Cô tiếp tân gương mặt với vẻ không mấy vui vẻ mà thầm nghĩ. Vó khi nào là tới đánh ghen không chứ. Cặp kia vừa lên, cô tiểu thư này lại đến hỏi số phòng. Thật là khó mà. Nhưng trên mặt vẫn hiện lên nụ cười chuyên nghiệp, cô ta bắt đầu nói.
- Vị tiểu thư, chuyện muốn biết số phòng của khách là điều không thể. Bên chúng tôi phải bảo mật thông tin riêng tư của khách hàng. Thực sự không thể cho cô biết mong cô thông cảm.
Cô gái kia nghe vậy, bắt đầu lấy từ trong túi sách của mình ra một vài tờ tiền đưa về hướng của cô tiếp tân. Vừa đưa vừa nói rất nhẹ nhàng.
- Mong cô giúp đỡ, người bên trên là chồng tôi. Tôi nghi ngờ đã lâu không ngờ hôm nay lại bắt gặp tại đây. Mong các cô hãy giúp tôi.
Hai cô gái thấy tiền thì cũng đưa tay mà bắt lấy, mặt vẫn tỏ vẻ ái ngại mà chần chừ. Suy nghĩ một hồi, hai cô bắt đầu thao tác trên máy tính tìm thông tin khách thuê phòng mà đưa cho cô gái kia.
- Dạ thưa tiểu thư, hai người khi thuê phòng VIP trên tầng hai mươi, số phòng là 2011 ạ.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân
2. Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây
3. Yêu Em Từ Bao Giờ?
4. Mộng Có Đành Buông
=====================================
Nghe được câu trả lời cô gái kia bước nhanh về phía thang máy mà ấn tầng cần lên. Ở trong thang máy, cô mở điện thoại gửi một loạt ảnh mà cô đã chụp cho Âu Dương Minh Dực. Trên miệng cô nở một nụ cười gian ác.
____________.
Phía bên hắn và bạn bè vẫn đang đắm mình vào những ly rượu nhập ngoại cao cấp. Bỗng điện thoại của Âu Dương Minh Dực phát ra âm thanh "ting". Khiến hắn khá bực bội. Mở ngay điện thoại ra xem thì đập ngay vào mắt anh là một loạt hình ảnh của cô vợ nhỏ của hắn đang đi cùng người đàn ông nào đó vào thuê phòng.
Tấm ảnh dường như là cố ý bắt góc chụp thẳng cô, còn người đàn ông kia thì không rõ mặt. Anh nhìn vào điện thoại rồi lại nhìn sang hắn, sáng nghĩ liệu có nên cho hắn biết. Nhưng đối với tính cách của hắn, dù cho có không ưa cô đi chăng nữa. Cũng không muốn cô cho đội nón xanh như vậy.
Đang ngập ngừng suy nghĩ thì tên thiếu gia ngồi bên cạnh anh, thấy anh cứ hình hắn rồi lại nhìn vào điện thoại mà tò mò. Đưa ánh mắt lén nhìn vào điện thoại anh mà tên này vội nói lớn.
- Ôi đây không phải cô vợ mới cưới cách đây một tháng của Mộ Dung thiếu gia sao?.
Vừa thốt lên, thấy dường như mình đã lỡ miệng. Đưa ánh mắt dò xét về phía Âu Dương Minh Dực anh cùng Mộ Dung Phong hắn. Hai ánh mắt một tức giận một khó chịu nhìn về phía tên này khiến hắn như muốn tè ra quần mà vội quỳ rạp xuống phía hắn.
- Mộ Dung thiếu gia tôi thực sự không có cố ý nói lớn như vậy. Cũng không cố ý để lộ chuyện này, nên xin cậu đừng làm gì tôi!.
Hắn nhíu chặt chân mày kiếm, ánh mắt quét về phía chiếc điện thoại của Âu Dương Minh Dực mà giật mạnh lấy. Đập vào mắt hắn là hình ảnh cô trên người quần áo không chỉnh tề đang đi cùng một gã đàn ông vào khách sạn mà thuê phòng. Lại nhìn xuống dòng tin nhắn phía dưới, là địa điểm khách sạn mà cô cùng tên đài ông kia đã thuê.
Lướt qua thấy sát khí của hắn ngày càng nặng, anh vội tiến lại mà phân bua. Mong cho cái sát kí chết chóc này giảm bớt đi đôi chút. Anh cũng không ngờ tới, còn chưa biết nói với hắn như thế nào về bức ảnh thì hắn đã thấy hết toàn bộ rồi. Thật đau đầu mà.
- Phong, cậu bình tĩnh, có thể đây chỉ là hiểu nhầm gì đó. Có thể là do gặp phải sự cố nên cô ấy nhờ bạn đến đón thôi, lại thêm cô ấy sợ cậu hiểu nhầm nên mới tìm khách sạn ở qua đêm cũng nên!.
- Vị tiểu thư, chuyện muốn biết số phòng của khách là điều không thể. Bên chúng tôi phải bảo mật thông tin riêng tư của khách hàng. Thực sự không thể cho cô biết mong cô thông cảm.
Cô gái kia nghe vậy, bắt đầu lấy từ trong túi sách của mình ra một vài tờ tiền đưa về hướng của cô tiếp tân. Vừa đưa vừa nói rất nhẹ nhàng.
- Mong cô giúp đỡ, người bên trên là chồng tôi. Tôi nghi ngờ đã lâu không ngờ hôm nay lại bắt gặp tại đây. Mong các cô hãy giúp tôi.
Hai cô gái thấy tiền thì cũng đưa tay mà bắt lấy, mặt vẫn tỏ vẻ ái ngại mà chần chừ. Suy nghĩ một hồi, hai cô bắt đầu thao tác trên máy tính tìm thông tin khách thuê phòng mà đưa cho cô gái kia.
- Dạ thưa tiểu thư, hai người khi thuê phòng VIP trên tầng hai mươi, số phòng là 2011 ạ.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân
2. Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây
3. Yêu Em Từ Bao Giờ?
4. Mộng Có Đành Buông
=====================================
Nghe được câu trả lời cô gái kia bước nhanh về phía thang máy mà ấn tầng cần lên. Ở trong thang máy, cô mở điện thoại gửi một loạt ảnh mà cô đã chụp cho Âu Dương Minh Dực. Trên miệng cô nở một nụ cười gian ác.
____________.
Phía bên hắn và bạn bè vẫn đang đắm mình vào những ly rượu nhập ngoại cao cấp. Bỗng điện thoại của Âu Dương Minh Dực phát ra âm thanh "ting". Khiến hắn khá bực bội. Mở ngay điện thoại ra xem thì đập ngay vào mắt anh là một loạt hình ảnh của cô vợ nhỏ của hắn đang đi cùng người đàn ông nào đó vào thuê phòng.
Tấm ảnh dường như là cố ý bắt góc chụp thẳng cô, còn người đàn ông kia thì không rõ mặt. Anh nhìn vào điện thoại rồi lại nhìn sang hắn, sáng nghĩ liệu có nên cho hắn biết. Nhưng đối với tính cách của hắn, dù cho có không ưa cô đi chăng nữa. Cũng không muốn cô cho đội nón xanh như vậy.
Đang ngập ngừng suy nghĩ thì tên thiếu gia ngồi bên cạnh anh, thấy anh cứ hình hắn rồi lại nhìn vào điện thoại mà tò mò. Đưa ánh mắt lén nhìn vào điện thoại anh mà tên này vội nói lớn.
- Ôi đây không phải cô vợ mới cưới cách đây một tháng của Mộ Dung thiếu gia sao?.
Vừa thốt lên, thấy dường như mình đã lỡ miệng. Đưa ánh mắt dò xét về phía Âu Dương Minh Dực anh cùng Mộ Dung Phong hắn. Hai ánh mắt một tức giận một khó chịu nhìn về phía tên này khiến hắn như muốn tè ra quần mà vội quỳ rạp xuống phía hắn.
- Mộ Dung thiếu gia tôi thực sự không có cố ý nói lớn như vậy. Cũng không cố ý để lộ chuyện này, nên xin cậu đừng làm gì tôi!.
Hắn nhíu chặt chân mày kiếm, ánh mắt quét về phía chiếc điện thoại của Âu Dương Minh Dực mà giật mạnh lấy. Đập vào mắt hắn là hình ảnh cô trên người quần áo không chỉnh tề đang đi cùng một gã đàn ông vào khách sạn mà thuê phòng. Lại nhìn xuống dòng tin nhắn phía dưới, là địa điểm khách sạn mà cô cùng tên đài ông kia đã thuê.
Lướt qua thấy sát khí của hắn ngày càng nặng, anh vội tiến lại mà phân bua. Mong cho cái sát kí chết chóc này giảm bớt đi đôi chút. Anh cũng không ngờ tới, còn chưa biết nói với hắn như thế nào về bức ảnh thì hắn đã thấy hết toàn bộ rồi. Thật đau đầu mà.
- Phong, cậu bình tĩnh, có thể đây chỉ là hiểu nhầm gì đó. Có thể là do gặp phải sự cố nên cô ấy nhờ bạn đến đón thôi, lại thêm cô ấy sợ cậu hiểu nhầm nên mới tìm khách sạn ở qua đêm cũng nên!.
/152
|