Hôn Sủng Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Chương 139: Kiều Nam dâng tặng một quyền

/1179


"Tôi chỉ là đáng tiếc thay cho người trẻ tuổi này, vóc người không tệ, ánh mắt làm sao mà quá lệch lạc thế?"

"Bà có ý gì!"

Dường như Kiều Niệm Chiêu chợt xù lông, gạt phăng mắt kính xuống, lộ ra đôi mắt sưng đỏ.

Tô Ngưng Thu nhìn lên thấy đôi mắt kia của Kiều Niệm Chiêu, nhất thời nhịn không được, hì hì bật cười một tiếng.

Liếc mắt sắc mặt Kiều Niệm Chiêu trong phút chốc u ám, bàn tay Tô Ngưng Thu khoác lên trên tay lái: "Thói đời này quả nhiên không giống nhau, lúc này rõ ràng là ban ngày ban mặt, cô lại ngang nhiên dám đi dạo, cũng không sợ tan thành mây khói."

"Bà!" Ngón tay của Kiều Niệm Chiêu chỉ chỉ Tô Ngưng Thu ở bên trong xe, đi lên phía trước bước qua một bước lớn, dáng vẻ như muốn cãi nhau, Tôn Hạo ở bên cạnh lại đột nhiên tiến lên giữ cô lại, khẽ gọi một tiếng: "Tiểu Chiêu."

Cận Tử Kỳ hiển nhiên nhìn ra trên mặt Tôn Hạo lúng túng, làm một người đàn ông cao lớn, hắn tuyệt đối không hy vọng ở trên đường lớn cãi nhau cùng người, hơn nữa Kiều Niệm Chiêu vẫn là nhân vật công chúng, không cẩn thận thì lên báo!

Kiều Niệm Chiêu không cam lòng mà quẩy người một cái, ngược lại Tôn Hạo nhìn Tô Ngưng Thu, giọng nói khi nói chuyện khá lịch sự: "Dì này, mặc dù tôi không biết dì và tiểu Chiêu có cái gút mắt gì, nhưng mà xin vui lòng nói chuyện đừng khó nghe như vậy."

Tô Ngưng Thu nghe xong cười một tiếng, rồi đẩy cửa xe ra bước xuống, Kiều Niệm Chiêu phản ứng theo bản năng lại lui về sau hai bước nhỏ, động tác nhỏ nhanh chóng kia, thấy thế hai tay Tô Ngưng Thu vòng trước ngực cười lạnh: "Chê tôi nói chuyện khó nghe sao? Bất quá khó nghe thì còn có cách khác là dứt lời, không giống có vài người luôn cố gắng làm ra chút chuyện vụng trộm khó coi."

Sắc mặt Kiều Niệm Chiêu trắng nhợt, cắn môi ẩn nhẫn, cô xem ra Tô Ngưng Thu không thể so với Tô Ngưng Tuyết tự cho là thanh cao như vậy, nếu mà chọc bà ta phát cáu, không chừng bị bà đánh một trận, cho nên cũng không dám ở trước mặt Tô Ngưng Thu càn rỡ quá mức.

Tô Ngưng Thu khinh bỉ mà liếc nhìn con ngươi của Kiều Niệm Chiêu loạn chuyển, cười nhìn qua Tôn Hạo: "Chàng trai, tìm đối tượng không nên theo đuổi số lượng, vẫn là nên chú trọng chất lượng, không phải thứ gì cũng có thể nhặt vào nhà mình."

Tôn Hạo bị nói mặt cũng phải biến sắc, vậy mà thoáng nhìn thấy Cận Tử Kỳ bên kia, cũng đoán được thân phận của Tô Ngưng Thu không bình thường, vì lý trí mà mím khóe môi không phản bác, đành phải nuốt vào cái buồn bực thua thiệt này.

Tô Ngưng Thu lười phải lại để ý bọn họ, nói với Tử Kỳ một tiếng "Lên xe" rồi bản thân mình cũng ngồi trở lại chỗ tài xế.

Cận Tử Kỳ mới vừa cài xong dây an toàn, Tô Ngưng Thu lại không thể chờ đợi mà khởi động xe.

Không biết có phải cố ý hay không, xe có rèm che chạy lên phía trước vài thước, Tô Ngưng Tuyết chợt chuyển tay lái một cái, xe có rèm che nhanh chóng xoay một vòng, vô cùng nguy hiểm mà ma sát qua chiếc xe của Tôn Hạo, sau đó chạy đi như bay.

Một tiếng thét kinh hoảng chói tai từ trong miệng Kiều Niệm Chiêu tràn ra, âm cuối run rẩy có thể nghe ra cô bị dọa đến không nhẹ.

"Dì nhỏ, lái xe như vậy rất nguy hiểm!" Cận Tử Kỳ chộp lấy tay nắm cửa mới không bị văng ra.

Tô Ngưng Thu cười cười ha hả, "Năng lực lái xe của dì con vẫn chưa yên tâm sao?"

Cận Tử Kỳ nghiêng đầu còn có thể thấy Kiều Niệm Chiêu và Tôn Hạo bên trong kính chiếu hậu, hiển nhiên mới vừa rồi bọn họ cũng bị Tô Ngưng Thu quẹo cua làm cho giật nảy mình, giờ phút này đang khom người kiểm tra xem chiếc xe có bị trầy hay không.

Mới vừa rồi khi xe của các cô khởi động, Cận Tử Kỳ vẫn nghe được loáng thoáng Tôn Hạo hỏi Kiều Niệm Chiêu Tô Ngưng Thu là ai.

Câu trả lời của Kiều Niệm Chiêu dĩ nhiên cực kỳ mang tính chủ quan, do căm giận nên thuận miệng nói: "Dù sao cũng không phải người tốt."

Đó cũng chỉ sợ là nguyên nhân ở chỗ Tô Ngưng Thu đột nhiên đổi tay lái khiến cô ta bị doạ.

"Đúng rồi, người tuổi trẻ mới vừa rồi kia là ai? Thế nào lại ở cùng Kiều Niệm Chiêu chung một chỗ quấn lấy nhau?"

Cận Tử Kỳ đối với Tôn Hạo cũng không hiểu rõ, nên chỉ nói những phần mình biết: "Hình như là một ông chủ nhỏ của một công ty kinh doanh vật liệu xây dựng ở thành phố A, gọi Tôn Hạo, công ty bọn họ gần đây đang cùng Tống thị bàn bạc hợp tác một hạng mục."

"Công ty kinh doanh vật liệu xây dựng của nhà họ Tôn ở thành phố A sao?"

Trên mặt Tô Ngưng Thu thoáng kinh ngạc, bà cũng không nhịn được nghiêng đầu nhìn sang kính chiếu hậu.

"Làm sao thế? Dì nhỏ biết người nhà họ?"

Tô Ngưng Thu không chút kiêng dè, cười cười nhìn cô, "Còn không phải là quá tiện nghi cho nhà mẹ đẻ của bà nội con sao!"

Lần này là đến phiên Cận Tử Kỳ kinh ngạc, cô vừa nhìn sang tôn Hạo trong kính chiếu hậu, lại phát hiện xe đã sớm chạy xa, đâu nào còn có thể nhìn thấy nửa điểm bóng dáng của Tôn Hạo cùng Kiều Niệm Chiêu?

Chỉ là qua lời nói như thế của Tô Ngưng Thu, Cận Tử Kỳ mới nhớ tới, cái đêm Tôn Hạo đưa Tống Kỳ Diễn uống rượu say trở về, Tống Kỳ Diễn đã lầm bầm nói một câu với cô ——

Hắn nói: "Tôn Hạo đó, lại nói tiếp vẫn là họ hàng của em."

Lúc ấy cô chỉ cho là Tống Kỳ Diễn uống say nói càn, cộng thêm cô căn bản không có đem bà nội Tôn Lan Phương thuận lợi gả đi hai lần mà để ở trong lòng, mới có thể không nghĩ đến việc đặt Tôn Hạo cùng Tôn Lan Phương ở một chỗ.

Nếu quả thật là như vậy, Tôn Hạo làm thế nào chưa từng nói với cô đến nhân vật Tôn Lan Phương này?

Là cố ý lảng tránh hay là ngay cả chính anh ta cũng đều quên nhà họ Tôn có một bà cụ như vậy?

Bất quá, Cận Tử Kỳ nhéo nhéo mi tâm, bà cụ họ Tôn thấy thế nào cũng không phải là kẻ dễ bắt nạt, theo lý thuyết, Tôn Hạo không nên không biết, hơn nữa, thời gian bọn họ tới thành phố S quá gần, chẳng lẽ cũng là trùng hợp sao?

Sau khi nghĩ đến, Cận Tử Kỳ cảm thấy vô vị mà cười cười, không biết có phải có thói quen hục hặc với nhau hay không, nói chung chuyện gì cô cũng nghĩ đến chỗ xấu, thậm chí ngay cả việc Tôn Hạo đối với Kiều Niệm Chiêu yêu thích cũng bị cô phức tạp hóa.

Khi xe dừng lại ở ngã tư đường, Tô Ngưng Thu hỏi: "Kiều Niệm Chiêu và Tô Hành Phong như thế nào rồi?"

Ngay sau đó bên tai lại vang lên lời của những người nhân viên ở trong phòng giải khát, Cận Tử Kỳ chậm chạp khoảng hai giây, sau đó nói: "Cụ thể không rõ ràng lắm, bất quá không có hạnh phúc như trước kia thôi, tối nay Bạch Tang Tang chuyển vào Tống gia."

"Hả?" Tô Ngưng Thu hứng thú mà nhướng mày lên, lần nữa nổ máy xe, lại nói một câu: "Cô ta thật vất vả từ chỗ của con cướp người đi, hiện tại lại bị người phụ nữ khác bưng đi rồi, sợ rằng trong lòng không dễ chịu."

Nói xong dừng một chút, "Bất quá dì thấy cô ta sống cũng thật dễ chịu, quả nhiên một dạng với mẹ của nó, đứng núi này trông núi nọ khá nhanh, chỉ thích cả ngày quyến rũ lôi kéo đàn ông."

Đứng núi này trông núi nọ? Cận Tử Kỳ đối với điểm này cũng rất là hoài nghi, Kiều Niệm Chiêu nhìn qua cũng không thích Tôn Hạo, giữa hai người cũng không có cử chỉ thân mật, Tôn Hạo ân cần săn sóc càng giống như là một bên tình nguyện.

Có lẽ, Kiều Niệm Chiêu cùng Tôn Hạo gần nhau như vậy, là vì tức giận Tô Hành Phong. Cô không quên sáng nay Kiều Niệm Chiêu mới vừa cùng Tô Hành Phong tranh cãi ầm ĩ một trận, với tính tình Kiều Niệm Chiêu "Đơn thuần" như vậy, rất có thể làm ra chuyện thế này.

Xe lái thẳng đến dưới lầu của Tô Ngưng Tuyết, lại nhìn thấy một chiếc Maserati của tổng giám đốc đang ngừng ở bên đường mòn.

Bảng số xe quen thuộc khiến cho Cận Tử Kỳ ngẩn người, mà Tô Ngưng Thu thì cười lạnh một tiếng: "Dì còn đang rầu đi đâu để mà tìm ông ta đây, ông ta lại đưa mình tới cửa!" Nói xong, thì nhanh chóng tháo dây an toàn xuống xe.

Cận Tử Kỳ không nhịn được ôm lấy trán, mà bên kia Tô Ngưng Thu đã chạy tới bên chỗ tay lái của chiếc Maserati, ung dung mà gõ một cái lên cửa sổ xe, cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, lộ ra nửa gương mặt của Cận Chiêu Đông.

Trên mặt của Cận Chiêu Đông không thấy sự nhẹ nhõm giải thoát sau khi ly hôn, có lẽ là bởi vì lúc trước phát một trận bệnh viêm phổi, cả người nhìn qua gầy đi không ít, mấy nếp nhăn ở khóe mắt cũng có phần rõ ràng.

"Ai da, tôi nói đây là người nào a, không phải là chạy sai địa chỉ chứ?" Tô Ngưng Thu há miệng liền không tha cho người khác.

Cận Chiêu Đông vốn là đang tựa vào lưng ghế ngồi, xuất thần mà nhìn sang ban công lầu bảy.

Ông cố ý dừng xe ở trên con đường mòn nhỏ cây cối rậm rạp dưới khu nhà trọ, từ trên lầu đi xuống tới, những cây Diệp Cương đó có thể che chắn chỗ xe của ông đang đỗ, mà từ góc độ này, ông có thể nhìn thấy nhà của Tô Ngưng Tuyết rõ ràng.

Ông cho là những năm gần đây vẫn quen bộ dáng lãnh lãnh đạm đạm của Tô Ngưng Tuyết, cho dù là bà thật sự rời đi, ông cũng có thể không có bao nhiêu cảm xúc, dù sao ở cùng một chỗ nhiều năm như vậy ông cũng không có cảm nhận được cảm giác bà tồn tại.

Vậy mà, thói quen cũng là cái gì đó đáng sợ, sáng sớm ngồi ở trước bàn ăn xem báo ông lại phản ứng theo bản năng vươn bàn tay phải ra đi lấy ly sữa tươi, nhưng lại là cầm cái khoảng không, vị trí bày ly sữa tươi đã sớm đổi thành bên trái rồi.

Hân Hủy nói: đặt ở bên trái khi ông xem báo giấy sẽ dễ dàng hơn.

Nhưng mà, Kiều Hân Hủy dịu dàng săn sóc lại không để cho ông cảm thấy có chút nào cao hứng, ông chỉ là nhìn sang bên tay phải trống trơn, cảm thấy không khỏi phiền muộn, đó là vị trí "cô ấy" đặt hai mươi mấy năm qua.

Sáng sớm bây giờ sẽ không bao giờ có một ly sữa tươi vô thanh vô tức đặt ở nơi đó theo thói quen chờ ông đến uống.

Trước kia luôn cố ý tránh đi qua phòng làm việc của bà, hôm nay lại tìm các loại lý do đi ngang qua nơi đó, ông cũng không biết tại sao mình muốn đi đến nơi ấy, đã từng tránh không kịp tới hôm nay đã trở thành nơi mỗi ngày nhất định phải đến.

Kể từ sau khi Tô Ngưng Tuyết từ chức, phòng làm việc của bà vẫn trống không, không phải trợ lý không nhắc nhở ông, muốn mang Tổng giám đốc mới vào, ông lại cố ý giả ngu không ứng đối, mỗi lần như vậy cũng ậm ờ cho qua.

Sáng nay, ông lại đi đến phòng làm việc của bà, đồ dùng bên trong làm việc đều ở đây, lại khiến cho ông cảm thấy trước nay chưa từng trống vắng như vậy. Bởi vì ông biết, cho dù là bày đầy đủ vật dụng nhưng chỉ cần thiếu đi một người thì vẫn trống rỗng.

Tô Ngưng Tuyết mang đồ đạc của mình đi cũng gần hết, nhưng mà ông phát hiện dưới bàn làm việc có một hộp giấy có chút bụi bặm, trái tim giống như có một đốm lửa nhỏ sáng lên, ông ngồi xổm người kéo cái rương qua rồi lập tức bới ở bên trong lên.

Rốt cuộc đang tìm cái gì? Ngay cả chính ông cũng không biết, có lẽ --

Ông chỉ là muốn bổ khuyết cho lỗ hổng trong lòng, không biết lỗ hổng kia đã lưu lại năm nào tháng nào.

Tài liệu bỏ đi, bút ký tên hết mực, một chậu xương rồng cầu khô héo...

Có thể nuôi cây xương rồng cầu cho đến chết, có lẽ cũng chỉ có bà ấy chứ?

không nhịn được, khóe miệng khẽ cong, rõ ràng cũng không biết được cách tưới nuôi dưỡng nhưng lại rất thích mua một vài chậu hoa. Lại bới tìm ở trong rương, lại phát hiện những thứ chân chính có lưu lại hơi thở của bà ấy lại ít lại càng ít.

Ánh mặt trời rắc vào trong phòng làm việc trống vắng, khoảng không càng có vẻ trong trẻo lạnh lùng, cũng giống như tim của ông bây giờ, trống trải vắng lặng, khi bút ký tên rơi xuống mặt đất cũng có thể nghe được tiếng vang.

Ông giương mắt nhìn quanh một vòng, đem cái rương quay lại chỗ cũ, lại nhìn thấy một khung hình thủy tinh rớt vỡ.

Khung hình bị đè dưới một đống giấy bị xé rách vụn, ông chỉ cảm thấy hô hấp của mình hơi chậm lại, giống như là bị đầu độc, ông cẩn thận từng chút một đem từng mảnh từng mảnh giấy vụn ra rồi sắp gọn lại trên bàn.

Tốn không ít thời gian mới chắp vá lại xong, ảnh chụp bị xe tan tành, đã có chút ố vàng.

Đó là được chụp ở trên Thiên Sơn, khi ông nhìn thấy bối cảnh sau lưng Tô Ngưng Tuyết chỉ cần liếc mắt một cái thì đã nhận ra được.

Ngày đó Tô Ngưng Tuyết mặc một bộ váy màu trắng, kiểu dáng có chút lạc hậu, ông nhớ mang máng, lúc ấy bà bị ăn trộm ở Thiên Sơn, quần áo dùng đều là sau khi tìm đến ông mới mua về.

Trong hình Tô Ngưng Tuyết còn duy trì sự trẻ tuổi đoan trang tao nhã năm hai mươi tuổi cho dù là mặc quần áo mang đậm chất quê mùa, cũng không che giấu được quý khí dịu dàng của danh môn đại gia được dạy dỗ trong con người bà ấy.

Cận Chiêu Đông cúi đầu vuốt ve khóe miệng Tô Ngưng Tuyết đang cong lên, ngay lúc đó là bà ấy đang cười sao?

Trong hình Tô Ngưng Tuyết với đôi mắt đẹp sáng trong mà nhìn sang máy chụp ảnh, gương mặt hồng hồng, không thể che hết ngượng ngùng.

Đây là lần cuối cùng bà và ông chụp chung sao?

Cũng là một lần cuối cùng ông thấy bà cười như vậy.

Chụp ảnh xong bà lại theo cha trở về thành phố S, sau ngày đó tất cả cũng lệch khỏi quỹ đạo của khuôn khổ lúc ban đầu.

Mỗi một giây trôi qua cùng bà sống chung một chỗ, ông cũng cảm thấy là một loại đau khổ khó có thể chịu được.

Nhất là mấy năm lúc lban đầu sau khi trở lại, nửa đêm tỉnh mộng người ông nhớ nhung mong muốn đều là Hân Huỷ mang theo đứa nhỏ mà mất tích.

Cũng từng có oán hận, oán hận sự xuất hiện của bà, nếu như không phải bà, có lẽ người ông cưới chính là Hân Hủy.

Luôn là tìm kiếm các loại lý do giảm bớt thời gian ở chung với bà, mỗi một lần xoay người cũng kèm theo một tiếng thở phào.

Nhưng mà, hôm nay, ông muốn một lần nữa bị dày vò đau khổ lại phát hiện cũng không có cơ hội nữa rồi.

Trên giấy chứng nhận ly hôn kia ông để lại trong ngăn chứa đồ trong xe, bên trên đó chỉ có hình của một mình ông, ở trong nhà ông lục tung cũng không tìm được một tấm ảnh nào của bà, dường như bị ai đó cố tình dọn dẹp sạch sẽ.

Ông ngẩng đầu nhìn lên ban công nơi có một chiếc ghế tre được đặt ở đó, ông không quên mới vừa rồi khi thấy bà ấy từ bên trong đi ra, tim của mình đập bịch bịch một cái, đã rất nhiều năm chưa từng rung động như vậy, song cũng mang theo sự khủng hoảng tột độ.

Sợ bà ấy sau khi cúi đầu nhìn thấy mình cũng không quay đầu lại, rồi khát khao bà ấy có thể nhìn mình một lần.

Thói quen trong cuộc sống của bà ấy không có bao nhiêu biến hóa, ngay cả cách bài trí ở ban công cũng giống như đúc ở nhà họ Cận.

Tô Ngưng Tuyết ngồi ở trên ghế dây mây đối diện với phương hướng của ông, cầm trong tay một quyển sách, biểu tình trên mặt bà ông không thấy rõ.

Bà nhìn qua trông rất nghiêm túc, cũng không ngẩng đầu lên, một lát sau, từ trong nhà có một đứa bé nhảy nhảy nhót nhót chạy ra, là Mỗ Mỗ, nó làm nũng mà leo lên đầu gối của bà, bà ấy cũng lập tức đặt quyển sách qua một bên rồi ôm lấy đứa nhỏ nặng trình trịch.

Trên gương mặt thanh lịch của bà tràn đầy nụ cười thản nhiên, đắm chìm dưới ánh mặt trời, thậm chí ông nghe được tiếng cười vui.

Tiếp sau đó, không chút ngoài ý muốn ông đã nhìn thấy Kiều Nam, ông ta cầm một cái khay đến gần, không biết bên trong chứa thức ăn gì, Mỗ Mỗ đưa cổ kêu la, Kiều Nam nho nhã cười một tiếng rồi phối hợp mà ngồi xổm người xuống.

Suýt nữa, đầu của Kiều Nam sắp đụng phải Tô Ngưng Tuyết, bóng của hai người họ giao hoà với nhau ở trên vách tường phía sau.

Tô Ngưng Tuyết lại không cố kị nghiêng ra sau để tránh xa, Kiều Nam vừa vuốt đầu của Mỗ Mỗ vừa cười nói gì đó, mặc dù bà không mở miệng trả lời, nhưng trên mặt lại vẫn là vẻ mặt dịu dàng ấm áp.

Đó là vẻ mặt mà nhiều năm cùng ông ở chung một chỗ, chưa từng có!

Kiều Nam đột nhiên lấy một miếng thức ăn từ trong đĩa đưa đến bên khóe miệng Mỗ Mỗ, Mỗ Mỗ dùng đôi tay đầy thịt cầm lấy, dùng hai chiếc răng cửa nhỏ cắn một cái, sau đó xoay người đưa tới bên miêng Tô Ngưng Tuyết để cho bà ăn.

Ông ngồi ở trong xe thậm chí cũng có thể tưởng tượng đến tiếng nói ngây thơ của Mỗ Mỗ "Bà ngoại, Mỗ Mỗ đút bà ăn!"

Tô Ngưng Tuyết mới đầu lắc đầu một cái, Mỗ Mỗ kiên trì giơ lên, sau đó lại nhíu mày mím môi muốn khóc, bà không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ cắn một cái, Mỗ Mỗ khẽ nhếch miệng, sau lại đem phần còn dư lại một nửa nhét vào trong miệng Kiều Nam.

Cận Chiêu Đông cảm giác mình thiếu chút nữa khắc chế không được mà phá cửa ra, muốn xông lên đó lật đổ cái khay từ trong tay Kiều Nam xuống đất, bàn tay không tự giác mà siết lại thành quả đấm, chẳng qua lại từ từ, chán nản mà tựa vào ghế ngồi.

Ông còn có cái tư cách gì mà tức giận? Tô Ngưng Tuyết đã không phải là vợ của ông rồi. Tràng cảnh này không ngoài ý muốn, khi Tô Ngưng Tuyết khôi phục thân tự do, Kiều Nam thầm mến bà ấy nhiều năm làm sao sẽ để lỡ mất bà ấy lần nữa chứ?

Kiều Nam vốn sau hôn lễ của Tống Kỳ Diễn nên quay lại Ireland, nhưng mà, ông lại ở lại, thậm chí không để ý công ty cực hạn ngày qua ngày thúc giục, đặt hết các công việc thiết kế trong tay xuống chỉ để ở bên cạnh bà.

Ly hôn, phải sống tốt hơn, dường như cũng không phải là ông, mà là bà ấy!

Cận Chiêu Đông không nhịn được tự giễu cười lên, không có ông, chỉ biết cuộc sống của Tô Ngưng Tuyết càng vui vẻ hơn.

Nhiều năm như vậy bà không buông tay, ông cho là mình đã từ oán hận chuyển thành vô cảm, cho là sẽ cùng bà ấy hao mòn cả đời như vậy, nhưng mà, bà ấy lại đột nhiên nói buông tay để ông tự do, làm rối loạn cuộc sống trong hoạch định của ông.

Quả thật theo như lời bà ấy nói, nhiều năm qua ông mơ ước thực hiện, Kiều Hân Hủy có thể trở thành người vợ danh chánh ngôn thuận của ông, cái mũ con gái riêng của Niệm Chiêu cũng có thể lấy xuống, chỉ cần ông cùng Kiều Hân Hủy đi đến cục dân chính đăng ký.

Nhưng mà, ông lại do dự, lúc ở trên bàn cơm, nghe mẹ già trong nhà nói bóng nói gió ám hiệu, nhìn trong mắt Kiều Hân Hủy lóe ra mong đợi, giọng nói của ông lại nghẹn ở cổ họng, nói không ra câu "Chúng ta đi đăng ký" .

Giờ ông mới phát hiện, thực sự không muốn ly hôn, không phải Tô Ngưng Tuyết, mà là ông.

--- --------

"Ai da, tôi nói đây là người nào hả, không phải là chạy sai địa chỉ chứ?"

Có người nhẹ gõ cửa sổ xe, kéo mạch suy nghĩ của Cận Chiêu Đông lại, ông hạ cửa sổ xe xuống, thấy chính là Tô Ngưng Thu, ôm hai cánh tay đối diện ông cười như không cười, trong đáy mắt lưu chuyển là sự khinh bỉ thật sâu đậm.

Đối mặt châm chọc khiêu khích như vậy, ông năm mươi tuổi rồi nên khó tránh khỏi có chút lúng túng, Tô Ngưng Thu không có ý rời đi, xuất phát từ phép lịch sự ông cũng chỉ có thể ngượng ngùng mà mở cửa xuống xe, gật đầu chào hỏi bà.

"Ngày hôm nay đẹp trời, không đi theo người bạn lâu năm của anh, đến chỗ của chị tôi làm cái gì? Anh chớ cho rằng tôi xen mồm, để cho tôi nói xong! Ban đầu nếu không vừa mắt chị tôi như vậy, chớ cưới nha, anh là đàn ông cao lớn, chẳng lẽ ngay cả chút dũng khí kháng cự cũng không có?"

"Nhắc tới cũng phải trách tôi, khi đó dù sao vẫn nói với chị ấy có hay không cũng được, để cho chị ấy thực sự tin công chúa Bạch Tuyết hoàng tử trong cổ tích, còn hân hoan nhảy cẫng mà tự cho là gả cho lang quân như ý. Anh ngược lại thật hay, kết hôn được một năm thì cùng chị ấy tôn trọng nhau như khách, nếu anh muốn tương kính thì tương kính cả đời đi, nửa đường phát sinh cái thiện tâm gì đó, tội nghiệp chị ấy phòng không gối chiếc sao?"

Tô Ngưng Thu nói xong khí thế bức người, sắc mặt Cận Chiêu Đông có chút khó coi, nhưng bà không có ý định dừng lại.

"Anh ngược lại đáng khen, ở đầu này chị ấy một mang thai đứa nhỏ anh ở đầu kia chỉ trong chớp mắt thì thay lòng. Lúc ấy nhìn bộ dáng anh cũng là con người khuôn mẫu, ở trên thương trường thủ đoạn cũng là sấm rền gió cuốn, thật sự tưởng rằng là chánh nhân quân tử. Thì ra bất quá là tôi đạo hạnh không sâu, không nhìn ra anh trước đó lại là sói khoác da người."

Cận Chiêu Đông bị bà mắng không có chút đường phản bác, nhìn chung quanh vài lần, sắc mặt càng khó chịu.

Dường như Tô Ngưng Thu cố ý muốn cho ông khó chịu, cho nên tiếng chỉ trích ông âm lượng không nhỏ, dẫn đến vào lúc này đã có vài người nhìn sang bọn họ bên này.

Cận Chiêu Đông chợt cảm thấy trên mặt mũi không nén được giận, "Tôi có việc đi trước." Nói xong xoay người liền muốn lên xe.

"Thế nào đứng ở chỗ này không đi lên?" Giọng nói Tô Ngưng Tuyết đầy kinh ngạc vang lên ở cửa tầng lầu.

Bàn tay Cận Chiêu Đông đang mở cửa xe nhất thời căng thẳng, mà Tô Ngưng Thu đã cười gượng kéo Tô Ngưng Tuyết đi trở vào.

"Chị à, chị đi xuống làm gì? Tử Kỳ cũng đến, chúng ta đi lên ăn cơm đi!"

Tô Ngưng Thu cố gắng muốn ngăn trở không để cho Tô Ngưng Tuyết nhìn thấy bóng dáng của Cận Chiêu Đông, rồi kêu lên với Cận Tử Kỳ ở cách đó không xa đã xuống xe: "Tử Kỳ à, nhớ mang theo nước tương, dì với mẹ con đi lên trước."

Tô Ngưng Tuyết cũng là người thông minh phấn đấu trên thương trường mấy mươi năm, há có thể không nhìn ra Tô Ngưng Thu quái dị?

Bà chú ý đến vẻ mặt của Tô Ngưng Thu, "Chị xuống ném đồ bỏ đi." Nói xong một câu lại không quan tâm đến việc Ngưng Thu ngăn trở, vòng qua bà ấy muốn đi đến phòng đổ rác bên ngoài khu nhà trọ, nhưng mà một giây kế tiếp thì bước chân dừng lại.

Hiện tại Cận Chiêu Đông và chiếc Maserati của ông ở gần trong tầm mắt của bà. Ông đang đứng đối diện với bà, ánh mặt trời xuyên qua bóng cây bị phân tán còn sót lại rơi xuống, những vệt sáng lốm đốm đó cũng bao phủ lên gương mặt ông dưới bóng râm.

Tô Ngưng Tuyết bỗng chốc kinh ngạc, nhưng ngay sau đó thần sắc lại lạnh lùng, "Tại sao anh lại ở chỗ này?"

Bà cho là sau khi ly hôn ông cũng sẽ không xuất hiện ở trước mặt của mình, mặc dù cùng sống trong một thành phố, nhưng nếu cố tình tránh đi, thì muốn đến mấy năm không thấy mặt vẫn là không khó.

Nhưng mà, đây mới là ngày thứ ba ly hôn, bọn họ tại sao lại chạm mặt nhau cùng một nơi?

Không phải ông đã sớm chỉ muốn thoát khỏi bà sao? Hiện tại xuất hiện ở nơi này vậy là có ý gì?

"Tôi. . . . . . Vừa vặn đi ngang qua, nghiện thuốc lá nên ghé vào dừng lại hút điếu thuốc, em xuống đổ rác sao?"

Cận Chiêu Đông nhìn bà chằm chằm không chớp mắt, năm ngón tay đặt trên tay nắm cửa xe thế nhưng có phần co chặt đến phát đau.

"Ừ." Tô Ngưng Tuyết đáp một tiếng, rồi đi thẳng tới phòng đổ rác bỏ đi rác trong tay, sau đó xoay người lại thì chỉ quay sang cửa dưới lầu mà đi tới, liếc mắt nhìn Cận Chiêu Đông một cái cũng không nhìn.

"Ngưng Tuyết. . . . . ." Ông lại ở phía sau nhẹ nhàng kêu lên tên của bà.

Bước chân của Tô Ngưng Tuyết ngừng lại, nhưng bà không quay đầu, cũng không lập tức lên lầu.

Cận Chiêu Đông sau khi mở miệng mới hậu tri hậu giác phát hiện cũng không biết tại sao mình gọi bà ấy lại, có lẽ chỉ là muốn bà nán lại một lát, chút dư vị này đã trở thành thói quen trong những năm qua.

Ông tự nhận là một người có nghị lực, nhất định có thể thay đổi những thói quen xấu này, bất quá trước đây, ông cảm thấy vẫn là nên giảm bớt thời gian cùng bà chung đụng một chút xíu, tránh cho thoáng cái không cách nào thích ứng hay đối mặt

Tô Ngưng Tuyết thật lâu sau cũng không đứng đợi nữa, bà quay đầu đi: "Nếu như không có gì tôi lên lầu trước."

"Chờ một chút. . . . . ." Cận Chiêu Đông không nhịn được đuổi theo một bước, vậy mà giọng nói có phần lo lắng không đủ sức.

Tô Ngưng Thu đang dựa vào cửa, cười nhạo một tiếng: "Ngàn vạn lần đừng nói, bây giờ sau khi chị tôi rời đi anh sinh sống làm việc và nghỉ ngơi không quen, vậy sẽ cười chết người đó. Không phải anh còn có người tình mà anh tôn thờ nhớ mong sao?"

Cận Chiêu Đông bị Tô Ngưng Thu châm chọc phải túng quẫn một phen, Tô Ngưng Tuyết lại lạnh lùng mà đứng ở nơi đó nhìn ông.

Hầu kết ông khẽ động, giọng nói hơi khô chát: "Thật sự thì tôi. . . . . ." Lại phát hiện không tìm được một lý do thích hợp, sau đó nghe thấy Cận Tử Kỳ đến gần gọi ông một tiếng "Ba".

Theo tiếng quay đầu, lại nhìn thấy Cận Tử Kỳ đi đến trước mặt, trong tay của cô cầm một chai nước tương, ánh mắt của ông nghiêng đi, lướt qua đầu vai của cô, dừng ở trên chiếc xe ở phía sau cô.

Trong lúc nhìn đến cây xương rồng mini ở sau kính chắn gió của chiếc xe, trong đầu của ông thoáng giật mình, vội vàng quay người lại, nhìn thấy Tô Ngưng Tuyết còn đứng ở tại chỗ mới phát hiện mình thế nhưng theo bản năng mà thở phào một cái.

"Nhưng thật ra là em có bồn cây xương rồng cầu bỏ quên ở công ty, tôi thấy nó vẫn chưa chết nên không để cho công nhân vệ sinh vứt bỏ. A, tôi mang đến cho em, chỉ cần tưới chút nước đặt vào ban công phơi nắng sẽ sống. . . . . . Chờ tôi một chút."

Nói xong thì lập tức hành động mà mở cửa xe, chui người vào xe rồi lần nữa vươn mình ra, trong tay đã có thêm một cây xương rồng cầu tinh xảo, dường như bởi vì tìm được một cái cớ thích hợp, cuối cùng ông cũng thẳng lưng.

Nhưng mà Tô Ngưng Tuyết chỉ liếc nhìn một cái lại dời mắt đi chỗ khác: "Chậu này không phải của tôi, chậu cây của tôi đã sớm chết rồi." Giọng nói của bà cực kỳ trong trẻo lạnh lùng, "Tự lấy về đi."

"Em chờ một chút. . . . . ." Sau lưng giọng nói trở nên dồn dập, thậm chí ngay cả hô hấp cũng theo đó mà dồn dập lên.

Tô Ngưng Tuyết nhìn ông, không hiểu vì sao ông phải dây dưa không rõ như vậy.

"Anh là đại cổ đông Cận thị, hiện tại sắp tới cửa ải cuối năm, theo lý thuyết anh hẳn là đến công ty đi vòng một chút, gần đây có thể công ty sẽ tổ chức đại hội cổ đông lập kế hoạch cho sang năm, đến lúc đó anh nên đến tham gia."

"Nếu như cần thiết, tôi sẽ nhường luật sư của tôi thay tôi đi xử lý, có chuyện gì anh có thể liên lạc trực tiếp với anh ta."

"Công ty mới xuất ra điều lệ quy định, cổ đông phải tự mình đích thân tham gia, không thể tìm thêm luật sư ghép vào cho đủ số, công ty cần hiểu rõ chính xác là say nghĩ của mỗi một vị cổ đông, cổ đông cũng nên vì công ty mà làm ra một chút đóng góp, không phải chỉ lo huê hồng mà cuối năm mình nhận lấy coi như xong. . . . . ."

Đột nhiên tiếng chuông di động vang lên cắt đứt lời của ông, Cận Chiêu Đông cúi đầu liếc nhìn màn ảnh, hầu như không chút gì do dự thì cúp điện thoại, còn thuận tay nhấn nút tắt máy, không để cho đối với phương gọi lại.

Cảnh tượng quen thuộc biết bao nhiêu! Tô Ngưng Tuyết âm thầm tự giễu mà cười một tiếng, ngày trước khi bà vẫn là vợ của ông, khi bà có việc tìm ông thương lượng, vô luận là nói gì đó đến thời điểm mấu chốt, chỉ cần điện thoại di động vang lên ông sẽ nhận rồi bắt đầu đứng dậy rời đi, chưa từng chút nào băn khoăn lo lắng qua cảm thụ của bà.Hôm nay ngược lại ly hôn rồi, ông bắt đầu chú ý lễ phép. Edited by Tâm Thường Lạc

Về phần là ai gọi điện thoại đến, người thứ nhất bà nghĩ đến chính là Kiều Hân Hủy. Trước kia khi ông và Kiều Hân Hủy ở chung một chỗ, có phải cũng giống như bây giờ len lén cắt đứt điện thoại do bà gọi qua hay không?

Hôm nay biến thành ông vì bà người vợ trước này mà cắt đứt điện thoại của người tình yêu dấu, đối với bà mà nói, cũng không có vinh hạnh gì, mà ngược lại là một sự châm chọc to lớn.

Khi ông chuẩn bị mở miệng lần nữa lúc, Tô Ngưng Tuyết giành trước một bước lạnh lùng mở miệng: "Cận Chiêu Đông, tuổi của anh cũng không còn trẻ, chúng ta bây giờ đã không có quan hệ gì rồi, bộ dạng này của anh còn có ý gì?"

Cận Chiêu Đông bị bà nói một câu chặn lại khiến sắc mặt u ám, bà thông qua câu nói dành cho ông để nói lên suy nghĩ của mình.

"Giữa chúng ta không nên lại có cái gì dính dáng, gặp mặt gật đầu chào hỏi cũng xem như khách khí. Anh nếu như muốn đến công viên bên bến sông ngắm thuỷ triều, xin mời anh tiếp tục đi thẳng phía trước, nếu như muốn ăn cơm, vậy xoay người lui về phía sau vài bước, nhưng cố gắng đừng dừng ở dưới lầu nhà tôi nữa. Hộ gia đình ở đây nhìn thấy, sẽ nói thêm nói bớt, tôi cũng không muốn lại bị người ta hiểu lầm."

Tô Ngưng Tuyết nói xong, lần này thật sự cất bước đi, không làm bất cứ điều gì để lưu lại nữa.

Cận Chiêu Đông đang cầm cây xương rồng cầu đứng ở đó, mặt mũi cứng đờ, lập tức ảm đạm như tro tàn.

Tô Ngưng Thu ôm ngực thản nhiên đứng ở trên bậc thang, mắt nhìn xuống Cận Chiêu Đông đứng ở phía dưới, giọng điệu bất thiện: "Đàn ông đúng là không tự trọng, thời điểm trong nhà có vợ, thì cả người tâm địa gian xảo suy nghĩ đến món ăn thôn dã chung quanh. Hiện tại món ăn thôn dã bày ra rồi còn vợ phải bỏ chạy, thì tha thiết mong chờ muốn đuổi theo ở phía sau không rời." Edited by Tâm Thường Lạc

"Bất quá tôi nói cho anh biết, đừng tưởng rằng thiếu anh thì chị tôi không sống được nữa! Hừ, hiện tại chị tôi và anh ly hôn, người khác nếu muốn theo đuổi chị ấy cũng không cần kiêng dè nữa. Lần này làm sao cũng phải gả cho người so với anh mạnh gấp mười lần, gấp trăm lần. Anh trở về nhà mà coi chừng tình nhân cũ với đứa con gái bảo bối của anh sống qua ngày cho tốt!"

Tô Ngưng Thu rõ ràng xả được cơn tức không ít, cũng không quan tâm trong lòng người nghe chịu đựng được hay không, bà ngoắc tay với Cận Tử Kỳ: "Tử Kỳ, chú Kiều của con còn đang chờ ăn cơm đấy, chúng ta lên đi!"

Tô Ngưng Thu là cố ý muốn nhắc đến Kiều Nam, khóe mắt liếc nhìn Cận Chiêu Đông, ngữ điệu vui vẻ khoan khoái dắt tay Cận Tử Kỳ đi vào trong thang máy, để một mình Cận Chiêu Đông lẻ loi còn đứng sững sờ tại cửa.

Cận Chiêu Đông nhìn sang ba người phụ nữ lần lượt rời đi, cái tên "Kiều Nam" này quanh quẩn ở bên tai của ông không dứt.

Lập tức lần nữa nhớ lại hình ảnh vừa rồi ở trên sân thượng, mặt của ông hoàn toàn tối đen, cây xương rồng cầu ở trong tay càng xem càng chói mắt, tiện tay quăng xuống đất, để chậu cây phát ra một tiếng vang vỡ vụn.

Bà ấy cứ như vậy không thể chờ đợi muốn cùng mình vạch rõ giới hạn, để dễ dàng tiếp nhận Kiều Nam sao? Edited by Tâm Thường Lạc

Cận Chiêu Đông đi tới bên xe của mình, lại phát hiện một chiếc BMW màu trắng đậu ở bên sân cỏ, nếu như ông không nhớ lầm, chiếc xe này chính là của Kiều Nam, ghét Kiều Nam ngay sau đó xe của ông ta cũng thấy không vừa mắt.

Lúc đi ngang qua, ông phản ứng theo bản năng đạp một cước thật mạnh lên trên cửa xe. Kết quả, còi báo động nhất thời vang dội phía chân trời, không ít hộ gia đình kéo nhau ra cửa sổ thò đầu ra ngoài, thấy thế mặt của ông lúc xanh lúc đỏ.

Ông nhìn lướt qua ban công lầu bảy, trong lúc những hộ gia đình kia lên tiếng mắng, chưa đến mức phải chạy trối chết, nhưng bước đi thật là có chút ảo não, Cận Chiêu Đông không khỏi cười khổ, ông chưa từng trải qua chật vật không chịu nổi như vậy?

Mới vừa mở cửa xe chuẩn bị ngồi vào, Kiều Nam cứ như vậy đột ngột xuất hiện ở trong khoé mắt ông.

Ông ấy từ trên bậc thang bước xuống, đi ngang qua chiếc Maserati của Cận Chiêu Đông thì dừng lại một chút, quay đầu nhìn sang Cận Chiêu Đông mặt mày đang lộ vẻ giận tái: "Lần sau đạp xong ông nhớ mang dấu chân của mình đi."

So với Kiều Nam bình thản hiển nhiên, Cận Chiêu Đông lại cảm thấy đây là sự khiêu khích và khoe khoang không tiếng động, thậm chí ông đóng sầm cửa xe thâth mạnh, đứng lên cùng Kiều Nam mặt đối mặt giằng co, giọng điệu cũng là chuyện đương nhiên bất thiện.

"Ông ở nơi này làm gì? Bản thân ông không biết xấu hổ không sao, một đống tuổi còn quấn lấy cô ấy, là sợ hàng xóm nơi này cũng không biết chuyện cô ấy đã ly dị sao?"

Kiều Nam lắng nghe Cận Chiêu Đông biện giải, nghiêng khóe mắt quan sát Cận Chiêu Đông một cái, khiến cho Cận Chiêu Đông nắm chặt quả đấm, lại nghe được Kiều Nam chợt cười khẽ một tiếng.

Hai tay của ông đút trong túi quần, mỉm cười mà nhìn Cận Chiêu Đông: "Khó trách Ngưng Tuyết muốn ly hôn với ông, một người đàn ông mà vĩnh viễn cũng không biết hối lỗi, chỉ muốn lấy moi móc sai lầm của người khác ra, còn chứng minh sai lầm mình phạm phải kỳ thực cũng không hẳn là không thể tha thứ, người như vậy làm sao sẽ xứng đáng có một người phụ nữ tốt như thế." Edited by Tâm Thường Lạc

Sắc mặt Cận Chiêu Đông đại biến, "Ông nói cái gì!" Sãi bước tiến lên, một phen kéo lấy cổ áo Kiều Nam.

Kiều Nam không phản kháng, mặc cho ông nắm, vẫn ung dung mà nhếch miệng, trên mặt là một phong thái thản nhiên.

"Muốn để cho tôi buông tay sao?" Cận Chiêu Đông cắn chặt hàm răng, sức lực trên tay cũng càng thêm nặng, đôi môi Kiều Nam khi đóng khi mở, phun ra mấy chữ rõ ràng: "Lần này, trừ phi tôi chết!"

Ông lập tức đẩy Cận Chiêu Đông còn đang sững sờ ra, đi qua kiểm tra xe của mình, lúc quay lại thì đi đến bên cạnh Cận Chiêu Đông đứng một lát, "Thật sự thì, tôi thật tò mò chính là, ban đầu Ngưng Tuyết thế nào lại coi trọng ông?"

"Ông ——" Cận Chiêu Đông tức giận dâng trào, Kiều Nam cũng không cho ông thêm cơ hội xách cổ áo mình, ông đưa tay vỗ vỗ chỗ cổ áo mình hơi bị nhăn, chậm rãi nói: "Ba mươi năm, cô ấy ở bên cạnh ông ba mươi năm chịu khổ, tôi sẽ dùng ba mươi năm tôi còn dư lại mà bù vào chỗ khuyết do ông tạo nên trong tim cô ấy."

Quả đấm Cận Chiêu Đông đặt bên người kêu khanh khách, Kiều Nam nói một câu, chẳng qua là một câu nói, thì hủy bỏ đi quá khứ của ông cùng Tô Ngưng Tuyết! Thậm chí ngay cả một đoạn ký ức ngắn trải qua cùng ông trong quá khứ cũng là một loại tổn thương!

"Những năm qua ông cho cô ấy cũng không bằng một ngày ông cho cái cô em gái kia của tôi, nếu như ông còn có một chút lương tâm, ông cũng sẽ không để lúc vợ của mình còn ở trong nhà lại mang về một người phụ nữ khác vào "nhà" của các người. Nhà của ông không hoan nghênh vợ của ông và con gái của ông, lại chào đón hai mẹ con thủ đoạn đê tiện kia, cho nên, nó vĩnh viễn chỉ có khả năng là của nhà của ông, mà không phải nhà của Ngưng Tuyết."

"Hân Hủy là của em gái ruột của ông, Chiêu nhi cũng coi là cháu gái ruột của ông, sao ông nói mẹ con họ như vậy ?"

"Em gái?" Lời còn chưa dứt, bóng dáng của Kiều Nam khẽ động, mạnh mẽ đánh một quyền vào mặt Cận Chiêu Đông, Cận Chiêu Đông ngã vào một bên xe, giọng nói Kiều Nam rét lạnh vang lên: "Nếu như ông biết cô ta đã từng làm qua những gì, còn có thể toàn tâm toàn ý mà che chở cho cô ta như vậy, tôi thật đúng là sẽ rất bội phục tình cảm sâu đậm của ông." Edited by Tâm Thường Lạc

"Một quyền này, là ông thiếu Ngưng Tuyết ."

Hai tay Cận Chiêu Đông vịn chặt xe, hơi tựa vào đầu xe, chưa lấy lại tinh thần nhìn ngơ ngẩn, mà Kiều Nam đã chà xát da tay, xoay người bước vào một toà lầu lớn, cửa chống trộm dưới lầu bịch một tiếng mà nặng nề khép lại.

--- --------

"Mẹ." Cận Tử Kỳ đi tới bên ban công, nhìn sang Tô Ngưng Tuyết đang đứng sau màn vải.

Theo tầm mắt Tô Ngưng Tuyết nhìn qua, dưới lầu đang phát sinh chuyện gì nhìn một cái cũng không sót, bao gồm Kiều Nam xoay người rời đi, còn có. . . . . . Cận Chiêu Đông không phòng ngự mà bị Kiều Nam bất ngờ đánh một quyền.

Tô Ngưng Tuyết quay đầu lại nhìn, thần tình trên mặt của bà không có chút nào biến hóa, thật bình tĩnh mà nhìn một màn xảy ra ở dưới lầu.

Sau đó, tay của bà từ trên màn vải hạ xuống, xoay người trở lại phòng khách, "Chuẩn bị ăn cơm đi."

Ngữ điệu của bà không có mùi vị gì cả, giống như là bàng quan trước một trò hài kịch, Cận Tử Kỳ đưa mắt nhìn bà vào phòng bếp, nhưng không biết mẹ thật sự buông bỏ rồi, hay là cố chống cự không muốn để cho người ta thấy bà mềm yếu.

Tô Ngưng Tuyết như vậy, đúng là cần một người có bờ vai vững chắc đáng tin cậy để bà tựa vào.

Cận Tử Kỳ liếc nhìn cây hoa cát cánh trên tủ kính, chú Kiều, có lẽ không phải là người đàn ông tốt nhất trên thế giới này, nhưng chú ấy cũng là người đàn ông thích hợp nhất với Tô Ngưng Tuyết, nửa đời sau, họ hẳn là nên ở chung một chỗ.

Mặc dù. . . . . .

Nghĩ đến khi chứng kiến dáng vẻ của Cận Chiêu Đông mới vừa rồi ở dưới lầu, trong lòng của cô có chút khó chịu, cha của cô cũng không phải là hoàn toàn không quan tâm mẹ, đáng tiếc, có người vợ nào nguyện ý cùng người phụ nữ khác chia sẻ chồng?

“Kỳ Kỳ, tránh ra, chớ cản trở gió lốc nhỏ Mỗ Mỗ nha!”

Cận Tử Kỳ mới cúi đầu thì nhìn thấy một chiếc xe hơi mini điều khiển từ xa hết sức tinh xảo giống như thật đang chạy chậm ở trên sàn nhà, mà CậnMỗ Mỗ đang cầm hộp điều khiển lắc trái lắc phải, chạy thình thịch đuổi theo ở phía sau.

Đến lúc chạy đã mệt rồi, Mỗ Mỗ sẽ cầm bảo bối nó mới có được ngồi lên trên ghế sofa, thả rơi hai cái chân nhỏ, vừa dùng một bàn tay nhỏ đầy thịt vơ một ít thức ăn vặt nhét vào trong cái miệng nhỏ, vừa cầm chiếc xe hơi mini điều khiển từ xa yêu thích không buông tay mà ngắm nghía.

Khi Cận Tử Kỳ ngồi xuống cạnh nó, nhìn gần mới phát hiện chiếc xe hơi điều khiển từ xa được chế tạo rất dụng tâm, chỗ tài xế ngồi dường như có một con búp bê bỏ túi được điêu khắc tinh tế, thế nhưng có mấy phần tương tự Mỗ Mỗ.

Trong lòng giật mình, Cận Tử Kỳ cầm lấy chiếc xe điều khiển từ xa nhìn một chút, phát hiện dưới gầm xe có một ký hiệu, khắc chữ “Joe”.

cô lập tức lại đoán được, cái này là Kiều Nam đưa cho Mỗ Mỗ. Kiều Nam là nhà thiết kế cao cấp, có thể để cho ông khắc tên tiếng Anh của ông lên trên chiếc xe điều khiển từ xa này, chứng minh chiếc xe nhỏ này là do ông tự mình thiết kế.

Có thể để cho nhà thiết kế chính cao cấp thiết kế một chiếc xe điều khiển từ xa cho một đứa bé, vậy phải nể mặt biết bao nhiêu?

Xem ra, chú Kiều vì theo đuổi mẹ, đúng là hạ công phu rất lớn, ngay cả đứa nhỏ cũng không bỏ qua!

“Ông ngoại Kiều Nam nói, trên cái thế giới này chỉ Mỗ Mỗ mới có chiếc xe này!”

Mỗ Mỗ dương dương đắc ý mà cầm chiếc xe hơi mini điều khiển từ xa khoe khoang nhưng lập tức yên tĩnh lại, ngước mắt hỏi Cận Tử Kỳ: “Kỳ Kỳ, có phải ông ngoại có bà ngoại khác, cho nên bà ngoại mới dời tới chỗ này ở phải không?”

Cận Tử Kỳ vội vàng che lại cái miệng nhỏ nhắn đầy thịt: “Người nào nói cho con biết?”

Mỗ Mỗ khó hiểu chớp chớp đôi mắt to đơn thuần, đong đưa hai chiếc giầy đầu hổ: “không ai nói cho Mỗ Mỗ nha, Mỗ Mỗ tự mình đoán. Bởi vì bạn Phương Phương ở vườn trẻ, bạn ấy cùng mẹ của mình phải chuyển ra ngoài ở, bạn ấy nói ba ba của bạn ấy muốn một dì khác dời đến ở trong nhà, đuổi bạn ấy cùng mẹ của mình ra ngoài. Kỳ Kỳ, bà ngoại có phải cũng bị ông ngoại đuổi ra ngoài hay không?”

Cận Tử Kỳ cũng không muốn một đứa bé biết được quá nhiều, trưởng thành sớm vốn là phiền não nhiều, huống chi là để cho nó tiếp xúc với những chuyện phức tạp này, cô cũng không muốn ở trước mặt đứa nhỏ mà nói xấu trưởng bối.

Suy nghĩ một chút, đổi phương thức hỏi: “Vậy Mỗ Mỗ thích ông ngoại Kiều Nam sao?”

“Thích!” Vừa nói đến Kiều Nam, Mỗ Mỗ lập tức ngồi thẳng người, cầm chiếc xe hơi mini điều khiển từ xa, bắt đầu bẻ từng ngón tay: “Mỗ Mỗ thích nhất tiểu anh đào, sau đó là Kỳ Kỳ, cùng ba ba, tiếp sau đó là ông bà ngoại, không đúng, không đúng, hiện tại không cần ông ngoại rồi, là ông ngoại Kiều Nam nha.”

Mỗ Mỗ gãi cái đầu dưa hấu của mình, nằm bò sấp ghé sát tai Cận Tử Kỳ, tự cho là lén lút mà nói: “Kỳ Kỳ, ông ngoại Kiều Nam thật gian xảo nha, ông thích bà ngoại, liền cố ý đưa cho Mỗ Mỗ thật là nhiều đồ. Mỗ Mỗ biết, ông nhất định là muốn cho Mỗ Mỗ nói tốt giúp ông, để cho bà ngoại thích ông, cùng ông về nhà ở!”

Cận Tử Kỳ dở khóc dở cười, “Người nào nói cho con biết, nói ông ngoại Kiều Nam thích bà ngoại?”

“Chính bà mập bán bánh nướng ở chỗ cổng xe ra vào đó nha!” Mỗ Mỗ liếm liếm mảnh vụn khoai tây chiên còn sót lại ở trong kẽ tay xong, từ trên ghế sofa trượt xuống, đi lên phía trước khối đất trống bên bàn trà rồi đứng, bắt đầu bắt chước nói:

“Bà bán bánh nướng đó nói, ‘ai nha tiên sinh, cháu ngoại của anh quên cầm xe hơi mini nè!’ Mỗ Mỗ muốn nói Mỗ Mỗ không phải cháu ngoại của ông ngoại Kiều Nam, ông ngoại Kiều Nam lại cười cười với bà bán bánh nướng, lời ‘cám ơn cô nhé!’ Bà bán bánh nướng đó còn nói ‘Tiên sinh, bà nhà anh đâu, hôm nay làm thế nào không thấy cô ấy ra ngoài mua thức ăn?’ Ông ngoại Kiều Nam vừa cười, vừa nói ‘cô ấy hôm nay muốn quét dọn nhà cửa, tôi mang đứa nhỏ ra ngoài mua cũng giống như nhau!’

Mỗ Mỗ cảm thấy ông ngoại Kiều Nam đang nói dối, nên lập tức nói bà bán bánh nướng, Mỗ Mỗ không phải cháu ngoại của ông ngoại Kiều Nam, ông ngoại Kiều Nam lại che miệng Mỗ Mỗ, không để cho Mỗ Mỗ nói chuyện, tự mình còn nói với bà bán bánh nướng đây là cháu ngoại tôi. Kỳ Kỳ nói xem, ông ngoại Kiều Nam hư hay không hư?”


/1179

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status