Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt
Q.2 - Chương 267 - Kết Thúc Chiến Tranh Trong Thời Gian Ngắn Nhất
/359
|
“Mạnh Khởi.” Mã Dược trầm giọng nói. “Giờ đây vi huynh phải nói với đệ rằng, quân đoàn Kinh Châu phải đối mặt với một nguy cơ.”
Mã Siêu nói: “Huynh trưởng?”
Mã Dược nói: “U Châu Thứ sử Công Tôn Toản, Hắc Sơn tặc Trương Yến, Ký Châu Viên Thiệu cùng tập kết mười lăm vạn đại quân đánh lén Vân Trung và đã thành công. Đằng thúc chống đỡ không nổi nên tháo chạy sang Mỹ Tắc. Trước mắt Viên Thiệu đương suất lĩnh quân tấn công mạnh Mỹ Tắc, nếu không có viện quân đến yểm trợ thì nhiều nhất chỉ chống đỡ được một tháng, thành Mỹ Tắc sẽ bị công hãm!”
“A!?” Mã Siêu hét lên, “Gã Viên Thiệu chết tiệt tập kết đến mười lăm vạn đại quân!”
“Hà Sáo một khi bị chiếm đóng, hậu quả khôn lường!” Mã Dược trầm giọng nói. “Hà Sáo không chỉ là lão doanh của quân đoàn Kinh Châu, mà còn tượng trưng cho thực lực của quân đoàn Kinh Châu. Hà Sáo một khi bị chiếm đóng, thì sự uy hiếp của ta đối với những thế lực nhỏ xung quanh sẽ bị suy giảm lớn! Sự thống trị lấn át của Mã gia chúng ta tại Tây Vực sẽ đổ vỡ đầu tiên. Sau đó mối liên hệ giữa Mạc Bắc và Quan, Kinh cũng sẽ bị cắt đứt hoàn toàn. Dưới sự tấn công mang tính bao vây của Công Tôn Toản, Viên Thiệu, Hắc Sơn quân cùng Đông bộ Tiên Ti, và cả người tinh linh ở phương Bắc, Chu Thương, Bùi Nguyên Thiệu cũng sẽ tan tác. Cuối cùng ta sẽ mất đi quyền khống chế đối với thảo nguyên Mạc Bắc. Nếu để chuyện đó xảy ra, thế lực của quân ta tại Mạc Bắc và Tây Vực sẽ bị nhổ tận gốc!”
Mã Siêu đanh mặt.
“Hậu quả nghiêm trọng hơn còn đang ở đằng sau!” Mã Dược nói tiếp. “Hà Sáo một khi bị chiếm đóng, Tây Vực một khi làm phản, Quan, Kinh đại địa sẽ không còn là đại hậu phương dễ thủ khó công nữa, quân ta sẽ đánh mất triệt để sự ưu thế trong chiến lược. Lợi dụng địa lợi của Hà Sáo và nông trường của Mạc Bắc, chỉ trong vòng vài năm, Viên Thiệu có thể xây dựng một kỵ quân cường đại uy hiếp Quan, Kinh.”
“Còn nữa, trải qua trận đại chiến này, trai tráng của Quan, Kinh đã hao đi phần lớn. Không có mười năm tĩnh dưỡng chỉ e rất khó khôi phục nguyên khí. Nhưng những gã như Tào Tháo, Viên Thiệu căn bản không thể cho chúng ta thời gian an tâm nghỉ ngơi và hồi phục!” Mã Dược nói đến đây dừng lại, vỗ mạnh vào bả vai Mã Siêu, ngân giọng nói. “Sự tồn vong của Hà Sáo liên quan đến sự sinh tử của quân ta!!”
Mã Siêu nghiêm nghị nói: “Huynh trưởng sao không mau sai viện quân qua?”
Mã Dược bùi ngùi nói: “Phương Duyệt quân đang ở Dã Ngưu Độ, nơi gần Hà Sáo nhất, nhưng hiện y chỉ có một vạn quân và nay đang cùng mười hai vạn quân của Trương Tế, Vương Khuông, Trương Dương, Khổng Dung giằng co ở hai bên sông, căn bản không thể điều viện quân qua! Ngoại trừ Phương Duyệt, chỉ có Từ Hoảng trấn thủ Trường An đang cầm quân ba vạn. Nhưng Trường An và Hà Sáo cách xa nghìn dặm, chờ đến khi Từ Hoảng đến được Hà Sáo thì thành Mỹ Tắc đã bị công phá.”
Mã Siêu nói: “Như vậy, tiểu đệ nguyện suất lĩnh thiết kỵ của bản bộ lặn lội ngày đêm qua cứu viện.”
“Ưhm.” Mã Dược nặng nề điểm đầu, trầm giọng nói, “Có giải vây được cho Hà Sáo hay không? Chỉ còn trông nhờ vào huynh đệ ta! Nhưng, đệ không cần phải suất lĩnh hai vạn thiết kỵ hồi Hà Sáo cứu Mỹ Tắc, mà là thẳng tiến Hà Bắc tấn công vào sào huyệt Nghiệp thành của Viên Thiệu! Mạnh Khởi đệ nghe đây, lần này đi Hà Bắc, mục đích không phải là công thành chiếm đất, mà là chiến vì đốt sát cướp bóc! Một câu thôi, nhất định phải làm cho cả Hà Bắc loạn như nồi cháo, càng loạn càng tốt!”
“Vây Nguỵ cứu Triệu sao?” Mã Siêu ngân giọng nói: “Tiểu đệ hiểu được!”
Mã Dược nói: “Quấy rối Hà Bắc ít nhất phải kéo dài nửa tháng, tiếp đó tiến lên phía Bắc tiếp tục quấy rối U Châu, sau cùng từ quận Thế, Thượng Cốc đi đến Mạc Bắc, tụ họp cùng hai đường kỵ quân của Chu Thương và Bùi Nguyên Thiệu, đánh tan Đông bộ Tiên Ti rồi dừng tại chỗ chờ lệnh, chờ mệnh lệnh tiếp theo của vi huynh.”
Mã Siêu khum tay cái “bặt”, nói: “Tiểu đệ lĩnh mệnh!”
“Quân tình khẩn cấp.” Mã Dược trầm giọng nói. “Mạnh Khởi phải khởi binh ngay đêm nay.”
“Tuân mệnh.”
Mã Siêu khum tay vái chào, xoay người nghênh ngang rời đi.
Đợi bóng dáng của Mã Siêu khuất dần trong bóng đêm, Mã Dược mới trầm giọng nói: “Điển Vi.”
Thân hình như tháp sắt của Điển Vi bỗng xuất hiện trong trướng, nói bằng chất giọng ồm ồm: “Chủ công phân phó điều chi?”
Mã Dược nói: “Lập tức bảo Lý Mông, Cú Đột và Cam Ninh vào đây.”
“Tuân mệnh.”
Điển Vi lĩnh mệnh rời khỏi.
……
Mỹ Tắc. Trung quân đại trướng của Viên Thiệu.
Viên Thiệu ngồi xoạc ngả về phía sau, mặt lộ vẻ không vui.
Đại quân tấn công Mỹ Tắc đã mấy ngày, nhưng vẫn không công phá nổi pháo đài của người ta, chứ đừng nhắc đến bản thành Mỹ Tắc! Chư tướng Cúc Nghĩa, Trương Cáp, Tưởng Kỳ, Hàn Mãnh đều lộ vẻ hổ thẹn, không dám nhìn thẳng vào mắt Viên Thiệu. Nhất là Tưởng Kỳ và Hàn Mãnh, nếu không phải hai người chặn đánh thất bại, để gần hai vạn người của Pháp Chính trốn về thành Mỹ Tắc thì thành trì này sớm đã bị công phá.
Thấy chư tướng đều giữ im lặng, Viên Thiệu đành quẳng ánh mắt sang quân sư Điền Phong, hỏi: “Nguyên Hạo có chăng lương kế phá thành?”
Điền Phong nói: “Mỹ Tắc thành cao rạch sâu, xung quanh được ngăn cách bởi những than đá đang cháy bùng, tứ góc của thành trì đều có lô cốt làm thế bảo vệ. Mỗi khi quân ta toan dùng nước dập lửa, thì liền bị quân coi giữ trên lô cốt kéo tiễn bắn chết. Cũng chính vì thế mà mấy ngày nay quân ta không tiến vào được. Xét điểm này, Phong cho rằng nếu muốn phá Mỹ Tắc, cần phải phá lô cốt trước.”
Viên Thiệu nói: “Làm thế nào để phá lô cốt?”
Điền Phong nói: “Thành trì tứ phía đều có đốt than đá, nếu lửa không tắt thì khó có thể tiến công. Vì thế, biện pháp ổn thỏa nhất là đứng ngoài thành chờ đến khi lửa tắt, sau đó mới công thành.”
“Ai biết dây than đá đó sâu bao nhiêu, cần bao lâu mới có thể đốt hết?” Viên Thiệu nhíu mày nói: “Nếu mười ngày vẫn chưa đốt hết, mười mấy vạn đại quân ta há chẳng phải đứng trơ trơ ngoài thành chờ mười ngày?”
Điền Phong chán nản nói: “Vậy chỉ có thể tiếp tục cường công .”
“Vậy thì tiếp tục cường công!” Viên Thiệu lạnh lùng nói. “Nhưng không thể tiếp tục hao phí tinh nhuệ của Ký Châu nữa, binh lực của Hắc Sơn quân là nhiều nhất, để người của hắn tấn công trước đi!”
Cẩu Kham thoáng biến sắc, vội ra khỏi hàng nói: “Chủ công, không thể.”
Viên Thiệu nói: “Có gì không thể?”
Cẩu Kham nói: “Dạo gần đây Công Tôn Toản thường thỉnh Trương Yến dự yến tiệc, hai người ấy hình như có ý thân cận. Nếu lúc này chủ công phái quân đội của Trương Yến công thành thì rất dễ làm hắn ngộ nhận rằng ngài muốn mượn cớ làm suy yếu binh lực của hắn, làm thế rất có khả năng sẽ đẩy Trương Yến đến chỗ Công Tôn Toản!”
Điền Phong cũng nói: “Lời của Hữu Nhược cực đúng. Chủ công tam tư (suy nghĩ lại).”
“Này cũng không được, kia cũng không được. Vậy các ngươi nói nên làm thế nào?” Viên Thiệu lạnh lùng nói. “Hơn mười vạn đại quân, vậy mà không làm gì được một thành Mỹ Tắc nhỏ nhoi! Các ngươi thân là quân sư, mưu sĩ, chẳng lẽ không cảm thấy xấu hổ sao? Còn có các ngươi, thân là đại tướng thống binh, chẳng lẽ không cảm thấy nhục nhã sao?”
Chư tướng và Điền Phong, Cẩu Kham đều lộ vẻ hổ thẹn.
“Hô ~” Viên Thiệu thở phào một hơi dài, phát tiết xong cảm giác tâm tình thư thái đi không ít, bèn nói: “Thôi, cứ theo kế của quân sư, vây thành hoãn công!”
“Chủ công anh minh.” Điền Phong chắp tay, lại nói. “Phong còn có một việc.”
Viên Thiệu nói: “Chuyện gì?”
Điền Phong nói: “Mật thám hồi báo, tộc đệ của Mã đồ phu, Mã Siêu đương suất lĩnh quân cướp cạn tại Bắc bờ sông, Phong cho rằng không thể không phòng.”
“A?” Viên Thiệu trầm giọng nói. “Mã Siêu suất lĩnh quân cướp cạn tại Bắc bờ? Phải chăng chiến sự nơi ải Hàm Cốc đang căng thẳng nên Giả độc sĩ mới để Mã Siêu lĩnh binh kiềm chế Trung lộ liên quân của Mạnh Đức? Hơn nữa quân đội của Mã Siêu đều là kỵ binh, nhưng dù dũng mãnh thiện chiến cũng không thể công thành cướp đoạt, hẳn không tạo thành nỗi uy hiếp đối với Hà Bắc.”
“Phong cũng cho rằng như vậy.” Điền Phong nói đến đây chợt khựng lại, một hồi sau mới tiếp. “Nhưng nhỡ như Mã Siêu nghe tin Hà Sáo thì khó bảo đảm hắn sẽ không tức giận, từ bỏ kế hoạch kiềm chế Trung lộ liên quân, bất chấp tất cả giết vào Hà Bắc! Mã Siêu lại là kiêu tướng Tây Kinh, văn võ song toàn, thiết kỵ dưới trướng toàn là những bộ hạ cũ tinh nhuệ của Mã đồ phu. Nếu để con mãnh hổ này tiến vào Hà Bắc, đại địa Ký Châu ắt sẽ bị hất tung lên, nguyên khí đại thương!”
Ý của Điền Phong là, nhỡ như để Mã Siêu biết tin Mã Đằng tử trận, thế nào cũng cướp của giết người ở Hà Bắc để trút giận. Đến lúc đó, cho dù mấy chục tòa thành trọng yếu của Hà Bắc được bảo toàn, thì những bá tánh ngoài thành cũng khó tránh khỏi kiếp nạn, Ký Châu tổn hao nhiều nguyên khí.
Viên Thiệu nghe vậy liền kinh hãi, ra vẻ hiểu ý nói: “Ừhm, lời Nguyên Hạo cực phải, đích thực phải đề phòng!”
Điền Phong lại nói: “Hiện chủ công đang suất lĩnh đại quân xuất chinh bên ngoài, Hà Bắc chỉ có hai vị đại nhân là Phùng Kỷ và Thẩm Phối chủ sự, e không phải là đối thủ của Mã Siêu! Sao chủ công không sai Trương Cáp tướng quân suất lĩnh năm nghìn kị binh phản hồi Ký Châu? Trương Cáp tướng quân là danh tướng Hà Bắc, võ nghệ không thua Mã Siêu, có y trấn thủ, lại có Phùng Kỷ và Thẩm Phối đại nhân phụ trợ, Hà Bắc chẳng còn đáng lo nữa.”
“Ừhm.” Viên Thiệu nghĩ một hồi, nói: “Hay để cho Công Lễ dẫn tiên đăng doanh phản hồi Hà Bắc.”
So với Trương Cáp, Viên Thiệu có vẻ tín nhiệm Cúc Nghĩa hơn. Dù sao Trương Cáp cũng chỉ mới hàng phục không lâu, còn Cúc Nghĩa là bộ hạ cũ phụ trợ Viên Thiệu lập nghiệp, đương nhiên không thể đánh đồng quan hệ thân sơ này. Cúc Nghĩa cũng là đại tướng đứng đầu dưới trướng Viên Thiệu, để hắn trấn thủ Hà Bắc đương nhiên thích hợp hơn so với Trương Cáp. Điền Phong cũng không có dị nghị đối với việc này.
……
Bạch Mã.
Mã Siêu đã suất lĩnh hai vạn thiết kỵ xuất phát trong đêm, tiến đánh Hà Bắc, trong đại doanh chỉ còn có bảy nghìn thiết kỵ và thủy quân Cẩm Phàm trú chân ở bến tàu.
Trung quân đại doanh của Mã Dược.
Chư tướng Cú Đột, Lý Mông, Cam Ninh nối đuôi nhau vào. Mã Dược đương phục xuống bàn xem địa đồ, không hề phát giác sự hiện diện của chư tướng. Tình hình bây giờ đã vô cùng rõ ràng, Nam lộ liên quân và Tây lộ liên quân lần lượt bại trận, tiếp đó là Trung lộ liên quân bị tiêu diệt toàn quân, đại bộ phận liên quân Quan Đông đã tan rã. Giờ chỉ còn lại Bắc lộ liên quân và quân Ký Châu của Viên Thiệu vẫn tiếp tục tiến công!
Vì phá tan sự tiến công của quân Quan Đông, tập đoàn Mã Dược phải trả một cái giá cực kỳ thảm trọng. Tài nguyên chiến tranh được tích lũy mấy năm nay đã tiêu gần hết, thanh niên trai tráng trong Quan, Kinh ngày càng chết thương thảm trọng. Mã Dược bi quan đưa ra kết luận, nếu không dựa vào cướp đoạt thì trong vòng mười năm trở về sau, quân Kinh Châu sẽ rất khó khôi phục nguyên khí.
Giờ đây nan đề đặt trước mặt Mã Dược là làm thế nào nhanh chóng chấm dứt trận chiến này.
Sở dĩ Mã Dược ém nhẹm tin tử của Mã Đằng là để phòng khi Mã Siêu sốt ruột báo thù bất chấp tất cả tiến công Hà Bắc, đến lúc đó chiến sự lại mở rộng thêm một bước, quân Kinh Châu cùng quân Ký Châu sẽ đại quyết chiến! Mã Dược không hy vọng cùng quân Ký Châu quyết chiến vào lúc này. Điều đó không có lợi cho quân Kinh Châu, còn lời cho hai gã Công Tôn Toản và Tào Tháo.
Hơn nữa, càng đáng chết là, quân đoàn Kinh Châu vừa trải qua sự thảo phạt của hai mươi ba lộ chư hầu liên quân, nên sẽ không chịu đựng nổi một trận quyết chiến quy mô! Quyết chiến với quân Ký Châu lúc này, thì quân đoàn Kinh Châu ta sẽ đổ vỡ mất. Mã Dược không phải kẻ ngốc, đương nhiên hiểu rõ sự lợi, hại trong chuyện này.
Vì thế, giờ đây nhiệm vụ bức bách nhất là nhanh chóng đuổi quân Ký Châu, quân U Châu và quân Hắc Sơn ra khỏi Hà Sáo. Chỉ có như thế, tập đoàn quân sự Kinh Châu mới có thể cơ hội đáng quý để thở!
Đến lúc đó, dù là Tào Tháo, Tôn Kiên, Viên Thiệu, Viên Thuật vẫn còn ý đồ, cũng chỉ có thể lực bất tòng tâm. Sau khi trải qua trận đại chiến này, quân đoàn Kinh Châu ắt đã đại thương nguyên khí, nhưng cả lộ quân Quan Đông khác cũng cần nghỉ ngơi lại sức, chỉnh quân chuẩn bị chiến tranh.
Chỉ cần tin thiết kỵ của Mã Siêu san bằng Hà Bắc rơi vào tai Viên Thiệu, Mã Dược tin rằng với cá tính của Viên Thiệu nhất định sẽ chọn triệt binh! Viên Thiệu tuyệt sẽ không vì Hà Sáo mà lấy sinh linh đồ thán của Hà Bắc để mạo hiểm. Đối với Viên Thiệu mà nói, nếu Hà Bắc long trời lở đất, thì dù hắn có tóm gọn Hà Sáo cũng là thất bại.
Dù sao Viên Thiệu cũng không phải Tào Tháo, hắn không thể biết Hà Sáo giữ tầm quan trọng thế nào đối với quân sự tập đoàn Kinh Châu! Về phần Điền Phong, y tất nhiên cật lực khuyến khích Viên Thiệu đừng triệt binh. Nhưng Viên Thiệu vốn bướng bỉnh, chuyện khác có lẽ còn nghe Điền Phong, nhưng chuyện can hệ đến sự an nguy của Hà Bắc, chỉ e hắn sẽ rất khó nghe lọt tai.
Dù sao, vợ con của Viên Thiệu cũng đang ở Nghiệp Thành.
“Phù ~”
Mã Dược thở phào một cái, tư tưởng trở về hiện thật, lúc này mới phát hiện chư tướng đã đến đông đủ.
“A, các ngươi đều đã đến rồi àh!”
“Chủ công.”
“Chủ công.”
“Chủ công.”
Chư tướng Cam Ninh đều khum tay chắp vái.
Mã Dược trầm giọng nói: “Khuya thế này bổn tướng quân còn bảo Điển Vi gọi mọi người tới, là có một đại sự muốn giao cho các ngươi làm.”
Chư tướng cùng đồng thanh: “Chủ công cứ việc phân phó.”
“Cú Đột.”
“Có mạt tướng.”
“Phái tất cả thám mã, trong vòng 3 ngày phải thăm dò hết bố trí binh lực của Ngụy quận, Dương Bình quận, Bình Nguyên quận và Đông quận. Ngoại trừ quận binh của các quận và huyệt tốt của các huyện, còn phải đặc biệt lưu ý đến quân chính quy của Tào Tháo và Viên Thiệu! Một khi phát hiện quân chính quy điều động, lập tức trở về báo đại doanh.”
“Tuân mệnh.”
“Cam Ninh.”
“Có mạt tướng.”
“Mau chóng chuẩn bị đội thuyền, rồi chuẩn bị cho tốt một đại quy mô để vận chuyển nhân viên đồ vật! Về phần đội thuyền, đội thuyền của Trần Hổ, Trương Báo sau khi dỡ hết nhân viên và vật tư xong sẽ nhanh chóng Đông phản, ngoại trừ ba mươi lăm chiến thuyền lâu này, còn phải thu thập thêm những thuyền lớn nhỏ ở ven bờ. Trong vòng mười ngày, bổn tướng quân muốn ngươi phải chuẩn bị ít nhất một vạn chiến thuyền lớn nhỏ!”
Cam Ninh khum tay cái “bặt” nói: “Mạt tướng lĩnh mệnh!”
Cuối cùng Mã Dược quay sang Lý Mông, quát: “Lý Mông đâu?!”
Lý Mông hăng hái tiến lên trước một bước, vội khum tay nói: “Có mạt tướng.”
Mã Dược mắt lộ vẻ tàn nhẫn, quay sang Lý Mông nói: “Bắt đầu từ ngày mai, suất quân cướp sạch chư huyện của Ngụy quận. Lần này không cần lương thực, không cần của cải, chỉ cần người! Không cần người già, tàn tật, cướp những thanh niên nam nữ khỏe mạnh, và cả tiểu hài tử! Chỉ cần phù hợp điều kiện, có bao nhiêu cướp bấy nhiêu. Cướp sạch mới thôi!!!”
Lý Mông tuy cảm thấy khó hiểu, nhưng vẫn dõng dạc đáp: “Mạt tướng lĩnh mệnh!”
Mã Dược khẽ ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lẽo cùng cực! Một Mã đồ phu tàn nhẫn lãnh huyết đang chuẩn bị chu đáo trước cơn giông kéo đến, làm đủ chuẩn bị sau khi đại chiến kết thúc. Dù sao sau trận chiến này, trai tráng trong vùng Quan, Kinh sẽ hao hụt nghiêm trọng. Nếu không xuất kỳ chiêu để đền bù tổn thất, thì muốn khôi phục nguyên khí trong thời gian ngắn chỉ là là si tâm vọng tưởng.
……
Hà Sáo, Mỹ Tắc.
Sắc đêm như mực, bóng dáng cao khảnh của Pháp Chính đứng trang nghiêm trên đầu thành hóng gió, sau lưng là mười mấy tên võ tướng Kinh Châu. Thành công đưa một vạn năm nghìn đại quân về Mỹ Tắc, việc này này ít nhiều cũng khiến những võ tướng xuất thân hành ngũ bắt đầu tin tưởng vào năng lực của Pháp Chính, chí ít gã thư sinh yếu ớt này trông vẫn còn có ích.
Đứng trên tường thành nhìn ra ngoài, than đá đang cháy phát ra những đốm sáng màu đỏ, hắt sang mặt đất xung quanh tạo thành một vùng đỏ bừng. Tuy cách xa nhau đến hơn mười bước, nhưng quân coi giữ trên đầu thành dường như vẫn có thể cảm nhận được sự nóng bỏng của nó! Những Ký Châu binh kia cũng thật đáng thương, không những luôn phải đề phòng những mũi tiễn ở hai bên lô cốt, mà còn phải chịu đựng những luồng sóng nhiệt ngột thở. Thoáng nghĩ cũng đủ nổi điên.
Dây đốt than, là tuyệt kế do Quách Đồ nghĩ ra lúc xây lại Thành Mỹ Tắc. Trước tiên đào mười cái rãnh sâu ở ngoài thành, rồi lấp đầy than đá vào rãnh. Đợi đến khi quân địch tấn công và trong thành khuyết thiếu lực lượng phòng giữ thì đốt cháy than đá ở bên ngoài rãnh nhất, nó sẽ đốt dần qua từng lớp, mượn than đá địa tầng để ngăn cản sự tấn công của quân địch.
Than đá này một khi cháy lên sẽ rất khó bị dập tắt, hơn nữa bốn phía lô cốt có cung tiễn áp chế, bên công rất khó tới gần thành. Nếu chỉ dùng máy ném đá oanh kích, thì rất khó tạo thành uy hiếp đối với quân coi giữ ở lô cốt và đầu thành. Chỉ có thế, Viên Thiệu mới không làm gì được Mỹ Tắc.
“Này thật sự là thiết tưởng của thiên tài!” Pháp Chính đập mạnh vào tường chắn, bùi ngùi nói: “Có thiết tưởng của thiên tài này, quân ta há có thể tử thủ mà không phản kích?”
“Hả, phản kích?”
“Phản kích thế nào?”
“E là không ổn đâu?”
Chư tướng đều nhìn nhau. Hiện giờ thủ thành cũng đã cật lực vậy rồi, thư sinh yếu ớt này lại còn muốn phản kích?
Mã Siêu nói: “Huynh trưởng?”
Mã Dược nói: “U Châu Thứ sử Công Tôn Toản, Hắc Sơn tặc Trương Yến, Ký Châu Viên Thiệu cùng tập kết mười lăm vạn đại quân đánh lén Vân Trung và đã thành công. Đằng thúc chống đỡ không nổi nên tháo chạy sang Mỹ Tắc. Trước mắt Viên Thiệu đương suất lĩnh quân tấn công mạnh Mỹ Tắc, nếu không có viện quân đến yểm trợ thì nhiều nhất chỉ chống đỡ được một tháng, thành Mỹ Tắc sẽ bị công hãm!”
“A!?” Mã Siêu hét lên, “Gã Viên Thiệu chết tiệt tập kết đến mười lăm vạn đại quân!”
“Hà Sáo một khi bị chiếm đóng, hậu quả khôn lường!” Mã Dược trầm giọng nói. “Hà Sáo không chỉ là lão doanh của quân đoàn Kinh Châu, mà còn tượng trưng cho thực lực của quân đoàn Kinh Châu. Hà Sáo một khi bị chiếm đóng, thì sự uy hiếp của ta đối với những thế lực nhỏ xung quanh sẽ bị suy giảm lớn! Sự thống trị lấn át của Mã gia chúng ta tại Tây Vực sẽ đổ vỡ đầu tiên. Sau đó mối liên hệ giữa Mạc Bắc và Quan, Kinh cũng sẽ bị cắt đứt hoàn toàn. Dưới sự tấn công mang tính bao vây của Công Tôn Toản, Viên Thiệu, Hắc Sơn quân cùng Đông bộ Tiên Ti, và cả người tinh linh ở phương Bắc, Chu Thương, Bùi Nguyên Thiệu cũng sẽ tan tác. Cuối cùng ta sẽ mất đi quyền khống chế đối với thảo nguyên Mạc Bắc. Nếu để chuyện đó xảy ra, thế lực của quân ta tại Mạc Bắc và Tây Vực sẽ bị nhổ tận gốc!”
Mã Siêu đanh mặt.
“Hậu quả nghiêm trọng hơn còn đang ở đằng sau!” Mã Dược nói tiếp. “Hà Sáo một khi bị chiếm đóng, Tây Vực một khi làm phản, Quan, Kinh đại địa sẽ không còn là đại hậu phương dễ thủ khó công nữa, quân ta sẽ đánh mất triệt để sự ưu thế trong chiến lược. Lợi dụng địa lợi của Hà Sáo và nông trường của Mạc Bắc, chỉ trong vòng vài năm, Viên Thiệu có thể xây dựng một kỵ quân cường đại uy hiếp Quan, Kinh.”
“Còn nữa, trải qua trận đại chiến này, trai tráng của Quan, Kinh đã hao đi phần lớn. Không có mười năm tĩnh dưỡng chỉ e rất khó khôi phục nguyên khí. Nhưng những gã như Tào Tháo, Viên Thiệu căn bản không thể cho chúng ta thời gian an tâm nghỉ ngơi và hồi phục!” Mã Dược nói đến đây dừng lại, vỗ mạnh vào bả vai Mã Siêu, ngân giọng nói. “Sự tồn vong của Hà Sáo liên quan đến sự sinh tử của quân ta!!”
Mã Siêu nghiêm nghị nói: “Huynh trưởng sao không mau sai viện quân qua?”
Mã Dược bùi ngùi nói: “Phương Duyệt quân đang ở Dã Ngưu Độ, nơi gần Hà Sáo nhất, nhưng hiện y chỉ có một vạn quân và nay đang cùng mười hai vạn quân của Trương Tế, Vương Khuông, Trương Dương, Khổng Dung giằng co ở hai bên sông, căn bản không thể điều viện quân qua! Ngoại trừ Phương Duyệt, chỉ có Từ Hoảng trấn thủ Trường An đang cầm quân ba vạn. Nhưng Trường An và Hà Sáo cách xa nghìn dặm, chờ đến khi Từ Hoảng đến được Hà Sáo thì thành Mỹ Tắc đã bị công phá.”
Mã Siêu nói: “Như vậy, tiểu đệ nguyện suất lĩnh thiết kỵ của bản bộ lặn lội ngày đêm qua cứu viện.”
“Ưhm.” Mã Dược nặng nề điểm đầu, trầm giọng nói, “Có giải vây được cho Hà Sáo hay không? Chỉ còn trông nhờ vào huynh đệ ta! Nhưng, đệ không cần phải suất lĩnh hai vạn thiết kỵ hồi Hà Sáo cứu Mỹ Tắc, mà là thẳng tiến Hà Bắc tấn công vào sào huyệt Nghiệp thành của Viên Thiệu! Mạnh Khởi đệ nghe đây, lần này đi Hà Bắc, mục đích không phải là công thành chiếm đất, mà là chiến vì đốt sát cướp bóc! Một câu thôi, nhất định phải làm cho cả Hà Bắc loạn như nồi cháo, càng loạn càng tốt!”
“Vây Nguỵ cứu Triệu sao?” Mã Siêu ngân giọng nói: “Tiểu đệ hiểu được!”
Mã Dược nói: “Quấy rối Hà Bắc ít nhất phải kéo dài nửa tháng, tiếp đó tiến lên phía Bắc tiếp tục quấy rối U Châu, sau cùng từ quận Thế, Thượng Cốc đi đến Mạc Bắc, tụ họp cùng hai đường kỵ quân của Chu Thương và Bùi Nguyên Thiệu, đánh tan Đông bộ Tiên Ti rồi dừng tại chỗ chờ lệnh, chờ mệnh lệnh tiếp theo của vi huynh.”
Mã Siêu khum tay cái “bặt”, nói: “Tiểu đệ lĩnh mệnh!”
“Quân tình khẩn cấp.” Mã Dược trầm giọng nói. “Mạnh Khởi phải khởi binh ngay đêm nay.”
“Tuân mệnh.”
Mã Siêu khum tay vái chào, xoay người nghênh ngang rời đi.
Đợi bóng dáng của Mã Siêu khuất dần trong bóng đêm, Mã Dược mới trầm giọng nói: “Điển Vi.”
Thân hình như tháp sắt của Điển Vi bỗng xuất hiện trong trướng, nói bằng chất giọng ồm ồm: “Chủ công phân phó điều chi?”
Mã Dược nói: “Lập tức bảo Lý Mông, Cú Đột và Cam Ninh vào đây.”
“Tuân mệnh.”
Điển Vi lĩnh mệnh rời khỏi.
……
Mỹ Tắc. Trung quân đại trướng của Viên Thiệu.
Viên Thiệu ngồi xoạc ngả về phía sau, mặt lộ vẻ không vui.
Đại quân tấn công Mỹ Tắc đã mấy ngày, nhưng vẫn không công phá nổi pháo đài của người ta, chứ đừng nhắc đến bản thành Mỹ Tắc! Chư tướng Cúc Nghĩa, Trương Cáp, Tưởng Kỳ, Hàn Mãnh đều lộ vẻ hổ thẹn, không dám nhìn thẳng vào mắt Viên Thiệu. Nhất là Tưởng Kỳ và Hàn Mãnh, nếu không phải hai người chặn đánh thất bại, để gần hai vạn người của Pháp Chính trốn về thành Mỹ Tắc thì thành trì này sớm đã bị công phá.
Thấy chư tướng đều giữ im lặng, Viên Thiệu đành quẳng ánh mắt sang quân sư Điền Phong, hỏi: “Nguyên Hạo có chăng lương kế phá thành?”
Điền Phong nói: “Mỹ Tắc thành cao rạch sâu, xung quanh được ngăn cách bởi những than đá đang cháy bùng, tứ góc của thành trì đều có lô cốt làm thế bảo vệ. Mỗi khi quân ta toan dùng nước dập lửa, thì liền bị quân coi giữ trên lô cốt kéo tiễn bắn chết. Cũng chính vì thế mà mấy ngày nay quân ta không tiến vào được. Xét điểm này, Phong cho rằng nếu muốn phá Mỹ Tắc, cần phải phá lô cốt trước.”
Viên Thiệu nói: “Làm thế nào để phá lô cốt?”
Điền Phong nói: “Thành trì tứ phía đều có đốt than đá, nếu lửa không tắt thì khó có thể tiến công. Vì thế, biện pháp ổn thỏa nhất là đứng ngoài thành chờ đến khi lửa tắt, sau đó mới công thành.”
“Ai biết dây than đá đó sâu bao nhiêu, cần bao lâu mới có thể đốt hết?” Viên Thiệu nhíu mày nói: “Nếu mười ngày vẫn chưa đốt hết, mười mấy vạn đại quân ta há chẳng phải đứng trơ trơ ngoài thành chờ mười ngày?”
Điền Phong chán nản nói: “Vậy chỉ có thể tiếp tục cường công .”
“Vậy thì tiếp tục cường công!” Viên Thiệu lạnh lùng nói. “Nhưng không thể tiếp tục hao phí tinh nhuệ của Ký Châu nữa, binh lực của Hắc Sơn quân là nhiều nhất, để người của hắn tấn công trước đi!”
Cẩu Kham thoáng biến sắc, vội ra khỏi hàng nói: “Chủ công, không thể.”
Viên Thiệu nói: “Có gì không thể?”
Cẩu Kham nói: “Dạo gần đây Công Tôn Toản thường thỉnh Trương Yến dự yến tiệc, hai người ấy hình như có ý thân cận. Nếu lúc này chủ công phái quân đội của Trương Yến công thành thì rất dễ làm hắn ngộ nhận rằng ngài muốn mượn cớ làm suy yếu binh lực của hắn, làm thế rất có khả năng sẽ đẩy Trương Yến đến chỗ Công Tôn Toản!”
Điền Phong cũng nói: “Lời của Hữu Nhược cực đúng. Chủ công tam tư (suy nghĩ lại).”
“Này cũng không được, kia cũng không được. Vậy các ngươi nói nên làm thế nào?” Viên Thiệu lạnh lùng nói. “Hơn mười vạn đại quân, vậy mà không làm gì được một thành Mỹ Tắc nhỏ nhoi! Các ngươi thân là quân sư, mưu sĩ, chẳng lẽ không cảm thấy xấu hổ sao? Còn có các ngươi, thân là đại tướng thống binh, chẳng lẽ không cảm thấy nhục nhã sao?”
Chư tướng và Điền Phong, Cẩu Kham đều lộ vẻ hổ thẹn.
“Hô ~” Viên Thiệu thở phào một hơi dài, phát tiết xong cảm giác tâm tình thư thái đi không ít, bèn nói: “Thôi, cứ theo kế của quân sư, vây thành hoãn công!”
“Chủ công anh minh.” Điền Phong chắp tay, lại nói. “Phong còn có một việc.”
Viên Thiệu nói: “Chuyện gì?”
Điền Phong nói: “Mật thám hồi báo, tộc đệ của Mã đồ phu, Mã Siêu đương suất lĩnh quân cướp cạn tại Bắc bờ sông, Phong cho rằng không thể không phòng.”
“A?” Viên Thiệu trầm giọng nói. “Mã Siêu suất lĩnh quân cướp cạn tại Bắc bờ? Phải chăng chiến sự nơi ải Hàm Cốc đang căng thẳng nên Giả độc sĩ mới để Mã Siêu lĩnh binh kiềm chế Trung lộ liên quân của Mạnh Đức? Hơn nữa quân đội của Mã Siêu đều là kỵ binh, nhưng dù dũng mãnh thiện chiến cũng không thể công thành cướp đoạt, hẳn không tạo thành nỗi uy hiếp đối với Hà Bắc.”
“Phong cũng cho rằng như vậy.” Điền Phong nói đến đây chợt khựng lại, một hồi sau mới tiếp. “Nhưng nhỡ như Mã Siêu nghe tin Hà Sáo thì khó bảo đảm hắn sẽ không tức giận, từ bỏ kế hoạch kiềm chế Trung lộ liên quân, bất chấp tất cả giết vào Hà Bắc! Mã Siêu lại là kiêu tướng Tây Kinh, văn võ song toàn, thiết kỵ dưới trướng toàn là những bộ hạ cũ tinh nhuệ của Mã đồ phu. Nếu để con mãnh hổ này tiến vào Hà Bắc, đại địa Ký Châu ắt sẽ bị hất tung lên, nguyên khí đại thương!”
Ý của Điền Phong là, nhỡ như để Mã Siêu biết tin Mã Đằng tử trận, thế nào cũng cướp của giết người ở Hà Bắc để trút giận. Đến lúc đó, cho dù mấy chục tòa thành trọng yếu của Hà Bắc được bảo toàn, thì những bá tánh ngoài thành cũng khó tránh khỏi kiếp nạn, Ký Châu tổn hao nhiều nguyên khí.
Viên Thiệu nghe vậy liền kinh hãi, ra vẻ hiểu ý nói: “Ừhm, lời Nguyên Hạo cực phải, đích thực phải đề phòng!”
Điền Phong lại nói: “Hiện chủ công đang suất lĩnh đại quân xuất chinh bên ngoài, Hà Bắc chỉ có hai vị đại nhân là Phùng Kỷ và Thẩm Phối chủ sự, e không phải là đối thủ của Mã Siêu! Sao chủ công không sai Trương Cáp tướng quân suất lĩnh năm nghìn kị binh phản hồi Ký Châu? Trương Cáp tướng quân là danh tướng Hà Bắc, võ nghệ không thua Mã Siêu, có y trấn thủ, lại có Phùng Kỷ và Thẩm Phối đại nhân phụ trợ, Hà Bắc chẳng còn đáng lo nữa.”
“Ừhm.” Viên Thiệu nghĩ một hồi, nói: “Hay để cho Công Lễ dẫn tiên đăng doanh phản hồi Hà Bắc.”
So với Trương Cáp, Viên Thiệu có vẻ tín nhiệm Cúc Nghĩa hơn. Dù sao Trương Cáp cũng chỉ mới hàng phục không lâu, còn Cúc Nghĩa là bộ hạ cũ phụ trợ Viên Thiệu lập nghiệp, đương nhiên không thể đánh đồng quan hệ thân sơ này. Cúc Nghĩa cũng là đại tướng đứng đầu dưới trướng Viên Thiệu, để hắn trấn thủ Hà Bắc đương nhiên thích hợp hơn so với Trương Cáp. Điền Phong cũng không có dị nghị đối với việc này.
……
Bạch Mã.
Mã Siêu đã suất lĩnh hai vạn thiết kỵ xuất phát trong đêm, tiến đánh Hà Bắc, trong đại doanh chỉ còn có bảy nghìn thiết kỵ và thủy quân Cẩm Phàm trú chân ở bến tàu.
Trung quân đại doanh của Mã Dược.
Chư tướng Cú Đột, Lý Mông, Cam Ninh nối đuôi nhau vào. Mã Dược đương phục xuống bàn xem địa đồ, không hề phát giác sự hiện diện của chư tướng. Tình hình bây giờ đã vô cùng rõ ràng, Nam lộ liên quân và Tây lộ liên quân lần lượt bại trận, tiếp đó là Trung lộ liên quân bị tiêu diệt toàn quân, đại bộ phận liên quân Quan Đông đã tan rã. Giờ chỉ còn lại Bắc lộ liên quân và quân Ký Châu của Viên Thiệu vẫn tiếp tục tiến công!
Vì phá tan sự tiến công của quân Quan Đông, tập đoàn Mã Dược phải trả một cái giá cực kỳ thảm trọng. Tài nguyên chiến tranh được tích lũy mấy năm nay đã tiêu gần hết, thanh niên trai tráng trong Quan, Kinh ngày càng chết thương thảm trọng. Mã Dược bi quan đưa ra kết luận, nếu không dựa vào cướp đoạt thì trong vòng mười năm trở về sau, quân Kinh Châu sẽ rất khó khôi phục nguyên khí.
Giờ đây nan đề đặt trước mặt Mã Dược là làm thế nào nhanh chóng chấm dứt trận chiến này.
Sở dĩ Mã Dược ém nhẹm tin tử của Mã Đằng là để phòng khi Mã Siêu sốt ruột báo thù bất chấp tất cả tiến công Hà Bắc, đến lúc đó chiến sự lại mở rộng thêm một bước, quân Kinh Châu cùng quân Ký Châu sẽ đại quyết chiến! Mã Dược không hy vọng cùng quân Ký Châu quyết chiến vào lúc này. Điều đó không có lợi cho quân Kinh Châu, còn lời cho hai gã Công Tôn Toản và Tào Tháo.
Hơn nữa, càng đáng chết là, quân đoàn Kinh Châu vừa trải qua sự thảo phạt của hai mươi ba lộ chư hầu liên quân, nên sẽ không chịu đựng nổi một trận quyết chiến quy mô! Quyết chiến với quân Ký Châu lúc này, thì quân đoàn Kinh Châu ta sẽ đổ vỡ mất. Mã Dược không phải kẻ ngốc, đương nhiên hiểu rõ sự lợi, hại trong chuyện này.
Vì thế, giờ đây nhiệm vụ bức bách nhất là nhanh chóng đuổi quân Ký Châu, quân U Châu và quân Hắc Sơn ra khỏi Hà Sáo. Chỉ có như thế, tập đoàn quân sự Kinh Châu mới có thể cơ hội đáng quý để thở!
Đến lúc đó, dù là Tào Tháo, Tôn Kiên, Viên Thiệu, Viên Thuật vẫn còn ý đồ, cũng chỉ có thể lực bất tòng tâm. Sau khi trải qua trận đại chiến này, quân đoàn Kinh Châu ắt đã đại thương nguyên khí, nhưng cả lộ quân Quan Đông khác cũng cần nghỉ ngơi lại sức, chỉnh quân chuẩn bị chiến tranh.
Chỉ cần tin thiết kỵ của Mã Siêu san bằng Hà Bắc rơi vào tai Viên Thiệu, Mã Dược tin rằng với cá tính của Viên Thiệu nhất định sẽ chọn triệt binh! Viên Thiệu tuyệt sẽ không vì Hà Sáo mà lấy sinh linh đồ thán của Hà Bắc để mạo hiểm. Đối với Viên Thiệu mà nói, nếu Hà Bắc long trời lở đất, thì dù hắn có tóm gọn Hà Sáo cũng là thất bại.
Dù sao Viên Thiệu cũng không phải Tào Tháo, hắn không thể biết Hà Sáo giữ tầm quan trọng thế nào đối với quân sự tập đoàn Kinh Châu! Về phần Điền Phong, y tất nhiên cật lực khuyến khích Viên Thiệu đừng triệt binh. Nhưng Viên Thiệu vốn bướng bỉnh, chuyện khác có lẽ còn nghe Điền Phong, nhưng chuyện can hệ đến sự an nguy của Hà Bắc, chỉ e hắn sẽ rất khó nghe lọt tai.
Dù sao, vợ con của Viên Thiệu cũng đang ở Nghiệp Thành.
“Phù ~”
Mã Dược thở phào một cái, tư tưởng trở về hiện thật, lúc này mới phát hiện chư tướng đã đến đông đủ.
“A, các ngươi đều đã đến rồi àh!”
“Chủ công.”
“Chủ công.”
“Chủ công.”
Chư tướng Cam Ninh đều khum tay chắp vái.
Mã Dược trầm giọng nói: “Khuya thế này bổn tướng quân còn bảo Điển Vi gọi mọi người tới, là có một đại sự muốn giao cho các ngươi làm.”
Chư tướng cùng đồng thanh: “Chủ công cứ việc phân phó.”
“Cú Đột.”
“Có mạt tướng.”
“Phái tất cả thám mã, trong vòng 3 ngày phải thăm dò hết bố trí binh lực của Ngụy quận, Dương Bình quận, Bình Nguyên quận và Đông quận. Ngoại trừ quận binh của các quận và huyệt tốt của các huyện, còn phải đặc biệt lưu ý đến quân chính quy của Tào Tháo và Viên Thiệu! Một khi phát hiện quân chính quy điều động, lập tức trở về báo đại doanh.”
“Tuân mệnh.”
“Cam Ninh.”
“Có mạt tướng.”
“Mau chóng chuẩn bị đội thuyền, rồi chuẩn bị cho tốt một đại quy mô để vận chuyển nhân viên đồ vật! Về phần đội thuyền, đội thuyền của Trần Hổ, Trương Báo sau khi dỡ hết nhân viên và vật tư xong sẽ nhanh chóng Đông phản, ngoại trừ ba mươi lăm chiến thuyền lâu này, còn phải thu thập thêm những thuyền lớn nhỏ ở ven bờ. Trong vòng mười ngày, bổn tướng quân muốn ngươi phải chuẩn bị ít nhất một vạn chiến thuyền lớn nhỏ!”
Cam Ninh khum tay cái “bặt” nói: “Mạt tướng lĩnh mệnh!”
Cuối cùng Mã Dược quay sang Lý Mông, quát: “Lý Mông đâu?!”
Lý Mông hăng hái tiến lên trước một bước, vội khum tay nói: “Có mạt tướng.”
Mã Dược mắt lộ vẻ tàn nhẫn, quay sang Lý Mông nói: “Bắt đầu từ ngày mai, suất quân cướp sạch chư huyện của Ngụy quận. Lần này không cần lương thực, không cần của cải, chỉ cần người! Không cần người già, tàn tật, cướp những thanh niên nam nữ khỏe mạnh, và cả tiểu hài tử! Chỉ cần phù hợp điều kiện, có bao nhiêu cướp bấy nhiêu. Cướp sạch mới thôi!!!”
Lý Mông tuy cảm thấy khó hiểu, nhưng vẫn dõng dạc đáp: “Mạt tướng lĩnh mệnh!”
Mã Dược khẽ ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lẽo cùng cực! Một Mã đồ phu tàn nhẫn lãnh huyết đang chuẩn bị chu đáo trước cơn giông kéo đến, làm đủ chuẩn bị sau khi đại chiến kết thúc. Dù sao sau trận chiến này, trai tráng trong vùng Quan, Kinh sẽ hao hụt nghiêm trọng. Nếu không xuất kỳ chiêu để đền bù tổn thất, thì muốn khôi phục nguyên khí trong thời gian ngắn chỉ là là si tâm vọng tưởng.
……
Hà Sáo, Mỹ Tắc.
Sắc đêm như mực, bóng dáng cao khảnh của Pháp Chính đứng trang nghiêm trên đầu thành hóng gió, sau lưng là mười mấy tên võ tướng Kinh Châu. Thành công đưa một vạn năm nghìn đại quân về Mỹ Tắc, việc này này ít nhiều cũng khiến những võ tướng xuất thân hành ngũ bắt đầu tin tưởng vào năng lực của Pháp Chính, chí ít gã thư sinh yếu ớt này trông vẫn còn có ích.
Đứng trên tường thành nhìn ra ngoài, than đá đang cháy phát ra những đốm sáng màu đỏ, hắt sang mặt đất xung quanh tạo thành một vùng đỏ bừng. Tuy cách xa nhau đến hơn mười bước, nhưng quân coi giữ trên đầu thành dường như vẫn có thể cảm nhận được sự nóng bỏng của nó! Những Ký Châu binh kia cũng thật đáng thương, không những luôn phải đề phòng những mũi tiễn ở hai bên lô cốt, mà còn phải chịu đựng những luồng sóng nhiệt ngột thở. Thoáng nghĩ cũng đủ nổi điên.
Dây đốt than, là tuyệt kế do Quách Đồ nghĩ ra lúc xây lại Thành Mỹ Tắc. Trước tiên đào mười cái rãnh sâu ở ngoài thành, rồi lấp đầy than đá vào rãnh. Đợi đến khi quân địch tấn công và trong thành khuyết thiếu lực lượng phòng giữ thì đốt cháy than đá ở bên ngoài rãnh nhất, nó sẽ đốt dần qua từng lớp, mượn than đá địa tầng để ngăn cản sự tấn công của quân địch.
Than đá này một khi cháy lên sẽ rất khó bị dập tắt, hơn nữa bốn phía lô cốt có cung tiễn áp chế, bên công rất khó tới gần thành. Nếu chỉ dùng máy ném đá oanh kích, thì rất khó tạo thành uy hiếp đối với quân coi giữ ở lô cốt và đầu thành. Chỉ có thế, Viên Thiệu mới không làm gì được Mỹ Tắc.
“Này thật sự là thiết tưởng của thiên tài!” Pháp Chính đập mạnh vào tường chắn, bùi ngùi nói: “Có thiết tưởng của thiên tài này, quân ta há có thể tử thủ mà không phản kích?”
“Hả, phản kích?”
“Phản kích thế nào?”
“E là không ổn đâu?”
Chư tướng đều nhìn nhau. Hiện giờ thủ thành cũng đã cật lực vậy rồi, thư sinh yếu ớt này lại còn muốn phản kích?
/359
|