Hôn Nhân Trí Mạng: Gặp Gỡ Trùm Máu Lạnh!
Chương 219: NGOẠI TRUYỆN: TÌNH CẢM NĂM ẤY SÂU NẶNG BAO NHIÊU, ĐÃ VUỘT MẤT RỒI (6)
/223
|
NGOẠI TRUYỆN: TÌNH CẢM NĂM ẤY SÂU NẶNG BAO NHIÊU, ĐÃ VUỘT MẤT RỒI (6)
Si Mị phát hiện cô ở ngay cửa từ lâu, nên cũng không cảm thấy lạ. Để rau đã rửa sạch xuống, xoay người cọ cằm vào đầu cô, nhẹ nhàng dụ dỗ nói: "Phòng bếp khói dầu nhiều, em ra phòng khách đợi đi."
Hạ Tình lắc đầu, ngửa đầu cắn cằm anh một cái, cười đùa nói: "Em muốn xem chủ nô đại nhân nấu cơm, nhanh lên một chút! Ăn không ngon, em sẽ tiêu diệt anh!"
Khóe miệng Si Mị nhếch lên nụ cười sâu, chứa đầy hạnh phúc, nếu không phải ở phòng bếp, không phải giữa ban ngày, thật muốn lập tức ăn cô vào trong bụng.
"Được, vậy em ngoan ngoãn đợi, chớ có lộn xộn." Cúi đầu khẽ hôn ngọt ngào một cái trên khóe môi, coi như thù lao tiền đặt cọc lao động của mình. Xoay người tiếp tục rửa rau, Hạ Tình ở phía sau như một con khỉ nhanh nhẹn nhảy đến đeo trên lưng anh, hai tay ôm lấy cổ anh, hai chân kẹp ở hông anh, cả người đeo dính trên lưng anh, giống như Khảo Lạp(*) ôm cây bạch đàn vậy.
(*)Khảo Lạp: Tên thường gọi của gấu Koala (gấu túi), một ngày ngủ 22 tiếng đồng hồ, tỉnh dậy chỉ có 2 tiếng, chủ yếu ăn lá cây bạch đàn mà sống. Mỗi một con Khảo Lạp, suốt đời chỉ ôm một gốc cây bạch đàn.
Cái này không giống như tình yêu của cô, cả đời chỉ yêu một mình người đàn ông này. Nếu như thời gian có thể vĩnh viễn dừng lại ở đây, thật là tốt biết bao. Anh to lớn cao ngạo, nhiệt độ cơ thể ấm áp, sau lưng anh còn rộng lớn hơn so với bầu trời, làm cho người ta mê luyến như vậy, không nỡ rời đi được, lần nữa, lần nữa bị hút vào.
****** H.a.l.o.n.a d.>Đ<l'q!đ*****
Cảnh đêm mê hoặc, bầu không khí trong quán bar vô cùng mập mờ. Tràn ngập giọng hát khàn khàn của nữ ca sĩ, điệu đàn ghi-ta màu xanh không khỏi làm cho người ta cảm thấy áp lực. Hạ Tình một thân trang phục bình thường đi tới, đội trên đầu cái nón màu đen, rất khác biệt giữa đám đông, lạnh lùng, xinh đẹp, vừa vào cửa liền hấp dẫn không ít ánh mắt của nhiều người. Nhưng ánh mắt cô đã bắt được bóng dáng của Chiêm Dực Dương trước tiên.
"Wao! Thật là pretty girl." Chiêm Dực Dương nhất thời hào hứng, híp đôi mắt hoa đào thưởng thức, ánh mắt dừng lại trên người Hạ Tình, không thể nghi ngờ dáng người của Hạ Tình hoàn mỹ gấp 4-6 lần so với bảo vật, làm cho người ta không khỏi tán thưởng.
Hạ Tình ngồi xuống, cầm ly khẽ nhấp một cái, chất lỏng lạnh buốt chảy xuống theo cổ họng, xuyên qua tim. Khẽ nhếch khóe môi đỏ thắm, khi ánh mắt hướng về anh có chút lạnh lùng: "Tôi tìm anh là muốn hỏi về kế hoạch JK."
Chiêm Dực Dương nhíu mày, nhưng không nói.
"Tôi muốn biết rốt cuộc kế hoạch JK là cái gì? Thật có thể làm cho người ta quên hết mọi thứ không?" Lúc Hạ Tình mở miệng thì giọng nói đều mang theo vẻ nghiêm túc nặng nề không nói ra được.
"Kế hoạch JK, là lúc tôi nhàm chán mua từ một bác sĩ rồi cả nhóm nghiên cứu làm một thí nghiệm. Thành quả duy nhất là qua thí nghiệm trên người Tự Thuỷ, rất dễ nhận thấy nhưng cũng chưa hoàn hảo. Khi người khác nói cho cô ấy biết chuyện trước đây, nhất là đối với những chuyện mà mình đã khắc cốt ghi tâm thì cô ấy sẽ nhớ hết thảy từng chuyện. Nghiêm túc mà nói nó chẳng qua là một loại thuốc đặc biệt, có thể tạm thời thay đổi hệ thần kinh trí nhớ của con người." Chiêm Dực Dương chống cằm, ánh mắt hiện ra chút tia sáng kỳ quái, có nhiều thích thú nhìn Hạ Tình chằm chằm.
Hạ Tình cụp mắt xuống, lông mi thon dài hướng về bức hoạ màu xanh. "Tôi muốn biết nó có thể duy trì tình trạng như thế bao lâu?"
Chiêm Dực Dương vô tội nhún vai: "Loại chuyện như vậy ai biết? Thế giới này làm sao thật sự có thể có nước vong tình? Cần phải dựa vào thể chất của con người còn có cảnh ngộ khác nữa, hiệu quả cũng sẽ khác biệt. Chẳng hạn như Ninh Tự Thuỷ thì duy trì được năm năm, nếu như không trở về khả năng có thể lâu hơn."
Ngón tay Hạ Tình ra sức cầm chặt ly rượu, có thể đếm được từng tĩnh mạch nhỏ rõ ràng trên tay trắng nõn. Theo bản năng cắn môi, hồi lâu mới mở miệng: "Bao nhiêu tiền? Tôi mua. Bất luận bao nhiêu tiền, tôi cũng mua."
Giương cao đôi mắt, kiên quyết dứt khoát.
Khóe miệng Chiêm Dực Dương chứa đựng nụ cười trêu tức, nhấp một ngụm chất lỏng, trong miệng tràn đầy mùi rượu tinh chất. "Hạ Tình, cô là bạn Tự Thuỷ. Cô, đã suy xét kỹ chưa?"
"Không cần phải suy nghĩ nữa." Hạ Tình quả quyết trả lời anh: "Tôi nhất định phải, nhất định phải, làm như vậy. Tôi biết rõ anh có thể thấy được tương lai chúng tôi nhưng không thay đổi được mọi thứ, cho nên anh cũng nên biết, tôi có thể thua hết tất cả, duy nhất không thể đó là tự tôn."
Chiêm Dực Dương hít sâu một hơi, không nhịn được khẽ nguyền rủa một câu: "Tại sao hết lần này đến lần khác phải là tôi."
Nếu như có thể, anh tình nguyện làm một người bình thường! Có thể thấy được kết cuộc của người khác, nhưng không có năng lực để thay đổi, đây là một việc đau buồn đến cỡ nào. Nhất là người bên mình. . . . . .
Hạ Tình đứng lên, đi tới bên cạnh anh, vỗ vỗ bờ vai anh, như đang an ủi. "Thật ra anh làm rất tốt, bất luận là Liên Phượng Vũ, hay Ninh Tự Thủy, hoặc hôm nay là tôi. Như vậy, đã tốt lắm rồi."
Cơ thể Chiêm Dực Dương cứng đờ, vẻ mặt có chút không tự nhiên, cúi đầu, khóe miệng nhếch lên nụ cười khổ sở. Làm sao bây giờ, mình giống như càng ngày càng không có cách nào chịu đựng được cuộc sống như vậy rồi, không cách nào chịu được cảm giác bó tay như thế.
Hạ Tình vừa mới đi tới cửa biệt thự, đột nhiêu một bóng đen lao ra ôm chặt lấy cơ thể lạnh lẽo của cô, chặt đến không để lại một khe hở. Siết chặt để cô nhận ra mình quan trọng với anh đến cỡ nào, thật chặt, rất không nỡ buông tay.
Một hồi lâu, Si Mị mới buông tay ra, chân mày vặn thành một cụm, trong giọng nói tràn đầy giận dỗi: "Đêm hôm khuya khoắt em chạy đi đâu? Cả người lại lạnh như băng như vậy, không biết mặc nhiều quần áo một chút sao? Em cũng biết mình được anh hao phí ba trăm tệ để mua mà, chưa được sự cho phép của anh em không được rời khỏi anh nửa bước."
Hạ Tình ngửa đầu, trong đêm tối tròng mắt anh nhìn càng đẹp mắt hơn so với những ngôi sao sáng trên bầu trời, dù anh nói đầy sự châm chọc và giễu cợt, nhưng mình lại không tức giận chút nào. "Thật xin lỗi, em chỉ đi ra ngoài dạo một chút, gặp được bạn cũ nên tán gẫu một chút, anh ngủ sâu như vậy lay anh cũng không tỉnh. Không có lần sau nữa, từ giờ trở đi em một bước cũng không rời mà sẽ đi theo anh, được chưa? Chủ nô không nên sinh ra nổi cáu với tiểu nô lệ được không?"
Lời của cô sao dịu dàng như vậy, không phản kháng như thường ngày, cũng không phản đối, lại giống như làm nũng. Nhất là tay cô kéo góc áo ngủ của anh lung lay vài cái.
Si Mị nhíu chặt lông mày một chút cũng không thả ra, tức giận lườm cô: "Không được, em phải bù đắp cho anh."
Nói xong cúi đầu hung hăng chiếm lấy môi cô. . . . . .
Một phen hôn sâu liều chết triền miên, Hạ Tình thật vất vả mới có thể thở được trong bầu không khí khả ái này, phát hiện bàn tay to của anh rất không đàng hoàng xâm phạm mình, vội vàng nắm lại, nhỏ giọng nói: "Không nên ở chỗ này, trở về phòng."
"Không đợi được nữa."
Si Mị khản giọng, trong đêm tối đôi mắt sâu thẩm như ngọn lửa đỏ bốc cháy, ôm ngang người cô vào trong ngực sải bước đi đến phòng khách, rốt cuộc cũng đợi không kịp trực tiếp vặn vẹo thành một cụm trên mặt thảm.
Dù sao nhóm người giúp việc đã sớm ngủ rồi. . . . . .
Dù sao bóng đêm cũng trêu chọc lòng người, đêm xuân hết sức ngắn ngủi . . . . .
Dù sao cô chỉ là do mình bỏ ra ba trăm tệ mua làm nô lệ. . . . . .
Hạ Tình bị giày vò cả một đêm, cuối cùng bất luận cầu xin tha thứ như thế nào Si Mị cũng không bỏ qua cho cô, mãi đến khi cô hôn mê, chuyện làm cho người đáng xấu hổ cả đêm này mới kết thúc. Buổi chiều hôm sau, cô mới từ trên giường ngồi dậy, cả người như muốn rả rời từng mảnh, hơi ấm bên cạnh đã sớm lạnh.
Đi vào phòng tắm rửa mặt một chút, đổi một bộ quần áo sạch sẽ, xuống lầu lại phát hiện Ninh Tự Thuỷ ngồi trên ghế sa lon uống cà phê, nhưng lại không thấy bóng dáng của Kỷ Trà Thần.
"Thật hiếm thấy! Kỷ thiếu kia lại không mang theo cô vợ tôi tớ của mình chốt ở thắt lưng à."
Ninh Tự Thuỷ nghe tiếng nói, để cái ly trong tay xuống, quay đầu lại nhìn cô, mĩm cười, giọng nói thanh nhã: "Đường Diệc Nghiêu đã trở về, ba người bọn họ đi công ty thảo luận một chút chuyện."
Chả trách anh ta đi ra ngoài sớm như vậy.
Hạ Tình ngồi xuống sa lon đối diện với cô, hai chân thon dài đè lên nhau, giọng nói lười biếng: "Hai người không phải đi nghỉ mát sao? Sao lại trở về? Đường Diệc Nghiêu trở về cũng có thể chủ động đi gặp hai người, Kỷ thiếu cần thì tự mình quay về?"
"Mỗi ngày hai chúng tôi ở một chỗ, không phải ở duy nhất chỗ nào? Huống hồ lần này Đường Diệc Nghiêu ở bên đó xảy ra chút chuyện, bị thương, nên anh ấy mới qua." Ninh Tự Thuỷ cười nhạt giải thích một chút.
Hạ Tình gật đầu như có điều suy nghĩ, không lên tiếng. Trong lúc nhất thời bầu không khí trở nên lắng xuống, nhưng vì Ninh Tự Thuỷ bẩm sinh đã yên lặng, dù không nói lời nào, cũng không cảm thấy bầu không khí trở nên cứng nhắc khó xử, trái lại là một loại hài hòa không nói ra được.
"Thầy đã nói với tôi. Tình, cô sẽ không hối hận chứ?"
Hạ Tình không bất ngờ, đến nay Chiêm Dực Dương rất coi trọng Ninh Tự Thủy, chuyện gì cũng sẽ nói cho cô ấy biết cũng là bình thường. Nếu không phải Kỷ Trà Thần biết rõ trong lòng Chiêm Dực Dương đã có người, sợ sớm đã trở mặt. Ai bảo Chiêm Dực Dương không có việc gì đã mượn trò ảo thuật giúp Ninh Tự Thuỷ thay đổi, rõ ràng hai năm trước Tự Thủy đã muốn rút khỏi cái vòng này.
"Hối hận gì chứ! Đời người có mấy cái xuân xanh, chớp mắt một cái đã vội vã trôi qua rồi. Không nhớ cũng tốt, không nhớ thì sẽ bớt tiếc nuối, khổ sở."
Ninh Tự Thuỷ cụp mắt xuống, khẽ thở dài, vẫn cảm thấy rất thương tiếc. Cầm ly cà phê lên lần nữa mới phát hiện đã lạnh rồi, lại để xuống. Kỷ Trà Thần không cho cô uống đồ lạnh, thời gian dài cô cũng không thích uống thứ kích thích lạnh nhạt này.
"Cô có nghe nói qua một câu "Cứu giúp nhau trong lúc hoạn nạn" chưa?"
Hạ Tình chống cằm, cô híp mắt lộ ra nụ cười, hỏi lại: "Vậy cô có biết câu tiếp theo phía sau này là "Cứu giúp nhau trong lúc hoạn nạn, không bằng cá quay về nước, quên đi chuyện trên bờ" không?"
Cứu giúp nhau trong lúc hoạn nạn, không bằng tự mình đi khắp nơi không nhớ đến!
"Ai có thể quy định đi khắp nơi thì nhất định mình phải quên?" Ninh Tự Thuỷ sắc bén hỏi ngược lại.
"Tự Thủy, tôi biết cô nghĩ tới hạnh phúc của chúng tôi, hảo hảo ở cùng một chỗ. Nhưng -- đã qua rồi, vuột mất rồi. Mãi mãi không quay về được, anh ấy không thể quay về, tôi cũng không trở lại được. Hai năm qua tôi vẫn lang thang, mỗi lần một mình đến thành phố này tôi đều cảm thấy xa lạ đáng sợ. Mãi cho đến lúc trở về, tôi mới tìm được một chút cảm giác quen thuộc. Trước kia tôi vẫn cho rằng con người chắc hẳn thắng được ý trời, nhưng cuối cùng tôi mới nhận ra rốt cuộc cái người thắng đó chính là ông trời. Chúng ta cũng sẽ quay trở về để bắt đầu trong kịch bản đã đặt ra. Tôi mệt mỏi, không muốn giãy giụa, phản kháng nữa. Cứu giúp nhau trong lúc hoạn nạn, không bằng tự mình đi khắp nơi không nhớ đến. Lãng quên, là kết cuộc tốt nhất cho chúng tôi."
Ninh Tự Thuỷ khàn giọng, đôi mắt trong suốt hiện lên một chút kinh ngạc và bất đắc dĩ. Lời của cô đã nói đến nước này, mình còn có gì để có thể giải thích.
"Tự Thuỷ." Lúc tiếng nói ưu nhã trầm thấp vang lên, Ninh Tự Thuỷ nghiêng đầu nhìn lại, khóe miệng lập tức nở nụ cười ấm áp, đứng lên đi lên trước, thay anh phủi bụi bậm trên vai xuống: "Anh đã về, Đường Diệc Nghiêu có khỏe không?"
/223
|