Editor: tamthuonglac
Khi Cận Tử Kỳ đưa Cận Mỗ Mỗ lên lầu rửa mặt đi ngủ, Tống Kỳ Diễn đang cùng Cận Chiêu Đông trò chuyện với nhau thật vui vẻ.
Hai người đàn ông không ngừng mà cụng ly, rượu đỏ mở ra một chai lại một chai.
Đến lúc Cận Tử Kỳ đi xuống lầu, đã nhìn thấy Tống Kỳ Diễn kéo ghế ra đứng dậy, thân hình cao lớn có chút ngả nghiêng.
Trên gương mặt tuấn tú cũng có phần hơi ngà ngà say, giữa hàng lông mày anh tuấn bởi vì say rượu nên khó chịu mà nhíu lên.
"Kỳ Diễn à, anh say rồi, ta cho người đưa anh trở về nha!"
Cận Chiêu Đông vừa nấc cục vừa dùng đôi mắt nhập nhèm lướt một vòng, trong lúc Kiều Niệm Chiêu đi tới dìu đỡ thì ông lên tiếng: "Chiêu nhi à, con trước hết đưa Tống tiên sinh trở về đi!"
Kiều Niệm Chiêu lén nhìn Tống Kỳ Diễn một tay chống thành ghế một tay che lấy cái trán, đáy mắt thoáng hiện lên khó xử, sau khi được Tô Ngưng Tuyết ngầm đồng ý, mới chần chờ tiến lên.
"Tống tiên sinh, anh uống say rồi, tôi đưa anh về nhà nhé!"
Chẳng qua ngón tay mềm mại trắng nõn nhỏ nhắn của Kiều Niệm Chiêu vẫn chưa chạm vào cánh tay màu lúa mì dưới ống tay áo đã xắn lên của Tống Kỳ Diễn, đã bị Tống Kỳ Diễn ngăn lại tránh đi, lui về phía sau lảo đảo một bước.
Dưới đáy mắt say khướt là ý cười châm biếm rét lạnh như băng nhũ, khóe miệng cũng giương lên độ cong: "Tôi không què hoặc là tàn phế, không cần người khác đỡ."
Nói xong, lập tức cầm lấy áo khoác dựa trên ghế, lướt qua Kiều Niệm Chiêu sắc mặt tái nhợt đi ra cửa.
Khi Cận Tử Kỳ bước xuống bậc thang cuối cùng, Tống Kỳ Diễn vừa vặn đi đến trước mặt của cô, hắn dừng bước, thoáng xoay người, ánh mắt mê ly nhìn cô chằm chằm thật lâu không lên tiếng.
Sau đó ở trước tất cả bốn ánh mắt trong phòng, đột nhiên vươn tay qua túm lấy cổ tay trắng mịn mảnh khảnh của Cận Tử Kỳ.
"Anh......." Cận Tử Kỳ kinh ngạc hé miệng, lại sửng sốt nói không nên lời.
Tống Kỳ Diễn nhìn cô cười cười thần bí, sau đó quay đầu nhìn về phía Cận Chiêu Đông cũng uống đến mức thất điên bát đảo: "Bác trai, cả người uống say cắm chìa khóa không lọt được vào cái ổ khóa, phiền Cận tiểu thư giúp tôi đi mở cánh cửa!"
Những lời này của Tống Kỳ Diễn vừa ra khỏi miệng, trước hết đáp lại cũng không phải là Cận Chiêu Đông.
Kiều Niệm Chiêu cắn cánh môi, hốc mắt ửng đỏ, giống như là bị làm nhục một trận khó xử xoay người chạy lên lầu.
Uống say Cận Chiêu Đông đâu còn lo lắng cho Kiều Niệm Chiêu, sững sờ ngó ngó Tống Kỳ Diễn, lại nhìn Cận Tử Kỳ một chút, trong đầu chỉ là một đoàn tương hồ.
Đây vốn là yêu cầu bánh bao thịt đánh chó có đi không có về, nếu như là lúc tỉnh táo Cận Chiêu Đông tuyệt đối sẽ không đồng ý.
Nhưng bây giờ là tình huống đặc thù đối đãi đặc biệt, Cận Chiêu Đông phát ra một chốc ngây ngốc đã hào phóng đáp ứng.
Dưới sự dìu đỡ của Tô Ngưng Tuyết, không quên có lòng tốt dặn dò Cận Tử Kỳ đang chuẩn bị từ chối: "Tiểu Kỳ à, đưa tiễn Kỳ Diễn, trời tối cẩn thận chú ý nhìn đường!"
Cận Tử Kỳ chỉ cảm thấy cổ tay bị siết chặt, khóe miệng Tống Kỳ Diễn ngậm lấy một chút ý cười khi được như ý đang nhìn mình, khó khăn lắm quay mặt đi, nghe thấy Tô Ngưng Tuyết dặn dò: "Đưa Tống tiên sinh đến nhà thì trở lại sớm một chút."
Đối mặt với ánh mắt ân cần của Tô Ngưng Tuyết, Cận Tử Kỳ xua tan tâm trạng phức tạp, gật gật đầu: "Con biết rồi."
...............
Biệt thự của Cận gia và Lâm gia vốn xây liền sát, ở giữa tường rào ngăn cách nhau trang trí bằng vườn hoa.
Không đến hai phút, Cận Tử Kỳ đã đưa Tống Kỳ Diễn đến cửa.
"Cửa đã mở đàng hoàng, anh nghỉ ngơi sớm một chút đi!"
Cận Tử Kỳ nhét chìa khóa trở lại vào tay Tống Kỳ Diễn, xoay người muốn bước xuống bậc thềm đi về nhà.
Chân mới vừa nâng lên, thân thể của cô lại bị một cổ sức mạnh cường đại kéo trở về đến không cách nào phản kích, một bóng đen nhanh như gió bao phủ lên.
Hai tay Tống Kỳ Diễn chống ở trên vách cửa, đem cô vây ở giữa mình và vách tường, trên người hắn mùi thuốc lá vị xen lẫn mùi rượu nhàn nhạt tràn ngập trong không gian nhỏ hẹp.
Con ngươi đen thâm thuý của hắn mở to bắt lấy biểu tình trên gương mặt cô, khóe miệng đang mỉm cười đột nhiên cúi mặt xuống, Cận Tử Kỳ hoảng sợ theo bản năng ngẩng đầu lui về phía sau, nặng nề dập đầu lên trên vách tường cứng chắc.
Trên võng mạc của Tống Kỳ Diễn là dáng vẻ xấu mặt của cô, cười mà như không cười đưa mắt nhìn, chưa từng dời mặt của mình đi.
Hắn hơi hơi nghiêng đầu, thổi hơi gió nóng rực mang theo mùi rượu nồng nặc vào lỗ tai nhạy cảm của cô: "Tức giận? Hử?"
"Không có." Cận Tử Kỳ hất mặt nhàn nhạt trả lời.
Ngay cả hỏi hắn là đang chỉ đến cái gì cũng không hỏi, đã lập tức đưa ra câu trả lời phủ nhận.
Giọng điệu bất thường thế này còn nói không có tức giận?
"Là em gái của em nói chuyện với anh trước, anh không có muốn để ý tới cô ta." Tống Kỳ Diễn cúi đầu xuống ánh mắt khóa cô lại gắt gao: "Trừ em ra, anh đối với những người phụ nữ khác cũng không có cảm giác."
Giọng nói của Tống Kỳ Diễn trầm thấp mang theo một chút giọng mũi, lời thổ lộ làm cho Cận Tử Kỳ kinh ngạc đứng ở nơi đó.
"Không tin phải không?" Tống Kỳ Diễn đánh giá Cận Tử Kỳ có vẻ vô thanh vô tức (không có tiếng động, không có hơi thở) nhưng chân mày nhíu lên, cũng nhăn mày theo, bất thình lình vươn tay kéo Cận Tử Kỳ vào trong ngực: "Thật sự chỉ đối với em có phản ứng!"
Cận Tử Kỳ đột nhiên bị Tống Kỳ Diễn kéo vào trong ngực, thiếu chút nữa kêu ra tiếng, bởi vì cô rõ ràng cảm nhận được có cái vật gì đó cứng rắn chống ở bụng của mình!
Ôm nhau thế này làm người ta xấu hổ khiến khuôn mặt cô trong nháy mắt đỏ bừng, mà người đàn ông uống rượu say không biết là ngây thơ hay là vô lại vẫn như cũ ôm lấy cô nhất quyết không tha: "Cận Tử Kỳ, chỉ cần nhìn thấy em anh lại kìm nén khó chịu — "
Hai cánh tay của hắn đang không ngừng buộc chặt, giọng nói khàn khàn đục ngầu một lần nữa vang lên bên tai cô: "Thực xin lỗi, lúc này đây, thật sự là nhịn không được."
Những lời này làm cho toàn thân Cận Tử Kỳ nóng hổi, những năm gần đây lần đầu tiên cảm nhận được tình dục là thứ gì.
Hắn nâng cằm của cô lên, hành lông mi xinh đẹp nhấp nháy, còn có thêm chiếc cằm mang cho lòng ngón tay thô ráp của hắn cảm xúc tốt đẹp, khiến bộ não của Tống Kỳ Diễn nóng lên, màu sắc trong con ngươi khi nhìn cô càng sâu thẳm.
"Cận Tử Kỳ, cùng sống chung với anh, anh sẽ đối với em thật tốt-- "
Cận Tử Kỳ theo sức lực ngón tay hắn, ngẩng đầu lên nhìn vào hai mắt nồng đặc của hắn mang theo men say.
"Anh thích tôi sao?"
Trong màn đêm yên tĩnh, chỉ có câu hỏi kiêu ngạo của Cận Tử Kỳ.
Tống Kỳ Diễn chậm một nhịp mà nhíu mày, không đồng ý nhìn Cận Tử Kỳ:
"Không thích thì tại sao lại muốn cưới em?"
"Vậy anh yêu thích tôi cái gì đây?"
Tống Kỳ Diễn bị khí thế bức người của Cận Tử Kỳ chất vấn đạo lý khiến trong đầu như sương mù mịt, sau khi uống rượu say đầu óc trì độn nên xoay chuyển không kịp.
Cận Tử Kỳ cũng đã vươn tay đánh rớt bàn tay hắn đặt trên cằm của mình, lập tức quay đầu đi xuống dưới:"Quên mất đêm nay anh đã nói, chúng ta vẫn là bạn bè."
Tống Kỳ Diễn nhìn bóng lưng Cận Tử Kỳ chìm ngập ở trong màn đêm, tức tối xoay người vào nhà, đạp phanh cánh cửa.
Đem áo khoác ném lên trên ghế sofa, đặt mông ngồi xuống sinh buồn bực.
Bạn bè? Ai muốn cùng cô ấy trở thành bạn bè của lão tử!
........................
Cận Tử Kỳ trong phòng tắm ngây người suốt một giờ, ném bỏ tất cả suy nghĩ lung tung lau mái tóc dài rồi đi ra ngoài.
Đi đến bên giường vẫn chưa ngồi xuống, đã bị dọa sợ đến mức lui về phía sau mấy bước.
Hai tay ôm lấy khăn tắm trên người, ở trên giường của cô khi nào thì có một người đang nằm?
Cảnh giác mà đi đến mở đèn bàn bên tủ giường lên, khi Cận Tử Kỳ nhìn thấy người đàn ông trên giường, khuôn mặt hoàn toàn không dám tin.
Tống Kỳ Diễn cứ như vậy không nhúc nhích nằm ở trên giường của cô, hai mắt nhắm nghiền, một bộ dạng ngủ như chết.
Người đàn ông này --
Cận Tử Kỳ cảm thấy vừa đau đầu lại vừa hiếu kỳ, anh ta không phải là đã về nhà rồi sao? Như thế nào mà đi vào đây còn ở trên giường của cô nữa?!
Khi Cận Tử Kỳ đưa Cận Mỗ Mỗ lên lầu rửa mặt đi ngủ, Tống Kỳ Diễn đang cùng Cận Chiêu Đông trò chuyện với nhau thật vui vẻ.
Hai người đàn ông không ngừng mà cụng ly, rượu đỏ mở ra một chai lại một chai.
Đến lúc Cận Tử Kỳ đi xuống lầu, đã nhìn thấy Tống Kỳ Diễn kéo ghế ra đứng dậy, thân hình cao lớn có chút ngả nghiêng.
Trên gương mặt tuấn tú cũng có phần hơi ngà ngà say, giữa hàng lông mày anh tuấn bởi vì say rượu nên khó chịu mà nhíu lên.
"Kỳ Diễn à, anh say rồi, ta cho người đưa anh trở về nha!"
Cận Chiêu Đông vừa nấc cục vừa dùng đôi mắt nhập nhèm lướt một vòng, trong lúc Kiều Niệm Chiêu đi tới dìu đỡ thì ông lên tiếng: "Chiêu nhi à, con trước hết đưa Tống tiên sinh trở về đi!"
Kiều Niệm Chiêu lén nhìn Tống Kỳ Diễn một tay chống thành ghế một tay che lấy cái trán, đáy mắt thoáng hiện lên khó xử, sau khi được Tô Ngưng Tuyết ngầm đồng ý, mới chần chờ tiến lên.
"Tống tiên sinh, anh uống say rồi, tôi đưa anh về nhà nhé!"
Chẳng qua ngón tay mềm mại trắng nõn nhỏ nhắn của Kiều Niệm Chiêu vẫn chưa chạm vào cánh tay màu lúa mì dưới ống tay áo đã xắn lên của Tống Kỳ Diễn, đã bị Tống Kỳ Diễn ngăn lại tránh đi, lui về phía sau lảo đảo một bước.
Dưới đáy mắt say khướt là ý cười châm biếm rét lạnh như băng nhũ, khóe miệng cũng giương lên độ cong: "Tôi không què hoặc là tàn phế, không cần người khác đỡ."
Nói xong, lập tức cầm lấy áo khoác dựa trên ghế, lướt qua Kiều Niệm Chiêu sắc mặt tái nhợt đi ra cửa.
Khi Cận Tử Kỳ bước xuống bậc thang cuối cùng, Tống Kỳ Diễn vừa vặn đi đến trước mặt của cô, hắn dừng bước, thoáng xoay người, ánh mắt mê ly nhìn cô chằm chằm thật lâu không lên tiếng.
Sau đó ở trước tất cả bốn ánh mắt trong phòng, đột nhiên vươn tay qua túm lấy cổ tay trắng mịn mảnh khảnh của Cận Tử Kỳ.
"Anh......." Cận Tử Kỳ kinh ngạc hé miệng, lại sửng sốt nói không nên lời.
Tống Kỳ Diễn nhìn cô cười cười thần bí, sau đó quay đầu nhìn về phía Cận Chiêu Đông cũng uống đến mức thất điên bát đảo: "Bác trai, cả người uống say cắm chìa khóa không lọt được vào cái ổ khóa, phiền Cận tiểu thư giúp tôi đi mở cánh cửa!"
Những lời này của Tống Kỳ Diễn vừa ra khỏi miệng, trước hết đáp lại cũng không phải là Cận Chiêu Đông.
Kiều Niệm Chiêu cắn cánh môi, hốc mắt ửng đỏ, giống như là bị làm nhục một trận khó xử xoay người chạy lên lầu.
Uống say Cận Chiêu Đông đâu còn lo lắng cho Kiều Niệm Chiêu, sững sờ ngó ngó Tống Kỳ Diễn, lại nhìn Cận Tử Kỳ một chút, trong đầu chỉ là một đoàn tương hồ.
Đây vốn là yêu cầu bánh bao thịt đánh chó có đi không có về, nếu như là lúc tỉnh táo Cận Chiêu Đông tuyệt đối sẽ không đồng ý.
Nhưng bây giờ là tình huống đặc thù đối đãi đặc biệt, Cận Chiêu Đông phát ra một chốc ngây ngốc đã hào phóng đáp ứng.
Dưới sự dìu đỡ của Tô Ngưng Tuyết, không quên có lòng tốt dặn dò Cận Tử Kỳ đang chuẩn bị từ chối: "Tiểu Kỳ à, đưa tiễn Kỳ Diễn, trời tối cẩn thận chú ý nhìn đường!"
Cận Tử Kỳ chỉ cảm thấy cổ tay bị siết chặt, khóe miệng Tống Kỳ Diễn ngậm lấy một chút ý cười khi được như ý đang nhìn mình, khó khăn lắm quay mặt đi, nghe thấy Tô Ngưng Tuyết dặn dò: "Đưa Tống tiên sinh đến nhà thì trở lại sớm một chút."
Đối mặt với ánh mắt ân cần của Tô Ngưng Tuyết, Cận Tử Kỳ xua tan tâm trạng phức tạp, gật gật đầu: "Con biết rồi."
...............
Biệt thự của Cận gia và Lâm gia vốn xây liền sát, ở giữa tường rào ngăn cách nhau trang trí bằng vườn hoa.
Không đến hai phút, Cận Tử Kỳ đã đưa Tống Kỳ Diễn đến cửa.
"Cửa đã mở đàng hoàng, anh nghỉ ngơi sớm một chút đi!"
Cận Tử Kỳ nhét chìa khóa trở lại vào tay Tống Kỳ Diễn, xoay người muốn bước xuống bậc thềm đi về nhà.
Chân mới vừa nâng lên, thân thể của cô lại bị một cổ sức mạnh cường đại kéo trở về đến không cách nào phản kích, một bóng đen nhanh như gió bao phủ lên.
Hai tay Tống Kỳ Diễn chống ở trên vách cửa, đem cô vây ở giữa mình và vách tường, trên người hắn mùi thuốc lá vị xen lẫn mùi rượu nhàn nhạt tràn ngập trong không gian nhỏ hẹp.
Con ngươi đen thâm thuý của hắn mở to bắt lấy biểu tình trên gương mặt cô, khóe miệng đang mỉm cười đột nhiên cúi mặt xuống, Cận Tử Kỳ hoảng sợ theo bản năng ngẩng đầu lui về phía sau, nặng nề dập đầu lên trên vách tường cứng chắc.
Trên võng mạc của Tống Kỳ Diễn là dáng vẻ xấu mặt của cô, cười mà như không cười đưa mắt nhìn, chưa từng dời mặt của mình đi.
Hắn hơi hơi nghiêng đầu, thổi hơi gió nóng rực mang theo mùi rượu nồng nặc vào lỗ tai nhạy cảm của cô: "Tức giận? Hử?"
"Không có." Cận Tử Kỳ hất mặt nhàn nhạt trả lời.
Ngay cả hỏi hắn là đang chỉ đến cái gì cũng không hỏi, đã lập tức đưa ra câu trả lời phủ nhận.
Giọng điệu bất thường thế này còn nói không có tức giận?
"Là em gái của em nói chuyện với anh trước, anh không có muốn để ý tới cô ta." Tống Kỳ Diễn cúi đầu xuống ánh mắt khóa cô lại gắt gao: "Trừ em ra, anh đối với những người phụ nữ khác cũng không có cảm giác."
Giọng nói của Tống Kỳ Diễn trầm thấp mang theo một chút giọng mũi, lời thổ lộ làm cho Cận Tử Kỳ kinh ngạc đứng ở nơi đó.
"Không tin phải không?" Tống Kỳ Diễn đánh giá Cận Tử Kỳ có vẻ vô thanh vô tức (không có tiếng động, không có hơi thở) nhưng chân mày nhíu lên, cũng nhăn mày theo, bất thình lình vươn tay kéo Cận Tử Kỳ vào trong ngực: "Thật sự chỉ đối với em có phản ứng!"
Cận Tử Kỳ đột nhiên bị Tống Kỳ Diễn kéo vào trong ngực, thiếu chút nữa kêu ra tiếng, bởi vì cô rõ ràng cảm nhận được có cái vật gì đó cứng rắn chống ở bụng của mình!
Ôm nhau thế này làm người ta xấu hổ khiến khuôn mặt cô trong nháy mắt đỏ bừng, mà người đàn ông uống rượu say không biết là ngây thơ hay là vô lại vẫn như cũ ôm lấy cô nhất quyết không tha: "Cận Tử Kỳ, chỉ cần nhìn thấy em anh lại kìm nén khó chịu — "
Hai cánh tay của hắn đang không ngừng buộc chặt, giọng nói khàn khàn đục ngầu một lần nữa vang lên bên tai cô: "Thực xin lỗi, lúc này đây, thật sự là nhịn không được."
Những lời này làm cho toàn thân Cận Tử Kỳ nóng hổi, những năm gần đây lần đầu tiên cảm nhận được tình dục là thứ gì.
Hắn nâng cằm của cô lên, hành lông mi xinh đẹp nhấp nháy, còn có thêm chiếc cằm mang cho lòng ngón tay thô ráp của hắn cảm xúc tốt đẹp, khiến bộ não của Tống Kỳ Diễn nóng lên, màu sắc trong con ngươi khi nhìn cô càng sâu thẳm.
"Cận Tử Kỳ, cùng sống chung với anh, anh sẽ đối với em thật tốt-- "
Cận Tử Kỳ theo sức lực ngón tay hắn, ngẩng đầu lên nhìn vào hai mắt nồng đặc của hắn mang theo men say.
"Anh thích tôi sao?"
Trong màn đêm yên tĩnh, chỉ có câu hỏi kiêu ngạo của Cận Tử Kỳ.
Tống Kỳ Diễn chậm một nhịp mà nhíu mày, không đồng ý nhìn Cận Tử Kỳ:
"Không thích thì tại sao lại muốn cưới em?"
"Vậy anh yêu thích tôi cái gì đây?"
Tống Kỳ Diễn bị khí thế bức người của Cận Tử Kỳ chất vấn đạo lý khiến trong đầu như sương mù mịt, sau khi uống rượu say đầu óc trì độn nên xoay chuyển không kịp.
Cận Tử Kỳ cũng đã vươn tay đánh rớt bàn tay hắn đặt trên cằm của mình, lập tức quay đầu đi xuống dưới:"Quên mất đêm nay anh đã nói, chúng ta vẫn là bạn bè."
Tống Kỳ Diễn nhìn bóng lưng Cận Tử Kỳ chìm ngập ở trong màn đêm, tức tối xoay người vào nhà, đạp phanh cánh cửa.
Đem áo khoác ném lên trên ghế sofa, đặt mông ngồi xuống sinh buồn bực.
Bạn bè? Ai muốn cùng cô ấy trở thành bạn bè của lão tử!
........................
Cận Tử Kỳ trong phòng tắm ngây người suốt một giờ, ném bỏ tất cả suy nghĩ lung tung lau mái tóc dài rồi đi ra ngoài.
Đi đến bên giường vẫn chưa ngồi xuống, đã bị dọa sợ đến mức lui về phía sau mấy bước.
Hai tay ôm lấy khăn tắm trên người, ở trên giường của cô khi nào thì có một người đang nằm?
Cảnh giác mà đi đến mở đèn bàn bên tủ giường lên, khi Cận Tử Kỳ nhìn thấy người đàn ông trên giường, khuôn mặt hoàn toàn không dám tin.
Tống Kỳ Diễn cứ như vậy không nhúc nhích nằm ở trên giường của cô, hai mắt nhắm nghiền, một bộ dạng ngủ như chết.
Người đàn ông này --
Cận Tử Kỳ cảm thấy vừa đau đầu lại vừa hiếu kỳ, anh ta không phải là đã về nhà rồi sao? Như thế nào mà đi vào đây còn ở trên giường của cô nữa?!
/1179
|