Hôn Sủng Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Q.5 - Chương 111: Chương 73

/1179


Editor: Tâm Thường Lạc

Kết quả cô ta vừa níu ống tay áo của Tôn Hạo lại, đã bị Tôn Hạo không lưu tình đẩy tay của cô ta ra: "Động vào làm gì!"

Kiều Niệm Chiêu nhất thời chưa kịp đề phòng, Tôn Hạo cũng không dừng sức, cứ thế hất cô ta ra đụng vào bức vách bằng kính ở bên cạnh.

Kiều Niệm Chiêu ôm lấy cánh tay bị đau của mình, không dám tin mà nhìn Tôn Hạo: "Tôn Hạo, anh làm gì vậy?"

Tôn Hạo lạnh nhạt liếc cô ta một cái: "Xúi quẩy!"

"Tôn Hạo anh nói cái gì!" Kiều Niệm Chiêu vừa kinh ngạc vừa tức giận: "Anh có gan nói lại lần nữa cho tôi!"

"Không có thời gian nói nhảm với cô." Tôn Hạo ngay cả ứng phó với cô ta cũng ngại lãng phí thời gian.

Kiều Niệm Chiêu tuy đã có nghi ngờ, nhưng vẫn không quá sẵn lòng tin tưởng sự thật tàn khốc này.

Cô ta tiến lên lôi kéo quần áo của Tôn Hạo: "Em biết anh tức giận, nhưng em cũng không ngờ sự tình sẽ trở nên như vậy!"

Bên kia, Tôn Danh Dương sau khi bị Lưu Tổng uy hiếp cảnh cáo, vẫn luôn nằm ở tâm trạng nóng nảy.

Thấy Kiều Niệm Chiêu dây dưa Tôn Hạo, Tôn Danh Dương lập tức sầm mặt quát với Tôn Hạo: "Còn ở đó lằng nhằng mất thời gian cái gì, ngay cả tính mạng cũng mất toi rồi, còn tình tình ái ái, không tới đây cho tao!"

Trong phòng họp, trong lòng của Cận Tử Kỳ cũng giật mình, không ngờ Tôn Thị rung chuyển sa sút đến nông nỗi nghiêm trọng như vậy.

Vẻ thấp thỏm không yên trên mặt của Tôn Danh Dương không giống như làm bộ, đó là sự hoang mang cùng khủng hoảng đối với con đường phía trước.

Không có mảnh đất xây dựng này trong tay Kiều Niệm Chiêu, tương lai của nhà họ Tôn quả thật đã là một ẩn số không thể biết.

Chỉ có điều, người đáng thương tất có chỗ đáng hận, cho nên, Cận Tử Kỳ ngược lại không có chút nào đồng tình với bọn họ.

Điện thoại di động của Tôn Danh Dương vang lên, ông ta cúi đầu nghiêng mắt nhìn dãy số, sau đó bắt máy, tức giận nói: "Chuyện gì?"

Ngay sau đó, sắc mặt của ông ta chợt thay đổi, giọng điệu cũng vọt lên không ít.

"Cái gì? Không chịu chuyển? Mẹ nó, mấy ngày hôm trước không phải đã thỏa thuận bán xong rồi sao? Chê ít? Chó má! Mày nghe cho tao, ai dám đưa tay đòi tiền nữa, mày lấy dao chặt tay của nó cho tao. Con bà nó, tao cũng không tin, trị không được mấy con dế nhũi này! Thật đúng là cho mặt mũi mà không muốn ..."

Lúc này Tôn Danh Dương nào còn bộ dạng ôn nhã hòa khí, cào cào mái tóc được chải keo của mình, "Thôi bỏ đi, mảnh đất kia mua bán không thành, mày dạy dỗ những tên hai lúa đó một chút, sau đó gọi người của chúng ta trở về. Lại muốn tiền? Mày thật sự cho là tao mở ngân hàng! Lúc trước không phải nói hai vạn tệ là làm việc sao?"

Tôn Danh Dương chửi mắng ầm ĩ cúp điện thoại, tái mặt, hung hăng nhổ ngụm nước bọt.

Ông ta thấy Tôn Hạo còn chưa cùng đi tới, lại rống lớn một tiếng: "Tôn Hạo, con mẹ nó mày còn không đi theo!"

Tôn Hạo bị cha dượng trách mắng hai lần, sắc mặt cũng không tốt, không chút do dự đẩy Kiều Niệm Chiêu ra rồi liền đi theo.

"Tôn Hạo, anh trở lại cho tôi!" Kiều Niệm Chiêu hoảng hốt lo sợ kêu to.

Mắt thấy Kiều Niệm Chiêu sẽ chạy theo, Cận Chiêu Đông cũng nhìn không nổi nữa, "Kéo đứa con gái ngỗ nghịch này lại cho tôi!"

Thư ký tuân lệnh, tay mắt lanh lẹ cản Kiều Niệm Chiêu lại, "Kiều tiểu thư, chủ tịch gọi cô đấy!"

Kiều Niệm Chiêu bị thư ký ngăn cản, trơ mắt nhìn Tôn Hạo cùng Tôn Danh Dương đi vào thang máy rời đi, mắt cô ta đỏ lên, "Thả tôi ra thả tôi ra!" Kiều Niệm Chiêu gào thét lớn, giãy giụa muốn chạy đi đuổi theo Tôn Hạo.

Bây giờ ở trong lòng Kiều Niệm Chiêu, Cận Thị không khác gì đầm rồng hang hổ, khắp nơi là những người âm thầm tính kế hãm hại cô ta.

Nhất là Cận Tử Kỳ đang ngồi ở chỗ kia hứng thú nhìn mình, ánh mắt đắc ý, dường như không giây phút nào không giễu cợt vừa rồi cô ta bị cô nói bâng quơ vài ba câu liền đùa bỡn trong lòng bàn tay!

"Kiều tiểu thư, cô bình tĩnh một chút!" Thư ký vẫn cố gắng muốn giữ Kiều Niệm Chiêu lại.

"Bình tĩnh? Ông có tư cách gì dạy dỗ tôi, cút ngay cho tôi!"

Cận Chiêu Đông thấy Kiều Niệm Chiêu không biết hối cải như thế, trong lòng nguội lạnh day day lông mày: "Một khi nó đã muốn đi như vậy, buông nó ra, để cho nó đi, từ nay về sau, Cận Thị vĩnh viễn khước từ Kiều Niệm Chiêu đặt chân vào!"

Quyết định này của Cận Chiêu Đông, ngay cả Cận Tử Kỳ cũng có chút kinh ngạc mà nhìn về phía ông, đây coi như là hoàn toàn thất vọng rồi sao?

Kiều Niệm Chiêu tức giận trừng mắt nhìn Cận Chiêu Đông: "Tôi biết ngay mà, ba chưa từng coi tôi như con của ba!"

Nói xong cô ta hung hăng xô đẩy thư ký ra, ba chân bốn cẳng chạy tới cửa thang máy, liều mạng ấn cái nút, khi cửa thang máy vừa được mở ra, nhanh chóng đi vào rồi lại ấn nút đóng cửa.

"Kiều tiểu thư!" Thư ký vẫn đuổi theo hai bước, đáng tiếc căn bản Kiều Niệm Chiêu không cảm kích.

Cận Chiêu Đông mệt mỏi đi ra phòng họp, "Thư ký Trương, mặc kệ nó, ông cũng khổ cực rồi, đi về nghỉ ngơi đi."

Cận Tử Kỳ cũng tiện thể nói: "Chú Trương, vừa rồi thật sự rất cảm ơn chú!"

Thư ký Trương khoát tay, thái độ của Cận Tử Kỳ khiêm tốn nhã nhặn làm cho thần sắc ông mềm xuống, cười nhạt nói: "Nói cám ơn tôi làm gì, những thứ đó đều là công việc thuộc bổn phận của tôi, đại tiểu thư, cô phải bảo trọng thân thể mới phải."

Cận Tử Kỳ cúi đầu sờ lên bụng của mình, cười cười gật đầu: "Tôi sẽ thế."

Sau khi thư ký Trương rời đi, Cận Tử Kỳ mới nhìn sang Cận Chiêu Đông đang đứng thẳng ở trước cửa sổ nguôi giận: "Ba."

Cận Chiêu Đông nghe tiếng quay đầu, im lặng một chút mới mở miệng: "Có phải con đã sớm biết chỗ sơ hở này hay không, nếu như hôm nay không xảy ra chuyện này mà nói ..."

Cận Chiêu Đông không có nói thêm gì nữa, lại là ý vị sâu xa mà nhìn con gái lớn của mình.

Đây là người thừa kế mà nhà họ Cận họ từ nhỏ đã bồi dưỡng lên, vô luận là tâm trí hay là năng lực xử lý nguy cơ đều người nổi bật, hơn nữa, Cận Tử Kỳ tính tình lạnh lùng bình tĩnh, nhìn vấn đề lại càng thêm thấu triệt.

Đây cũng là tại sao thời điểm ông ta nộ hỏa công tâm, cô lại còn có thể thản nhiên hóa giải vấn đề khó khăn.

Thế nhưng sự lạnh lùng bình tĩnh này của Cận Tử Kỳ, cũng làm cho Cận Chiêu Đông khó tránh khỏi lo lắng --

Với số lần Kiều Niệm Chiêu đã từng đắc tội với Cận Tử Kỳ, chờ sau khi ông trăm tuổi, nếu Cận Tử Kỳ có thể cho Kiều Niệm Chiêu quả ngon để ăn, mặt trời cũng phải thay đổi thành xoay quanh trái đất rồi.

"Niệm Chiêu từ nhỏ đã không thông minh bằng con, đây cũng là nguyên nhân ba và ông nội con lựa chọn giao Cận Thị cho con. Ba cũng biết rõ, mang tiếng là một người làm cha, ba rất thất bại, nhưng ba vẫn hy vọng con có thể trông nom Niệm Chiêu một chút."

Cận Tử Kỳ lắc đầu than nhẹ: "Ba, trong mắt ba, có phải là từ đầu đến cuối Kiều Niệm Chiêu đều sắm vai kẻ yếu không? Con không nói, có phải để cho ba vĩnh viễn không thấy được một mặt yếu ớt của con?"

Cận Chiêu Đông dừng lại, Cận Tử Kỳ nói tiếp: "Nếu như đổi lại cô ta chính là đại tiểu thư danh chính ngôn thuận của nhà họ Cận, con là con gái riêng không thể phơi bày ra ánh sáng, ba, người cảm thấy cô ta sẽ để cho con có cuộc sống tốt sao? Cô ta ngay cả cho cha ruột mình ăn mật ong để bị dị ứng còn làm ra được, huống chi là con đây một người chị cùng cha khác mẹ?"

Cận Tử Kỳ không nhìn tới Cận Chiêu Đông há miệng, tự oán tự trách giành nói tiếp: "Hôm nay con đã gả đến nhà họ Tống rồi, có phải ba liền nhận định con nhất định sẽ trải qua cuộc sống người trên người, không lo ăn không lo mặc, cho nên càng nên khoan dung cho cô ta?"

"Nhưng, ba đừng quên một điểm, con gả cho Tống Kỳ Diễn cũng có thể bị coi là trèo cao, ở thành phố S này, so với nhà họ Cận chúng ta mà tốt hơn cũng có khối người, hiện tại, không biết có bao nhiêu con mắt đang nhìn chằm chằm vào mỗi một tiếng nói mỗi một cử động của con, một khi người nào có liên quan tới con mà gây ra chút tai tiếng gì đó, cái tên Cận Tử Kỳ này của con tất nhiên cũng xuất hiện trong câu chuyện buôn dưa lê của họ."

Cận Tử Kỳ rất là đau lòng mà nhìn Cận Chiêu Đông: "Ba, con chỉ muốn một cuộc sống bình yên nhẹ nhàng, như vậy khó lắm sao?"

Thái độ có thể khống chế được thích hợp, nhưng ngữ điệu lại khó có thể khống chế, thỉnh thoảng toát ra uất ức, càng làm cho Cận Chiêu Đông ở trước mặt người con gái này không ngốc đầu lên được, tựa như có một cây kim đâm ở trong lòng.

"Ba không có ý này, Tử Kỳ, Niệm Chiêu hiện tại thế này, cả đời cũng coi như tiêu luôn."

Tuy rằng Cận Chiêu Đông đối với Kiều Niệm Chiêu cực kỳ thất vọng, nhưng nghĩ đến chút huyết mạch này, vẫn không nhẫn tâm mặc kệ.

Chỉ là lần này, Cận Tử Kỳ còn chưa mở miệng nói, một giọng nữ mạnh mẽ sắc bén khác đã vang lên.

"Cả cuộc đời Kiều Niệm Chiêu cô ta


/1179

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status