Không biết là qua bao lâu, khi hắn vứt tàn thuốc cuối cùng xuống đất thì trời cũng đã ngã chiều.
Trợ lí Vương từ bên trong nhà kho cũng vừa lúc chạy ra báo cáo.
- Boss, Cung Uyển Như đã sảy thai rồi, cũng đã bị người của chúng ta tiến đãi vô cùng ân cần khiến cô ta ngất rồi lại tỉnh. Còn gã đàn ông kia cũng bị một trận đến ngất lên ngất xuống.
- Ừm.
Hắn nghe được câu trả lời của trợ lí Vương thì chỉ “ừ” nhẹ một tiếng rồi phóng xe đi mất.
Nơi hắn đến không đâu khác chính là nhà cô, nơi cô đã lớn lên. Hắn muốn thay cô thanh toán tất cả những kẻ đã từng làm tổn thương cô.
Vừa dừng xe trước của nhà, đã thấy bà Trần Khả mới đi dạo phố về, nhìn bà ta cười nói vui vẻ như vậy chắc vẫn chưa rõ tình cảnh của con gái mình. Hắn nhẹ mở cửa xe rồi bước tới chỗ bà ta.
Vừa nhìn thấy hắn, bà ta vui vẻ hỏi han:
- Ôi, con rể con đi đâu đây. Uyển Như có về cùng con không. Ta nhớ con bé quá.
- Cô ta không về được nữa đâu.
Hắn lạnh lùng nói.
- Con nói gì thế. Không về là sao? Con bé đang mang thai con của con mà.
- Mang thai con tôi. Hừ…
Hắn cười lạnh, đưa tay mở chiếc điện thoại ra cho bà ta nghe đoạn ghi âm và video.
Nhìn một màn đấy, bà Trần Khả như chết lặng. Thật không ngờ, bà ta và con gái cũng có ngày này. Vội vàng quỳ xuống van xin hắn ngay trước cửa nhà không cần nhìn ngó xung quanh.
- Cậu Mộ, xin cậu, tha cho tôi và con bé đi. Nó không có tội. Xin cậu…
Đúng lúc này đây, ông Cung Bách An cha cô cũng đi làm về nhìn một màn này thì vội vàng chạy lại ngăn cản, lên tiếng trách hắn.
- Con làm gì thế. Sao bắt mẹ vợ con quỳ trước cửa nhà thế này.
- Ba vợ chưa biết rồi. Cô Cung Uyển Như con gái bà ta vì ghen tức mà hại chết vợ tôi là Cung Uyển Nhi. Còn chưa hết, thực ra Cung Uyển Như đâu phải con gái người. Ngần ấy năm qua người nuôi nấng, nâng niu con gái kẻ khác. Vậy có đáng cười không.
Ông Bách An nghe một màn này mà muốn tăng xông. Năm đó vì bà ta nói có thai với ông mà ông hết lòng yêu thương bà ta mà bỏ bê mẹ con cô khiến mẹ cô bị trầm cảm mà chết. Thật không ngờ.
Nghe thấy sự thật được phơi bày, bà Trần Khả hốt hoảng van xin.
Cuối cùng cũng bị ông Bách An đuổi ra ngoài.
_________.
Sau khi giải quyết xong tất cả, hắn không nán lại quá lâu mà lập tức trở về nhà.
Bước vào căn phòng cưới của hai vợ chồng, hắn như người mất hồn. Đâu đâu cũng nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé của cô. Cô cười rất đẹp, rất xinh.
Nhẹ bước lại phía có hình bóng cô thì tất cả lại biết mất. Hắn nhớ cô lắm, nhớ rất nhiều.
- Uyển Nhi, em vẫn con sống mà đúng không?.
Ngày đó khi vụ nổ xảy ra,hắn đã cho người điều tra lại. Tuyệt nhiên không tìm thấy một xác cháy nào tại hiện trường. Điều đó chứng tỏ cô chưa hề chết.
Nhưng hắn tìm kiếm đâu cũng không thấy cô và con đâu. Như hóa điên vậy, mãi đến hôm nay khi đã trả thù được hắn mới nhẹ nhõm hơn được một chút. Nhưng chỉ cần về căn phòng cưới hắn lại như hóa điên, đâu đâu cũng thấy cô. Đôi lúc còn nhìn thấy dáng vẻ của một đứa trẻ đang cùng cô nô đùa.
- Uyển Nhi anh nhớ em lắm. Em bây giờ đang ở đâu. Về bên anh được không?
Nỗi nhớ như ăn mòn hắn từng chút một. Vội ôm lấy đầu mình mà ngồi gục nền nhà mà khóc lóc. Hắn hối hận rồi. Chỉ mong cô coa thể quay về bên hắn.
Trợ lí Vương từ bên trong nhà kho cũng vừa lúc chạy ra báo cáo.
- Boss, Cung Uyển Như đã sảy thai rồi, cũng đã bị người của chúng ta tiến đãi vô cùng ân cần khiến cô ta ngất rồi lại tỉnh. Còn gã đàn ông kia cũng bị một trận đến ngất lên ngất xuống.
- Ừm.
Hắn nghe được câu trả lời của trợ lí Vương thì chỉ “ừ” nhẹ một tiếng rồi phóng xe đi mất.
Nơi hắn đến không đâu khác chính là nhà cô, nơi cô đã lớn lên. Hắn muốn thay cô thanh toán tất cả những kẻ đã từng làm tổn thương cô.
Vừa dừng xe trước của nhà, đã thấy bà Trần Khả mới đi dạo phố về, nhìn bà ta cười nói vui vẻ như vậy chắc vẫn chưa rõ tình cảnh của con gái mình. Hắn nhẹ mở cửa xe rồi bước tới chỗ bà ta.
Vừa nhìn thấy hắn, bà ta vui vẻ hỏi han:
- Ôi, con rể con đi đâu đây. Uyển Như có về cùng con không. Ta nhớ con bé quá.
- Cô ta không về được nữa đâu.
Hắn lạnh lùng nói.
- Con nói gì thế. Không về là sao? Con bé đang mang thai con của con mà.
- Mang thai con tôi. Hừ…
Hắn cười lạnh, đưa tay mở chiếc điện thoại ra cho bà ta nghe đoạn ghi âm và video.
Nhìn một màn đấy, bà Trần Khả như chết lặng. Thật không ngờ, bà ta và con gái cũng có ngày này. Vội vàng quỳ xuống van xin hắn ngay trước cửa nhà không cần nhìn ngó xung quanh.
- Cậu Mộ, xin cậu, tha cho tôi và con bé đi. Nó không có tội. Xin cậu…
Đúng lúc này đây, ông Cung Bách An cha cô cũng đi làm về nhìn một màn này thì vội vàng chạy lại ngăn cản, lên tiếng trách hắn.
- Con làm gì thế. Sao bắt mẹ vợ con quỳ trước cửa nhà thế này.
- Ba vợ chưa biết rồi. Cô Cung Uyển Như con gái bà ta vì ghen tức mà hại chết vợ tôi là Cung Uyển Nhi. Còn chưa hết, thực ra Cung Uyển Như đâu phải con gái người. Ngần ấy năm qua người nuôi nấng, nâng niu con gái kẻ khác. Vậy có đáng cười không.
Ông Bách An nghe một màn này mà muốn tăng xông. Năm đó vì bà ta nói có thai với ông mà ông hết lòng yêu thương bà ta mà bỏ bê mẹ con cô khiến mẹ cô bị trầm cảm mà chết. Thật không ngờ.
Nghe thấy sự thật được phơi bày, bà Trần Khả hốt hoảng van xin.
Cuối cùng cũng bị ông Bách An đuổi ra ngoài.
_________.
Sau khi giải quyết xong tất cả, hắn không nán lại quá lâu mà lập tức trở về nhà.
Bước vào căn phòng cưới của hai vợ chồng, hắn như người mất hồn. Đâu đâu cũng nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé của cô. Cô cười rất đẹp, rất xinh.
Nhẹ bước lại phía có hình bóng cô thì tất cả lại biết mất. Hắn nhớ cô lắm, nhớ rất nhiều.
- Uyển Nhi, em vẫn con sống mà đúng không?.
Ngày đó khi vụ nổ xảy ra,hắn đã cho người điều tra lại. Tuyệt nhiên không tìm thấy một xác cháy nào tại hiện trường. Điều đó chứng tỏ cô chưa hề chết.
Nhưng hắn tìm kiếm đâu cũng không thấy cô và con đâu. Như hóa điên vậy, mãi đến hôm nay khi đã trả thù được hắn mới nhẹ nhõm hơn được một chút. Nhưng chỉ cần về căn phòng cưới hắn lại như hóa điên, đâu đâu cũng thấy cô. Đôi lúc còn nhìn thấy dáng vẻ của một đứa trẻ đang cùng cô nô đùa.
- Uyển Nhi anh nhớ em lắm. Em bây giờ đang ở đâu. Về bên anh được không?
Nỗi nhớ như ăn mòn hắn từng chút một. Vội ôm lấy đầu mình mà ngồi gục nền nhà mà khóc lóc. Hắn hối hận rồi. Chỉ mong cô coa thể quay về bên hắn.
/152
|