Hôn Sủng Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Q.5 - Chương 76: Chương 45

/1179


Buổi trưa ở Tam Á hơi khô nóng, Cận Tử Kỳ ra khỏi phòng ăn, cũng không lập tức trở về phòng.

Ở chỗ này gặp phải Tần Viễn, có kinh ngạc, cũng có tâm lý muốn tránh, hơn nữa sau khi biết anh sinh ra ý muốn hối lỗi, cô lại càng không muốn sẽ gặp mặt anh thêm.

Cô đi tới phía sau vườn hoa của khách sạn mà tản bộ, hít thở một chút không khí mới mẻ để bình phục cơn sóng trong lòng.

Lúc này trong vườn hoa, không có người nào.

Cận Tử Kỳ dừng lại ở cạnh bể bơi, nhìn sang mặt nước lăn tăn gợn sóng, sau một lát mới xoay người chuẩn bị trở về.

Tần Viễn không biết lúc nào thế nhưng đã đứng cách cô một khoảng cách đó không xa.

Anh cứ như vậy lẳng lặng đứng nghiêm, ánh mắt lưu luyến mà dừng trên bóng dáng cô quay trở lại.

Cận Tử Kỳ giật mình, nhưng ngay sau đó thì tỉnh táo lại, không để lại dấu vết mà dời mắt đi.

Tần Viễn đã đến gần, bước chân rất nhẹ, làm như sợ đã quấy rầy cô.

Anh nhìn sang khuôn mặt xinh đẹp của cô, con ngươi màu nâu sẫm chuyển xuống: "Trước kia em rất sợ nước ."

Cận Tử Kỳ xoay đầu, đón ánh mặt trời mãnh liệt, híp híp mắt, trên người cũng có chút nóng lên.

Sự trầm mặc như vậy cũng đủ để cho hai người họ cảm thấy bầu không khí trở nên lúng túng.

Cận Tử Kỳ quay đầu nhìn anh một cái: "Không có ai sẽ luôn luôn sống với quá khứ, cũng phải học được việc nhìn về phía trước."

Tần Viễn nhàn nhạt cười lên, cũng học dáng vẻ của cô mới vừa rồi, nhìn sang mặt hồ gợn nước nhè nhẹ.

"Tuy nhiên, cho dù nhìn về phía trước có xa hơn đi nữa, đến cuối cùng cũng phát hiện, trong lòng dứt bỏ không được vẫn là quá khứ chôn sâu ở đáy lòng, không thể quên được, ném đi cũng không xong, càng nhớ rõ ràng, cũng càng thống khổ."

Khóe miệng Cận Tử Kỳ hơi giật giật, cô không tiếp lời, làm như nghe mà không hiểu hàm ý trong lời nói của anh.

"Giữa chúng ta. . . . . . Thật sự đến nông nỗi trở nên xa lạ đến như thế này sao?" Tần Viễn chợt cười khổ, bỗng chốc tâm loạn: "Tiểu Kỳ, đừng xa cách với anh như thế, được không?"

"Chúng ta đều là người đã kết hôn, kiêng dè một chút là chuyện bình thường."

Cận Tử Kỳ nói xong thì không muốn nán lại nữa, xoay người muốn đi.

"Nói cho anh biết, rốt cuộc anh nên làm thế nào?"

Anh đột nhiên đưa tay bắt được cánh tay của cô, lôi cô đến bên cạnh, rũ mắt ngắm nhìn cô đầy lưu luyến.

Cô giơ tay lên lướt qua nhẹ gỡ tay của anh ra: "Cái gì cũng không cần làm, Tần Viễn." Cô không nhìn đến vẻ mặt đau đớn của anh, "Như vậy rất tốt, không phải sao? Cả đời người cũng sẽ không bước vào một con sông hai lần."

Cho nên, anh chính là con sông bị cô bỏ qua đó sao?

Trong lòng Tần Viễn thầm khổ sở, trên mặt lại cố bình tĩnh, anh đi tới trước mặt cô, từ trên ngón áp út của mình, tháo xuống một chiếc nhẫn bạch kim, dưới ánh mặt trời lóe ra ánh bạc lấp lánh.

Lúc anh nhìn thấy chiếc nhẫn cưới ruby trên ngón áp út bên tay trái của cô, ánh mắt chợt lóe, nhưng vẫn cầm tay phải của cô lên, đặt chiếc nhẫn vào lòng bàn tay cô.

Cận Tử Kỳ rũ thấp mi mắt xuống, nhìn chiếc nhẫn vẫn sáng bóng không thay đổi, một giây kế tiếp thì dời mắt đi, muốn trả lại chiếc nhẫn cho anh, nhưng anh khép tay của cô lại: "Lần này, anh sẽ không giữa đường mà bỏ cuộc."

Giọng nói của anh dịu dàng mà hơi có vẻ khàn khàn, quanh quẩn ở bên tai cô, lại như một sợi tơ tằm vô hình chậm rãi cuốn lấy cô, sau đó sẽ từ từ dùng sức, để cho cơ thể và đầu óc cô đều cảm thấy khó chịu.

Cô rút tay mình về, nhàn nhạt mở miệng: "Tần Viễn, chớ có nói đùa."

"Anh giống như đang nói đùa sao?" Sắc mặt của Tần Viễn khi nhìn cô rất vắng lặng, "Anh đang giải quyết ly hôn."

Cận Tử Kỳ bỗng dưng ngẩng đầu nhìn anh, thấy rõ trên mặt anh sự kiên định, sau khi tinh thần thoáng dao động, cô chợt cười một tiếng: "Vậy cũng đâu có liên quan gì đến tôi, chuyện gia đình anh không cần nói cho tôi biết."

Tần Viễn rũ mắt: "Tiểu Kỳ, thật sự thì anh vẫn chưa từng quên chuyện đã hứa với em . . . . . ."

Bởi vì cô nói cô thích nhà thờ Đức Bà Paris, muốn đến tầng cao nhất xem thử chiếc chuông mà Maxim đã từng đánh qua, cho nên sau khi anh tốt nghiệp, lúc sự nghiệp có khởi sắc, không chút do dự đã chọn di cư sang Pháp.

Anh yên lặng đứng ở đàng kia, không hề chớp mắt nhìn Cận Tử Kỳ chằm chằm, trong con ngươi mơ hồ mang theo sóng gợn chập chờn.

"Tiểu Kỳ. . . . . ." Cổ họng anh khẽ động, muốn nói lại thôi, trong tròng mắt tràn đầy hình ảnh phác họa của cô.

Cận Tử Kỳ nhấp nhẹ khóe môi, nụ cười nhàn nhạt, lần nữa mở lòng bàn tay ra, chiếc nhẫn kia đang nằm trong đó.

Cô dùng lòng ngón tay sờ sờ đường vân phía trên, khi đó, cô lén chạy đến thành phố B tìm anh, cùng ở chung một căn phòng nhỏ hẹp với anh và mẹ anh, nhẫn này là do Tần Viễn dùng tiền mình kiếm được mua lấy. Ngày đó, anh đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của cô, không nói những lời tâm tình tận xương tủy, chỉ nói sẽ chăm sóc cho cô thật tốt.

Đã nhiều năm như vậy, nhưng sớm cảnh còn người mất.

Chiếc nhẫn kia của cô, cô đã chôn trong bồn hoa ở ban công, dùng bùn đất chôn


/1179

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status