Hôn Sủng Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Q.5 - Chương 141: Chương 90

/1179


Editor: Tâm Thường Lạc

Lúc đoàn người Cận Tử Kỳ tiến vào tòa án, Jane đã cùng vợ chồng nhà họ Phương ngồi ở hàng ghế thứ nhất dự thính.

"Định ngồi cùng một hàng với bên kia sao?" Doãn Lịch nghiêng mắt nhìn Jane bên kia, hỏi Cận Tử Kỳ.

Cận Tử Kỳ ở hàng ghế thứ nhất bên kia ngồi xuống: "Thì ngồi ở đây đi, lát nữa chúng ta thuận tiện đi ra ngoài."

Đoàn người sau đó cũng ngồi xuống, Phương Tình Vân làm nguyên cáo cùng tên bắt cóc may mắn còn sống sót bị giám ngục dẫn đi ra.

Chỉ có hơn mười ngày qua, Phương Tình Vân đã gầy trơ xương như que củi, hai tròng mắt lõm sâu vào, bọng mắt thâm đen, sắc mặt tái nhợt giống như quỷ, khi giám ngục phiền cô ta đi quá chậm nên đưa tay đẩy cô ta, Phương Tình Vân lập tức sợ tới mức ôm lấy hai tay không ngừng run rẩy.

"Đừng đụng vào tôi ... Đừng đụng vào tôi ..." Vẻ mặt Phương Tình Vân đầy sợ hãi, đôi môi run lẩy bẩy.

"Tình Vân!" Bà Phương không kiềm chế được đau lòng, đứng dậy muốn đi qua kéo Phương Tình Vân lại, "Tình Vân!"

Phương Tình Vân nghi ngờ mà nhìn bà Phương mấy lần, bỗng dưng đẩy bà Phương ra: "Cút ngay, cái đồ đàn bà lòng dạ rắn rết!"

Bà Phương sơ sẩy một cái, bị Phương Tình Vân đẩy khiến lưng đụng vào tay vịn của chiếc ghế đằng sau, đau đến hít sâu một hơi, giáo sư Phương kịp thời dìu đỡ bạn già sắp té ngã, đau lòng mà nhìn con gái thần trí có phần đã bị điên loạn.

"Bà còn kéo nó làm gì nữa? Bà coi nó như đứa con gái trước đây, cũng phải xem xem hiện tại bộ dạng nó đã người không ra người quỷ không ra quỷ rồi!"

Hai tay của bà Phương bụm mặt, cúi đầu nức nở, Jane quan tâm đến vỗ nhẹ lưng bà Phương: "Bác gái ..."

"Con gái của tôi sao có thể thành ra như vậy?" Bà Phương thuận tiện nhào vào vai Jane bật khóc tức tưởi.

Giáo sư Phương ôm lấy trán, tuy rằng lần thẩm vấn này cũng không công khai với bên ngoài, nhưng mặt mũi của ông ta đã hoàn toàn mất sạch!

--- ------ ------ ---

Khi Phương Tình Vân chân trước vừa đi qua, Cận Tử Kỳ ngồi ở nơi đó, hai mắt nhìn cô ta chăm chú.

"Có phải cô ta bị điên thật không?"

Doãn Lịch nhìn thấy Phương Tình Vân si ngốc ngơ ngác bị giám ngục dẫn đi, nhìn sang Cận Tử Kỳ nhẹ giọng hỏi.

Cận Tử Kỳ ngước nhìn thần thái một bên mặt của Phương Tình Vân, "Điên hay không điên, thử xem sẽ biết."

"Thử thế nào?"

Doãn Lịch liếc mắt nhìn hướng Phương Tình Vân sắp đi qua, nhíu đầu mày.

"Em nghe nói, mấy ngày nay, tiểu thư Jane vẫn luôn một tấc cũng không rời mà bồi bạn cùng vợ chồng nhà họ Phương đang đau lòng."

"Cái gì?" Doãn Lịch nghe xong như lọt vào trong sương mù.

Cận Tử Kỳ quay đầu, nhìn anh gằn từng chữ một, âm thanh trong trẻo, đọc nhấn rõ từng chữ rõ ràng: "Em nói, mấy ngày nay, giáo sư Phương cùng vợ của ông ấy ở thành phố S, làm phiền tiểu thư Jane chiếu cố, ngay cả giúp Phương Tình Vân tìm luật sự lên tòa đều là do tiểu thư Jane tìm được."

Quả nhiên, còn chưa chờ Doãn Lịch đọc ra được chút ý tứ nào từ bên trong lời nói này, bên kia, giám ngục đã mất kiên nhẫn đè thấp giọng quở trách :"Giữa đường dừng lại tới làm cái gì? Chẳng lẽ không thấy được đằng sau còn có những phạm nhân khác sao?"

Đáy mắt Cận Tử Kỳ lóe lên tia sáng, ngoái đầu nhìn lại, lập tức nhìn cảnh tượng thấy Phương Tình Vân bị giám ngục âm thầm xô đẩy khiến thân hình lảo đảo.

Lập tức Doãn Lịch cũng cảm nhận được Phương Tình Vân khác thường, bĩu môi cười đến độ không có ý tốt.

"Đúng vậy đó, ngày hôm qua ở bệnh viện anh còn nhìn thấy họ, tiểu thư Jane thật đúng là nhiệt tình, cùng bà Phương đi kiểm tra thân thể, quả thật so với con gái ruột còn muốn hiếu thuận hơn, khó có được chính là, không hề có một câu oán thán nào ..."

Quả nhiên, bóng dáng Phương Tình Vân cứng ngắc, hai tay siết chặt đến gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, giống như muốn liều mạng mà phải ngấm ngầm chịu đựng.

Đại khái Cận Tử Kỳ có thể đoán được tại sao Phương Tình Vân phải giả ngây giả dại.

Có lẽ lúc ban đầu, cô ta chỉ là vì muốn tranh thủ sự đồng tình của Tần Viễn và nhờ vào đó giữ chân Tần Viễn, về sau trên người bị kiện cáo, bất đắc dĩ mà tiếp tục sử dụng, muốn mượn lý do tinh thần có vấn đề để trốn khỏi truy cứu của luật pháp.

Mà Phương Tình Vân mở miệng ra là nói là Jane hãm hại cô ta, nếu như cô ta không điên, lời này có độ tin cậy thật cao thật lớn rồi.

Cận Tử Kỳ nheo mắt lại, quay đầu, nhìn về phía vị trí của Jane , trầm tư suy nghĩ.

Jane cảm ứng được có ánh mắt dừng ở trên người mình thật lâu, ngước mắt, đối diện với hai mắt của Cận Tử Kỳ, hiểu ra liền cong khóe môi lên, giống như xuất phát từ phép lịch sự, nhẹ nhàng mà gật đầu, sau đó lại cúi đầu an ủi bà Phương.

"Cái cô gái này thật đúng là biết giả bộ! Bị hại ra đến như vậy mà em cũng chỉ coi như năm xui tháng hạn." Doãn Lịch phì cười rồi nói.

"Tiểu thư Jane kia sao vậy?" Bên cạnh Tô Ngưng Tuyết tò mò nhìn qua.

Cận Tử Kỳ không muốn làm cho mẹ thêm lo lắng, liền cười nhạt đổi chủ đề.

"Không có gì, chỉ là A Lịch hỏi con, chốc lát nữa ra tòa làm chứng có cần anh ấy đi cùng hay không?"

"Đi lên làm nhân chứng còn có thể để người khác đi cùng sao?" Tô Ngưng Thu vô cùng kinh ngạc hỏi một câu.

"Đem tòa án thành vườn hoa nhà mình sao? Muốn ngồi mấy người thì có thể mấy người à?" Doãn Lịch cười nhạo mà đáp một câu.

Tô Ngưng Thu nhíu mày nhìn anh: "Vậy sao chính cậu còn nói muốn đi lên cùng Tiểu Kỳ?"

Doãn Lịch 囧, sờ lên mũi, ngượng ngập mà dựa vào thành ghế, chưa quên nén giận mà nghiêng mắt liếc nhìn Cận Tử Kỳ.

Cận Tử Kỳ thẳng lưng, nhìn tình hình phiên toà mở ra trước mặt.

--- ------ -------

Sau khi thẩm vấn toàn bộ đương sự, tội bắt cóc của Phương Tình Vân cơ bản có thể xác định.

Cận Tử Kỳ ở trên tòa án làm chứng, chỉ ra và xác nhận những tên bắt cóc kia chính là bọn cướp là hung thủ ở trong rừng muốn mưu hại mình.

"Chúng tôi cũng là bị người ta xui khiến, cũng không phải kẻ chủ mưu ..."

Tên lão đại của bọn bắt cóc kia nhìn thấy Cận Tử Kỳ đi lên, sắc mặt lập tức tái nhợt, hai tay mang còng tay đặt trên bục, vẻ mặt lo sợ không yên mà ngước nhìn thẩm phán cùng Quan Kiểm Sát ngồi trên kia: "Chúng tôi nhiều nhất xem như tòng phạm, nhận lấy tiền người thay người tiêu trừ tai họa!"

Bên này luật sư của Cận Tử Kỳ lập tức hỏi tới: "Vậy mời anh ở tại nơi đây chỉ ra và xác nhận, người chủ mưu kia có ở đây không?"

Cổ họng tên lão đại khẽ động, ánh


/1179

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status