"Tử Kỳ, con tới ngay bệnh viện nhân dân thành phố, ba của con. . . . . . Bị tai nạn giao thông rồi."
Mặc dù cùng Cận Chiêu Đông quan hệ cũng không thân thiết như cha và con gái của gia đình khác, nhưng chung quy là người thân có chung huyết mạch, mới nghe đến tin tức này, nhịp tim Cận Tử Kỳ chợt dừng lại, bàn tay đang cầm điện thoại di động cũng có chút thoát lực.
Kiều Nam đang lái xe phía trước từ trong kính chiếu hậu phát hiện sắc mặt cô khó coi, ân cần hỏi: "Có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không?" Kiều Nam cũng theo đó khẩn trương, ông nghe được Tử Kỳ mở đầu gọi tiếng "Mẹ" .
Cận Tử Kỳ bị tiếng nói của Kiều Nam gọi mà hoàn hồn trở lại, đối với phía bên đầu kia điện thoại nói: "Con lập tức đến ngay."
Trong điện thoại còn có thể nghe được tiếng còi xe của xe cứu thương, xem ra là đang ở trên đường đến bệnh viện.
Không còn kịp suy nghĩ Cận Chiêu Đông thế nào lại đột nhiên xảy ra tai nạn giao thông, thậm chí mẹ còn đang ở bên cạnh, Cận Tử Kỳ cúp điện thoại, liền nói với Kiều Nam: "Chú Kiều, đưa cháu đến bệnh viện nhân dân thành phố đi!"
"Mẹ cháu thế nào?" Kiều Nam theo bản năng liên tưởng đến Tô Ngưng Tuyết.
Hàn Mẫn Tranh ngồi bên ghế lái phụ cũng nghiêng đầu qua nhìn, không giấu sự quan tâm trong đáy mắt, ngay cả Mỗ Mỗ cũng nắm chặt bàn tay Cận Tử Kỳ, mím cái miệng nhỏ, vẻ mặt hơi sợ.
Cận Tử Kỳ trầm ngâm mấy giây, mới nói: "Cha cháu gặp tai nạn giao thông."
Vẻ mặt Kiều Nam rõ ràng buông lỏng, thế nhưng chợt lóe lên bất an vẫn bị Cận Tử Kỳ bắt được, chú Kiều e là đang lo lắng lập trường của mẹ rồi, dù sao vẫn chưa lĩnh chứng cái gì cũng có thể biến đổi . . . . . .
Cận Tử Kỳ muốn trấn an Kiều Nam, nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút, vẫn là không nói ra khỏi miệng, lúc này, nói lời an ủi người, cũng sẽ không đưa đến ngay tác dụng, ngược lại, càng bị nghi giấu đầu hở đuôi.
Chẳng bằng, sau khi đến bệnh viện, Tô Ngưng Tuyết tự mình nói rõ với Kiều Nam.
--- ------ ---------
Trên đường, Cận Tử Kỳ gọi điện thoại cho Tống Kỳ Diễn, hắn cũng lập tức lái ô-tô chạy tới bệnh viện.
Hàn Mẫn Tranh ở giữa đường xuống xe đi đến công ty, thay thế Tống Kỳ Diễn đi ứng phó một vị khách hàng hợp tác Tống thị.
Đến bệnh viện, Cận Tử Kỳ hỏi thăm bàn tiếp tân ở phía trước một chút, y tá lập tức nói cho họ biết, mới vừa rồi có một người đàn ông bị thương được đưa xuống từ trên xe cứu thương, bị tai nạn giao thông, bây giờ đang cấp cứu ở lầu hai.
Cận Tử Kỳ nói cám ơn, Mỗ Mỗ giao cho Kiều Nam trông nom, cô trước tiên nhanh chóng lên lầu.
Mang cái bụng to, hành động có biết bao nhiêu bất tiện, mới đi lên thang một lầu, cũng có chút cảm giác mệt lả.
Cận Tử Kỳ lau lau mồ hôi bên trán, sốt ruột nhìn thấy Tô Ngưng Tuyết đang ngồi ở trong khu điều trị gấp.
Sắc mặt Tô Ngưng Tuyết rất nhợt nhạt, trên một bàn tay của bà còn dính vết máu, nghe được tiếng bước chân, bà quay đầu lại, thấy là Cận Tử Kỳ, sợi dây trong lòng vốn căng thẳng mới có hơi buông lỏng xuống.
Một bên, hai gã cảnh sát giao thông đang cùng một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi nói chuyện, Cận Tử Kỳ liếc mắt nhìn mặt người đàn ông đầy lo âu và kinh sợ, có lẽ chính là người bên kia của vụ tai nạn giao thông này.
Cận Tử Kỳ đi tới trước mặt Tô Ngưng Tuyết, đè thấp luồng âm thanh hỏi: "Mẹ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Tô Ngưng Tuyết đã từ từ bình phục tâm tình của mình, giải thích: "Họp xong, cha của con gọi mẹ ở lại nói có lời muốn nói với mẹ, mẹ cảm thấy giữa chúng ta không có gì có thể nói, liền đi, ông ấy lái xe đuổi theo tới, lại ở ngã tư đường phía trước Cận Thị đụng nhau với một chiếc xe chở hàng đang đi ngang qua."
Nói đến một màn kinh hồn bạt vía như vậy, trong lòng Tô Ngưng Tuyết vẫn còn sợ hãi.
Bà không muốn cùng Cận Chiêu Đông dây dưa, nên vội vã lái xe đi, không nghĩ tới ông ta lại cố chấp như vậy, kết hôn ba mươi năm, chưa từng thấy ông ta hoảng hốt lo sợ như, thậm chí tổn hại cả tính mạng của mình.
Cận Tử Kỳ ngồi ở bên cạnh Tô Ngưng Tuyết, cầm bàn tay mẹ hơi lạnh, "Ba sẽ không có chuyện gì ."
Cũng không lâu lắm, bác sĩ từ trong phòng cấp cứu đẩy cửa ra, nhìn thấy Cận Tử Kỳ và Tô Ngưng Tuyết ngồi ở chỗ đó, lại bước nhanh đi tới chỗ các cô, liền hỏi: "Bệnh nhân cần phẫu thuật, các vị ai là người nhà của ông ấy?"
Cận Tử Kỳ nhìn sang cam kết phẫu thuật mà ngẩn người, bác sĩ lại cho là các cô chẳng qua là bạn bè, cau mày thúc giục: "Nếu như không phải, vậy mời hỗ trợ gọi điện thoại thông báo cho người nhà ông ấy tới, không ký tên không thể làm phẫu thuật!"
Áhh mắt Tô Ngưng Tuyết chợt lóe, vừa định mở miệng bảo Cận Tử Kỳ ký tên, bên kia cảnh sát giao thông lại chỉ về phía bà nói: "Bác sĩ, bà ấy là vợ của bệnh nhân, có lẽ đã bị doạ rồi, không có kịp phản ứng."
"Như vậy sao. . . . . ." Bác sĩ nói thầm rồi câu, liền đem bút đưa tới trước mặt Tô Ngưng Tuyết.
Tô Ngưng Tuyết nhướng mày, vừa định phủ nhận, đầu hành lang lại vang lên một tràng tiếng giày cao gót nện xuống đất, sau đó là tiếng hô thật to tràn đầy khí thế hung hăng của Kiều Niệm Chiêu: "Bà ta không phải vợ của bệnh nhân, mà là vợ trước!"
Âm lượng của Kiều Niệm Chiêu cất ra rất cao the thé, chấn động cả tầng lầu đều vang vọng dư âm của cô ta.
Cận Tử Kỳ cùng lúc nhìn sang, Kiều Niệm Chiêu đã chạy tới phía trước phòng cấp cứu, cô liếc ngang Cận Tử Kỳ và Tô Ngưng Tuyết, sau đó nói với bác sĩ: "Tôi tới ký tên đây, tôi là con gái của ông ấy."
Theo sát bước chân Kiều Niệm Chiêu mà đến là Kiều Hân Hủy.
Kiều Hân Hủy hít thở không ổn định, cái trán còn dán băng gạc, khi thấy đèn ở cửa phòng cứu cấp sáng lên, sắc mặt càng thêm tái nhợt đi mấy phần, bắt được bàn tay của bác sĩ khẩn trương mà hỏi thăm: "Bác sĩ, bệnh nhân như thế nào rồi?"
"Mẹ, đừng lo lắng, ba là người hiền có trời phù hộ, sẽ không có chuyện gì !"
Kiều Niệm Chiêu đỡ lấy Kiều Hân Hủy lảo đảo muốn ngã, cắn môi, nhìn chằm chằm phòng cấp cứu.
Bác sĩ đầu tiên là liếc nhìn mẹ con Kiều Hân Hủy, lại đảo mắt nhìn mẹ con Cận Tử Kỳ, giống như là đoán được cái gì, chần chờ một lát, sau đó vẫn là quyết định đem bản cam kết đưa cho Kiều Niệm Chiêu: "Ký tên nhanh lên một chút thôi."
Kiều Niệm Chiêu gật đầu, vừa muốn nhận lấy bản cam kết đồng ý, một bàn tay nhỏ bé trắng trẻo chắn ngang, cứng rắn mà đoạt đi đơn đồng ý giải phẫu từ dưới mí mắt cô ta. Đồng tử của Kiều Niệm Chiêu co rụt lại, ngay sau đó thì vô cùng tức giận, ngẩng đầu nhìn chủ nhân của cái tay kia: "Ba đang chờ làm phẫu thuật, cô muốn làm gì?"
Cận Tử Kỳ mắt lạnh quét qua Kiều Hân Hủy sắc mặt thoáng chốc có biến hóa, cuối cùng dừng ở trên mặt Kiều Niệm Chiêu, khóe môi thoáng cong lên hiện một chút ý cười yếu ớt, cầm bản cam kết đồng ý, lả tả mà ký tên mình.
Dưới ánh mắt tức giận nhìn chằm chằm của Kiều Niệm Chiêu, Cận Tử Kỳ giao đơn đồng ý trong tay xong, quay qua tiến lên đón ánh mắt của Kiều Niệm Chiêu, từ từ nói tới: "Cô là con gái nuôi, mục ký tên này vẫn là phải từ con gái ruột tới ký mới được."
"Cô ——" Kiều Niệm Chiêu hung hăng mà nhìn chằm chằm Cận Tử Kỳ, mắt thấy liền muốn không bỏ qua mà xông lên.
Tô Ngưng Tuyết phản ứng theo bản năng lập tức che chở Cận Tử Kỳ ở phía sau, lạnh lùng nói với Kiều Hân Hủy: "Cô tự dạy con gái mình đi, tốt nhất trông nom cô ta cho đàng hoàng, đừng sinh ra mang hình dạng con người, đầu óc lại. . . . . ."
Tô Ngưng Tuyết dứt khoát ngưng lại, chưa nói hết những lời này, nhưng Kiều Hân Hủy cũng biết hai chữ mà Tô Ngưng Tuyết vẫn chưa thốt ra khỏi miệng, sắc mặt trong phút chốc rất khó coi.
Kiều Niệm Chiêu rất nhanh cũng hiểu ý của Tô Ngưng Tuyết, tức giận vô cùng, chẳng qua là vẫn chưa phát tác liền bị Kiều Hân Hủy ở bên cạnh kéo lại, "Mẹ, mẹ làm gì lôi kéo con thế, họ khinh người quá đáng!"
Vậy mà, Kiều Hân Hủy không những không cùng cô thông đồng với nhau, ngược lại lướt qua cô, đi tới trước mặt Cận Tử Kỳ, mặt hiện đầy áy náy nói: "Tử Kỳ, Niệm Chiêu bị dì làm cho hư rồi, nói chuyện luôn điên cuồng, mới vừa rồi cũng là lo lắng cho ba của con, mới có thể nhất thời nói sai, chọc cho con mất hứng, nhưng nó thật sự không có ác ý."
"Mẹ!" Kiều Niệm Chiêu không dám tin mà nhìn Kiều Hân Hủy, "Mẹ, mẹ làm gì phải hạ giọng như vậy?"
Ngay cả Cận Tử Kỳ cũng có chút kinh ngạc nhìn Kiều Hân Hủy thay con gái nói lời áy náy, làm thế nào cũng không nghĩ tới, Kiều Hân Hủy thế nhưng có thể làm được đến như vậy, cô tự nhận, chuyện bỏ qua tôn nghiêm như vậy thì làm không được .
Tự hỏi đổi ngược lại, nếu là bây giờ là cô đắc tội Kiều Niệm Chiêu, với tính khí của Tô Ngưng Tuyết, tuyệt đối sẽ không hạ mình như vậy, không hỏi đúng sai phải trái đã nói xin lỗi với đối phương, quả thực ủy khuất một chút.
Kiều Hân Hủy lần này ủy khúc cầu toàn, ngay cả Kiều Niệm Chiêu xưa nay có thói quen giả bộ đáng thương cũng đã không nhìn nổi nữa.
Kiều Niệm Chiêu tiến lên kéo lấy cánh tay Kiều Hân Hủy: "Mẹ, mẹ làm cái gì vậy hả! Rõ ràng là họ. . . . . ."
"Vẫn còn không nói xin lỗi chị gái con đi!" Kiều Hân Hủy lại cáu kỉnh cắt đứt cô, nghiễm nhiên là giọng ra lệnh.
Gương mặt Kiều Niệm Chiêu sung huyết đỏ bừng, trên hành lang mặc dù người không nhiều lắm, nhưng là có mấy ánh mắt, cô chỉ cảm thấy mặt mũi mất hết, làm thế nào cũng không chịu nhận lỗi "Tại sao muốn con xin lỗi? Con cũng là con gái của ba, tại sao cô ta có thể ký tên, con thì không thể ký? Con lo lắng cho ba thì có lỗi sao?"
Kiều Niệm Chiêu giống như là tù nhân trong sạch bị hàm oan, đè nén uất ức mà đỏ mắt lên, siết chặt túi trong tay, ánh mắt nhìn sang Cận Tử Kỳ càng thêm u oán, trong lòng hận ý sâu hơn: đều là do cô ta, đoạt đi hết thảy vốn là thuộc về cô!
Cận Tử Kỳ không nhìn đến thái độ thù địch của Kiều Niệm Chiêu, thật giống như không thấy mẹ con nhà họ Kiều đang lôi kéo nhau ở đấy.
Kể từ sau khi hôn nhân của Tô Ngưng Tuyết và Cận Chiêu Đông tan vỡ, Kiều Niệm Chiêu vẫn tự cho mình là thiên kim nhà họ Cận, vô luận tới chỗ nào, hận không thể cho tất cả mọi người biết cô ta cũng là con gái danh xứng với thực của nhà họ Cận.
Mặc dù người trong thiên hạ trong lòng cũng biết Kiều Niệm Chiêu là con gái riêng bên ngoài của Cận Chiêu Đông, tuy nhiên, không có Cận Chiêu Đông chính miệng tuyên bố với bên ngoài, Kiều Niệm Chiêu cô thân phận cũng chỉ có thể là con gái riêng.
Về phần Cận Chiêu Đông sẵn lòng đứng ra nói rõ sao?
Câu trả lời là một huyền nghi.
Là một người làm ăn ở trên thương trường có địa vị, Cận Chiêu Đông hiển nhiên rất là xem trọng danh tiếng, cũng muốn ở trước mặt cổ đông và nhân viên Cận Thị duy trì hình tượng của mình, nếu như nói cho mọi người, Kiều Niệm Chiêu là con gái ruột của ông, như vậy đối với danh tiếng của mình không thể nghi ngờ là một loại đả kích trí mệnh.
Danh tiếng đối với một người thương nhân thành công mà nói, có bao nhiêu quan trọng không cần nói cũng biết, một người có tiếng xấu, như vậy làm sao có chỗ đứng ở trên thương trường, như vậy làm sao tạo uy tín trước mặt cấp dưới?
Cho nên, mặc dù sau này Cận Chiêu Đông thật sự kết hôn cùng Kiều Hân Hủy, thành vợ chồng chính thức, nếu như Cận Chiêu Đông coi trọng danh dự Cận Thị, vẫn là chỉ biết nói với bên ngoài Kiều Niệm Chiêu là con gái nuôi, hoặc là kế nữ. . . . . .
Giữa con gái ruột cùng con gái nuôi hoặc là kế nữ có sự khác biệt, cũng không phải là đơn giản trên mặt chữ như vậy.
Kiều Hân Hủy thấy con gái làm thế nào cũng không chịu nhận sai, có chút nóng nảy, vậy mà, vừa ngẩng đầu, lúc đối diện ánh mắt lạnh lùng của Tô Ngưng Tuyết, trong lòng căng thẳng, nhanh chóng dời mắt đi, hai tay níu chặt ống tay áo.
Hôm đó ở trong phòng bệnh nói chuyện, đến nay uy lực vẫn còn lưu lại ở trong lòng của bà ta, bà ta làm thế nào cũng không nghĩ tới, mình làm hết thảy, cũng bị Tô Ngưng Tuyết thu vào trong mắt, làm nổi bật bà ta buồn cười đến cỡ nào.
Bức Lăng tước kia, cũng không phải là do bà ta trộm được, chẳng qua là Kiều Nam những ngày đó vẫn xem như bảo bối mà hết lần này đến lần khác vuốt lên những nếp nhăn của bức vẽ, bà nhìn thấy thích, mới lặng lẽ từ phòng của ông mang đi xem thử, muốn vẽ ra một bức lăng tước tương tự, chưa từng nghĩ tới sẽ bởi vì một bức vẽ mà cùng Cận Chiêu Đông kết duyên?
Mặc dù cùng Cận Chiêu Đông quan hệ cũng không thân thiết như cha và con gái của gia đình khác, nhưng chung quy là người thân có chung huyết mạch, mới nghe đến tin tức này, nhịp tim Cận Tử Kỳ chợt dừng lại, bàn tay đang cầm điện thoại di động cũng có chút thoát lực.
Kiều Nam đang lái xe phía trước từ trong kính chiếu hậu phát hiện sắc mặt cô khó coi, ân cần hỏi: "Có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không?" Kiều Nam cũng theo đó khẩn trương, ông nghe được Tử Kỳ mở đầu gọi tiếng "Mẹ" .
Cận Tử Kỳ bị tiếng nói của Kiều Nam gọi mà hoàn hồn trở lại, đối với phía bên đầu kia điện thoại nói: "Con lập tức đến ngay."
Trong điện thoại còn có thể nghe được tiếng còi xe của xe cứu thương, xem ra là đang ở trên đường đến bệnh viện.
Không còn kịp suy nghĩ Cận Chiêu Đông thế nào lại đột nhiên xảy ra tai nạn giao thông, thậm chí mẹ còn đang ở bên cạnh, Cận Tử Kỳ cúp điện thoại, liền nói với Kiều Nam: "Chú Kiều, đưa cháu đến bệnh viện nhân dân thành phố đi!"
"Mẹ cháu thế nào?" Kiều Nam theo bản năng liên tưởng đến Tô Ngưng Tuyết.
Hàn Mẫn Tranh ngồi bên ghế lái phụ cũng nghiêng đầu qua nhìn, không giấu sự quan tâm trong đáy mắt, ngay cả Mỗ Mỗ cũng nắm chặt bàn tay Cận Tử Kỳ, mím cái miệng nhỏ, vẻ mặt hơi sợ.
Cận Tử Kỳ trầm ngâm mấy giây, mới nói: "Cha cháu gặp tai nạn giao thông."
Vẻ mặt Kiều Nam rõ ràng buông lỏng, thế nhưng chợt lóe lên bất an vẫn bị Cận Tử Kỳ bắt được, chú Kiều e là đang lo lắng lập trường của mẹ rồi, dù sao vẫn chưa lĩnh chứng cái gì cũng có thể biến đổi . . . . . .
Cận Tử Kỳ muốn trấn an Kiều Nam, nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút, vẫn là không nói ra khỏi miệng, lúc này, nói lời an ủi người, cũng sẽ không đưa đến ngay tác dụng, ngược lại, càng bị nghi giấu đầu hở đuôi.
Chẳng bằng, sau khi đến bệnh viện, Tô Ngưng Tuyết tự mình nói rõ với Kiều Nam.
--- ------ ---------
Trên đường, Cận Tử Kỳ gọi điện thoại cho Tống Kỳ Diễn, hắn cũng lập tức lái ô-tô chạy tới bệnh viện.
Hàn Mẫn Tranh ở giữa đường xuống xe đi đến công ty, thay thế Tống Kỳ Diễn đi ứng phó một vị khách hàng hợp tác Tống thị.
Đến bệnh viện, Cận Tử Kỳ hỏi thăm bàn tiếp tân ở phía trước một chút, y tá lập tức nói cho họ biết, mới vừa rồi có một người đàn ông bị thương được đưa xuống từ trên xe cứu thương, bị tai nạn giao thông, bây giờ đang cấp cứu ở lầu hai.
Cận Tử Kỳ nói cám ơn, Mỗ Mỗ giao cho Kiều Nam trông nom, cô trước tiên nhanh chóng lên lầu.
Mang cái bụng to, hành động có biết bao nhiêu bất tiện, mới đi lên thang một lầu, cũng có chút cảm giác mệt lả.
Cận Tử Kỳ lau lau mồ hôi bên trán, sốt ruột nhìn thấy Tô Ngưng Tuyết đang ngồi ở trong khu điều trị gấp.
Sắc mặt Tô Ngưng Tuyết rất nhợt nhạt, trên một bàn tay của bà còn dính vết máu, nghe được tiếng bước chân, bà quay đầu lại, thấy là Cận Tử Kỳ, sợi dây trong lòng vốn căng thẳng mới có hơi buông lỏng xuống.
Một bên, hai gã cảnh sát giao thông đang cùng một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi nói chuyện, Cận Tử Kỳ liếc mắt nhìn mặt người đàn ông đầy lo âu và kinh sợ, có lẽ chính là người bên kia của vụ tai nạn giao thông này.
Cận Tử Kỳ đi tới trước mặt Tô Ngưng Tuyết, đè thấp luồng âm thanh hỏi: "Mẹ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Tô Ngưng Tuyết đã từ từ bình phục tâm tình của mình, giải thích: "Họp xong, cha của con gọi mẹ ở lại nói có lời muốn nói với mẹ, mẹ cảm thấy giữa chúng ta không có gì có thể nói, liền đi, ông ấy lái xe đuổi theo tới, lại ở ngã tư đường phía trước Cận Thị đụng nhau với một chiếc xe chở hàng đang đi ngang qua."
Nói đến một màn kinh hồn bạt vía như vậy, trong lòng Tô Ngưng Tuyết vẫn còn sợ hãi.
Bà không muốn cùng Cận Chiêu Đông dây dưa, nên vội vã lái xe đi, không nghĩ tới ông ta lại cố chấp như vậy, kết hôn ba mươi năm, chưa từng thấy ông ta hoảng hốt lo sợ như, thậm chí tổn hại cả tính mạng của mình.
Cận Tử Kỳ ngồi ở bên cạnh Tô Ngưng Tuyết, cầm bàn tay mẹ hơi lạnh, "Ba sẽ không có chuyện gì ."
Cũng không lâu lắm, bác sĩ từ trong phòng cấp cứu đẩy cửa ra, nhìn thấy Cận Tử Kỳ và Tô Ngưng Tuyết ngồi ở chỗ đó, lại bước nhanh đi tới chỗ các cô, liền hỏi: "Bệnh nhân cần phẫu thuật, các vị ai là người nhà của ông ấy?"
Cận Tử Kỳ nhìn sang cam kết phẫu thuật mà ngẩn người, bác sĩ lại cho là các cô chẳng qua là bạn bè, cau mày thúc giục: "Nếu như không phải, vậy mời hỗ trợ gọi điện thoại thông báo cho người nhà ông ấy tới, không ký tên không thể làm phẫu thuật!"
Áhh mắt Tô Ngưng Tuyết chợt lóe, vừa định mở miệng bảo Cận Tử Kỳ ký tên, bên kia cảnh sát giao thông lại chỉ về phía bà nói: "Bác sĩ, bà ấy là vợ của bệnh nhân, có lẽ đã bị doạ rồi, không có kịp phản ứng."
"Như vậy sao. . . . . ." Bác sĩ nói thầm rồi câu, liền đem bút đưa tới trước mặt Tô Ngưng Tuyết.
Tô Ngưng Tuyết nhướng mày, vừa định phủ nhận, đầu hành lang lại vang lên một tràng tiếng giày cao gót nện xuống đất, sau đó là tiếng hô thật to tràn đầy khí thế hung hăng của Kiều Niệm Chiêu: "Bà ta không phải vợ của bệnh nhân, mà là vợ trước!"
Âm lượng của Kiều Niệm Chiêu cất ra rất cao the thé, chấn động cả tầng lầu đều vang vọng dư âm của cô ta.
Cận Tử Kỳ cùng lúc nhìn sang, Kiều Niệm Chiêu đã chạy tới phía trước phòng cấp cứu, cô liếc ngang Cận Tử Kỳ và Tô Ngưng Tuyết, sau đó nói với bác sĩ: "Tôi tới ký tên đây, tôi là con gái của ông ấy."
Theo sát bước chân Kiều Niệm Chiêu mà đến là Kiều Hân Hủy.
Kiều Hân Hủy hít thở không ổn định, cái trán còn dán băng gạc, khi thấy đèn ở cửa phòng cứu cấp sáng lên, sắc mặt càng thêm tái nhợt đi mấy phần, bắt được bàn tay của bác sĩ khẩn trương mà hỏi thăm: "Bác sĩ, bệnh nhân như thế nào rồi?"
"Mẹ, đừng lo lắng, ba là người hiền có trời phù hộ, sẽ không có chuyện gì !"
Kiều Niệm Chiêu đỡ lấy Kiều Hân Hủy lảo đảo muốn ngã, cắn môi, nhìn chằm chằm phòng cấp cứu.
Bác sĩ đầu tiên là liếc nhìn mẹ con Kiều Hân Hủy, lại đảo mắt nhìn mẹ con Cận Tử Kỳ, giống như là đoán được cái gì, chần chờ một lát, sau đó vẫn là quyết định đem bản cam kết đưa cho Kiều Niệm Chiêu: "Ký tên nhanh lên một chút thôi."
Kiều Niệm Chiêu gật đầu, vừa muốn nhận lấy bản cam kết đồng ý, một bàn tay nhỏ bé trắng trẻo chắn ngang, cứng rắn mà đoạt đi đơn đồng ý giải phẫu từ dưới mí mắt cô ta. Đồng tử của Kiều Niệm Chiêu co rụt lại, ngay sau đó thì vô cùng tức giận, ngẩng đầu nhìn chủ nhân của cái tay kia: "Ba đang chờ làm phẫu thuật, cô muốn làm gì?"
Cận Tử Kỳ mắt lạnh quét qua Kiều Hân Hủy sắc mặt thoáng chốc có biến hóa, cuối cùng dừng ở trên mặt Kiều Niệm Chiêu, khóe môi thoáng cong lên hiện một chút ý cười yếu ớt, cầm bản cam kết đồng ý, lả tả mà ký tên mình.
Dưới ánh mắt tức giận nhìn chằm chằm của Kiều Niệm Chiêu, Cận Tử Kỳ giao đơn đồng ý trong tay xong, quay qua tiến lên đón ánh mắt của Kiều Niệm Chiêu, từ từ nói tới: "Cô là con gái nuôi, mục ký tên này vẫn là phải từ con gái ruột tới ký mới được."
"Cô ——" Kiều Niệm Chiêu hung hăng mà nhìn chằm chằm Cận Tử Kỳ, mắt thấy liền muốn không bỏ qua mà xông lên.
Tô Ngưng Tuyết phản ứng theo bản năng lập tức che chở Cận Tử Kỳ ở phía sau, lạnh lùng nói với Kiều Hân Hủy: "Cô tự dạy con gái mình đi, tốt nhất trông nom cô ta cho đàng hoàng, đừng sinh ra mang hình dạng con người, đầu óc lại. . . . . ."
Tô Ngưng Tuyết dứt khoát ngưng lại, chưa nói hết những lời này, nhưng Kiều Hân Hủy cũng biết hai chữ mà Tô Ngưng Tuyết vẫn chưa thốt ra khỏi miệng, sắc mặt trong phút chốc rất khó coi.
Kiều Niệm Chiêu rất nhanh cũng hiểu ý của Tô Ngưng Tuyết, tức giận vô cùng, chẳng qua là vẫn chưa phát tác liền bị Kiều Hân Hủy ở bên cạnh kéo lại, "Mẹ, mẹ làm gì lôi kéo con thế, họ khinh người quá đáng!"
Vậy mà, Kiều Hân Hủy không những không cùng cô thông đồng với nhau, ngược lại lướt qua cô, đi tới trước mặt Cận Tử Kỳ, mặt hiện đầy áy náy nói: "Tử Kỳ, Niệm Chiêu bị dì làm cho hư rồi, nói chuyện luôn điên cuồng, mới vừa rồi cũng là lo lắng cho ba của con, mới có thể nhất thời nói sai, chọc cho con mất hứng, nhưng nó thật sự không có ác ý."
"Mẹ!" Kiều Niệm Chiêu không dám tin mà nhìn Kiều Hân Hủy, "Mẹ, mẹ làm gì phải hạ giọng như vậy?"
Ngay cả Cận Tử Kỳ cũng có chút kinh ngạc nhìn Kiều Hân Hủy thay con gái nói lời áy náy, làm thế nào cũng không nghĩ tới, Kiều Hân Hủy thế nhưng có thể làm được đến như vậy, cô tự nhận, chuyện bỏ qua tôn nghiêm như vậy thì làm không được .
Tự hỏi đổi ngược lại, nếu là bây giờ là cô đắc tội Kiều Niệm Chiêu, với tính khí của Tô Ngưng Tuyết, tuyệt đối sẽ không hạ mình như vậy, không hỏi đúng sai phải trái đã nói xin lỗi với đối phương, quả thực ủy khuất một chút.
Kiều Hân Hủy lần này ủy khúc cầu toàn, ngay cả Kiều Niệm Chiêu xưa nay có thói quen giả bộ đáng thương cũng đã không nhìn nổi nữa.
Kiều Niệm Chiêu tiến lên kéo lấy cánh tay Kiều Hân Hủy: "Mẹ, mẹ làm cái gì vậy hả! Rõ ràng là họ. . . . . ."
"Vẫn còn không nói xin lỗi chị gái con đi!" Kiều Hân Hủy lại cáu kỉnh cắt đứt cô, nghiễm nhiên là giọng ra lệnh.
Gương mặt Kiều Niệm Chiêu sung huyết đỏ bừng, trên hành lang mặc dù người không nhiều lắm, nhưng là có mấy ánh mắt, cô chỉ cảm thấy mặt mũi mất hết, làm thế nào cũng không chịu nhận lỗi "Tại sao muốn con xin lỗi? Con cũng là con gái của ba, tại sao cô ta có thể ký tên, con thì không thể ký? Con lo lắng cho ba thì có lỗi sao?"
Kiều Niệm Chiêu giống như là tù nhân trong sạch bị hàm oan, đè nén uất ức mà đỏ mắt lên, siết chặt túi trong tay, ánh mắt nhìn sang Cận Tử Kỳ càng thêm u oán, trong lòng hận ý sâu hơn: đều là do cô ta, đoạt đi hết thảy vốn là thuộc về cô!
Cận Tử Kỳ không nhìn đến thái độ thù địch của Kiều Niệm Chiêu, thật giống như không thấy mẹ con nhà họ Kiều đang lôi kéo nhau ở đấy.
Kể từ sau khi hôn nhân của Tô Ngưng Tuyết và Cận Chiêu Đông tan vỡ, Kiều Niệm Chiêu vẫn tự cho mình là thiên kim nhà họ Cận, vô luận tới chỗ nào, hận không thể cho tất cả mọi người biết cô ta cũng là con gái danh xứng với thực của nhà họ Cận.
Mặc dù người trong thiên hạ trong lòng cũng biết Kiều Niệm Chiêu là con gái riêng bên ngoài của Cận Chiêu Đông, tuy nhiên, không có Cận Chiêu Đông chính miệng tuyên bố với bên ngoài, Kiều Niệm Chiêu cô thân phận cũng chỉ có thể là con gái riêng.
Về phần Cận Chiêu Đông sẵn lòng đứng ra nói rõ sao?
Câu trả lời là một huyền nghi.
Là một người làm ăn ở trên thương trường có địa vị, Cận Chiêu Đông hiển nhiên rất là xem trọng danh tiếng, cũng muốn ở trước mặt cổ đông và nhân viên Cận Thị duy trì hình tượng của mình, nếu như nói cho mọi người, Kiều Niệm Chiêu là con gái ruột của ông, như vậy đối với danh tiếng của mình không thể nghi ngờ là một loại đả kích trí mệnh.
Danh tiếng đối với một người thương nhân thành công mà nói, có bao nhiêu quan trọng không cần nói cũng biết, một người có tiếng xấu, như vậy làm sao có chỗ đứng ở trên thương trường, như vậy làm sao tạo uy tín trước mặt cấp dưới?
Cho nên, mặc dù sau này Cận Chiêu Đông thật sự kết hôn cùng Kiều Hân Hủy, thành vợ chồng chính thức, nếu như Cận Chiêu Đông coi trọng danh dự Cận Thị, vẫn là chỉ biết nói với bên ngoài Kiều Niệm Chiêu là con gái nuôi, hoặc là kế nữ. . . . . .
Giữa con gái ruột cùng con gái nuôi hoặc là kế nữ có sự khác biệt, cũng không phải là đơn giản trên mặt chữ như vậy.
Kiều Hân Hủy thấy con gái làm thế nào cũng không chịu nhận sai, có chút nóng nảy, vậy mà, vừa ngẩng đầu, lúc đối diện ánh mắt lạnh lùng của Tô Ngưng Tuyết, trong lòng căng thẳng, nhanh chóng dời mắt đi, hai tay níu chặt ống tay áo.
Hôm đó ở trong phòng bệnh nói chuyện, đến nay uy lực vẫn còn lưu lại ở trong lòng của bà ta, bà ta làm thế nào cũng không nghĩ tới, mình làm hết thảy, cũng bị Tô Ngưng Tuyết thu vào trong mắt, làm nổi bật bà ta buồn cười đến cỡ nào.
Bức Lăng tước kia, cũng không phải là do bà ta trộm được, chẳng qua là Kiều Nam những ngày đó vẫn xem như bảo bối mà hết lần này đến lần khác vuốt lên những nếp nhăn của bức vẽ, bà nhìn thấy thích, mới lặng lẽ từ phòng của ông mang đi xem thử, muốn vẽ ra một bức lăng tước tương tự, chưa từng nghĩ tới sẽ bởi vì một bức vẽ mà cùng Cận Chiêu Đông kết duyên?
/1179
|