Ngồi cầm tròn tay chai rượu nhớ về ký ức tuổi thơ kia, hắn lòng càng đau quặn.
Bao nhiêu năm tháng qua, gắn vậy mà nhận nhầm người ư.
Nhận nhầm một ả độc phụ thành cô bé ngoan hiền khi xưa. Vì nhận và hiểu nhầm đã khiến cô bé trước kia trở thành một người phải tìm đến cái chết để được giải thoát. Thà xa hắn để được yên bình cũng không còn muốn yêu hắn.
Ôm lấy đầu mình mà hét trong tuyệt vọng, hắn cứ vậy uống không biết bao nhiêu là rượu.
Một chai.
Hai chai.
Ba chai.
Không biết đã qua bao lâu, đến khi hắn nhận ra bản thân đang ở đâu thù bên cạnh đã có tiếng trách móc.
- Tiểu tử thối kia. Con còn nghe lời ta nói ra gì không hả?
- Mẹ. Con bị sao vậy? Tại sao lại ở trong bệnh viện?
Hắn thấy mẹ thì ngơ ngác hỏi.
Rõ ràng hắn nhớ bản thân còn đnag đau lòng mà uống rượu cơ mà tại sao giờ lại ở trong viện.
- Con còn giám hỏi ta tại sao ư?
Bà Mộ bực bội mà dí mạnh vào đầu hắn, bà lai tiếp tục nói.
- Ta không hiểu con gặp chuyện gì, mà vừa về nhà chưa được bao lâu thì lại lên phòng nhốt mình mà uống rượu đến mức ngộ độc. Con nằm trong viện này đã được ba ngày rồi mãi tới hôm nay mới tỉnh.
- Con…
Hắn không giám cãi lại bà, chỉ là không muốn cho bà biết sự thật về chuyện của Uyển Nhi và con của hắn và cô, nên đành ngậm ngùi nhận lỗi và nói qua một lí do khác.
- Con xin lỗi mẹ, là do con quá nhớ Uyển Nhi nên nhất thời không kiềm chế được mà uống quá chén.
- Vậy mà quá chén ư. Một ngày uống không biết bao nhiêu là rượu. Mày muốn hai ông bà già này người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh à.
- …
Thấy hắn im lặng, bà cũng không muốn trách móc nữa mà nhẹ giọng lại.
- Thôi con nghỉ ngơi đi ta về mấu cho con ít cháo. Mấy nay con không ăn gì rồi.
- Vâng.
Hắn ngoan ngoãn nghe lời mẹ.
Sau khi bà Mộ bước ra khỏi cửa phòng, hắn như thay đỏi hoàn toàn thành người khác. Gương mặt từ ôn nhu mang vẻ ốm yếu nay lại trở nên lạnh lùng và tàn độc.
Đưa tay với lấy chiếc điện thoại được đặt bên kệ tủ, hắn ấn dãy số quen thuộc gọi cho trợ lý.
Vì từ khi hắn ốm đến nay, công việc của tập đoàn nhiều vô cùng. Khiến trợ lý Vương cùng hai thư ký phải làm việc không ngừng nghỉ.
Đnag loay hoay giúp hắn xử lý công việc, thì điện thoại trong túi anh re ung lên. Nhìn thấy dãy số kia mà lòng anh mừng rỡ liền nhận máy ngay.
- Boss, anh xuất viện chưa, công việc quá tải rồi chúng tôi không thể xử lý kịp.
Còn cưa chờ hắn nói, anh đã chen chân vào nói trước.
- Chắc một hai ngày nữa tôi sẽ xuất viện. Giờ tôi có việc cho cậu là trước đây.
- Vâng sếp, anh cứ nói đi ạ.
- Tới nhà tôi và bắt Cung Uyển Như lại cho tôi.
Nghe được câu nói của hắn, anh cũng không quá bất ngờ. Vì vốn dĩ anh đã biết, người đã gây tội với hắn trước nay đều bị xử lý. Mà Cung Uyển Như không chỉ lừa hắn một lần, mà là hết lần này tới lần khác. Ngay cả chuyện giả mạo thân phận với vị hôn thê từ nhỏ của anh, cô ta cũng giá mạo danh ròi dắt mũi hắn ngần ấy năm đã đủ khiến cô ta không thể yên ổn chứ đừng nói đến việc cô ta hại cô và đứa con của hắn.
- Vâng, tôi sẽ làm ngay.
Anh nhận lên không chút do dự liền lập tức đứng dậy và bắt đầu đi tới nhà hắn.
Phái theo vài tên vệ sĩ cũng anh tới nhà hắn, vừa vào đến nơi đã gặp được quản gia đang từ trong nhà bước ra, thấy anh bà liền hỏi.
Bao nhiêu năm tháng qua, gắn vậy mà nhận nhầm người ư.
Nhận nhầm một ả độc phụ thành cô bé ngoan hiền khi xưa. Vì nhận và hiểu nhầm đã khiến cô bé trước kia trở thành một người phải tìm đến cái chết để được giải thoát. Thà xa hắn để được yên bình cũng không còn muốn yêu hắn.
Ôm lấy đầu mình mà hét trong tuyệt vọng, hắn cứ vậy uống không biết bao nhiêu là rượu.
Một chai.
Hai chai.
Ba chai.
Không biết đã qua bao lâu, đến khi hắn nhận ra bản thân đang ở đâu thù bên cạnh đã có tiếng trách móc.
- Tiểu tử thối kia. Con còn nghe lời ta nói ra gì không hả?
- Mẹ. Con bị sao vậy? Tại sao lại ở trong bệnh viện?
Hắn thấy mẹ thì ngơ ngác hỏi.
Rõ ràng hắn nhớ bản thân còn đnag đau lòng mà uống rượu cơ mà tại sao giờ lại ở trong viện.
- Con còn giám hỏi ta tại sao ư?
Bà Mộ bực bội mà dí mạnh vào đầu hắn, bà lai tiếp tục nói.
- Ta không hiểu con gặp chuyện gì, mà vừa về nhà chưa được bao lâu thì lại lên phòng nhốt mình mà uống rượu đến mức ngộ độc. Con nằm trong viện này đã được ba ngày rồi mãi tới hôm nay mới tỉnh.
- Con…
Hắn không giám cãi lại bà, chỉ là không muốn cho bà biết sự thật về chuyện của Uyển Nhi và con của hắn và cô, nên đành ngậm ngùi nhận lỗi và nói qua một lí do khác.
- Con xin lỗi mẹ, là do con quá nhớ Uyển Nhi nên nhất thời không kiềm chế được mà uống quá chén.
- Vậy mà quá chén ư. Một ngày uống không biết bao nhiêu là rượu. Mày muốn hai ông bà già này người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh à.
- …
Thấy hắn im lặng, bà cũng không muốn trách móc nữa mà nhẹ giọng lại.
- Thôi con nghỉ ngơi đi ta về mấu cho con ít cháo. Mấy nay con không ăn gì rồi.
- Vâng.
Hắn ngoan ngoãn nghe lời mẹ.
Sau khi bà Mộ bước ra khỏi cửa phòng, hắn như thay đỏi hoàn toàn thành người khác. Gương mặt từ ôn nhu mang vẻ ốm yếu nay lại trở nên lạnh lùng và tàn độc.
Đưa tay với lấy chiếc điện thoại được đặt bên kệ tủ, hắn ấn dãy số quen thuộc gọi cho trợ lý.
Vì từ khi hắn ốm đến nay, công việc của tập đoàn nhiều vô cùng. Khiến trợ lý Vương cùng hai thư ký phải làm việc không ngừng nghỉ.
Đnag loay hoay giúp hắn xử lý công việc, thì điện thoại trong túi anh re ung lên. Nhìn thấy dãy số kia mà lòng anh mừng rỡ liền nhận máy ngay.
- Boss, anh xuất viện chưa, công việc quá tải rồi chúng tôi không thể xử lý kịp.
Còn cưa chờ hắn nói, anh đã chen chân vào nói trước.
- Chắc một hai ngày nữa tôi sẽ xuất viện. Giờ tôi có việc cho cậu là trước đây.
- Vâng sếp, anh cứ nói đi ạ.
- Tới nhà tôi và bắt Cung Uyển Như lại cho tôi.
Nghe được câu nói của hắn, anh cũng không quá bất ngờ. Vì vốn dĩ anh đã biết, người đã gây tội với hắn trước nay đều bị xử lý. Mà Cung Uyển Như không chỉ lừa hắn một lần, mà là hết lần này tới lần khác. Ngay cả chuyện giả mạo thân phận với vị hôn thê từ nhỏ của anh, cô ta cũng giá mạo danh ròi dắt mũi hắn ngần ấy năm đã đủ khiến cô ta không thể yên ổn chứ đừng nói đến việc cô ta hại cô và đứa con của hắn.
- Vâng, tôi sẽ làm ngay.
Anh nhận lên không chút do dự liền lập tức đứng dậy và bắt đầu đi tới nhà hắn.
Phái theo vài tên vệ sĩ cũng anh tới nhà hắn, vừa vào đến nơi đã gặp được quản gia đang từ trong nhà bước ra, thấy anh bà liền hỏi.
/152
|