Ninh Tự Thủy mở mắt, chuyện đầu tiên cô làm chính là vuốt ve bụng của mình. Cảm thấy nhô ra , lúc này mới hơi thở phào nhẹ nhõm. Đứa bé không có việc gì, thật tốt quá.
"Vì đứa bé này, tình nguyện cùng Kỷ thiếu gia trở mặt, đáng giá không?" Giọng nói lạnh lung của Thuộc Vũ Hiên, sự lạnh nhạt trong mắt có chút không hiểu. Cha của đứa bé này rốt cuộc là người nào? Có thể khiến cho Ninh Tự Thủy không tiếc gì mà duy trì! Ngay cả khát vọng mãnh liệt muốn sinh đứa bé này ra? Nếu như không phải là ý chí của cô kiên định, đứa bé của cô đã sớm không giữ được.
Ninh Tự Thủy rũ mắt, nước mắt quay ngược. Nhịn không khóc, cũng không giải thích. Toàn bộ thế giới sẽ không tin tưởng cô, coi như cô giải thích đến khô cổ. Thì có giải quyết được gì?
Thấy cô trầm mặc, Thuộc Vũ Hiên cũng không tiện nói gì."Cô đã hôn mê ba ngày, ở lại chút nữa y tá sẽ đưa đồ ăn cho cô, nghỉ ngơi thật tốt."
"Cám ơn." Phát sốt ba ngày, không có chết, chỉ là giọng hơi khan đi, cũng coi như cô may mắn.
Sauk hi Thuộc Vũ Hiên đi khỏi không lâu có người đi tới, Ninh Tự Thủy cho là y tá, không ngẩng chỉ nhàn nhạt mở miệng: "Tôi không có khẩu vị, cô để một bên đi!"
"Không ăn đồ, làm sao khỏi bệnh?" Tiếng nói thanh nhã vang lên, khiến Ninh Tự Thủy giật mình, ngẩng đầu nhìn thấy hắn, không khỏi sửng sốt: "Làm sao anh biết chỗ này?"
Người đàn ông bưng chén ngồi xuống, cười rất dịu dàng. Vừa thay cô quấy cháo trắng, vừa mở miệng: "Ba ngày trước nhìn thấy cô vào bệnh viện, cho nên thừa dịp hôm nay không có ai lén đến thăm, ăn một chút sẽ tốt hơn!!."
Ninh Tự Thủy được hắn đỡ ngồi dậy, nghi ngờ: "Anh ở gần đây?"
Người đàn ông cười không nói, đem chén nhét vào tay cô. Ánh mắt ý bảo cô ăn nhanh một chút.
Ninh Tự Thủy ăn rất chậm, ánh mắt dán trên người hắn quan sát. Trên người hắn có một loại hơi thở ôn hòa, không nhiễm một tia bụi bẩn, sạch sẽ thuần khiết; cũng không hỏi chuyện riêng của cô, cũng không hỏi thân phận của cô, trừ tên hắn không có để ý đến bất cứ thứ gì khác.
"Tôi. . . . . . Còn không biết tên anh là gì?"
"Tôi không muốn lừa dối cô, nhưng bây giờ tôi không thể nói cho cô biết. Chẳng qua tôi đồng ý với cô, một ngày nào đó, cô sẽ biết. Hơn nữa, tôi tuyệt đối sẽ không tổn thương cô." Người đàn ông nghiêm túc ngắm nhìn cô, lời thề son sắt.
Ninh Tự Thủy khép hờ mắt, suy nghĩ một chút gật đầu: "Tôi biết rồi. Anh không muốn nói tôi sẽ không miễn cưỡng. Chỉ là —— anh không nên tìm tôi nữa sẽ gặp nguy hiểm."
Đôi môi đỏ thẫm của người đàn ông nở nụ cười nhàn nhạt, ánh mặt trời như tỏa ra ở đáy mắt: "Yên tâm, tôi sẽ bảo vệ tốt bản thân. Cô cũng tự chăm sóc tốt cho mình, hiểu chưa?"
Ninh Tự Thủy gật đầu một cái! Đưa mắt nhìn hắn đi ra ngoài, không tới một phút, Bạch Kỳ đưa thức ăn tới, thấy trên bàn để chén không, nghi ngờ: "Vừa có người đến thăm cô sao?"
Ninh Tự Thủy kéo chăn, tránh ra ánh mắt của cô nói: "Tôi đói bụng nên kêu y tá mang chút đồ ăn tới."
Bạch Kỳ như suy nghĩ gì đó sau gật đầu, đem thức ăn vừa mang tới đi, xoay người ra khỏi phòng bệnh ném vào thùng rác. Lập tức bấm số điện thoại thư phòng Kỷ gia: "Thiếu gia, tôi phát hiện cô chủ có cái gì không đúng, ừ. . . . . ." (Mỗi lần đến khúc có thằng cha này lại muốn lôi hắn ra đấm đấm đấm!!! Nát đầu thì thôi… Ah~)
Trong lòng Ninh Tự Thủy có một chút lo lắng, không biết vừa rồi hắn đi ra ngoài có bị Bạch Kỳ trông thấy không. . . . . . Có thể khiến Kỷ Trà Thần hiểu lầm lần nữa không?
Thương thế của Dương Lưu Vân đã tốt lên, có thể xuống giường. Biết Ninh Tự Thủy ở bệnh viện, đòi phải tới thăm cô, Kỷ Trà Thần cũng không cản được.
"Vì đứa bé này, tình nguyện cùng Kỷ thiếu gia trở mặt, đáng giá không?" Giọng nói lạnh lung của Thuộc Vũ Hiên, sự lạnh nhạt trong mắt có chút không hiểu. Cha của đứa bé này rốt cuộc là người nào? Có thể khiến cho Ninh Tự Thủy không tiếc gì mà duy trì! Ngay cả khát vọng mãnh liệt muốn sinh đứa bé này ra? Nếu như không phải là ý chí của cô kiên định, đứa bé của cô đã sớm không giữ được.
Ninh Tự Thủy rũ mắt, nước mắt quay ngược. Nhịn không khóc, cũng không giải thích. Toàn bộ thế giới sẽ không tin tưởng cô, coi như cô giải thích đến khô cổ. Thì có giải quyết được gì?
Thấy cô trầm mặc, Thuộc Vũ Hiên cũng không tiện nói gì."Cô đã hôn mê ba ngày, ở lại chút nữa y tá sẽ đưa đồ ăn cho cô, nghỉ ngơi thật tốt."
"Cám ơn." Phát sốt ba ngày, không có chết, chỉ là giọng hơi khan đi, cũng coi như cô may mắn.
Sauk hi Thuộc Vũ Hiên đi khỏi không lâu có người đi tới, Ninh Tự Thủy cho là y tá, không ngẩng chỉ nhàn nhạt mở miệng: "Tôi không có khẩu vị, cô để một bên đi!"
"Không ăn đồ, làm sao khỏi bệnh?" Tiếng nói thanh nhã vang lên, khiến Ninh Tự Thủy giật mình, ngẩng đầu nhìn thấy hắn, không khỏi sửng sốt: "Làm sao anh biết chỗ này?"
Người đàn ông bưng chén ngồi xuống, cười rất dịu dàng. Vừa thay cô quấy cháo trắng, vừa mở miệng: "Ba ngày trước nhìn thấy cô vào bệnh viện, cho nên thừa dịp hôm nay không có ai lén đến thăm, ăn một chút sẽ tốt hơn!!."
Ninh Tự Thủy được hắn đỡ ngồi dậy, nghi ngờ: "Anh ở gần đây?"
Người đàn ông cười không nói, đem chén nhét vào tay cô. Ánh mắt ý bảo cô ăn nhanh một chút.
Ninh Tự Thủy ăn rất chậm, ánh mắt dán trên người hắn quan sát. Trên người hắn có một loại hơi thở ôn hòa, không nhiễm một tia bụi bẩn, sạch sẽ thuần khiết; cũng không hỏi chuyện riêng của cô, cũng không hỏi thân phận của cô, trừ tên hắn không có để ý đến bất cứ thứ gì khác.
"Tôi. . . . . . Còn không biết tên anh là gì?"
"Tôi không muốn lừa dối cô, nhưng bây giờ tôi không thể nói cho cô biết. Chẳng qua tôi đồng ý với cô, một ngày nào đó, cô sẽ biết. Hơn nữa, tôi tuyệt đối sẽ không tổn thương cô." Người đàn ông nghiêm túc ngắm nhìn cô, lời thề son sắt.
Ninh Tự Thủy khép hờ mắt, suy nghĩ một chút gật đầu: "Tôi biết rồi. Anh không muốn nói tôi sẽ không miễn cưỡng. Chỉ là —— anh không nên tìm tôi nữa sẽ gặp nguy hiểm."
Đôi môi đỏ thẫm của người đàn ông nở nụ cười nhàn nhạt, ánh mặt trời như tỏa ra ở đáy mắt: "Yên tâm, tôi sẽ bảo vệ tốt bản thân. Cô cũng tự chăm sóc tốt cho mình, hiểu chưa?"
Ninh Tự Thủy gật đầu một cái! Đưa mắt nhìn hắn đi ra ngoài, không tới một phút, Bạch Kỳ đưa thức ăn tới, thấy trên bàn để chén không, nghi ngờ: "Vừa có người đến thăm cô sao?"
Ninh Tự Thủy kéo chăn, tránh ra ánh mắt của cô nói: "Tôi đói bụng nên kêu y tá mang chút đồ ăn tới."
Bạch Kỳ như suy nghĩ gì đó sau gật đầu, đem thức ăn vừa mang tới đi, xoay người ra khỏi phòng bệnh ném vào thùng rác. Lập tức bấm số điện thoại thư phòng Kỷ gia: "Thiếu gia, tôi phát hiện cô chủ có cái gì không đúng, ừ. . . . . ." (Mỗi lần đến khúc có thằng cha này lại muốn lôi hắn ra đấm đấm đấm!!! Nát đầu thì thôi… Ah~)
Trong lòng Ninh Tự Thủy có một chút lo lắng, không biết vừa rồi hắn đi ra ngoài có bị Bạch Kỳ trông thấy không. . . . . . Có thể khiến Kỷ Trà Thần hiểu lầm lần nữa không?
Thương thế của Dương Lưu Vân đã tốt lên, có thể xuống giường. Biết Ninh Tự Thủy ở bệnh viện, đòi phải tới thăm cô, Kỷ Trà Thần cũng không cản được.
/223
|