Editor: Tâm Thường Lạc Bạch Tang Tang lúng túng đứng ở nơi đó, một bàn đầy người nhưng lại không có ai để ý đến cô. Nhân viên phục vụ đẩy thịt sống đi ngang qua, vội vàng mà thúc giục: "Tiểu thư, nhường một chút, đừng cản đường tôi!" Vốn là thân thể khi mang thai sẽ chậm chạm, lại bị hối thúc như vậy, Bạch Tang Tang mất thăng bằng, chật vật vịn cái bàn bên cạnh, va vào một cái bàn bát đũa phát tiếng vang leng keng, lần nữa trở thành tiêu điểm trong chuyên khu. Tô Hành Phong dường như không nhìn nổi, đi tới lôi kéo lấy tay áo Bạch Tang Tang, cũng coi là đỡ cô. "Nếu như không ăn cơm, hãy lập tức cùng tôi rời đi." Ngữ điệu hết sức áp chế tức giận. Bạch Tang Tang tự nhận ở nhà họ Bạch cũng coi là nhân vật số một muốn gió có gió, muốn mưa có mưa, không những gả cho cái tên chồng vô dụng, bây giờ còn phải bị người ta xem thường, một cơn tức giận hừng hực dấy lên! Tức giận hất bàn tay Tô Hành Phong ra, Bạch Tang Tang đang muốn nói chuyện, Hàn Mẫn Tranh vừa đúng từ lối đi nhỏ trở lại, nhìn thấy vợ chồng Tô Hành Phong đứng ở một bên, lông mày nhíu lại, ngay sau đó lại hiểu biết rõ, vẻ mặt cũng nhàn nhạt . "Mẫn Tranh, em gắp cho anh một ít nấm kim châm, em biết anh thích ăn!" Thanh Kiều nhiệt tình mà lôi kéo anh ngồi xuống, còn không ngừng gắp nấm kim châm chín thả vào trong chén anh. Hàn Mẫn Tranh trên mặt mặc dù không có biểu tình gì, nhưng trong đáy mắt phút chốc thoáng có nhu quang, anh nhìn sang dáng vẻ Ngu Thanh Kiều không ngừng lải nhải, khóe miệng lại thoáng cong lên một chút như có như không. Bên kia lại truyền đến tiếng của Bạch Tang Tang: "Không phải là một con chó thôi sao, lại còn cung phụng như báu vật, thật buồn cười!" Đôi đũa trong tay Hàn Mẫn Tranh dừng lại, Ngu Thanh Kiều lúc này thì đen mặt, ném cái khăn ăn trên đầu gối lên trên bàn một cái thật mặt, "rào rào" một tiếng, kéo ghế ra lập tức nhảy dựng lên. "Tôi cho cô nói thêm một lần nữa!" Ngu Thanh Kiều trợn mắt nhìn chằm chằm Bạch Tang Tang ở đối diện với bộ mặt đầy khiêu khích. Bạch Tang Tang mày liễu vừa nhăn, khóe miệng cong lên hiện ra một tia giễu cợt trong ý cười: "Có cái gì không dám nói ? Ánh mắt của cô so với chị họ cô mà nói thật đúng là kém xa, có rãnh rỗi cô thật sự nên lãnh giáo cô ta một chút." Tô Ngưng Thu lau lap khóe môi, khoan thai nhìn về phía Bạch Tang Tang: "Bạch tiểu thư, con gái của tôi lui tới với ai làm thế nào cũng không tới phiên cô tới phán xét, cô nói những lời này có phải quá không đem tôi đây một trưởng bối để ở trong mắt hay không?" Lời nói của Tô Ngưng Thu nghe thì tùy ý, thế nhưng ánh mắt lại vô cùng sắc bén. "Vậy ngài bây giờ là muốn dùng lớn ăn hiếp nhỏ sao?" Bạch Tang Tang không chút nào yếu thế mà nâng cằm lên. "Tôi nói có phải cô nội tiết không cân đối hay không, không có việc gì lại đi gây chuyện?" Thanh Kiều cũng theo đó hỏa khí từ từ lên cao. Hàn Mẫn Tranh lại giữ chặt Thanh Kiều đang muốn xông qua, anh đứng dậy, con ngươi lạnh nhạt nhìn về phía Bạch Tang Tang: "Bạch tiểu thư, nơi này là nơi công cộng, xin cô chú ý ngôn từ của mình, nếu như cô không muốn những lời này truyền tới tai Bạch lão." Bạch Tang Tang nhíu lại đôi mắt đẹp lạnh lùng: "Hàn Mẫn Tranh, anh ngược lại có dũng khí rồi!" Tống Kỳ Diễn vốn vẫn yên lặng không nói, để khăn ăn lau xong bàn tay qua một bên, chuyển mắt liếc nhìn Tô Hành Phong bên cạnh, nhấp một ngụm trà tráng miệng, vừa rỗi rãnh tuỳ ý mà gác ly trà qua dọc theo cạnh bàn. "Tang Tang, có đôi khi nói chuyện trước tiên cân nhắc suy nghĩ một chút mình có mấy cân lượng." Bạch Tang Tang nghe được lời Tống Kỳ Diễn kiêu ngạo như vậy, không cam lòng, vậy mà bầu không khí lặng xuống cũng làm cho cô có chút khiếp ý, nhưng trong miệng cô cũng là không chịu nhận thua: "Vậy những người này cũng nên hiểu rõ mình có mấy phần cân lượng!" "Bạch tiểu thư hôm nay ăn thuốc nổ sao?" Cận Tử Kỳ cũng nói chen vào, cô quay sang Bạch Tang Tang cười khẽ: "Bất quá Bạch tiểu thư tinh lực quả thực tốt như vậy, cũng không giống với vẻ mặt mệt mỏi lúc ở nhà họ Tống." Mặt Bạch Tang Tang lập tức đỏ lên, há mồm muốn nói cái gì, vậy mà dường như đang kiêng kỵ cái gì nên ép buộc mình phải kiềm nén xuống, chẳng qua là nhìn Cận Tử Kỳ mỉm cười như lúc ban đầu mà không ngừng thở dốc. Cận Tử Kỳ thấy cô ta như thế, biết cô ta đã hiểu cảnh cáo của mình, lại không nói thêm gì nữa, cúi đầu thong thả ung dung mà dùng bữa, thật giống như được ngăn khỏi cái thế giới ầm ỹ ở ngoài này. Tống Kỳ Diễn dựa vào lưng ghế dựa, một tay vuốt đầu Mỗ Mỗ, Mỗ Mỗ giờ phút này đang dùng hai cái răng cửa nhỏ ra sức gặm một trái bắp, chung quanh những người khác hết thảy quẳng ra sau đầu. Hắn rũ mắt xuống, buông nhẹ giọng, nghe không ra lửa giận mà dặn bảo kẻ dưới: "Hành Phong, trông nom vị hôn thê của cậu cho tốt, tôi không muốn để cho nhà mẹ vợ tôi có bất cứ một người nào phải chịu uất ức dù chỉ một chút." Sắc mặt Tô Hành Phong cũng cực kỳ khó coi, kéo tay Bạch Tang Tang lôi ra bên ngoài: "Mất mặt xấu hổ!" "Tôi mất mặt xấu hổ?" Bạch Tang Tang ra sức giãy giụa, nhưng vẫn bị Tô Hành Phong kéo đi, cũng là vừa đi vừa phản bác: "Chính anh nhìn chằm chằm bà xã người khác nhìn đến tròng mắt muốn rớt ra thì không mất thể diện sao?" "Vậy cũng tốt hơn cô loại phụ nữ không có tiết tháo chút nào!" Tô Hành Phong chán ghét mà liếc nhìn Bạch Tang Tang. Tô Hành Phong đang nổi nóng, giọng nói hiển nhiên không nhẹ, nơi đây lại là chỗ nhiều người, trên căn bản khi tất cả mọi người nghe được tiếng anh rống, bắt đầu hồ nghi mà liếc về phía bụng Bạch Tang Tang. Đối mặt những cái chỉ chỉ chõ chõ, sắc mặt Bạch Tang Tang chợt tái nhợt, bên tai là những tiếng nghị luận quỷ dị. "Nghe lời anh chồng kia kìa, đứa nhỏ trong bụng kia có thể không phải của anh ta. . . . . ." "Nếu đổi lại là tôi cũng không cưới loại phụ nữ này, lỗ mũi hướng lên trời, thật sự là xem mình là Vương Mẫu nương nương rồi, trong nhà có tiền thì như thế nào, có tiền là có thể không coi ai ra gì như vậy sao?" "Cũng là, người nam này xui xẻo, cưới cái người đàn bà đanh đá như vậy, khổ cả đời!" Tô Hành Phong rốt cuộc không nhịn được những lời ra tiếng vào này, tức tối giật tay của Bạch Tang Tang ra, buông cánh tay cô ra, xoay người, cũng không quay đầu lại sãi bước bỏ đi tức thì, quẳng Bạch Tang Tang lại nơi này. Trong lúc nhất thời, Bạch Tang Tang coi như là rơi vào khốn cảnh ngàn người chỉ trỏ, cô không chịu nổi mà chạy chậm đuổi theo Tô Hành Phong: "Tô Hành Phong, anh dám ném tôi lại ở chỗ này thử xem!" Hai người anh kéo tôi kéo mà rời đi khỏi chuyên khu ăn lẩu, bên trong khách hàng lại bàn tán say sưa một lát, mới kéo lực chú ý của mình về bàn mình. Ngu Thanh Kiều không tình nguyện mà ngồi trở lại trên ghế, bị Bạch Tang Tang kích thích cảm xúc vẫn chưa bình ổn lại thường. Tống Kỳ Diễn đúng lúc mà đưa lên một ly trà: "Phụ nữ tức giận dễ có nếp nhăn, đến lúc đó, mười chai Chanel cũng không xoá sạch nếp nhăn trên mặt, uống chút trà lạnh giảm nhiệt đi." Cận Tử Kỳ liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, hắn hoàn toàn mang một bộ dáng dù bận vẫn ung dung, chân thon dài vắt lên, khóe mắt chú ý tới ánh mắt của cô, thuận thế thì nhìn sang, đuôi lông mày đột nhiên khẽ nhướng. Hắn thò người ra cầm lấy bình nước, rót vào trong chên nước rỗng đầy một chén nước, sau đó ngồi nhích sang bên người cô, một tay kéo eo của cô qua, một tay bưng chén nước tiến tới bờ môi cô! "Muốn như vậy sao?" Ánh mắt của hắn sâu thẳm đen tối, khóe môi có ý cười, lại có vẻ ngả ngớn. Cận Tử Kỳ có chút quẫn bách, đẩy tay của hắn ra, đoạt lấy chén nước, cúi đầu uống nước che giấu sự lúng túng dưới đáy mắt. "Biết các người hai vợ chồng ân ái rồi, cũng đừng khoe khoang nữa. . . . . ." Thanh Kiều ê ẩm mà chép miệng, dưới đáy bàn, tay của cô lại không tự chủ được mà nắm tay Hàn Mẫn Tranh, ngay sau đó bên tai và cả cổ đều đã đỏ lên. Hàn Mẫn Tranh ngẩn ra, đưa mắt nhìn thẳng Thanh Kiều, biết là cô đang lo lắng cho mình bởi vì lời nói của Bạch Tang Tang mà lòng tự trọng bị đả kích, khóe miệng nâng lên thoáng hiện một chút ý cười không thể nhận ra, trở tay nắm chặt tay của cô. Hai người ở dưới mặt bàn làm chuyện mờ ám, không có tránh được ánh mắt của Tô Ngưng Thu ở một bên. Tô Ngưng Thu nhấp một hớp trà lạnh, trong nồi lẩu toát ra hơi nóng bay lượn lờ, bà giống như là không thấy gì vẫn gắp thức ăn để ăn, ngược lại cứ thế mà nói một câu: "Phong cảnh của Paris, Mẫn Tranh khi nào thì cậu đi xem thử?" Những lời này nhìn như tùy ý, lại giống như là một viên pháo ngọt ngào, nổ tung ở trên bàn cơm. Ngu Thanh Kiều mừng rỡ, kích động thiếu chút nữa muốn xô ngã Tô Ngưng Thu, lại bị Tô Ngưng Thu liếc ngang một cái trừng trở về, Tô Ngưng Thu chẳng qua là nhìn sang Hàn Mẫn Tranh: "Cô con gái này của tôi thích gây sức ép, cậu có thể tưởng tượng được rồi?" Hàn Mẫn Tranh ưỡn thẳng lưng, ngồi nghiêm chỉnh, quay sang Tô Ngưng Thu cung kính gật đầu: "Cháu sẽ chăm sóc cô ấy." Tô Ngưng Thu vui mừng gật gật đầu, không có gây bất kỳ khó khăn gì, ngược lại Tống Kỳ Diễn ở đối diện, cúi người để sát vào bên tai Cận Tử Kỳ, mất hứng cùng cô kề tai nói nhỏ oán trách: "Mẹ mình làm thế nào không có sáng suốt như dì nhỏ nhỉ?" Cận Tử Kỳ lườm hắn, hiển nhiên biết, hắn là đang ám chỉ Tô Ngưng Tuyết lúc đầu cầm chổi đánh hắn một trận. Tầm mắt của cô tự giác mà dừng ở trên hai chân hắn: "Nếu không sáng suốt anh cũng không có cầu xin tha thứ được nhanh như vậy. . . . . ." Tâm tình Tống Kỳ Diễn đột nhiên vui vẻ lên, cúi đầu cười ra tiếng, thừa dịp hơi nước lờ mờ như sương mù, lui đầu của mình về, môi mỏng như có như không mà quét qua gò má của cô. Động tác gần như là đùa giỡn, hắn hoàn thành thật cẩn thận tỉ mỉ, vậy mà giống như không có chuyện gì ngồi trở lại trên ghế. Nhưng bên kia không ai phát hiện bên này hai người đang thân mật với nhau. Thanh Kiều đột nhiên hỏi Hàn Mẫn Tranh: "Mới vừa rồi điện thoại của ai vậ?" "Là chủ tịch." Hàn Mẫn Tranh không có giấu giếm, khi nói những lời này còn nhìn Tống Kỳ Diễn liếc mắt một cái: "Tô Tấn An ở bên ngoài nuôi tiểu tình nhân so với ông ta trẻ hơn mười mấy tuổi, hơn nữa người đàn bà kia còn mang thai." Cận Tử Kỳ nghe tin tức này không khỏi kinh ngạc, Tô Tấn An ở trong ấn tượng của cô vẫn là người đàn ông thành kính đàng hoàng, làm thế nào cũng có chuyện ở bên ngoài nuôi vợ bé rồi? Bất quá suy nghĩ một chút, Tô Tấn An bên ngoài... Cũng là hợp tình hợp lý . Tính nết của Tống Nhiễm Cầm là cái loại gì? Đó là duy ngã độc tôn, cho rằng mình là nữ vương tốt đẹp! Có một người cha giàu có bậc nhất, dĩ nhiên là không để đàn ông ở trong mắt, ngày thường sai khiến, tức giận mắng Tô Tấn An như vậy, ở trước mặt người khác cũng không lưu một chút mặt mũi, sợ rằng chỉ cần là đàn ông cũng sẽ không chịu nổi. "Lúc mới vừa rồi, Tô Tấn An mang theo tình nhân của ông ta đi lên máy bay sang Na Uy, nghe nói. . . . . . Cuốn đi một khoản tiền cuối cùng của địa sản Văn Long, Tô Tấn An mấy ngày nay một mực vội vàng âm thầm dời đi khoản tiền kia, cũng đã chuyển qua tên của người đàn bà kia, ngay cả giấy thoả thuận li hôn cùng Tống tiểu thư cũng đã ký tên xong." Nói cách khác, đây hết thảy đều là kế hoạch tốt của Tô Tấn An? Sau khi xảy ra chuyện, việc làm thứ nhất không phải là xử lý khủng hoảng, mà là để lại đường lui cho mình và tình nhân? "Tô Tấn An cuốn đi khoản tiền kia là dùng để giao cho nhà thầu xây dựng, bây giờ, nhà thầu xây dựng không có tiền phát tiền lương cho dân công vào lễ mừng năm mới, pháp nhân thứ nhất của bất động sản Văn Long là Tống tiểu thư, cho nên. . . . . ." Hàn Mẫn Tranh không có nói thêm gì nữa, nhưng mọi người ngồi ở đây hiểu ý tứ của anh. Công ty xảy ra chuyện, không tìm pháp nhân thứ nhất thì tìm ai? Ban đầu Tống Nhiễm Cầm nuốt riêng vốn lưu động của Tống thị, cho dù là bị thưa ra tòa cũng không liên luỵ tới Tô Tấn An, dù sao Tô Tấn An nhìn cũng chỉ là chân chạy thay Tống Nhiễm Cầm, đây cũng là nguyên nhân tại sao ông ta còn có thể xuất ngoại. Sợ rằng ngay cả Tống Nhiễm Cầm cũng không nghĩ đến, người bên gối mình sẽ đâm xuống mình một dao trí mạng vào lúc này. Trong lòng Cận Tử Kỳ không khỏi có chút thổn thức, quả nhiên, đi đường đêm nhiều rồi, sẽ có ngày gặp ma . Xấu nhất có thể, ngày mai một nhóm lớn dân công đến cửa toà thị chính gây nháo, sau đó Tống Nhiễm Cầm không tránh được bị mời đi đến toà thị chánh uống trà, lúc này đối với ba ta mà nói, đơn giản là tai nạn họa vô đơn chí. Cô quay đầu nhìn Tống Kỳ Diễn, hắn lại mang dáng vẻ như chuyện không liên quan đến mình, nâng đầu thật cao, ngược lại thích ý mà uống ngụm bia, lúc đặt cái ly xuống ngẩng đầu nhìn sang Hàn Mẫn Tranh: "Ông cụ còn ngồi được không?" Hàn Mẫn Tranh còn chưa mở miệng, di động của Tống Kỳ Diễn đã vang lên, tiếng chuông dồn dập một lần lại một lần. Có lẽ là vang lên nhiều lần tới tấp, bốn phía thỉnh thoảng có người quay đầu nhìn sang liếc mắt một cái. Tống Kỳ Diễn thậm chí ngay cả khóe mắt cũng không liếc điện thoại di động một cái, trước sau như một mà uống rượu, điện thoại di động yên tĩnh lại một lát, rồi lần nữa vang lên, tiếng chuông vui rộn náo nhiệt vô cùng vang dội cả chuyên khu ăn lẩu. Trên bàn ăn những người khác giống như đều đã đạt được nhận thức chung, cũng không có người nào thúc giục hắn nhận cuộc điện thoại này. Cận Mỗ Mỗ gặm xong một trái bắp, chép chép cái miệng nhỏ nhắn, liếm lấy mỗi một ngón tay núc ních một lần, vừa đứng lên khỏi ghế, mắt thấy nó sẽ lấy trái bắp thứ hai, lại bị Tống Kỳ Diễn đoạt đi cả cái dĩa. "Cận Mỗ Mỗ, con ăn nữa là thật sự sẽ biến thành tên mập mạp chết bầm đó!" Tống Kỳ Diễn cố ý đẩy cái dĩa ra xa. Cận Mỗ Mỗ chu cái môi tinh bột, đôi mắt to đen giống như ngọc lưu ly lập tức hiện lên hơi nước, quay đầu nhìn về Cận Tử Kỳ khóc lóc kể lể, còn chưa nói nên lời, liền bị Cận Tử Kỳ bốn lạng đánh bạt cả ngàn cân mà ngăn cản trở lại: "Tới đây, ăn chút rau cải." Cúi đầu nhìn từng cây từng cây rau màu xanh biếc, Cận Mỗ Mỗ khóc không ra nước mắt, lại ném ánh mắt bi thương sang ba người đối diện, đáng tiếc mọi người khuất phục dưới dâm uy của ba ba nó, rốt cuộc không có ai hưởng ứng sự cầu cứu của nó! "Mỗ Mỗ, trẻ em phải ăn nhiều rau dưa, như vậy mới có thể khỏe mạnh mà lớn lên!" Cận Mỗ Mỗ đặt cái chén dấm nhỏ thật mạnh phát lên tiếng vang, không tiếng động kháng nghị mình bất mãn. Một giây kế tiếp, trên mông bị vỗ một cái, tiếng cười nói âm trầm từ phía sau truyền đến —— "Cận Mỗ Mỗ, con có thể đập cái chén xuống đất, có muốn thử một cái xem sao hay không?" Thân thể nho nhỏ tròn trịa của Cận Mỗ Mỗ run lên, quay đầu thở phì phò mà trừng người đàn ông khóe miệng đang chứa nụ cười lạnh. "Ba ba, ba nói ba không phải là người xấu mà!" "Ba cũng chưa nói ba là người tốt nha." Một câu nói của Tống Kỳ Diễn khiến Cận Mỗ Mỗ giận đến xù lông, đặt mông ngồi ở trên ghế, phồng má, hai bàn tay nhỏ bé vòng trước ngực, đáng tiếc bởi vì quá mập lại quá ngắn, hai cái tay vòng cả buổi cũng không cuộn yên được ở một chỗ. Sau đó, Cận Mỗ Mỗ thất vọng phát hiện, một bàn đầy người thế nhưng không ai an ủi tâm hồn bị thương của nó! Cái miệng nhỏ nhắn dẩu lên thật cao, vẻ mặt mệt mỏi, hai cái lỗ tai rũ cụp, đôi mắt to đen như quả nho, đảo qua đảo lại, nhìn cái này một chút, lại nhìn cái kia một chút, cuối cùng bỏ cuộc mà co quắp dựa vào ghế. Chuông điện thoại di động không nản lòng mà lại vang lên, Cận Tử Kỳ dừng đũa lại, nhìn về phía màn hình sáng lên. "Ba ba, sao ba không nhận điện thoại? Có muốn con giúp ba một tay nhận lấy hay không?" Cận Mỗ Mỗ xung phong nhận việc. Tống Kỳ Diễn không hề nghĩ ngợi, lập tức vứt điện thoại di động qua: "Vậy thì cho con nhận đó."
/1179
|