Chương 170.2: GIẾT ANH ĐI, NINH TỰ THUỶ!
Ở giáo đường, Liên Phượng Vũ nhìn đồng hồ đeo tay một chút, không khỏi nhăn đầu lông mày: "Thời gian đã sắp đến, sao hai đứa nó còn chưa tới?"
Đường Diệc Nghiêu cố gắng gọi điện thoại cho Trạc Mặc nhưng bên kia chỉ truyền đến âm thanh tu tu. Đối diện Ninh Tự Thuỷ mặc áo cưới lắc đầu: "Không có ai nhận sao."
Theo bản năng Ninh Tự Thuỷ biết có thể đã xảy ra chuyện gì rồi, nắm cánh tay Liên Phượng Vũ nói: "Lập tức liên lạc toàn bộ người của Hồng môn đi tìm Tịch Nhược và Trạc Mặc."
Ánh mắt lo lắng của Liên Phượng Vũ hướng về cô, gật đầu. Quay lưng đi gọi điện thoại. . . . . .
Hồng môn?
Đôi mắt thâm sâu của Đường Diệc Nghiêu thoáng hiện qua chút kinh ngạc, hoàn toàn không ngờ Ninh Tự Thuỷ và Liên Phượng Vũ lại là người của Hồng môn! Tổ chức đó sâu thâm khó lường, dù anh biết không nhiều.
"Bệnh viện bên kia đã xảy ra chuyện, Trạc Mặc và Tịch Nhược đều bị người khác uy hiếp." Mày kiếm Liên Phượng Vũ khóa lại thật chặt, tại sao hết lần này tới lần khác phải vào thời điểm quan trọng này?
Mục sư đứng trên đài, ánh mắt khó hiểu nhìn mọi người, mở miệng hỏi: "Đã đến giờ rồi, mọi người có muốn cử hành hôn lễ hay không? Tôi còn phải chủ trì hôn lễ tiếp theo nữa."
Ánh mắt Ninh Tự Thuỷ hiếp lại, vẻ mặt lạnh như hai tảng băng, đây không phải là trùng hợp, mà là có người cố ý làm.
Trong không khí yên tĩnh, không có ai nói chuyện, không khí nặng nề và cứng nhắc.
Cửa giáo đường, đột nhiên bị người đá văng, phát ra âm thanh kẽo kẹt, ánh sáng chiếu vào chói mắt. Xuất hiện bóng người, ánh sáng bên ngoài chậm rãi chiếu vào vì khuất bóng nên không thấy rõ hình dáng.
Ánh mắt mọi người đều nhìn lại, bóng người càng ngày càng gần, hình dáng cũng càng lúc càng rõ ràng.
Một đôi mắt ưng vô cùng sắc bén, bộ dáng lạnh lùng cứng rắn cùng kiên nghị, dưới sống mũi cao, môi mỏng nhếch lên đường cong lạnh lùng chặt chẽ; hai tay đặt trong túi, lạnh lẽo bức người, khí thế làm cho người ta sợ hãi, không nói mà uy. Con ngươi màu đen còn u ám hơn so với người bình thường, phản chiếu với áo cưới trắng tinh của Ninh Tự Thuỷ, làm cho người ta cảm thấy run sợ, không khỏi hoang mang.
Ninh Tự Thuỷ không có kinh ngạc, ánh mắt bình tĩnh nhìn anh ta.
Theo bản năng Liên Phượng Vũ ôm Tự Thủy che chở sau lưng, đôi mắt phượng dịu dàng giờ phút này cảnh giác nhìn Kỷ Trà Thần chằm chằm, hôm nay tuyệt đối không thể để anh ta mang Tự Thủy đi.
Kỷ Trà Thần không nói một lời, chỉ chậm rãi móc một sợi dây chuyền từ trong túi ra đung đưa trước mặt mọi người, hoa tai không ngừng lắc lư giữa không trung, như thôi miên suy nghĩ bọn họ.
Đôi mắt hai người đều ngẩn ra, dây chuyền kia là Liên Phượng Vũ cho Tịch Nhược .
Ninh Tự Thuỷ tiến lên một bước, ánh mắt vẫn nhìn vào dây chuyền chằm chằm, môi mỏng đỏ tươi lạnh lùng nói ra một câu: "Mang Tịch Nhược trả lại cho tôi."
"Đi theo anh, hoặc vĩnh viễn không thấy con gái em!" Giọng nói lạnh như băng tràn ra từ môi mỏng của anh, không có một chút nhiệt độ.
Đây là đang ép buộc cô lựa chọn, muốn con gái hay muốn cùng Liên Phượng Vũ kết hôn?
Liên Phượng Vũ nhướng mày, lo lắng nắm lấy cánh tay cô, ra sức nắm chặt làm cô đau. Giọng nói trầm thấp bình tĩnh: "Tự Thủy, em không được đi theo anh ta! Hãy tin tưởng anh, tin tưởng anh có thể tìm Tịch Nhược trở về."
Ninh Tự Thuỷ vô cảm ngẩng mặt, hết sức bình tĩnh nhìn vẻ mặt khẩn trương của anh, trong mắt anh phản chiếu vẻ mặt trắng bệch như tờ giấy của mình, không nói một lời!
"Tự Thủy, tin tưởng anh! Anh nhất định sẽ tìm con chúng ta trở về !" Sự trầm mặc của cô làm sâu thêm sự bất an của anh, tiếng nói trầm thấp xen lẫn cầu xin.
Hôm nay là hôn lễ hai người, cô không thể cứ như vậy rời đi.
Khi Kỷ Trà Thần nghe "Con gái của chúng ta" mày kiếm nhíu lại, vẻ mặt âm u lạnh lẽo, môi mấp máy không lên tiếng.
Ninh Tự Thuỷ tránh ánh mắt anh, nghiêng đầu nhìn Kỷ Trà Thần đứng cách mình có một bước ngắn, trong mắt hết sức chán ghét.
Không phải không tin Liên, mà là không muốn để Tịch Nhược mạo hiểm.
Lần này không thể để Kỷ Trà Thần tổn thương Tịch Nhược.
Ngón tay phủ trên tay anh, hiện ra lãnh ý. Tất cả áy náy đều không nói ra miệng, nhẹ nhàng đẩy tay anh ra rút cánh tay mình về. . . . . .
"Dường như. . . . . ." Trong mắt Liên Phượng Vũ dâng lên một cảm giác không cam lòng, đưa tay lên muốn nắm lấy tay cô lần nữa thì bàn tay Kỷ Trà Thần đã nắm cánh tay cô, trực tiếp kéo cả người cô nhốt chặt vào trong ngực mình.
Đôi mắt lạnh nhạt sắc bén dừng lại trong mắt Liên, môi mỏng nhếch lên, nụ cười lạnh lùng: "Cô ấy vĩnh viễn chỉ thuộc về tôi."
Sải bước ôm Ninh Tự Thuỷ rời khỏi giáo đường, động tác thô lỗ nhét vào trong xe. Lái xe đi mất.
Liên Phượng Vũ vẫn đứng nguyên tại chỗ không hề nhúc nhích một bước, cũng không nói một câu, mím chặt môi, trơ mắt nhìn cô bị Kỷ Trà Thần mang đi, hai tay đặt ở bên người nắm lại thật chặt, gân xanh nổi lên, hơi thở dần dần lạnh lẽo.
Giờ phút này sự bày trí ấm áp thoạt nhìn buồn cười biết bao, không khí mỏng manh, đông lại thành băng, áp lực khiến người ta không thở nổi.
Kỷ Trà Thần lôi cô đi lảo đảo, sau khi vào phòng trực tiếp đẩy cô ngã trên giường lớn mềm mại. Tức giận phát hỏa, hừng hực thiêu đốt . Chân đặt ở bên giường, trên cao nhìn xuống, nghe được giọng nói mình gần như là nghiến răng nghiến lợi: "Ninh Tự Thủy, em lại dám. . . . . . em lại dám. . . . . ."
Trên gương mặt trắng nõn trang điểm nhàn nhạt, vẻ mặt cô từ đầu tới cuối đều rất lạnh nhạt và trầm tĩnh, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh. Môi mỏng nhẹ nhàng mấp máy phát ra lời nói lạnh lùng: "Hiện tại Kỷ tiên sinh lấy thân phận gì ra lệnh cho tôi? Chồng Dương Lưu Vân? Chồng trước Ninh Tự Thuỷ?"
"Em. . . . . ." Kỷ Trà Thần tức đến nói không ra lời. Hận không bóp chết được người phụ nữ lạnh lùng vô tình này!
Thân thể Ninh Tự Thuỷ ngồi thẳng, bình tĩnh mở miệng: "Tôi muốn gặp con gái tôi!"
Môi mỏng Kỷ Trà Thần nhếch lên cười lạnh: "Con gái em? Có lẽ nên nói con gái của chúng ta! Ninh Tự Thủy, rõ ràng em lừa dối anh! Em lại muốn mang con gái của anh gả cho người khác!"
Thì ra anh đã biết, khó trách tức giận như thế. Có phải trong lòng có chút hổ thẹn hay không? Có phải cảm thấy mọi thứ đều có chuyển biến tốt hay không? Có phải bây giờ anh vui mừng khi hai tay mình không dính máu con gái ruột hay không?
"Kỷ tiên sinh, con gái anh, vào năm năm trước bị anh bóp chết rồi." Vẻ mặt Ninh Tự Thuỷ lạnh lẽo, nhắc nhở anh từng câu từng chữ! Bắt đầu từ năm năm trước, Tịch Nhược cùng Kỷ Trà Thần đã sớm không có bất cứ quan hệ nào!
Kỷ Trà Thần sững sờ, vẻ mặt giận dữ lại nói không nên lời phản bác cô! Năm năm trước mình tự tay bóp chết một đứa bé, nếu như không phải bọn họ hoán đổi, con gái mình quả thực đã --
"Ninh Tự Thủy. . . . . ."
"Kỷ tiên sinh, tôi yêu Liên Phượng Vũ." Ninh Tự Thuỷ bình tĩnh mở miệng cắt ngang lời anh, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt kinh ngạc của anh, tàn nhẫn lặp lại một lần nữa: "Tôi đã yêu Liên Phượng Vũ."
"Câm miệng." Vẻ mặt anh tức giận muốn giết người! Đây là điều anh không muốn nghe nhất! Cô, đã yêu người khác!
"Mọi thứ đều không thay đổi được, tôi hận anh, yêu Liên Phượng Vũ là sự thật."
"Đủ rồi, Ninh Tự Thủy!" Kỷ Trà Thần lạnh lùng quát lên. Ánh mắt tức giận điên cuồng nhìn cô chằm chằm: "Nếu em nói thêm gì nữa, anh không đảm bảo mình sẽ giết hắn hay không."
Vẻ mặt Ninh Tự Thuỷ bình tĩnh, khóe miệng chợt nhếch lên nụ cười kiều diễm: "Anh giết Liên, tôi sẽ giết chết anh."
Tinh thần Kỷ Trà Thần có chút dao động, ánh mắt sững sờ nhìn cô, hồi lâu mới phản ứng được. Khổ sở tràn ngập trong lòng, khó khăn mở miệng: "Tự Thủy, chúng ta có thể bắt đầu một lần nữa . . . . . ."
Con gái của chúng ta không có chết, anh càng không thể buông tay em. Cho dù chết, anh cũng không thể nào buông em ra.
Ánh mắt Ninh Tự Thuỷ dừng lại trên khuôn mặt lạnh lùng của anh, trong mắt dường như thoáng qua khổ sở, bóng lưng bị ánh đèn kéo dài phản chiếu trên sàn nhà, thê lương và trắc ẩn. Khóe môi khẽ nhếch lên đường cong như đang cười nhạo sự ngây thơ của anh.
"Nếu như anh có thế chết đi rồi sống lại, tôi có thể sẽ tha thứ cho anh."
Bóng lưng cao lớn của Kỷ Trà Thần dường như có chút lảo đảo, ánh mắt âm u dừng lại trên người cô, cả buổi không có mở miệng. Rõ ràng xương ngón tay móc súng từ bên hông ra, khom lưng đưa khẩu súng nặng trịch nhét vào trong tay cô, nòng súng màu bạc nhắm ngay ngực của mình. Môi bạc cong lên nụ cười tà mị: "Em không phải là hận anh sao? Giết anh đi, chỉ cần em tự tay giết chết anh rồi, anh sẽ không dây dưa với em nữa, cũng sẽ mang con gái trả lại bên cạnh em, em và người đàn ông kia lại được ở cùng nhau!"
Vẻ mặt chán chường, ánh mắt lạnh như băng, ngón tay đè nhẹ trên cò súng, giọng nói xem thường: "Anh cho rằng tôi không dám giết anh?"
Môi mỏng hiện lên nụ cười ấm áp, nhưng giọng nói lạnh nhạt làm người ta sợ hãi, nắm chặt tay cô: "Ninh Tự Thủy, giết anh đi. Nếu lần này em không giết anh, anh tuyệt đối sẽ không buông tay em. Anh chỉ cho em cơ hội lần này thôi."
Sắc mặt tái nhợt, đôi mắt sửng sờ. Lúc đối mặt, lần đầu thấy sự cố chấp trong mắt anh, đầu ngón tay lạnh lẽo thấm qua da thịt từng chút từng chút hoà vào xương cốt bên trong.
Anh là đang ép cô!
Lần thứ nhất anh dùng hôn nhân trói buộc mình, lần thứ hai anh muốn dùng mạng của chính mình để giữ mình lại. . . . . .
Ánh mắt ưng quyến luyến sâu như biển, khóe miệng khẽ nhếch lên đường cong: "Không phải em muốn anh chết sao? Anh chết em có thể giải thoát rồi, sẽ không có người làm em đau khổ nữa. Ninh Tự Thủy, giết anh đi! Đây không phải là chuyện em muốn làm nhất sao? Mau giết anh đi. . . . . ."
Trong đầu tràn đầy hỗn loạn, thủy mâu trở nên đục ngầu, thấy trong mắt anh phản chiếu vẻ mặt hoảng sợ của mình, đầu ngón tay chạm đến cò súng cứng rắn lạnh lẽo, chỉ cần dùng sức một chút, viên đạn có thể xuyên qua lồng ngực anh. . . . . .
"Giết anh đi, Ninh Tự Thủy! Nếu không cả đời này anh sẽ không buông tha em, sống chết dây dưa với em, giết anh? Không phải em muốn báo thù cho đứa bé kia sao? Năm năm trước là anh ép em tự sát, tự tay anh giết chết đứa bé, phá hủy thi thể của bé, không phải em hận anh sao? Vậy thì giết anh đi. . . . . ."
/223
|