Editor: tamthuonglac
"Cận Tử Kỳ, cân nhắc cùng anh kết hôn đi!"
Cận Tử Kỳ bỗng dưng ngẩng đầu, ánh mắt trùng hợp giao với quang ảnh của đôi con ngươi đen kia.
"Cần anh lặp lại một lần nữa sao?"
Tống Kỳ Diễn nhốt chặt cô đang dựa vào thân thể của mình, đáy mắt sâu thẳm khó nén ý cười vui vẻ.
Hai người ngực áp sát vào nhau, váy áo ướt đẫm kia không ngăn được nhiệt độ nóng bỏng của Tống Kỳ Diễn.
Cận Tử Kỳ trong khoảnh khắc đó gần như muốn trầm luân vào nụ cười nơi khóe môi của hắn, nhìn đến hàm răng đẹp trắng tinh, ngón tay vịn trên gáy hắn bấu chặt: "Anh đang nói đùa sao?"
"Em cảm thấy bộ dáng của anh là đang nói đùa sao?"
Giọt nước lướt qua đôi má, trong ánh sáng nước lờ mờ, người đàn ông ở trước mắt có vẻ có chút quỷ dị không chân thực.
Cận Tử Kỳ bị hỏi ngược lại nhưng không trả lời được, cô hất mặt, lại phát hiện trên bờ chẳng biết từ lúc nào có hai người đang đứng.
Trên mặt Kiều Niệm Chiêu tràn đầy kinh ngạc, không thể tin được người phụ nữ ở trong nước cùng đàn ông ôm ôm ấp ấp sẽ là Cận Tử Kỳ.
"Chị, là chị sao? Tại sao chị......" Muốn nói lại thôi, có đôi khi so với thẳng thắn càng có lực sát thương.
Về phần Tô Hành Phong, trên mặt của anh nhìn không thấy bất kỳ cảm xúc gì, chỉ là hai tay anh đút ở trong túi quần, đứng bên cạnh Kiều Niệm Chiêu, lẳng lặng nhìn qua bóng người dây dưa quấn lấy nhau chặt chẽ trong bể bơi.
Tống Kỳ Diễn trong lúc nghe thấy tiếng của Kiều Niệm Chiêu, cũng men theo ánh mắt của Cận Tử Kỳ mà nhìn sang, đáy mắt thoáng hiện lên ánh sáng u lãnh sắc nhọn, con ngươi đen nheo lại trong không khí mang theo sự ẩm ướt.
"Xem ra tất cả mọi người đều không ngủ được mà tùy tiện đi ra ngoài một chút — "
Cận Tử Kỳ nghiêng đầu nhìn Tống Kỳ Diễn, hắn cảm ứng được cô nhìn chăm chú, cúi đầu nhìn qua cô, khóe môi thoáng cười nói.
Hắn mang cô bơi tới chỗ không có người bên kia, mới đưa cô lên bờ, sau đó chính mình cũng nhảy lên.
Ở chỗ kia hai đôi mắt nhìn chăm chăm soi mói, hắn cầm khăn lông lớn nằm trên ghế, choàng lên trên người Cận Tử Kỳ: "Buổi tối không khí rất lạnh, nếu như để cảm lạnh có thể sẽ không tốt."
Cận Tử Kỳ giương mắt nhìn qua hắn, trong gương mặt tươi cười của hắn mờ mịt làm người ta hiểu lầm ám muội, đột nhiên giơ tay lên vén một luồng tóc ẩm ướt từ trên má cô ra sau tai: "Thời gian không còn sớm, đi về nghỉ ngơi đi."
Cận Tử Kỳ không có bất kỳ dị nghị, ôm lấy khăn lông trên người, đang muốn cất bước rời đi, bàn tay Tống Kỳ Diễn lại nắm lấy bả vai cô: "Đề nghị của anh em hãy suy nghĩ thật kỹ một chút, anh thực sự là nghiêm túc."
Sau đó dưới con mắt giật mình sững sờ của cô, hắn xoay người rời đi trước, từ đầu đến cuối không để ý tới hai người đang đứng ngoài quan sát.
Kiều Niệm Chiêu và Tô Hành Phong còn đứng lặng im ở đó như nhau, chẳng qua rất bình tĩnh mà nhìn qua bên này.
Cận Tử Kỳ cũng lười mà đi quan tâm, cô vẫn còn đang xoay người, lại nghe thấy tiếng Kiều Niệm Chiêu hơi cuống cuồng sốt ruột hỏi thăm
"Chị, chị và Tống... Tống tiên sinh vừa rồi đang nói chuyện gì?"
—kêu lên ba chữ Tống tiên sinh, là ngữ điệu vạn phần không tình nguyện, nhưng cũng hợp tình lý.
Trên hồ bơi bằng đá cẩm thạch đã vang lên tiếng giày cao gót lộc cộc lộc cộc, tựa như chủ nhân của nó như vậy, không thể chờ đợi được.
"Chị, không phải chị sợ nước sao? Vừa rồi có nặng lắm không?"
Cận Tử Kỳ nhìn Kiều Niệm Chiêu đã đuổi tới trước mặt, một vẻ mặt ngây thơ quan tâm lo lắng thật là có thể mê hoặc lòng người.
Nhếch mày khóe mắt xẹt qua Tô Hành Phong đứng bên kia—
Đêm nay đối với bọn họ mà nói đúng là xem như một đêm không ngủ.
Cô hé miệng nhẹ nhàng cười cười: "Nếu như có người chịu dạy, học một ít cũng không tồi."
Nói xong, không nhìn tới sắc mặt Kiều Niệm Chiêu thoáng cứng đờ, lướt qua cô ấy tiếp tục rời đi.
.............
Sinh nhật bảy mươi tuổi ba ngày bốn đêm trên biển của Tống Chi Nhậm bởi vì một hồi nhìn nhận thân nhân không bệnh mà mất.
Khi du thuyền tới bến tàu, các quầy báo của các quầy bán đồ lặt vặt ở bến tàu đã xuất hiện các tờ báo đăng tin về con trai trưởng của Tống gia.
Gần một ngày, thành phố S, tin tức người thừa kế theo trình tự thứ nhất đã mất của Tống gia sống lại lập tức truyền đi xôn xao.
Phải khen ngợi một câu: ngày nay hiệu suất làm việc của giới truyền thông thật là tốc hành làm cho người khác líu lưỡi không nói nên lời.
.............
Cận Tử Kỳ tan tầm về nhà, trước khi xe lái vào ga-ra biệt thự Cận gia, tốc độ xe không khỏi chậm xuống.
Cô phát hiện cửa biệt thự nhà bên cạnh đậu một chiếc Maybach 62S đen bóng.
Đó là kiểu dáng mới nhất năm nay mới vừa đưa ra thị trường.
Cảm giác đã từng quen biết không khỏi để cho cô nhìn thêm vài lần.
Nhà bên cạnh Cận gia là một vị phú thương họ Lâm ở thành phố này, với việc ông ấy bảy mươi lăm tuổi, Cận Tử Kỳ không thể nào tin nổi dáng vẻ ông ấy điều khiển lái chiếc xe xa hoa này đi ra ngoài hóng gió.
Đương nhiên, cũng không loại trừ là có người đến nhà họ làm khách, cho nên đem chiếc xe Maybach này đậu ở cửa.
Người có thể lái được loại xe đắc tiền này, bình thường đều là nhân trung long phượng, không giàu cũng sang.
Hoặc là có quyền, hoặc là có thế, hoặc là có quyền cộng thêm có thế.
Đậu xe xong đi ra, lại gặp được dì vú trong nhà: "Đại tiểu thư đã trở lại?"
Cận Tử Kỳ khẽ mỉm cười, tầm mắt cũng đã tìm kiếm bóng dáng nhỏ khắp nơi: "Dì Hồng, Mỗ Mỗ đâu?"
"Phu nhân mang theo tiểu thiếu gia đi ra ngoài trượt gà, vẫn chưa trở lại."
—Cái gì gọi là trượt gà? Dùng sợi dây đặc chế tương tự như dây xích buộc chó mà buộc lại con gà con dẫn ra đường.
Trong đầu hiện ra bộ dạng Cận Mỗ Mỗ dắt con gà con rồi nháy mắt ra hiệu dí dỏm, Cận Tử Kỳ nhịn không được nở nụ cười ấm áp, cùng dì Hồng hàn huyên đôi câu mới vào nhà.
Vừa muốn đẩy cửa vào, dì Hồng giống như nhớ ra cái gì đó nhắc nhở: "Có khách tới nhà, lão gia đang chiêu đãi!"
Mặc dù dì Hồng đã bắn tín hiệu cho cô trước, nhưng khi Cận Tử Kỳ nhìn thấy Tống Kỳ Diễn ngồi ở trong phòng khách, vẫn bị hù dọa không ít, bàn tay đặt trên nắm cửa thật lâu cũng quên lấy xuống.
Anh ta tại sao đến đây? Chiếc xe Maybach kia là của anh ta? Vậy tại sao phải đậu bên nhà hàng xóm chứ?
Cận Tử Kỳ xuất hiện cắt đứt câu chuyện hai người đàn ông đang chậm rãi nói với nhau trong phòng khách.
"Đã trở về?" Cận Chiêu Đông cười cười nhìn sang Cận Tử Kỳ đang sững sờ ở cửa, hướng đến cô vẫy vẫy tay: "Tới đây ngồi bên này một lát đi, khó có được dịp cậu Tống tới nhà, cũng không thể thất lễ!"
Tầm mắt Cận Tử Kỳ nhìn sang, Tống Kỳ Diễn đang lấy một loại tư thế nhàn rỗi mà ngồi ở trên ghế sofa, hắn cũng vừa vặn giương mắt nhìn qua đây, khi nhìn đến Cận Tử Kỳ thì đáy mắt vụt qua một nụ cười thản nhiên.
Cô chưa từng phủ nhận bên trong người đàn ông Tống Kỳ Diễn này phát ra sức quyến rũ, đẹp trai nhiều tiền hơn nữa còn độc thân, sợ rằng chỉ cần hắn vẫy vẫy tay, sẽ có mỹ nhân người trước ngã xuống người sau tiến lên.
Khi Cận Tử Kỳ ngồi xuống bên cạnh Cận Chiêu Đông, nhận lấy nước trà dì Hồng đưa tới, bên kia Tống Kỳ Diễn đột nhiên mở miệng: "Tôi nghe nói Cận tiểu thư làm việc tại công ty của Hành Phong?"
"Đứa nhỏ nhà nào cũng vui đùa một chút như vậy thôi, sớm muộn là phải về nhà !"
Lời của Cận Chiêu Đông tuy nói như vậy, nhưng trong mắt đối với việc Cận Tử Kỳ có dũng khí không dựa vào gia đình tự bản thân gây dựng sự nghiệp rất hài lòng.
Tống Kỳ Diễn đối với việc Cận Chiêu Đông giành lời nói không đồng ý, nhíu mày, bên miệng chứa đựng ý cười nói: "Bác trai nói không sai, Cận tiểu thư sớm muộn là phải trở về thừa kế gia nghiệp ."
"Cận Tử Kỳ, cân nhắc cùng anh kết hôn đi!"
Cận Tử Kỳ bỗng dưng ngẩng đầu, ánh mắt trùng hợp giao với quang ảnh của đôi con ngươi đen kia.
"Cần anh lặp lại một lần nữa sao?"
Tống Kỳ Diễn nhốt chặt cô đang dựa vào thân thể của mình, đáy mắt sâu thẳm khó nén ý cười vui vẻ.
Hai người ngực áp sát vào nhau, váy áo ướt đẫm kia không ngăn được nhiệt độ nóng bỏng của Tống Kỳ Diễn.
Cận Tử Kỳ trong khoảnh khắc đó gần như muốn trầm luân vào nụ cười nơi khóe môi của hắn, nhìn đến hàm răng đẹp trắng tinh, ngón tay vịn trên gáy hắn bấu chặt: "Anh đang nói đùa sao?"
"Em cảm thấy bộ dáng của anh là đang nói đùa sao?"
Giọt nước lướt qua đôi má, trong ánh sáng nước lờ mờ, người đàn ông ở trước mắt có vẻ có chút quỷ dị không chân thực.
Cận Tử Kỳ bị hỏi ngược lại nhưng không trả lời được, cô hất mặt, lại phát hiện trên bờ chẳng biết từ lúc nào có hai người đang đứng.
Trên mặt Kiều Niệm Chiêu tràn đầy kinh ngạc, không thể tin được người phụ nữ ở trong nước cùng đàn ông ôm ôm ấp ấp sẽ là Cận Tử Kỳ.
"Chị, là chị sao? Tại sao chị......" Muốn nói lại thôi, có đôi khi so với thẳng thắn càng có lực sát thương.
Về phần Tô Hành Phong, trên mặt của anh nhìn không thấy bất kỳ cảm xúc gì, chỉ là hai tay anh đút ở trong túi quần, đứng bên cạnh Kiều Niệm Chiêu, lẳng lặng nhìn qua bóng người dây dưa quấn lấy nhau chặt chẽ trong bể bơi.
Tống Kỳ Diễn trong lúc nghe thấy tiếng của Kiều Niệm Chiêu, cũng men theo ánh mắt của Cận Tử Kỳ mà nhìn sang, đáy mắt thoáng hiện lên ánh sáng u lãnh sắc nhọn, con ngươi đen nheo lại trong không khí mang theo sự ẩm ướt.
"Xem ra tất cả mọi người đều không ngủ được mà tùy tiện đi ra ngoài một chút — "
Cận Tử Kỳ nghiêng đầu nhìn Tống Kỳ Diễn, hắn cảm ứng được cô nhìn chăm chú, cúi đầu nhìn qua cô, khóe môi thoáng cười nói.
Hắn mang cô bơi tới chỗ không có người bên kia, mới đưa cô lên bờ, sau đó chính mình cũng nhảy lên.
Ở chỗ kia hai đôi mắt nhìn chăm chăm soi mói, hắn cầm khăn lông lớn nằm trên ghế, choàng lên trên người Cận Tử Kỳ: "Buổi tối không khí rất lạnh, nếu như để cảm lạnh có thể sẽ không tốt."
Cận Tử Kỳ giương mắt nhìn qua hắn, trong gương mặt tươi cười của hắn mờ mịt làm người ta hiểu lầm ám muội, đột nhiên giơ tay lên vén một luồng tóc ẩm ướt từ trên má cô ra sau tai: "Thời gian không còn sớm, đi về nghỉ ngơi đi."
Cận Tử Kỳ không có bất kỳ dị nghị, ôm lấy khăn lông trên người, đang muốn cất bước rời đi, bàn tay Tống Kỳ Diễn lại nắm lấy bả vai cô: "Đề nghị của anh em hãy suy nghĩ thật kỹ một chút, anh thực sự là nghiêm túc."
Sau đó dưới con mắt giật mình sững sờ của cô, hắn xoay người rời đi trước, từ đầu đến cuối không để ý tới hai người đang đứng ngoài quan sát.
Kiều Niệm Chiêu và Tô Hành Phong còn đứng lặng im ở đó như nhau, chẳng qua rất bình tĩnh mà nhìn qua bên này.
Cận Tử Kỳ cũng lười mà đi quan tâm, cô vẫn còn đang xoay người, lại nghe thấy tiếng Kiều Niệm Chiêu hơi cuống cuồng sốt ruột hỏi thăm
"Chị, chị và Tống... Tống tiên sinh vừa rồi đang nói chuyện gì?"
—kêu lên ba chữ Tống tiên sinh, là ngữ điệu vạn phần không tình nguyện, nhưng cũng hợp tình lý.
Trên hồ bơi bằng đá cẩm thạch đã vang lên tiếng giày cao gót lộc cộc lộc cộc, tựa như chủ nhân của nó như vậy, không thể chờ đợi được.
"Chị, không phải chị sợ nước sao? Vừa rồi có nặng lắm không?"
Cận Tử Kỳ nhìn Kiều Niệm Chiêu đã đuổi tới trước mặt, một vẻ mặt ngây thơ quan tâm lo lắng thật là có thể mê hoặc lòng người.
Nhếch mày khóe mắt xẹt qua Tô Hành Phong đứng bên kia—
Đêm nay đối với bọn họ mà nói đúng là xem như một đêm không ngủ.
Cô hé miệng nhẹ nhàng cười cười: "Nếu như có người chịu dạy, học một ít cũng không tồi."
Nói xong, không nhìn tới sắc mặt Kiều Niệm Chiêu thoáng cứng đờ, lướt qua cô ấy tiếp tục rời đi.
.............
Sinh nhật bảy mươi tuổi ba ngày bốn đêm trên biển của Tống Chi Nhậm bởi vì một hồi nhìn nhận thân nhân không bệnh mà mất.
Khi du thuyền tới bến tàu, các quầy báo của các quầy bán đồ lặt vặt ở bến tàu đã xuất hiện các tờ báo đăng tin về con trai trưởng của Tống gia.
Gần một ngày, thành phố S, tin tức người thừa kế theo trình tự thứ nhất đã mất của Tống gia sống lại lập tức truyền đi xôn xao.
Phải khen ngợi một câu: ngày nay hiệu suất làm việc của giới truyền thông thật là tốc hành làm cho người khác líu lưỡi không nói nên lời.
.............
Cận Tử Kỳ tan tầm về nhà, trước khi xe lái vào ga-ra biệt thự Cận gia, tốc độ xe không khỏi chậm xuống.
Cô phát hiện cửa biệt thự nhà bên cạnh đậu một chiếc Maybach 62S đen bóng.
Đó là kiểu dáng mới nhất năm nay mới vừa đưa ra thị trường.
Cảm giác đã từng quen biết không khỏi để cho cô nhìn thêm vài lần.
Nhà bên cạnh Cận gia là một vị phú thương họ Lâm ở thành phố này, với việc ông ấy bảy mươi lăm tuổi, Cận Tử Kỳ không thể nào tin nổi dáng vẻ ông ấy điều khiển lái chiếc xe xa hoa này đi ra ngoài hóng gió.
Đương nhiên, cũng không loại trừ là có người đến nhà họ làm khách, cho nên đem chiếc xe Maybach này đậu ở cửa.
Người có thể lái được loại xe đắc tiền này, bình thường đều là nhân trung long phượng, không giàu cũng sang.
Hoặc là có quyền, hoặc là có thế, hoặc là có quyền cộng thêm có thế.
Đậu xe xong đi ra, lại gặp được dì vú trong nhà: "Đại tiểu thư đã trở lại?"
Cận Tử Kỳ khẽ mỉm cười, tầm mắt cũng đã tìm kiếm bóng dáng nhỏ khắp nơi: "Dì Hồng, Mỗ Mỗ đâu?"
"Phu nhân mang theo tiểu thiếu gia đi ra ngoài trượt gà, vẫn chưa trở lại."
—Cái gì gọi là trượt gà? Dùng sợi dây đặc chế tương tự như dây xích buộc chó mà buộc lại con gà con dẫn ra đường.
Trong đầu hiện ra bộ dạng Cận Mỗ Mỗ dắt con gà con rồi nháy mắt ra hiệu dí dỏm, Cận Tử Kỳ nhịn không được nở nụ cười ấm áp, cùng dì Hồng hàn huyên đôi câu mới vào nhà.
Vừa muốn đẩy cửa vào, dì Hồng giống như nhớ ra cái gì đó nhắc nhở: "Có khách tới nhà, lão gia đang chiêu đãi!"
Mặc dù dì Hồng đã bắn tín hiệu cho cô trước, nhưng khi Cận Tử Kỳ nhìn thấy Tống Kỳ Diễn ngồi ở trong phòng khách, vẫn bị hù dọa không ít, bàn tay đặt trên nắm cửa thật lâu cũng quên lấy xuống.
Anh ta tại sao đến đây? Chiếc xe Maybach kia là của anh ta? Vậy tại sao phải đậu bên nhà hàng xóm chứ?
Cận Tử Kỳ xuất hiện cắt đứt câu chuyện hai người đàn ông đang chậm rãi nói với nhau trong phòng khách.
"Đã trở về?" Cận Chiêu Đông cười cười nhìn sang Cận Tử Kỳ đang sững sờ ở cửa, hướng đến cô vẫy vẫy tay: "Tới đây ngồi bên này một lát đi, khó có được dịp cậu Tống tới nhà, cũng không thể thất lễ!"
Tầm mắt Cận Tử Kỳ nhìn sang, Tống Kỳ Diễn đang lấy một loại tư thế nhàn rỗi mà ngồi ở trên ghế sofa, hắn cũng vừa vặn giương mắt nhìn qua đây, khi nhìn đến Cận Tử Kỳ thì đáy mắt vụt qua một nụ cười thản nhiên.
Cô chưa từng phủ nhận bên trong người đàn ông Tống Kỳ Diễn này phát ra sức quyến rũ, đẹp trai nhiều tiền hơn nữa còn độc thân, sợ rằng chỉ cần hắn vẫy vẫy tay, sẽ có mỹ nhân người trước ngã xuống người sau tiến lên.
Khi Cận Tử Kỳ ngồi xuống bên cạnh Cận Chiêu Đông, nhận lấy nước trà dì Hồng đưa tới, bên kia Tống Kỳ Diễn đột nhiên mở miệng: "Tôi nghe nói Cận tiểu thư làm việc tại công ty của Hành Phong?"
"Đứa nhỏ nhà nào cũng vui đùa một chút như vậy thôi, sớm muộn là phải về nhà !"
Lời của Cận Chiêu Đông tuy nói như vậy, nhưng trong mắt đối với việc Cận Tử Kỳ có dũng khí không dựa vào gia đình tự bản thân gây dựng sự nghiệp rất hài lòng.
Tống Kỳ Diễn đối với việc Cận Chiêu Đông giành lời nói không đồng ý, nhíu mày, bên miệng chứa đựng ý cười nói: "Bác trai nói không sai, Cận tiểu thư sớm muộn là phải trở về thừa kế gia nghiệp ."
/1179
|