Lúc này, bên ngoài truyền đến âm thanh ồn ào, hình như có người bấm chuông cửa.
Cố Dĩ An lau người mặc áo choàng tắm, mở cửa thì liền nhìn thấy Ôn Thần, lúc này cánh cửa đối diện phòng khách cũng đang mở, mấy người mặc đồng phục cảnh sát áp giải Thượng Quân Sách trên người cũng chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm từ bên trong đi ra, từ bên trong vẫn còn hai cô gái trẻ đang cúi đầu đi ra, họ đều ăn mặc rất hở hang...
Thượng Quân Sách nhìn thấy cô, vẻ mặt khó chịu giải thích với cô “Không phải anh Anh không có Anh căn bản không biết bọn họ ”
Đột nhiên, mọi thứ tối sầm lại.
Một bàn tay bịt mắt cô lại.
Ôn Thần bịt mắt cô, đẩy cô vào trong phòng “Ngoan, không nên nhìn cái không nên nhìn.”
Mặc dù không tiếp tục nhìn, nhưng Cố Dĩ An cũng hiểu tại sao Thượng Quân Sách bị cảnh sát bắt đi.
Gạ tình gái mại dâm.
Còn gạ đến hai người.
...
Sau khi cửa đóng lại Ôn Thần rút tay về rồi đi đến bên bàn cà phê, đặt đồ ăn mang theo xuống “Là anh kêu Yến Tống mang tới, đồ ăn khuya của Triều Đường cũng không tồi, đến đây ăn thử ”
Cố Dĩ An đứng tại chỗ nhìn anh lần lượt mở nắp hộp, mùi thơm làm cô thấy thèm ăn, cô quả thực có chút đói bụng bởi vì vận động quá lâụ..
Nhưng bây giờ, không phải là thời điểm tốt nhất để ăn nhẹ lúc nửa đêm.
“Anh đã báo cảnh sát à?”
Ôn Thần ngẩng đầu lên, vẻ mặt khó hiểu “Sao thế?”
Cố Dĩ An lặp lại “Thượng Quân Sách bị bắt là do anh báo cảnh sát đúng không?”
“Anh rảnh vậy sao?” Ôn Thần húp một ngụm canh bạch mộc, hưởng thụ nói “Quả đúng là hương vị anh muốn, không tồi.”
Cố Dĩ An đi tới ngồi xuống, không nhắc tới Thượng Quân Sách nữa.
Đến khi bữa ăn tối kết thúc, cô cũng không có nói chuyện với Ôn Thần thêm lần nào nữa.
...
Sau khi Cố Dĩ An ngủ say, Ôn Thần lại đi ra khỏi phòng.
Anh nhìn phía đối diện chỉnh trang lại quần áo rồi nở nụ cười khinh thường.
Đến một trong những căn phòng ở cuối hành lang, lấy thẻ phòng ra quẹt để vào bên trong, Yến Tống và Hà Khải Tân ở bên trong nhìn thấy anh cuối cùng cũng đến thì lập tức khui sâm panh ăn mừng “Không hổ danh là lão hồ ly Chiêu này của anh chơi cũng thật nham hiểm ”
Hà Khải Tân rót một ly sâm panh kính Ôn Thần “Thượng Quân Sách chắc giờ phải đang chửi thề ở trong phòng giam rồi ”
Ôn Thần nhấp một ngụm sâm panh, đi đến cửa sổ nhìn thành phố náo nhiệt dưới chân, nụ cười dần dần nở trên môi.
Yến Tống đi tới, giọng điệu có chút lo lắng “Nhưng chơi Thượng Quân Sách như vậy mà không sợ bị cắn lại à? Vợ anh thông minh vậy thì sớm muộn cũng biết là anh làm.”
“Không quan trọng.” Trong mắt Ôn Thần tràn đầy sự châm chọc.
“Muốn chiếm được trái tim phụ nữ, làm quân tử còn chưa đủ, phải điên cuồng dùng mọi cách xua đuổi tất cả đối thủ, nếu cứ làm quân tử mãi thì cũng chỉ là liếm cẩụ”
Anh chậm rãi xoay người, uống cạn sâm panh trong ly, “Liếm cẩu, liếm cẩu đến cuối cùng thì...không còn gì.”
Nếu không khoảng thời gian Cố Dĩ An ở Tương Thành, tại sao lại đề nghị ly hôn với anh chứ?
/263
|