Tô Nghi cười nói: “Cũng được, trước tiên ta cho người đưa Noãn Yên về, đêm nay hai chúng ta từ từ xem.”
Tuyên Minh thầm nghĩ, Tô Nghi thật đúng là có bản lĩnh đem chuyện gì cũng đều hướng về phương diện kia, việc gì để cho hắn nói ra, cũng đột nhiên cảm thấy ám muội đến không thể nhìn mặt người, thật giống như Tuyên Minh không phải xem bói cho hắn, mà là hầu hạ hắn chuyện khác.
Lúc này đã sẩm tối, Tuyên Minh quả thật nên đi gặp Noãn Yên, nói: “Ta đi nói với hắn, để tối nay hắn chăm sóc sư phụ cho tốt.”
Tô Nghi chỉ sợ thiên hạ không loạn: “Ta đi cùng ngươi.” Nói xong vớt Tuyên Minh từ trong nước lên lau khô, một đường ôm trở lại phòng ngủ, hai người thay quần áo khác.
Bờ môi Tuyên Minh sưng đỏ, tóc lại ướt, lúc này cũng bất chấp hình tượng, để Tô Nghi dẫn y đi Tây viện. Vừa tiến vào trong tiểu viện đã thấy trên mặt đất xếp hơn mười món binh khí liền nhau, Noãn Yên đang ngồi xổm trên mặt đất sờ từng cái một, yêu thích không buông tay, trong mắt tỏa ra ánh sáng, ngẩng đầu hướng về phía tùy tùng của Tô Nghi hỏi này hỏi nọ.
Tùy tùng kia thấy Tô Nghi mang theo Tuyên Minh đi tới, lui sang một bên: “Hầu gia, tiên sinh.”
Noãn Yên lập tức quay đầu lại, ngốc ngốc nhìn Tuyên Minh, cúi đầu xuống, nước mắt không bao lâu lại bắt đầu đảo quanh ở trong hốc mắt. Tiên sinh tốt như vậy, lại muốn cho cái tên Triêu Dương hầu này ỷ thế hiếp người chiếm lấy, Noãn Yên nghĩ đến trong ngực liền đau, siết chặt nắm tay, vẫn không nhúc nhích đứng đó.
Lúc này Tô Nghi cũng không muốn chọc bé, nói: “Tiên sinh của ngươi ở cùng một chỗ với ta, ngươi không muốn?”
Noãn Yên không nói lời nào, lau mắt một cái, nằm ở trong ngực Tuyên Minh ô ô khóc: “Tiên sinh còn thiếu nợ hắn cái gì? Nếu tiên sinh không muốn ở cùng hắn, chúng ta cùng nhau đi không được sao? Sau này Noãn Yên sẽ chăm sóc tiên sinh, không để cho người khác khi dễ ngươi.”
Tuyên Minh rất muốn xoa đầu bé nhưng lại sợ Tô Nghi ghen, cả người vẫn không nhúc nhích. Noãn Yên khóc một hồi lâu thấy Tuyên Minh quả thật không dỗ mình, bé nén nước mắt ngẩng đầu lên, hai vai thoáng rụt một cái, trong lòng lại càng thêm tủi thân. Tuyên Minh vẫn bất động, Noãn Yên kéo tay y đặt lên đầu mình, ôm eo y khó chịu khóc lên.
Tuyên Minh ngồi xổm xuống ôm lấy bé: “Noãn Yên, sau này ta và Triêu Dương hầu ở cùng một chỗ, ngươi đối với ta là cảm tình gì, đối với hắn cũng phải là cảm tình đó, có biết không?”
Noãn Yên rơi lệ không ngừng được: “Ta không thích hắn, ta không muốn, ta chỉ thích tiên sinh.”
“Ngươi đối với ta một lòng sao?”
“Vâng.” Noãn Yên ách cuống họng.
“Vậy về sau ngươi đối với Triêu Dương hầu cũng phải một lòng.” Tuyên Minh vuốt đầu bé, “Triêu Dương hầu tốt với ta, sau này cũng sẽ tốt với ngươi, chuyện của ngươi chính là chuyện của hắn. Ngươi thích hắn cũng tốt, không thích hắn cũng được, hắn là người vô cùng quan trọng với ta.”
“Giống như, giống như Giản sư phụ.” Noãn Yên thanh âm nghẹn ngào.
Tuyên Minh nói: “Không sai, quan trọng giống như sư phụ.”
“Nhưng mà hắn ăn hiếp ngươi.”
Tuyên Minh quét mắt liếc Tô Nghi. Y từng gặp qua người tự dát vàng lên mặt mình, thế nhưng chưa thấy ai giống như Tô Nghi dốc sức liều mạng bôi đen chính mình như thế, Noãn Yên vốn là kiên định ngưỡng mộ hắn, bây giờ ấn tượng kém như vậy, đều là do chính hắn làm ra.
“Hắn không có ăn hiếp ta, hắn đối với ta rất tốt. Không phải ngươi rất sùng bái Triêu Dương hầu sao? Để hắn làm sư phụ ngươi được không?”
Tô Nghi không ngờ ngay cả mình Tuyên Minh cũng bán, khẽ hừ một tiếng. Noãn Yên cũng là không phục, thấy Tô Nghi hừ lạnh một tiếng không muốn, cũng cúi đầu giữ chặt tay Tuyên Minh: “Tiên sinh, ta không thèm hắn làm sư phụ của ta, chúng ta về nhà, ta muốn về nhà.”
Tuyên Minh ném cho Tô Nghi một ánh mắt: Nếu ngươi còn làm chuyện không liên quan đến mình, ta liền theo Noãn Yên về nhà.
Tô Nghi thấy thế sắc mặt biến đổi, ý bảo Tuyên Minh cùng tùy tùng đi ra ngoài trước. Đợi đến lúc trong sân chỉ còn lại hai người hắn và Noãn Yên, Tô Nghi nén giận từ trên mặt đất nhặt lên một thanh trường kiếm, ngồi xổm xuống trước mặt Noãn Yên: “Ta trước kia đều là chọc ngươi chơi, ai bảo ngươi khóc lên thú vị như vậy làm gì? Trong lòng ta yêu tiên sinh của ngươi còn chưa kịp, làm sao cam lòng ức hiếp hắn? Ta thấy ngươi lúc nãy ngắm thanh trường kiếm này, có phải là đặc biệt thích không, tặng cho ngươi có muốn không?”
Noãn Yên ngốc ngốc nhìn hắn, tâm tình phức tạp, muốn tin lại không dám tin, chỉ ngẩng đầu nhìn hắn. Tô Nghi không nói lời nào, Noãn Yên lại khó hiểu hỏi: “Ta khóc lên thú vị?”
Nhìn bé khóc rất thú vị liền cố ý chọc bé, này là loại người gì a?
Tô Nghi cúi đầu nhìn bé: “Ngươi có muốn bái sư không?”
Noãn Yên nhăn lại khuôn mặt nhỏ nhắn, nước mắt xoay vòng đảo quanh. Hiện tại trong lòng bé rất rối rắm, Triêu Dương hầu là người bé sùng bái đã nhiều năm, mấy ngày trước tuy bị hắn làm cho nản chí mất niềm tin, đau lòng khó nhịn, nhưng cũng làm sao có thể thoáng cái liền biến mất không còn một chút?
“Ngươi bái ta làm thầy, ta không những sẽ dạy ngươi dùng kiếm mà còn dạy ngươi cưỡi ngựa bắn tên, dẫn ngươi đi quân doanh.” Tô Nghi thấy bé không chịu nói gì, lại dụ dỗ nói, “Điểm tê cung của ta, tương lai cũng truyền cho ngươi.”
Hai mắt Noãn Yên nhịn không được sáng lên, điểm tê cung là binh khí thành danh của Triêu Dương hầu, trước kia lúc còn đi ăn xin bé cũng từng dùng nhánh cây làm một cái cung hình dáng không giống lắm, đặt tên là điểm tê. Bé vừa ước muốn lại vừa rối rắm, nhưng chỉ khó chịu nhìn hắn.
“Thế nào, ngươi có muốn hay không? Ta với tiên sinh của ngươi ở cùng một chỗ, ngươi có nguyện ý hay không?”
“Chỉ cần ngươi đối tốt với tiên sinh, ta sẽ không sao hết.” Noãn Yên lau mắt, cúi đầu xuống âm thanh hơi khản, “Ngươi đối tốt với tiên sinh, ta cũng tốt với tiên sinh, ngươi đối với ta tốt hay không tốt cũng không sao cả.”
Tô Nghi nghe vậy, bỗng nhiên trên mặt lộ ra một nụ cười. Hắn nhìn Noãn Yên, thu liễm tất cả dáng vẻ không đứng đắn, trang trọng nói: “Ngươi yên tâm, ta lấy danh nghĩa Tô gia thề, sau này nhất định sẽ đối tốt với tiên sinh của ngươi, cũng vĩnh viễn không để hắn đau lòng.”
Cuối cùng dỗ dành được Noãn Yên không gây phiền toái nữa, Tô Nghi gọi Tuyên Minh tiến vào. Ánh mắt Noãn Yên vẫn hồng, có chút ốm yếu, Tuyên Minh ngồi xổm xuống ôm bé: “Bái sư rồi?”
“Vẫn chưa.” Noãn Yên ở trong lòng y cúi đầu, “Sắp tối rồi, hay là về nhà?”
Tô Nghi đứng ở một bên nhìn y, ý bảo Tuyên Minh để cho Noãn Yên tự mình trở về.
“Noãn Yên…” Tuyên Minh nhăn lông mày.
“Vâng?”
Tâm tình Noãn Yên có chút sa sút, môi Tuyên Minh giật giật, thế nào cũng không nói nên lời chuyện để bé tự mình về nhà chăm sóc sư phụ. Nếu như y có chính sự thì còn có thể nói ra được, nhưng y ở chỗ này là hoang dâm vô độ, là hưởng lạc, đây không phải là rất không tốt sao?
“Noãn Yên, đêm nay Triêu Dương hầu cùng chúng ta về nhà, được không?” Trong lúc nhất thời không nhịn được, Tuyên Minh sửa miệng, ánh mắt đảo qua Tô Nghi bên người. Tô Nghi không ngờ tới y lại đột nhiên thay đổi, vẻ mặt có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng không lên tiếng, chỉ nhướng một bên lông mày cúi đầu nhìn y.
“Tiên sinh định đoạt.” Noãn Yên cảm giác bản thân chỉ là tiểu ăn mày Tuyên Minh thu dưỡng, đương nhiên không được phép quản chuyện riêng của bọn họ, huống hồ Tô Nghi cũng đã nói sau này sẽ đối tốt với tiên sinh rồi, vì vậy bé liền tạm thời miễn cưỡng đồng ý.
Tô Nghi ở bên tai Tuyên Minh nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Giường nhà ngươi đủ chắc sao?” =)))
Trên đường đi Tuyên Minh vẫn cưỡi chung một ngựa với Tô Nghi, bởi vì trước đó vài ngày Noãn Yên bị Tô Nghi khi dễ, đã có công, Tô Nghi để bé chọn hai món binh khí yêu thích. Noãn Yên một tay ôm cung, một tay ôm kiếm, tùy tùng thấy bé cầm không chắc muốn giúp bé, Noãn Yên cũng không cho, chỉ là ôm càng thêm chặt.
Về đến nhà thì trời đã vào chiều, Tuyên Minh làm xong cơm bưng vào trong phòng Giản Bình, bản thân thì đi ra. Gần đây Giản Bình đã đến tình trạng chỉ thích tự mình một mình đợi, ở trước mặt người khác hắn rất vất vả, phải làm bộ làm tịch, Tuyên Minh liền để hắn ở một mình trong phòng đọc sách, ăn cơm, ngẩn người.
Noãn Yên cơm nước xong xuôi liền ôm cung kiếm trở về phòng, tùy tùng không có chỗ ngủ, ở trong phòng Noãn Yên trải chăn đệm nằm dưới đất. Tô Nghi ăn cơm tối xong liền đi vào phòng Tuyên Minh chờ, lúc Tuyên Minh vào cửa, cuối thu Tô Nghi chỉ mặc một chiếc áo mỏng, quần rộng rãi thoải mái nửa xắn lên, lộ ra lồng ngực săn chắc, eo bụng căng chặt, thấp thoáng thấy được hai đường cong kéo dài đến dưới khố hạ.
Tuyên Minh đóng cửa lại, Tô Nghi đem y từ phía sau lưng đặt ở trên bàn, cởi quần ra. Tuyên Minh nói muốn xem quẻ cho hắn, Tô Nghi nắm lấy vật phía trước của Tuyên Minh, đáp: “Làm đủ rồi lại xem cũng không muộn.” Coi hắn là kẻ ngốc sao, nếu như quẻ tượng không tốt, Tuyên Minh còn tâm tư để hắn làm sao?
Tuyên Minh cảm thấy vật kia lại bị hắn sờ đến bắt đầu cứng rắn, động lại không động được, nói: “Buổi chiều ngươi đã làm ba lần rồi.”
Tô Nghi cười nói: “Ngươi cũng thật là coi thường ta, ngươi tự mình dẫn ta về nhà để cho ta làm, ta có thể khiến ngươi thất vọng sao?” Nói xong nhìn qua bốn phía tối trầm xung quanh phòng nhỏ, khẽ cười nói: “Đêm nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta, ta cho ngươi ăn đủ.”
Nói xong nâng đầu y lên cùng mình hôn môi, đầu lưỡi ở trong miệng y quấy thật lâu vẫn chưa thỏa mãn, nói: “Ngoan, nghe lời đi lên giường, ta đây liền cho ngươi ăn.”
Quần áo Tuyên Minh bị hắn kéo rơi, lạnh đến không chịu nổi, nghe lời leo lên giường.
Tô Nghi đầy mặt mỉm cười, đem y phục của mình cũng thoát sạch sẽ, vật kia nặng trịch treo ở phía trước, đã không có liêm sỉ dựng thẳng lên. Tuyên Minh đương nhiên cảm thấy vóc người của hắn rất tốt, Tô Nghi kéo tay Tuyên Minh sờ mình, thân thể hai người xích lõa dán sát vào nhau, Tô Nghi cúi đầu xuống, ngậm lấy đậu đỏ trước ngực Tuyên Minh mút. Hai người đều hô hấp dồn dập, Tô Nghi ngả ngớn nói: “Trẻ làm phu thê lão làm bạn, Tuyên Minh, ngươi thành thành thật thật để ta thượng hai ba mươi năm, chúng ta sẽ thanh thanh bình bình mà sống.”
Hốc mắt Tuyên Minh lại hơi xót, ai nói hắn sẽ không nói tình thoại chứ, mỗi một lần đều có thể dùng câu chữ trắng trợn hạ lưu đến không chịu nổi khiến cho y rơi nước mắt.
Nếu thật sự có thể như vậy đi qua hai ba mươi năm, lại dựa vào nhau trải qua ngày tháng bình yên, gắn bó kề cận bên nhau, ấy có bao nhiêu tốt đẹp?
Tiểu huyệt phía dưới buổi trưa ở trong phòng tắm đã sớm bị cắm đến trơn ướt mềm mại, sạch sẽ thanh hương, Tô Nghi nâng eo y lên, cúi đầu, vươn đầu lưỡi liếm da thịt mềm mại xung quanh tiểu huyệt. Cảm giác này so với tiến vào trừu động thật sự hoàn toàn bất đồng, tê dại hơi ngứa, làm cho lòng người xáo đến khó chịu. Liếm trong chốc lát Tô Nghi đã cứng rắn khó nhịn, nâng eo Tuyên Minh lên, tiểu huyệt đối diện ngay phía trước, Tô Nghi thẳng lưng, dùng vật kia của mình thật sâu cắm vào.
Tuyên Minh thở dốc thật sâu, thân thể Tô Nghi phủ lên, đè nặng y đưa đẩy lặp đi lặp lại, vách trong trơn ướt nóng như lửa, lúc va chạm phát ra tiếng nước ngọt nị.
Tuyên Minh thầm nghĩ, Tô Nghi thật đúng là có bản lĩnh đem chuyện gì cũng đều hướng về phương diện kia, việc gì để cho hắn nói ra, cũng đột nhiên cảm thấy ám muội đến không thể nhìn mặt người, thật giống như Tuyên Minh không phải xem bói cho hắn, mà là hầu hạ hắn chuyện khác.
Lúc này đã sẩm tối, Tuyên Minh quả thật nên đi gặp Noãn Yên, nói: “Ta đi nói với hắn, để tối nay hắn chăm sóc sư phụ cho tốt.”
Tô Nghi chỉ sợ thiên hạ không loạn: “Ta đi cùng ngươi.” Nói xong vớt Tuyên Minh từ trong nước lên lau khô, một đường ôm trở lại phòng ngủ, hai người thay quần áo khác.
Bờ môi Tuyên Minh sưng đỏ, tóc lại ướt, lúc này cũng bất chấp hình tượng, để Tô Nghi dẫn y đi Tây viện. Vừa tiến vào trong tiểu viện đã thấy trên mặt đất xếp hơn mười món binh khí liền nhau, Noãn Yên đang ngồi xổm trên mặt đất sờ từng cái một, yêu thích không buông tay, trong mắt tỏa ra ánh sáng, ngẩng đầu hướng về phía tùy tùng của Tô Nghi hỏi này hỏi nọ.
Tùy tùng kia thấy Tô Nghi mang theo Tuyên Minh đi tới, lui sang một bên: “Hầu gia, tiên sinh.”
Noãn Yên lập tức quay đầu lại, ngốc ngốc nhìn Tuyên Minh, cúi đầu xuống, nước mắt không bao lâu lại bắt đầu đảo quanh ở trong hốc mắt. Tiên sinh tốt như vậy, lại muốn cho cái tên Triêu Dương hầu này ỷ thế hiếp người chiếm lấy, Noãn Yên nghĩ đến trong ngực liền đau, siết chặt nắm tay, vẫn không nhúc nhích đứng đó.
Lúc này Tô Nghi cũng không muốn chọc bé, nói: “Tiên sinh của ngươi ở cùng một chỗ với ta, ngươi không muốn?”
Noãn Yên không nói lời nào, lau mắt một cái, nằm ở trong ngực Tuyên Minh ô ô khóc: “Tiên sinh còn thiếu nợ hắn cái gì? Nếu tiên sinh không muốn ở cùng hắn, chúng ta cùng nhau đi không được sao? Sau này Noãn Yên sẽ chăm sóc tiên sinh, không để cho người khác khi dễ ngươi.”
Tuyên Minh rất muốn xoa đầu bé nhưng lại sợ Tô Nghi ghen, cả người vẫn không nhúc nhích. Noãn Yên khóc một hồi lâu thấy Tuyên Minh quả thật không dỗ mình, bé nén nước mắt ngẩng đầu lên, hai vai thoáng rụt một cái, trong lòng lại càng thêm tủi thân. Tuyên Minh vẫn bất động, Noãn Yên kéo tay y đặt lên đầu mình, ôm eo y khó chịu khóc lên.
Tuyên Minh ngồi xổm xuống ôm lấy bé: “Noãn Yên, sau này ta và Triêu Dương hầu ở cùng một chỗ, ngươi đối với ta là cảm tình gì, đối với hắn cũng phải là cảm tình đó, có biết không?”
Noãn Yên rơi lệ không ngừng được: “Ta không thích hắn, ta không muốn, ta chỉ thích tiên sinh.”
“Ngươi đối với ta một lòng sao?”
“Vâng.” Noãn Yên ách cuống họng.
“Vậy về sau ngươi đối với Triêu Dương hầu cũng phải một lòng.” Tuyên Minh vuốt đầu bé, “Triêu Dương hầu tốt với ta, sau này cũng sẽ tốt với ngươi, chuyện của ngươi chính là chuyện của hắn. Ngươi thích hắn cũng tốt, không thích hắn cũng được, hắn là người vô cùng quan trọng với ta.”
“Giống như, giống như Giản sư phụ.” Noãn Yên thanh âm nghẹn ngào.
Tuyên Minh nói: “Không sai, quan trọng giống như sư phụ.”
“Nhưng mà hắn ăn hiếp ngươi.”
Tuyên Minh quét mắt liếc Tô Nghi. Y từng gặp qua người tự dát vàng lên mặt mình, thế nhưng chưa thấy ai giống như Tô Nghi dốc sức liều mạng bôi đen chính mình như thế, Noãn Yên vốn là kiên định ngưỡng mộ hắn, bây giờ ấn tượng kém như vậy, đều là do chính hắn làm ra.
“Hắn không có ăn hiếp ta, hắn đối với ta rất tốt. Không phải ngươi rất sùng bái Triêu Dương hầu sao? Để hắn làm sư phụ ngươi được không?”
Tô Nghi không ngờ ngay cả mình Tuyên Minh cũng bán, khẽ hừ một tiếng. Noãn Yên cũng là không phục, thấy Tô Nghi hừ lạnh một tiếng không muốn, cũng cúi đầu giữ chặt tay Tuyên Minh: “Tiên sinh, ta không thèm hắn làm sư phụ của ta, chúng ta về nhà, ta muốn về nhà.”
Tuyên Minh ném cho Tô Nghi một ánh mắt: Nếu ngươi còn làm chuyện không liên quan đến mình, ta liền theo Noãn Yên về nhà.
Tô Nghi thấy thế sắc mặt biến đổi, ý bảo Tuyên Minh cùng tùy tùng đi ra ngoài trước. Đợi đến lúc trong sân chỉ còn lại hai người hắn và Noãn Yên, Tô Nghi nén giận từ trên mặt đất nhặt lên một thanh trường kiếm, ngồi xổm xuống trước mặt Noãn Yên: “Ta trước kia đều là chọc ngươi chơi, ai bảo ngươi khóc lên thú vị như vậy làm gì? Trong lòng ta yêu tiên sinh của ngươi còn chưa kịp, làm sao cam lòng ức hiếp hắn? Ta thấy ngươi lúc nãy ngắm thanh trường kiếm này, có phải là đặc biệt thích không, tặng cho ngươi có muốn không?”
Noãn Yên ngốc ngốc nhìn hắn, tâm tình phức tạp, muốn tin lại không dám tin, chỉ ngẩng đầu nhìn hắn. Tô Nghi không nói lời nào, Noãn Yên lại khó hiểu hỏi: “Ta khóc lên thú vị?”
Nhìn bé khóc rất thú vị liền cố ý chọc bé, này là loại người gì a?
Tô Nghi cúi đầu nhìn bé: “Ngươi có muốn bái sư không?”
Noãn Yên nhăn lại khuôn mặt nhỏ nhắn, nước mắt xoay vòng đảo quanh. Hiện tại trong lòng bé rất rối rắm, Triêu Dương hầu là người bé sùng bái đã nhiều năm, mấy ngày trước tuy bị hắn làm cho nản chí mất niềm tin, đau lòng khó nhịn, nhưng cũng làm sao có thể thoáng cái liền biến mất không còn một chút?
“Ngươi bái ta làm thầy, ta không những sẽ dạy ngươi dùng kiếm mà còn dạy ngươi cưỡi ngựa bắn tên, dẫn ngươi đi quân doanh.” Tô Nghi thấy bé không chịu nói gì, lại dụ dỗ nói, “Điểm tê cung của ta, tương lai cũng truyền cho ngươi.”
Hai mắt Noãn Yên nhịn không được sáng lên, điểm tê cung là binh khí thành danh của Triêu Dương hầu, trước kia lúc còn đi ăn xin bé cũng từng dùng nhánh cây làm một cái cung hình dáng không giống lắm, đặt tên là điểm tê. Bé vừa ước muốn lại vừa rối rắm, nhưng chỉ khó chịu nhìn hắn.
“Thế nào, ngươi có muốn hay không? Ta với tiên sinh của ngươi ở cùng một chỗ, ngươi có nguyện ý hay không?”
“Chỉ cần ngươi đối tốt với tiên sinh, ta sẽ không sao hết.” Noãn Yên lau mắt, cúi đầu xuống âm thanh hơi khản, “Ngươi đối tốt với tiên sinh, ta cũng tốt với tiên sinh, ngươi đối với ta tốt hay không tốt cũng không sao cả.”
Tô Nghi nghe vậy, bỗng nhiên trên mặt lộ ra một nụ cười. Hắn nhìn Noãn Yên, thu liễm tất cả dáng vẻ không đứng đắn, trang trọng nói: “Ngươi yên tâm, ta lấy danh nghĩa Tô gia thề, sau này nhất định sẽ đối tốt với tiên sinh của ngươi, cũng vĩnh viễn không để hắn đau lòng.”
Cuối cùng dỗ dành được Noãn Yên không gây phiền toái nữa, Tô Nghi gọi Tuyên Minh tiến vào. Ánh mắt Noãn Yên vẫn hồng, có chút ốm yếu, Tuyên Minh ngồi xổm xuống ôm bé: “Bái sư rồi?”
“Vẫn chưa.” Noãn Yên ở trong lòng y cúi đầu, “Sắp tối rồi, hay là về nhà?”
Tô Nghi đứng ở một bên nhìn y, ý bảo Tuyên Minh để cho Noãn Yên tự mình trở về.
“Noãn Yên…” Tuyên Minh nhăn lông mày.
“Vâng?”
Tâm tình Noãn Yên có chút sa sút, môi Tuyên Minh giật giật, thế nào cũng không nói nên lời chuyện để bé tự mình về nhà chăm sóc sư phụ. Nếu như y có chính sự thì còn có thể nói ra được, nhưng y ở chỗ này là hoang dâm vô độ, là hưởng lạc, đây không phải là rất không tốt sao?
“Noãn Yên, đêm nay Triêu Dương hầu cùng chúng ta về nhà, được không?” Trong lúc nhất thời không nhịn được, Tuyên Minh sửa miệng, ánh mắt đảo qua Tô Nghi bên người. Tô Nghi không ngờ tới y lại đột nhiên thay đổi, vẻ mặt có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng không lên tiếng, chỉ nhướng một bên lông mày cúi đầu nhìn y.
“Tiên sinh định đoạt.” Noãn Yên cảm giác bản thân chỉ là tiểu ăn mày Tuyên Minh thu dưỡng, đương nhiên không được phép quản chuyện riêng của bọn họ, huống hồ Tô Nghi cũng đã nói sau này sẽ đối tốt với tiên sinh rồi, vì vậy bé liền tạm thời miễn cưỡng đồng ý.
Tô Nghi ở bên tai Tuyên Minh nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Giường nhà ngươi đủ chắc sao?” =)))
Trên đường đi Tuyên Minh vẫn cưỡi chung một ngựa với Tô Nghi, bởi vì trước đó vài ngày Noãn Yên bị Tô Nghi khi dễ, đã có công, Tô Nghi để bé chọn hai món binh khí yêu thích. Noãn Yên một tay ôm cung, một tay ôm kiếm, tùy tùng thấy bé cầm không chắc muốn giúp bé, Noãn Yên cũng không cho, chỉ là ôm càng thêm chặt.
Về đến nhà thì trời đã vào chiều, Tuyên Minh làm xong cơm bưng vào trong phòng Giản Bình, bản thân thì đi ra. Gần đây Giản Bình đã đến tình trạng chỉ thích tự mình một mình đợi, ở trước mặt người khác hắn rất vất vả, phải làm bộ làm tịch, Tuyên Minh liền để hắn ở một mình trong phòng đọc sách, ăn cơm, ngẩn người.
Noãn Yên cơm nước xong xuôi liền ôm cung kiếm trở về phòng, tùy tùng không có chỗ ngủ, ở trong phòng Noãn Yên trải chăn đệm nằm dưới đất. Tô Nghi ăn cơm tối xong liền đi vào phòng Tuyên Minh chờ, lúc Tuyên Minh vào cửa, cuối thu Tô Nghi chỉ mặc một chiếc áo mỏng, quần rộng rãi thoải mái nửa xắn lên, lộ ra lồng ngực săn chắc, eo bụng căng chặt, thấp thoáng thấy được hai đường cong kéo dài đến dưới khố hạ.
Tuyên Minh đóng cửa lại, Tô Nghi đem y từ phía sau lưng đặt ở trên bàn, cởi quần ra. Tuyên Minh nói muốn xem quẻ cho hắn, Tô Nghi nắm lấy vật phía trước của Tuyên Minh, đáp: “Làm đủ rồi lại xem cũng không muộn.” Coi hắn là kẻ ngốc sao, nếu như quẻ tượng không tốt, Tuyên Minh còn tâm tư để hắn làm sao?
Tuyên Minh cảm thấy vật kia lại bị hắn sờ đến bắt đầu cứng rắn, động lại không động được, nói: “Buổi chiều ngươi đã làm ba lần rồi.”
Tô Nghi cười nói: “Ngươi cũng thật là coi thường ta, ngươi tự mình dẫn ta về nhà để cho ta làm, ta có thể khiến ngươi thất vọng sao?” Nói xong nhìn qua bốn phía tối trầm xung quanh phòng nhỏ, khẽ cười nói: “Đêm nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta, ta cho ngươi ăn đủ.”
Nói xong nâng đầu y lên cùng mình hôn môi, đầu lưỡi ở trong miệng y quấy thật lâu vẫn chưa thỏa mãn, nói: “Ngoan, nghe lời đi lên giường, ta đây liền cho ngươi ăn.”
Quần áo Tuyên Minh bị hắn kéo rơi, lạnh đến không chịu nổi, nghe lời leo lên giường.
Tô Nghi đầy mặt mỉm cười, đem y phục của mình cũng thoát sạch sẽ, vật kia nặng trịch treo ở phía trước, đã không có liêm sỉ dựng thẳng lên. Tuyên Minh đương nhiên cảm thấy vóc người của hắn rất tốt, Tô Nghi kéo tay Tuyên Minh sờ mình, thân thể hai người xích lõa dán sát vào nhau, Tô Nghi cúi đầu xuống, ngậm lấy đậu đỏ trước ngực Tuyên Minh mút. Hai người đều hô hấp dồn dập, Tô Nghi ngả ngớn nói: “Trẻ làm phu thê lão làm bạn, Tuyên Minh, ngươi thành thành thật thật để ta thượng hai ba mươi năm, chúng ta sẽ thanh thanh bình bình mà sống.”
Hốc mắt Tuyên Minh lại hơi xót, ai nói hắn sẽ không nói tình thoại chứ, mỗi một lần đều có thể dùng câu chữ trắng trợn hạ lưu đến không chịu nổi khiến cho y rơi nước mắt.
Nếu thật sự có thể như vậy đi qua hai ba mươi năm, lại dựa vào nhau trải qua ngày tháng bình yên, gắn bó kề cận bên nhau, ấy có bao nhiêu tốt đẹp?
Tiểu huyệt phía dưới buổi trưa ở trong phòng tắm đã sớm bị cắm đến trơn ướt mềm mại, sạch sẽ thanh hương, Tô Nghi nâng eo y lên, cúi đầu, vươn đầu lưỡi liếm da thịt mềm mại xung quanh tiểu huyệt. Cảm giác này so với tiến vào trừu động thật sự hoàn toàn bất đồng, tê dại hơi ngứa, làm cho lòng người xáo đến khó chịu. Liếm trong chốc lát Tô Nghi đã cứng rắn khó nhịn, nâng eo Tuyên Minh lên, tiểu huyệt đối diện ngay phía trước, Tô Nghi thẳng lưng, dùng vật kia của mình thật sâu cắm vào.
Tuyên Minh thở dốc thật sâu, thân thể Tô Nghi phủ lên, đè nặng y đưa đẩy lặp đi lặp lại, vách trong trơn ướt nóng như lửa, lúc va chạm phát ra tiếng nước ngọt nị.
/23
|