Editor: Tâm Thường LạcCận Tử Kỳ bị bịt mắt mang theo lên phía trước, dọc theo đường đi va va chạm chạm không ít, nhưng may mà không bị té nhào.Các cô cũng không bị đưa vứt đến kho hàng, mà là một căn nhà lầu cũ kỹ đã lâu không có người ở.Hai tên bắt cóc đẩy cô và Phương Tình Vân cùng vào trong một căn phòng, sau đó tháo bịt mắt băng keo của các cô ra, đến cả sợi giây trên tay cũng cởi ra, khôi phục hành động tự do cho các cô.Chỉ là, còn chưa chờ Cận Tử Kỳ phản ứng kịp, cửa phòng đã bị khóa trái.Cô nhanh chóng nhìn chung quanh một vòng, cửa sổ căn phòng này bị đóng đinh cố định lại, chỉ lộ một chút ánh sáng yếu ớt.Không biết có phải Phương Tình Vân bị kinh hãi quá nhiều, vừa tiến vào cứ giống như cái đuôi bám chặt theo sau lưng Cận Tử Kỳ, cô ngồi xuống cô ta cũng ngồi xuống, chỉ kém không có ngồi lên trên người cô.Cận Tử Kỳ cũng lười để ý tới cô ta, vừa nghỉ ngơi vừa dưỡng sức.Qua một hồi lâu, Cận Tử Kỳ rõ ràng cảm nhận được có người đang trừng mắt nhìn mình, cô mở mắt ra, lập tức nhìn thấy hai mắt Phương Tình Vân đờ đẫn lại nhìn mình chằm chằm, không biết đang suy nghĩ gì?"Nhìn cái gì." Cận Tử Kỳ liếc nhìn Phương Tình Vân, nhăn lại hàng lông mày đen xinh đẹp, giọng điệu thoáng lộ ra không vui.Phương Tình Vân nhìn khuôn mặt Cận Tử Kỳ tuy rằng nhợt nhạt nhưng không nhếch nhác, tim như bị cái gì đó níu chặt.Cùng bị bắt cóc như nhau, quần áo của Cận Tử Kỳ lại không lộn xộn, còn khiến tên bắt cóc dùng lễ đối đãi với cô, nhưng còn mình thì sao?Những tên bắt cóc kia đều xuống tay lên trên người cô ta, nắm tay đều rất cứng chắc, vốn không coi cô ta như con người!Phương Tình Vân cắn chặt môi dưới, trong lòng oán hận không thôi --Cận Tử Kỳ, tốt nhất mày là con tin bị giết, tốt nhất hãy chết ở chỗ này!... ...... ...... ...... ...... ...Cận Tử Kỳ đang cùng Phương Tình Vân mắt to trừng nhìn mắt nhỏ, đột nhiên lại nghe thấy tiếng mở cửa.Trong lòng Cận Tử Kỳ lập tức sinh ra cảnh giác, nhìn về phía cánh cửa, đáng tiếc ánh sáng trong phòng không đủ, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy có một bóng dáng cao lớn thất tha thất thểu mà đi tới chỗ của các cô.Trái tim của Cận Tử Kỳ thót lên tới cổ họng, nhưng vẫn bình tĩnh mà mở lời với cái bóng người kia: "Chúng tôi vẫn chưa đói."Ý ở ngoài lời, anh có thể đi ra ngoài, chớ quấy rầy chúng tôi.Bóng người kia lại không rời đi, mà càng đi tới gần, thậm chí còn ợ một hơi rượu.Cận Tử Kỳ thầm nghĩ không ổn, đây có thể là tên quỷ say rượu, sau khi uống say gặp sắc nảy lòng tham rồi !Loại tin tức này báo chí trên TV mỗi ngày đều có đưa tin, cũng không hiếm gì, đặc biệt là tiền đề của các vụ bắt cóc!Cận Tử Kỳ mở to hai mắt nhìn hướng người đang tới, từ từ lui về phía sau, cô cảm nhận được mối nguy hiểm.Phương Tình Vân cũng ý thức được bất thường, run bần bật mà co lại tròn người lại."Hắc hắc ..."Gã đàn ông phát ra hai tiếng cười dâm đãng, đứng trước mặt Cận Tử Kỳ và Phương Tình Vân."Ông đây thật lâu rồi không có đụng đàn bà, dù sao lúc này tất cả mọi người đều cô đơn, nếu không cùng nhau vui vẻ đi hả?"Cận Tử Kỳ nhíu chặt mày lại: "Ông anh này, anh làm như vậy không phải là phá hỏng kế hoạch của lão đại các anh sao?"Vốn Cận Tử Kỳ chỉ muốn thử một chút, không ngờ gã đàn ông kia quả nhiên sửng sốt, tỉnh rượu hơn phân nửa.Vốn vươn móng vuốt tới chỗ Cận Tử Kỳ cũng rụt rụt lại, ánh mắt nhìn Cận Tử Kỳ ngập ngừng."Người đàn bà này là phía trên chỉ mặt gọi tên muốn bắt ... Không thể động ... Vậy người khác thì sao?"Gã xoay đầu sang Phương Tình Vân, sau đó nhếch nhếch miệng, lộ ra một hàm răng vàng, ý đồ rõ ràng.Người này là giữa đường tạm thời nảy lòng tham mà bắt đi, nếm một chút hương vị hẳn là không có gì to tát chứ?Phương Tình Vân nhìn ra gã đàn ông hèn mọn bỉ ổi này đánh chủ ý lên trên người mình, sợ tới mức vội thối lui đến góc tường, sau khi không thể lui được nữa, mới run rẩy cất giọng cảnh cáo gã đàn ông: "Anh đừng đụng vào tôi, trừ phi anh không muốn ba tỷ nữa!"Gã đàn ông lại cười hắc hắc hai tiếng, "Đó là chuyện sau này, ngay hiện tại tao chỉ muốn mày."Phương Tình Vân mở to hai mắt, thân thể run đến không ra hình dáng."Hắc hắc, tao chưa bao giờ thử qua mùi vị danh viện trong xã hội thượng lưu của chúng mày, hôm nay, tao sẽ so sánh thử xem, rốt cuộc là danh viện chúng mày làm bộ nghiêm chỉnh ở trên giường có phóng đãng như mấy con nhỏ trong câu lạc bộ đêm hay không!"Nói xong, gã đàn ông liền bổ nhào đến phía Phương Tình Vân."A...."Một trận mùi thối của rượu bay thẳng vào miệng mũi, Phương Tình Vân gần như muốn buồn nôn.Đôi tay của gã đàn ông làm càn ở trên người của cô ta hoành hành ngang ngược, Phương Tình Vân thất thanh hô to: "Cứu mạng với cứu mạng với!"Cận Tử Kỳ ngồi ở một bên, bên trán nhỏ mồ hôi lạnh, đối với Phương Tình Vân bị gã đàn ông đó đè dưới thân thì lực bất tòng tâm, muốn giúp mà chẳng giúp được.Vừa rồi ánh mắt đầy oán hận của Phương Tình Vân giống như muốn giết cô, cô không hề xem nhẹ.Cô không thể nào vì cứu một người không quan trọng, không liên quan mà hy sinh an nguy của mình và đứa bé.Bên đó, Phương Tình Vân đột nhiên nhặt lên một cọc gỗ ở trên mặt đất, hung hăng đánh vào gáy của gã đàn ông đố."A!" Gã đàn ông quát to rống lên, ôm lấy đầu từ trên người Phương Tình Vân nhảy lên."Con điếm thúi! Dám đánh lén ông!"Gã đàn ông lộ bộ mặt hung ác, không còn thương hoa tiếc ngọc, vung tay áo muốn dạy dỗ Phương Tình Vân.Phương Tình Vân che chở bụng, phía sau lưng bị đạp mấy cước thật mạnh, đau đến khóe mắt cô ta chảy ra nước mắt.Cô ta nhìn về phía Cận Tử Kỳ mà cầu khẩn: "Cứu cứu tôi, cứu cứu tôi ..."Cận Tử Kỳ quay mắt đi, nhưng bên tai vẫn là tiếng cầu cứu của Phương Tình Vân, tay của cô sờ soạng trên mặt đất, thì lần ra được một chiếc đèn để bàn đã vứt
/1179
|