 năm liên tục bội thu, mùa xuân này lại sắp thu hoạch tiểu mạch, chẳng nhẽ đến mấy vạn thạch lương cũng không có hay sao?”.
“Trong phủ khố có 1 ít lương thực dự trữ, nhưng đều chỉ là lương dự bị mà thôi”.
Nghe nói:
“Nếu như vạn nhất Mạc Bắc hoặc Quan Trung có nguy hiểm, thì cuộc sống vẫn có thể dựa vào nó mà chi trì, khi đó ta sẽ mở phủ khố phát lương, chỗ lương thực này không thể động tới. Nhưng mà mấy vạn thạch lương cũng có thể điều ra được”.
“Ha ha ha.”
Mã Dược và Giả Hủ đối mặt cười to nói:
“Vậy thì phiền Tắc Chú chuẩn bị cho Bổn tướng quân 5 vạn thạch lương”.
Mã đồ phu và Giả Hủ quan tâm đến tiền, thực ra đó chỉ là giả bộ thôi, cái quan trọng chính là quân lương .
“Năm vạn thạch!?”
Thư thụ biến sắc. Trong thâm tâm kêu to mắc lừa rồi. Hắn cười khổ nói:
“Năm vạn thạch lương đủ cho 2 vạn quân ăn trong nửa năm, tại sao lại muốn nhiều như vậy? Chúa công không phải muốn gây chiến với quân Quan Đông đó chứ?”.
“Không phải gây chiến.”.
Mã Dược lạnh nhạt nói:
“Mà là dùng quy mô của 2 vạn người, cũng không ảnh hưởng tới việc nghỉ ngơi dưỡng sức của quân ta”.
“Được rồi.”
Thư Thụ bất đắc dĩ nói:
“Tại hạ liền đi chuẩn bị.”
“Tắc Chú chờ một chút.”
Mã Dược gọi lại nói:
“Còn có 1 chuyện, bổn tướng quân chút nữa quên nói cho ngươi biết”.
Thư thụ nói:“Chuyện gì?”
Mã Dược nói :
“Bây giờ việc buôn bán giữa Quan Trung và Mạc Bắc, Tây Vực, Quan Đông đã bắt đầu hưng thịnh. Cũng phải lo lắng tính chuyện thiết lập tiền trang rồi không? Ngươi nghĩ xem, thương nhân của Quan Trung mang theo 1 số tiền lớn đi Mạc Bắc mua súc vật và da thú, một là không tiện, hai là sẽ dễ bị Mã Tặc cướp mất, nếu có tiền trang thì sẽ không giống như vậy “.
Thư Thụ khó hiểu nói:
“Tại sao lại không giống?”
Mã Dược nói :
“Thương nhân có thể đem tiền trong tay gửi vào tiền trang ở Quan Trung, sau đó Tiền trang viết hóa đơn theo mức tiền gửi, Thương gia dùng cái phiếu này đến Tiền trang Mạc Bác rút tiền với số lượng như cũ, nói cách khác là Thương gia chỉ cần cầm theo trương phiếu là có thể đi Mạc Bắc mua súc vật mà lông thú. Chẳng phải rất thuận tiện hay sao?”
“Đúng vậy, đây là một biện pháp tốt”.
Thư Thụ nghĩ tới việc kinh doanh phát triển, mừng rỡ nhìn về phía Mã Dược:
“Chúa công, tại hạ về nghĩ 1 chương trình cụ thể viết ra, sau đó đem tới cho Chúa công xem”.
Mã Dược nói :
“Đi đi, ha ha.”
Đợi khi thân ảnh của Thư Thụ đi xa, Mã Dược mới nói với Giả Hủ:
“Thường nói đại quân chưa động, lương thảo đã đi trước, bây giờ vấn đề lương thảo đã được giải quyết, kế tiếp cũng nên lo lắng chuyện đánh Nam Dương thế nào rồi. Theo ý của Bổn tướng quân, là trong 5 vạn bộ binh của Cao Thuận, thì điều 2 vạn quân chủ lực tham chiến, lai từ trong kỵ binh của Mã Siêu điều 5000 quân làm hậu bị, Văn Hòa, ngươi cảm thấy thế nào?”.
Giả Hủ nói:
“Quân đội của Trần kỷ chỉ tầm 7, 8000 người. Tào tháo nhiều nhất chỉ điều 5, 6000 ngàn người tới trợ chiến, nếu như thế cục không ổn, viên quân có khả năng sẽ tăng lên tầm 1 vạn người. Nói cách khác, quân ta có 2 vạn bộ binh và 5000 chiến mã tham chiến chắc sẽ dư dả. Ngoài ra, còn có 1 điểm trọng yếu, liên quân của Tào Trần đang vào ở thế thủ, cần phải chia quân trấn thủ các nơi, quân binh chỉ là quân thủ thành, trong thực chiến thì quân ta chiếm ưu thế hơn hẳn”.
Mã Dược nói :
“Lúc Hàm cốc quan thất thủ, quân Lương Châu liền mất đi ưu thế đối với Tào quân, vì thế phải chủ động chiếm lại, Nam dương quận này bổn tướng quân nhất định phải lấy, trận chiến này không thể bại được. Một khi đã chủ động xuất binh, thì chúng ta phải tính toán tất cả các nhân tố bất lợi, để tránh đến lúc đó lại có chuyện xen ngang, thất bại trong gang tấc”.
Giả Hủ gật đầu, đem bản đồ trải lên bàn, nói:
“Mời Chúa công xem, uy hiếp lớn nhất ở phía bắc chính là Viên Thiệu ở Ký Châu, nhưng mà giữa Ký châu và Tịnh châu lại có 1 con sông ngăn cách, thêm vào Hoàng Hà và Trường Thành hiểm yếu cản trở, tướng quân lại là chiến tướng lão luyện sa trường, thiện công thiện thủ, lại có Chu Thương, Bùi Nguyên Thiệu hai hộ đã chinh phục xong Tiên Ti ở phía đông, lúc nào cũng có thể nam hạ Hà Sáo, cho nên có Hà sáo che trở thì không có vấn đề gì cả”.
Mã Dược nói :
“Mục đích của Viên Thiệu bây giờ chính là Trương Tế ở Tịnh Châu, bổn tướng quân đoán hắn sẽ không dụng binh với Hà Sáo đâu”.
“Vâng”.
Giả Hủ gật đầu nói:
“Từ Hoảng tướng quân trấn thủ Đồng quan, phải hết sức cẩn thận”.
Mã dược nói :
“Còn Lưu Biểu ở Kinh Châu thì sao?”.
Giả Hủ nói:
“Lưu Biểu cũng chỉ giữ 1 cái thành nhỏ, hơn nữa quân Kinh Châu cũng bị 8000 thiết kỵ làm cho rét tới tận ruột gan, không đủ lo cho chính mình”.
Mã Dược lại nói:
“Vậy còn Trương Lỗ ở Hán Trung và Lưu Chương ở Ích Châu?”.
Giả Hủ nói:
“Sau khi Lưu Yên ở Ích châu chết, Lưu Chương kế vị, tính tình của Lưu Chương nhu nhược, mỗi ngày đều chìm trong tửu sắc, không muốn phát triển, cũng không cần lo lắng, còn Trương Lỗ ở Hán Trung thì cũng có uy hiếp nhất định với Quan Trung, nhưng từ sau khi Viên Thuật xưng đế, tiểu triều đình ở Hứa Xương uy tín đã giảm, Trương Lỗ có phục tùng mệnh lệnh của Tào Tháo hay không còn là 1 nghi vấn?”
Mã Dược nói:
“Nhưng cũng phải chuẩn bị trước kết quả xấu nhất”.
“…kết quả xấu nhất chính là đại quân Trương Lỗ ở Hán Trung công phạt Quan Trung”.
Giả Hủ nói:
“Chúa công chỉ cần cho tinh binh, mãnh tướng trấn giữ Trần Thương, Tà Cốc nhị quan. Binh lính Hán Trung sẽ không vượt qua được cửa ải này, Quan Trung vững như bàn thạch”.
“Uh.”
Mã Dược gật đầu, trầm giọng nói:
“Phương Duyệt thủ Hà Sáo, Từ Hoảng thì thủ Đồng Quan, Cao Thuận, Mã Siêu phải theo quân xuất chinh, Pháp Chánh thì ở lại Tây Vực xa xôi, trừ những người này ra không còn lại được mấy người. Ở Lương Châu thì không thể không có đại tướng trấn giữ, Văn Hòa, ngươi thấy ai có thể trấn giữ hai quan ải của Tà Cốc?”.
Giả Hủ nói:
“Hủ tiến cử 2 người hiền tài, có thể trấn giữ được Tà Cốc”.
“A”. Mã Dược vui vẻ nói:
“Không biết đó là người phương nào?”.
Giả Hủ nói:
“Phù Phong Mạnh Đạt, Tô Tắc”.
“Mạnh Đạt, Tô Tắc?”
Mã Dược nhíu mày nói:
“Năng lực như thế nào? Trần thương và Tà Cốc địa thể hiểm yếu, nếu như bị mất thì Quan Trung nguy mất, phải thật cẩn thận!”.
Giả Hủ nói :
“Pháp hiếu Trực cho rằng 2 người cũng có thể chấp nhận được”.
Mã Dược nói :
“Có lời này của Văn Hòa, bổn tướng quân an tâm rồi, giờ tây Hà Sáo, Đồng quan, Tà Cốc, Trần Thương đều đã có an bài vẹn toàn. Đại quân có thể yên tâm xuất chinh Nam Dương rồi, lần này có thể đánh với Tào Tháo 1 trận ra trò, hắc hắc, phải chơi đùa Tào Tháo và Quách Gia thật tốt”,
“Tào Tháo giảo quyệt, Quách Gia đa mưu. Bên cạnh 2 người đó còn có bọn người Tuân Du, Trình, Lưu trợ tá. Muốn dùng kế, đúng là thiên hạ rất ít người có khả năng làm được”.
Giả Hủ nói đến đây dừng lại, rồi nói tiếp:
“Nhưng mà, với thực lực tuyệt đối, thì tất cả âm mưu quỷ kế đều vô ích, chỉ có thể dựa vào chính mình, mới có thể đánh bại Tào quân”.
Mã Dược nói :
“Bổn tướng quân không có ngồi nhà mà buồn biền. Có thể toàn lực chiếm đóng Nam Dương, còn Táo Tháo thì không được như vậy”.
Giả Hủ nói :
“Đúng vậy, Duyện Châu ở Trung Nguyên. Cũng có thể nói là nơi tập trung của tứ phương, phía Bắc có Viên Thiệu cường đại, phía Nam có Tôn Kiên đang lớn dần lên, phía Đông vừa vặn có Lã Bố ở Từ Châu, có 3 hàng xóm cường đại này, mỗi ngày đều không phải là đèn dầu sắp tắt, đối với Duyện, Dự nhị châu mà nói, thì đúng là đang nhìn chằm chằm”.
“Bởi vậy, Bổn tướng quân thà cho Viên Thiệu cường đại, cũng muốn phải diệt được Tào Tháo trước”.
Mã Dược thần sắc trầm trọng nói:
“Văn Hòa, ngươi nghĩ nếu để cho Tào Tháo mạnh lên hình thành nên Tứ chiến chia địa, thì cục diện sẽ biến đổi như thế nào?”.
Giả Hủ mà thần sắc cũng trở nên nghiêm nghị, đáp:
“Lại nói, thủ hạ dưới trướng của Tào Tháo người nào cũng là Địa Tinh chi sư, thân kinh bách chiến, còn có 1 số người được gọi là Hổ lang chi tướng, chinh chiến thiện nghệ. Toàn là những người đã đối mặt với làn mưa máu gió tanh khổng lồ thì những lão binh bách chiến, những vị lão tướng khổ chiến sa trường, đã từng kinh qua vô số trận ác chiến, 10 năm sau, cho dù có tập trung hơn 10 vạn thiết kỵ của Quan, Lương, Mạc Bắc tấn công Trung nguyên cũng khó thắng”.
“Đúng vậy.”
Mã Dược nghiêm nghị nói:
“Trong lúc bổn tướng quân và Tào Tháo chiến đấu sống chết, cũng không phải là ân oán cá nhân, mà là 1 xu thế tất nhiên. Hai người chúng ta đại diện cho lợi ích của 2 phe, thủy hỏa không thể tương dung, không có một bên ngã xuống, thì sẽ không dừng lại”.
Giả Hủ bùi ngùi nói:
“Chúa công và Tào Tháo, đều là anh hùng thời nay.”
“haha, Văn Hòa, đừng có dát vàng lên mặt của Bổn Tướng quân, cái gì mà anh hùng, nhiều lắm chỉ là Cẩu Hùng mà thôi”
Mã Dược đột nhiên nói:
“Bổn tướng quân cũng rất muốn kết giao bằng hữu với Tào Tháo, nếu như không phải lập trường khác nhau, Bổn tướng quân tin tưởng, nhất định có thể cùng Tào Tháo trở thành bằng hữu tri giao”.
Giả Hủ gật đầu nói:
“Điều này cũng đúng, Hủ không nghi ngờ”.
…
Hứa Xương, Tướng phủ.
Lưu, người phụ trách sưu tập tin tức tình báo, nói:
“Chúa công, theo như tin tức của Thám báo đưa về, Mã Siêu đã suất linh 5000 kỵ binh từ Hà Sáo nam hạ Quan Trung. Mặt khác, Cao Thuận suất lĩnh 2 vạn bộ tướng theo hướng Võ Quan tiến đến. Tính toán hành trình, thì ước chừng tới đầu tháng 7, kỵ binh của Mã Siêu và bộ binh của Cao Thuận sẽ đồng thời tiến đến Võ Quan.”
“2 vạn bộ binh và 5000 kỵ binh?”
Tào Tháo ngần ngừ. nói:
“Vì một Nam Dương nho nhỏ, mà phải huy động tới 2 vạn 5000 đại quân, Mã Đồ Phu đúng là để mắt tới bổn tướng. Phụng Hiếu, nếu như bỏ tất cả binh lực trấn thủ các quận, quân ta có thể tập trung cho chiến trường Nam Dương là bao nhiêu?”.
Quách Gia nói:
“Nhiều nhất một vạn người.”
“Một vạn người?”.
Tào Tháo nói:
“Hắc, cho dù có thêm 8000 nhân mã của Trần Kỷ, thì cũng vẫn ở tình thế bất lợi. Quân đội của Trần Kỷ phải chia phòng thủ ở những nơi hiểm yếu, thực chiến thì chỉ có quân ta đối mặt với quân tiên phong của Lương Châu, binh lực ở thế yếu hơn đã rõ ràng, trận chiến này vô cùng nguy hiểm”.
“Thừa tướng, có một chuyện làm cho người khác rất khó hiểu”.
Lưu tiếp lời nói:
“Lần này, quân Lương Châu hành sự lại không giấu diếm gì cả, Mã Đồ Phu dụng binh xưa nay rất xảo quyệt, nếu như các lần trước, thì rất khó có thể thăm dò được ý đồ, càng không có khả năng hiểu được việc bố trí binh lực của hắn, nhưng trận chiến Nam Dương lần này không giống, chiếu theo tình hình trước mắt, thì Mã Đồ phu lại muốn đường đường đánh với quân ta 1 trận quyết chiến”.
Sauk hi nghe xong phân tích của Lưu, đôi mắt Tào Tháo hiện lên sự lo lắng, thấp giọng nói:
“Việc này… đúng là không phải một tin tức tốt với quân ta, điều này thể hiện cách dùng binh của Mã Đồ Phu đã có chuyển biến, không giống như trước kia, toàn dụng binh đi nước cờ hiểm, thắng bất ngờ. Đạo dụng binh, vốn là ẩn giấu công khai kết hợp, Mã Đồ phu hiểu được điểm này, thì hắn ngày càng trở nên khó đối phó”.
“Đúng vậy.”
Quách Gia nói tiếp:
“Trước đó, nhược điểm của Mã Đồ Phu chính là tính cách mạo hiểm của hắn. Giờ đây, nhược điểm của hắn đã không có, thì muốn đánh bại hắn quả thực khó như lên trời. Nhưng mà, cho dù biết là bại, trận chiến Nam Dương này quân ta không thể không đánh”.
“Phụng Hiếu nói vô cùng đúng”.
Tào Tháo gật đầu nói:
“Lý Điển vất vả lắm mới cướp được Hàm Cốc quan, bóp chặt được yết hầu tuyến đường từ Lương Châu đến Lạc Dương, nếu như lại để cho Mã Đồ phu lấy được Nam Dương, chẳng phải nói Lạc Dương Kinh kỳ lại một lần nữa bị đạo quân tiên phong của quân Lương Châu chiếm mất hay sao…?”
Tuân Du nói :
“Quân Lương Châu nếu như công chiếm được Nam Dương quận, thì so với việc được mất của Hàm Cốc Quan còn quan trọng hơn. Từ Nam Dương, chẳng những quân Lương Châu có thể bắc thì công kích Lạc Dương, thậm chí có thể mãnh tiến về hướng Đông trực tiếp uy hiếp Hứa Xương. Từ Nam Dương cũng có thể uy hiếp được Hoàng Hà thủy lộ”.
Tào Tháo nhìn Quách Gia, Tuân Du, Tuân Úc, Trình Dục, Lưu, Cổ Quỳ…nói:
“Trận chiến Nam Dương này thắng bại khó phân, nhưng quân ta không thể thất bại được. Nếu như một khi Nam Dương thất bại, chẳng những Lạc Dương nguy hiểm, mà cánh cửa vào Hứa Xương đã mở rộng, lúc đó Hổ Lao quan và Dương Địch sẽ trở thành cửa ải cuối cùng, phải dùng trọng binh bố phòng nơi đây”.
Thần sắc của Quách Gia trở nên ngưng trọng vô cùng, nói:
“Đúng vậy, nếu như bại trong trận chiến Nam Dương, quân ta sẽ phải đối mặt với sự quấy nhiễu không ngừng của quân Lương Châu. Không thể sớm tối ngủ ngon đâu”.
“Ba năm trước, 24 lộ liên quân thảo phạt làm cho quân Lương châu nguyên khí bị đại thương, nhưng bằng vào Tây Vực, người Tiên Ti ở Mạc Bắc, quân Quan Đông, Kinh Dương. Hơn nữa Mã Đồ phu bồi dưỡng rất mạnh công thương nghiệp ở Quan Trung, Lương, Hà Sáo trong suốt 3 năm nay đều có thu hoạch rất lớn. Thì tốc độ khôi phục nguyên khí của quân Lương Châu sẽ rất nhanh, lúc này mới chỉ có 3 năm thời gian, Mã đồ phu đã có thể xuất động gần 3 vạn đại quân, đúng là lợi hại”.
“Thừa Tướng”.
Tuân Úc trước giờ vẫn im lặng, đột nhiên nói:
“Sự phản đối và ủng hộ của dân cũng khiến cho người khác lo lắng”.
“Trong 2 năm qua, thế cục của Quan Trung, Lương Châu đã được bình định, nhưng chiến loạn ở Quan Đông lại bạo phát, dân Quan Đông rời đến Quan Trung ngày càng nhiều, quân ta mặc dù trấn giữ ở Hổ Lao quan, Hàm Cốc quan, nhưng vẫn không thể nào ngăn cản dân chúng đi về Quan Trung. Cứ như thế này, thì dân Quan Trung sẽ ngày một nhiều, mà dân cư Quan Đông sẽ ngày một ít, nếu như so sánh, thì ưu thế của quân Lương Châu sẽ ngày một tăng lên…”
/359
|