Lần này là trận thiên tai đất đá sạt lỡ, nó đến rất bất ngờ, cho nên dù đã có thiết bị kỹ thuật tiên tiến nhất, nhưng vẫn khó có thể đoán được trận thiên tai phát sinh vào lúc nào, mà chuyện bây giờ chúng ta có thể làm là giảm mức thương vong do thiên tai lần này gây ra xuống mức thấp nhất. Đoàn người của Trình Cốc Tâm mang theo tất cả thiết bị cần dùng chạy tới vùng thiên tai, nhưng đó là chuyện xảy ra vào 48 tiếng sau. Nghe nói đâu đã có quân đội chạy tới đó trước rồi, đã thâm nhập vào khu thiên tai tiến hành cứu trợ, cũng nghe nói bởi vì lực ảnh hưởng của thiên tai lần này quá lớn, mỗi quân khu trên toàn quốc đều phải điều động ít nhất một tổ quân đội, nghe đâu sư đoàn 139 cũng là một tiểu đội chủ lực ở trong đó.
Trình Cốc Tâm biết nhất định Đồng Hàn Thành cũng ở đây. Vừa đến khu thiên tai, cô ngựa không ngừng vó tham gia công tác, căn bản không có chút thời gian dư nào đi thăm dò chuyện của Đồng Hàn Thành. Nhớ đến ngày đó cô và Tina nói chuyện điện thoại, nói cô sẽ đi trợ giúp ở tiền tuyến, suy nghĩ của cô loạn cả lên. Cô cố lắc đầu, làm cho bản thân cô tỉnh và tập trung vào công tác cô đang làm. Lần này, bộ phận kỹ thuật của cô đã mang đến một bộ máy thăm dò tiên tiến nhất, chủ yếu là vận dụng hệ thống cảm ứng nóng và hệ thống dao cảm để có thể dò được tín hiệu sinh mạng vẫn còn sống cho dù là sâu và hẻo lánh trong núi rừng. Bởi vì hệ thống này mới thiết kế xong nên vẫn chưa được thí nghiệm cơ bản, mà thiên tai lần này quá mức đột ngột, bọn họ cũng không đủ thời gian tiến hành toàn bộ thí nghiệm và chạy thử rườm rà, trực tiếp chuyển nó đến đây, Trình Cốc Tâm thật lòng hi vọng, bộ hệ thống này không nên xảy ra vấn đề.
Thật sự rất thuận lợi vì có máy kỹ thuật tiên tiến, bọn họ đã giúp được quân đội tìm được rất nhiều người dân còn bị kẹt lại ở vùng thiên tai, có thể cứu được bọn họ ra, xem ra bộ máy kỹ thuật này thật sự đã làm nên chuyện, ngồi ở trong lều, chủ nhiệm vỗ đùi, đứng lên, “Thời gian trước đó mọi người đã rất cố gắng, bây giờ hệ thống cũng không có xảy ra bug hay vi rút, nên mọi người có thể tạm thời đi nghỉ trước.”
Trình Cốc Tâm thở phào nhẹ nhõm, có rất nhiều số hiệu là do cô biên soạn. Bởi vì biết hệ thống này sẽ do quân đội sử dụng, khác với những chương trình thương mại trước đó mà cô đã từng làm, nên lần này cô đặc biệt rất cẩn thận và dụng tâm vào chuyện này. Cô cũng hi vọng, cô có thể giúp bọn họ cứu được thêm nhiều người, cô càng hi vọng cô ở hậu phương có thể trợ giúp Đồng Hàn Thành một tay.
Mấy ngày nay mặc dù vẫn luôn ngồi ở trong lều, nhưng mà thông qua bản đồ trên màn hình truyền tới có thể thấy được vùng thiên tai bây giờ rất loạn, đối với những binh lính làm công tác cứu trợ ở tiền tuyến mà nói, đó chính là một thử thách rất lớn. Không có lúc nào cô không ngừng cầu nguyện cho Đồng Hàn Thành, hi vọng anh có thể trở về bình an.
Sau hai ngày, bây giờ đã là năm ngày sau khi xảy ra thiên tai, từng điểm đỏ trên máy tính đã biến mất, dựa vào tin tức hiện tại, đã không có tín hiệu về việc chưa có người nào sống mà chưa được cứu ra. Nên giai đoạn công tác cứu trợ đầu tiên đã kết thúc. Trước nửa đêm, ở bên ngoài truyền đến tin tức, từng đội cứu trợ đã bắt đầu quay về. Trình Cốc Tâm thở nhẹ yên tâm, xoay cần cổ có chút đau, đi ra khỏi lều. Trời còn chưa hoàn toàn sáng, mơ hồ có thể nhìn thấy từng vầng thái dương đang bắt đầu hiện ra, một ngày mới sẽ mang đến cho mọi người hi vọng mới. Tình hình đã qua, những nhóm người còn sống cũng đã bắt đầu cuộc sống mới của họ. Mà Đồng Hàn Thành chắc anh cũng sắp trở về bình an rồi. Dù sao cô vẫn chưa nghe thấy tin tức gì không tốt mà không phải sao? Trình Cốc Tâm tự hỏi tự trả lời.
“Bíp bíp.” Tiếng hệ thống trên màn hình phát ra từ trong lều, bởi vì là sáng sớm nên xung quanh đặc biệt yên tĩnh, dù là mới đi ra bên ngoài nhưng Trình Cốc Tâm có thể nghe thấy rõ ràng. Không biết như thế nào bỗng trong lòng cô cảm thấy không yên, cô có dự cảm chuyện xấu xảy ra.
Cô nhanh chóng chạy về lều, kiểm tra tin tức trước màn hình, thông báo của hệ thống làm cho nhiều người đang nằm ngủ gần đó bỗng tỉnh dậy, tất cả đều có vẻ mặt khẩn trương nhìn chằm chằm Trình Cốc Tâm đang đứng trước máy tính. Cô cẩn thận nhìn điểm đỏ trên màn hình, lại cẩn thận dò xét vùng lân cận của điểm đỏ đó, nhưng không có phát hiện tín hiệu sinh mạng vẫn còn sống. Qua không bao lâu, tín hiệu trên màn hình bỗng biến mất. Nhưng chỉ có Trình Cốc Tâm là không nghĩ như vậy, cô vẫn có dự cảm không được tốt, trong lòng mơ hồ cảm thấy chuyện này có liên quan tới Đồng Hàn Thành, nhưng không có chứng cứ nên cô vẫn cảm thấy không yên lòng.
Chưa buông tha cho ý nghĩ đó, cô cố gắng đọc hàng số hiệu trước mặt, lại tiến hành kiểm tra thêm lần nữa, mà điểm đỏ đó vẫn không có xuất hiện lần thứ hai. Mà lúc này mặt trời đã gần xuống núi rồi, cũng đã gần qua một ngày, Trình Cốc Tâm tự nói với bản thân, nên bỏ qua đi, chắc chỉ là con bug của hệ thống mà thôi.
Một cậu lính binh nhì đưa cơm bước vào lều, Trình Cốc Tâm hỏi theo bản năng, “Quân đội cứu trợ ở tiền tuyến đã trở lại chưa?”
“Dạ…chắc cũng đã trở lại rồi.”Cậu lính binh nhì nghĩ rồi gãi đầu, “Đúng rồi nghe tiểu đội trưởng có nói, hình như là còn một đội của sư đoàn 139 chưa có trở lại.”
Trong lòng của Trình Cốc Tâm bỗng hồi hộp, mà bây giờ điểm đỏ trên máy tính xuất hiện lần nữa, cô nhanh chóng quyết đoán nói với chủ nhiệm, “Chủ nhiệm, còn có một đội cứu trợ bị vây ở đó.” Cô chỉ điểm đỏ trên máy tính, “Lần này không phải lỗi của hệ thống, xin chú cho đội chi viện tới cứu trợ đi.”
“Cốc Tâm à, cháu nói chỗ này chú cũng từng nghiên cứu qua, cháu xem địa hình ở chỗ này chắc là không có dân, đội cứu trợ của chúng ta làm sao chạy tới chỗ này, nhất định là hệ thống của chúng ta có vấn đề.” Chủ nhiệm thở dài phản bác lại.
“Không phải đâu chủ nhiệm, dù địa hình là như vậy, cũng không thể bài trừ khả năng không có người sống ở đó, có thể là do bọn họ bị ép di chuyển tới chỗ đó.” Bây giờ Trình Cốc Tâm có thể khẳng định, nhất định Đồng Hàn Thành đang ở đó, anh cần đội chi viện, không có căn cứ nhưng cô có trực giác, đó chính là trực giác thuộc về hai người bọn họ.
Cuối cùng Chủ nhiệm Đổng cũng không thể nào lay chuyển được sự cố chấp của Trình Cốc Tâm, cũng đồng ý với cô sẽ cho một đội chạy tới vùng mà cô đã chỉ, bởi vì địa hình hiểm trở, căn bản chẳng có đường bộ nào thông với nơi đó, chỉ đành phải cho phi cơ bay tới chỗ đó. Trình Cốc Tâm cố chấp muốn đi theo lên máy bay, mang theo thiết bị của cô, cô tự nói với bản thân rằng Đồng Hàn Thành đang chờ cô.
Như Trình Cốc Tâm dự đoán, Đồng Hàn Thành thật sự bị vây ở chỗ đó, chỉ có điều bị nhốt cũng không phải chỉ có anh mà còn có một cặp chị em, chị thì đã hơn mười tuổi, còn em trai nhỏ thì chưa tới năm tuổi. Ngày đó nhóm của Đồng Hàn Thành chạy tới trong thôn, trước khi đất đá sạt lỡ, đã nhanh chóng chuyển từng người ra khỏi thôn, trước khi bọn anh di chuyển tiếp, anh nghe được tin còn có một cặp chị em còn sống, nhưng bởi vì đất đá rớt xuống bất định, anh liền bảo đội của anh dẫn theo mọi người đi trước, còn bản thân anh thì quay lại tìm kiếm hai chị em.
Sau khi tìm được một ngôi nhà vẫn còn chưa bị tổn hại nhiều, anh đã tìm thấy cặp chị em đó đang trốn trong góc gần giường vì quá sợ hãi, nhìn thấy anh thì càng hoảng sợ hơn. Anh kiên nhẫn giới thiệu bản thân mình với hai đứa nhỏ, cũng nói với hai đứa rời khỏi chỗ này với anh. Ba mẹ của hai đứa nhỏ không có ở đây, bọn họ đã đi ra ngoài làm ăn rồi, ông bà nội của hai đứa mấy năm trước cũng đã qua đời. Cho nên đối với sự xuất hiện của người lạ, bọn họ cực kỳ sợ hãi, cậu em trai chưa tới năm tuổi cứ trốn ở trong lòng chị không chịu đi ra, Đồng Hàn Thành tốn rất nhiều sức mới làm cho đôi chị em này nghe lời anh, cùng anh rời khỏi chỗ này.
Khi Đồng Hàn Thành ôm theo em trai năm tuổi đang không vui và dắt tay chị gái lao ra khỏi phòng, đất đá cuồn cuộn rớt xuống, anh có trực giác không tốt, ngôi nhà gần như sắp sụp xuống. Cho nên anh từ bỏ con đường rút lui mà anh nghĩ ban đầu, mạo hiểm lựa chọn con đường hẻo lánh khác, chạy thật lâu thật lâu, bọn họ mới rời khỏi được nơi đất đá rơi xuống đó, tìm được một nơi được xem như là rất an toàn. Nhưng mà bây giờ bọn họ lại ở nơi không thể liên lạc được với bên ngoài.
Bọn họ đã bị nhốt hơn 12 tiếng đồng hồ rồi, vì để chăm sóc cùng lúc cả hai chị em, anh phải mang đồ ăn mà anh dự trữ ra cho hai đứa nhỏ, cởi quần áo trên người xuống khoác lên cho hai đứa. Lúc này đã cuối mùa thu, trời cũng đặc biệt lạnh hơn, Đồng Hàn Thành đành cắn răng vừa đói vừa lạnh suốt 12 tiếng, cũng vì anh biết hai chị em ở trước mặt này càng cần đồ ăn và sưởi ấm hơn cả anh.
Nhưng mà cho dù là một người đàn ông mạnh mẽ như Đồng Hàn Thành cũng có lúc không chống đỡ nổi, mặc dù anh rất khỏe mạnh, nhưng giờ là cuối thu nhiệt độ ở vùng núi thấp hơn những nơi khác rất nhiều, hơn nữa do ẩm ướt thâm nhập vào, dần dần Đồng Hàn Thành cảm thấy anh sắp không chống đỡ nổi nữa. Nhưng anh vẫn đang chờ, mặc dù không biết có ai biết mà chạy tới tìm họ hay không, nhưng anh biết nếu mà anh ngã xuống, cặp chị em trước mắt này không có cách nào tiếp tục chống đỡ nữa, anh chính là hi vọng của bọn họ.
Trình Cốc Tâm xông xuống máy bay, cầm dụng cụ trong tay đi tìm Đồng Hàn Thành trước, bởi vì cô biết dù là một giây anh cũng sắp không chờ nổi nữa rồi. Nhìn thấy cánh tay để trần ở trước mặt, đường cong cơ bắp rõ ràng là của Đồng Hàn Thành, nhất thời nước mắt của Trình Cốc Tâm tràn mi, cô nhanh chóng chạy lên, ôm chặt lấy anh.
Đồng Hàn Thành cho rằng mình đang nằm mơ, cuối cùng bản thân vẫn không thể chống đỡ tới cuối cùng, quần áo trước mắt phát sáng ngời, người con gái mà anh yêu tha thiết lại đang xuất hiện trước mặt mình. Nhưng anh vẫn vui vẻ nói với cô một câu, anh cho rằng đây chính là câu nói cuối cùng của anh và cô, “Em đã tới rồi.”
Sau khi Trình Cốc Tâm nghe được câu ‘em đã tới rồi’, cũng cảm giác được người ở trước mặt đã ngã vào lòng cô, quả nhiên anh đã không kiên trì nổi nữa. Vuốt ve da thịt lạnh như băng của anh, cô cố gắng cầu nguyện, anh nhất định sẽ không có chuyện gì.
Lúc cô ngồi trên phi cơ chạy tới đây, trong đầu của Trình Cốc Tâm rất loạn. Nếu như Đồng Hàn Thành gặp chuyện gì không may, thì hạnh phúc của cô phải làm sao đây. Cô rất hối hận, trước đây cô vẫn chưa bao giờ tranh thủ cho hạnh phúc của mình thật tốt, cô hận thấu bản tính già mồm cãi láo của mình. Giống như những gì Tina đã nói, cô cần phải cố gắng đi tranh thủ nó một phen, nếu Đồng Hàn Thành vẫn khỏe mạnh, cô chỉ cần bày tỏ tình cảm của mình, cô không muốn ly hôn với anh, bởi vì cô đã yêu anh quá rồi, yêu rất sâu.
Tốt rồi, giờ ông trời đã cho cô thêm một cơ hội.
Trình Cốc Tâm biết nhất định Đồng Hàn Thành cũng ở đây. Vừa đến khu thiên tai, cô ngựa không ngừng vó tham gia công tác, căn bản không có chút thời gian dư nào đi thăm dò chuyện của Đồng Hàn Thành. Nhớ đến ngày đó cô và Tina nói chuyện điện thoại, nói cô sẽ đi trợ giúp ở tiền tuyến, suy nghĩ của cô loạn cả lên. Cô cố lắc đầu, làm cho bản thân cô tỉnh và tập trung vào công tác cô đang làm. Lần này, bộ phận kỹ thuật của cô đã mang đến một bộ máy thăm dò tiên tiến nhất, chủ yếu là vận dụng hệ thống cảm ứng nóng và hệ thống dao cảm để có thể dò được tín hiệu sinh mạng vẫn còn sống cho dù là sâu và hẻo lánh trong núi rừng. Bởi vì hệ thống này mới thiết kế xong nên vẫn chưa được thí nghiệm cơ bản, mà thiên tai lần này quá mức đột ngột, bọn họ cũng không đủ thời gian tiến hành toàn bộ thí nghiệm và chạy thử rườm rà, trực tiếp chuyển nó đến đây, Trình Cốc Tâm thật lòng hi vọng, bộ hệ thống này không nên xảy ra vấn đề.
Thật sự rất thuận lợi vì có máy kỹ thuật tiên tiến, bọn họ đã giúp được quân đội tìm được rất nhiều người dân còn bị kẹt lại ở vùng thiên tai, có thể cứu được bọn họ ra, xem ra bộ máy kỹ thuật này thật sự đã làm nên chuyện, ngồi ở trong lều, chủ nhiệm vỗ đùi, đứng lên, “Thời gian trước đó mọi người đã rất cố gắng, bây giờ hệ thống cũng không có xảy ra bug hay vi rút, nên mọi người có thể tạm thời đi nghỉ trước.”
Trình Cốc Tâm thở phào nhẹ nhõm, có rất nhiều số hiệu là do cô biên soạn. Bởi vì biết hệ thống này sẽ do quân đội sử dụng, khác với những chương trình thương mại trước đó mà cô đã từng làm, nên lần này cô đặc biệt rất cẩn thận và dụng tâm vào chuyện này. Cô cũng hi vọng, cô có thể giúp bọn họ cứu được thêm nhiều người, cô càng hi vọng cô ở hậu phương có thể trợ giúp Đồng Hàn Thành một tay.
Mấy ngày nay mặc dù vẫn luôn ngồi ở trong lều, nhưng mà thông qua bản đồ trên màn hình truyền tới có thể thấy được vùng thiên tai bây giờ rất loạn, đối với những binh lính làm công tác cứu trợ ở tiền tuyến mà nói, đó chính là một thử thách rất lớn. Không có lúc nào cô không ngừng cầu nguyện cho Đồng Hàn Thành, hi vọng anh có thể trở về bình an.
Sau hai ngày, bây giờ đã là năm ngày sau khi xảy ra thiên tai, từng điểm đỏ trên máy tính đã biến mất, dựa vào tin tức hiện tại, đã không có tín hiệu về việc chưa có người nào sống mà chưa được cứu ra. Nên giai đoạn công tác cứu trợ đầu tiên đã kết thúc. Trước nửa đêm, ở bên ngoài truyền đến tin tức, từng đội cứu trợ đã bắt đầu quay về. Trình Cốc Tâm thở nhẹ yên tâm, xoay cần cổ có chút đau, đi ra khỏi lều. Trời còn chưa hoàn toàn sáng, mơ hồ có thể nhìn thấy từng vầng thái dương đang bắt đầu hiện ra, một ngày mới sẽ mang đến cho mọi người hi vọng mới. Tình hình đã qua, những nhóm người còn sống cũng đã bắt đầu cuộc sống mới của họ. Mà Đồng Hàn Thành chắc anh cũng sắp trở về bình an rồi. Dù sao cô vẫn chưa nghe thấy tin tức gì không tốt mà không phải sao? Trình Cốc Tâm tự hỏi tự trả lời.
“Bíp bíp.” Tiếng hệ thống trên màn hình phát ra từ trong lều, bởi vì là sáng sớm nên xung quanh đặc biệt yên tĩnh, dù là mới đi ra bên ngoài nhưng Trình Cốc Tâm có thể nghe thấy rõ ràng. Không biết như thế nào bỗng trong lòng cô cảm thấy không yên, cô có dự cảm chuyện xấu xảy ra.
Cô nhanh chóng chạy về lều, kiểm tra tin tức trước màn hình, thông báo của hệ thống làm cho nhiều người đang nằm ngủ gần đó bỗng tỉnh dậy, tất cả đều có vẻ mặt khẩn trương nhìn chằm chằm Trình Cốc Tâm đang đứng trước máy tính. Cô cẩn thận nhìn điểm đỏ trên màn hình, lại cẩn thận dò xét vùng lân cận của điểm đỏ đó, nhưng không có phát hiện tín hiệu sinh mạng vẫn còn sống. Qua không bao lâu, tín hiệu trên màn hình bỗng biến mất. Nhưng chỉ có Trình Cốc Tâm là không nghĩ như vậy, cô vẫn có dự cảm không được tốt, trong lòng mơ hồ cảm thấy chuyện này có liên quan tới Đồng Hàn Thành, nhưng không có chứng cứ nên cô vẫn cảm thấy không yên lòng.
Chưa buông tha cho ý nghĩ đó, cô cố gắng đọc hàng số hiệu trước mặt, lại tiến hành kiểm tra thêm lần nữa, mà điểm đỏ đó vẫn không có xuất hiện lần thứ hai. Mà lúc này mặt trời đã gần xuống núi rồi, cũng đã gần qua một ngày, Trình Cốc Tâm tự nói với bản thân, nên bỏ qua đi, chắc chỉ là con bug của hệ thống mà thôi.
Một cậu lính binh nhì đưa cơm bước vào lều, Trình Cốc Tâm hỏi theo bản năng, “Quân đội cứu trợ ở tiền tuyến đã trở lại chưa?”
“Dạ…chắc cũng đã trở lại rồi.”Cậu lính binh nhì nghĩ rồi gãi đầu, “Đúng rồi nghe tiểu đội trưởng có nói, hình như là còn một đội của sư đoàn 139 chưa có trở lại.”
Trong lòng của Trình Cốc Tâm bỗng hồi hộp, mà bây giờ điểm đỏ trên máy tính xuất hiện lần nữa, cô nhanh chóng quyết đoán nói với chủ nhiệm, “Chủ nhiệm, còn có một đội cứu trợ bị vây ở đó.” Cô chỉ điểm đỏ trên máy tính, “Lần này không phải lỗi của hệ thống, xin chú cho đội chi viện tới cứu trợ đi.”
“Cốc Tâm à, cháu nói chỗ này chú cũng từng nghiên cứu qua, cháu xem địa hình ở chỗ này chắc là không có dân, đội cứu trợ của chúng ta làm sao chạy tới chỗ này, nhất định là hệ thống của chúng ta có vấn đề.” Chủ nhiệm thở dài phản bác lại.
“Không phải đâu chủ nhiệm, dù địa hình là như vậy, cũng không thể bài trừ khả năng không có người sống ở đó, có thể là do bọn họ bị ép di chuyển tới chỗ đó.” Bây giờ Trình Cốc Tâm có thể khẳng định, nhất định Đồng Hàn Thành đang ở đó, anh cần đội chi viện, không có căn cứ nhưng cô có trực giác, đó chính là trực giác thuộc về hai người bọn họ.
Cuối cùng Chủ nhiệm Đổng cũng không thể nào lay chuyển được sự cố chấp của Trình Cốc Tâm, cũng đồng ý với cô sẽ cho một đội chạy tới vùng mà cô đã chỉ, bởi vì địa hình hiểm trở, căn bản chẳng có đường bộ nào thông với nơi đó, chỉ đành phải cho phi cơ bay tới chỗ đó. Trình Cốc Tâm cố chấp muốn đi theo lên máy bay, mang theo thiết bị của cô, cô tự nói với bản thân rằng Đồng Hàn Thành đang chờ cô.
Như Trình Cốc Tâm dự đoán, Đồng Hàn Thành thật sự bị vây ở chỗ đó, chỉ có điều bị nhốt cũng không phải chỉ có anh mà còn có một cặp chị em, chị thì đã hơn mười tuổi, còn em trai nhỏ thì chưa tới năm tuổi. Ngày đó nhóm của Đồng Hàn Thành chạy tới trong thôn, trước khi đất đá sạt lỡ, đã nhanh chóng chuyển từng người ra khỏi thôn, trước khi bọn anh di chuyển tiếp, anh nghe được tin còn có một cặp chị em còn sống, nhưng bởi vì đất đá rớt xuống bất định, anh liền bảo đội của anh dẫn theo mọi người đi trước, còn bản thân anh thì quay lại tìm kiếm hai chị em.
Sau khi tìm được một ngôi nhà vẫn còn chưa bị tổn hại nhiều, anh đã tìm thấy cặp chị em đó đang trốn trong góc gần giường vì quá sợ hãi, nhìn thấy anh thì càng hoảng sợ hơn. Anh kiên nhẫn giới thiệu bản thân mình với hai đứa nhỏ, cũng nói với hai đứa rời khỏi chỗ này với anh. Ba mẹ của hai đứa nhỏ không có ở đây, bọn họ đã đi ra ngoài làm ăn rồi, ông bà nội của hai đứa mấy năm trước cũng đã qua đời. Cho nên đối với sự xuất hiện của người lạ, bọn họ cực kỳ sợ hãi, cậu em trai chưa tới năm tuổi cứ trốn ở trong lòng chị không chịu đi ra, Đồng Hàn Thành tốn rất nhiều sức mới làm cho đôi chị em này nghe lời anh, cùng anh rời khỏi chỗ này.
Khi Đồng Hàn Thành ôm theo em trai năm tuổi đang không vui và dắt tay chị gái lao ra khỏi phòng, đất đá cuồn cuộn rớt xuống, anh có trực giác không tốt, ngôi nhà gần như sắp sụp xuống. Cho nên anh từ bỏ con đường rút lui mà anh nghĩ ban đầu, mạo hiểm lựa chọn con đường hẻo lánh khác, chạy thật lâu thật lâu, bọn họ mới rời khỏi được nơi đất đá rơi xuống đó, tìm được một nơi được xem như là rất an toàn. Nhưng mà bây giờ bọn họ lại ở nơi không thể liên lạc được với bên ngoài.
Bọn họ đã bị nhốt hơn 12 tiếng đồng hồ rồi, vì để chăm sóc cùng lúc cả hai chị em, anh phải mang đồ ăn mà anh dự trữ ra cho hai đứa nhỏ, cởi quần áo trên người xuống khoác lên cho hai đứa. Lúc này đã cuối mùa thu, trời cũng đặc biệt lạnh hơn, Đồng Hàn Thành đành cắn răng vừa đói vừa lạnh suốt 12 tiếng, cũng vì anh biết hai chị em ở trước mặt này càng cần đồ ăn và sưởi ấm hơn cả anh.
Nhưng mà cho dù là một người đàn ông mạnh mẽ như Đồng Hàn Thành cũng có lúc không chống đỡ nổi, mặc dù anh rất khỏe mạnh, nhưng giờ là cuối thu nhiệt độ ở vùng núi thấp hơn những nơi khác rất nhiều, hơn nữa do ẩm ướt thâm nhập vào, dần dần Đồng Hàn Thành cảm thấy anh sắp không chống đỡ nổi nữa. Nhưng anh vẫn đang chờ, mặc dù không biết có ai biết mà chạy tới tìm họ hay không, nhưng anh biết nếu mà anh ngã xuống, cặp chị em trước mắt này không có cách nào tiếp tục chống đỡ nữa, anh chính là hi vọng của bọn họ.
Trình Cốc Tâm xông xuống máy bay, cầm dụng cụ trong tay đi tìm Đồng Hàn Thành trước, bởi vì cô biết dù là một giây anh cũng sắp không chờ nổi nữa rồi. Nhìn thấy cánh tay để trần ở trước mặt, đường cong cơ bắp rõ ràng là của Đồng Hàn Thành, nhất thời nước mắt của Trình Cốc Tâm tràn mi, cô nhanh chóng chạy lên, ôm chặt lấy anh.
Đồng Hàn Thành cho rằng mình đang nằm mơ, cuối cùng bản thân vẫn không thể chống đỡ tới cuối cùng, quần áo trước mắt phát sáng ngời, người con gái mà anh yêu tha thiết lại đang xuất hiện trước mặt mình. Nhưng anh vẫn vui vẻ nói với cô một câu, anh cho rằng đây chính là câu nói cuối cùng của anh và cô, “Em đã tới rồi.”
Sau khi Trình Cốc Tâm nghe được câu ‘em đã tới rồi’, cũng cảm giác được người ở trước mặt đã ngã vào lòng cô, quả nhiên anh đã không kiên trì nổi nữa. Vuốt ve da thịt lạnh như băng của anh, cô cố gắng cầu nguyện, anh nhất định sẽ không có chuyện gì.
Lúc cô ngồi trên phi cơ chạy tới đây, trong đầu của Trình Cốc Tâm rất loạn. Nếu như Đồng Hàn Thành gặp chuyện gì không may, thì hạnh phúc của cô phải làm sao đây. Cô rất hối hận, trước đây cô vẫn chưa bao giờ tranh thủ cho hạnh phúc của mình thật tốt, cô hận thấu bản tính già mồm cãi láo của mình. Giống như những gì Tina đã nói, cô cần phải cố gắng đi tranh thủ nó một phen, nếu Đồng Hàn Thành vẫn khỏe mạnh, cô chỉ cần bày tỏ tình cảm của mình, cô không muốn ly hôn với anh, bởi vì cô đã yêu anh quá rồi, yêu rất sâu.
Tốt rồi, giờ ông trời đã cho cô thêm một cơ hội.
/57
|