Lúc đồng hồ báo thức bắt đầu reo vang không ngừng, Hạ Nhã rất không tình nguyện rời giường. Cô vốn định sáng nay biểu diễn một phen trù nghệ của mình, nhưng cơ thể lại mệt mỏi rã rời. Cô trở mình sang bên cạnh, Thương Ngao Liệt như trước đưa lưng về phía cô.
Tâm tình đùa giỡn của Hạ Nhã bốc lên, vươn tai đẩy từng sợi tóc của người đàn ông ra sau tai, liền lộ ra một bên mặt đẹp trai. Thương Ngao Liệt không mang kính mắt, nhìn như thế nào cũng đặc biệt soái.
Đầu ngón tay của Hạ Nhã bỗng nhiên mềm nhũng không dùng lực được, cô làm ra hành động mờ ám chỉ có vợ chồng mới có thể làm đối với anh, cảm thấy bản thân giống như ăn mật vậy, mặt mũi tràn đầy ngọt ngào vui vẻ.
Sau khi Hạ Nhã đùa giỡn người khác xong lại vui vẻ thỏa mãn ngủ thiếp đi, lúc này lại đến phiên Thương Ngao Liệt tỉnh giấc. Anh chưa từng trải qua cuộc sống vợ chồng, mỗi sáng sớm thức dậy sẽ xuất hiện phản ứng sinh lý bình thường, nghe nói đây là chức năng bình thường của người đàn ông khỏe mạnh.
Cho nên sắc mặt Thương Ngao Liệt nhìn qua có chút âm trầm. Hai người ngủ cùng giường đã là khảo nghiệm cực hạn đối với lý trí, nếu mỗi sáng còn phải chịu đựng cô dùng bàn tay non mền trơn bóng sờ tóc anh. . . . . .
Trước kia Thương Ngao Liệt chưa bbao giờ phát hiện, thì ra bản thân cũng là loại người bị người khác trêu chọc một chút cũng sẽ nổi lên phản ứng. Đối với loại cảm giác không có cách nào nắm giữ khống chế, anh cũng không có cảm giác tốt.
May mắn người kia là Hạ Nhã, cho nê dù vậy cũng không tính quá mức dọa người. Kỳ thật đàn ông ở độ tuổi này giống anh, quả nhiên là tính lực tràn đầy, dù là mỗi ngày quấn quýt si mê trên giường cũng có thể dễ dàng ứng phó. *dieeeen./.đaaaan;/;lêêêê’/’quuuuý>/<đôôôôn* Chỉ có điều Thương Ngao Liệt ở phương diện này xem như người cực kỳ ẩn nhẫn khắc chế, tính cách của anh đã được giáo dục.
Hạ Nhã lại ngủ một hồi, lúc tỉnh lại thì người bên gối đã tại phòng bếp bận rộn. Bình thường lúc này Thương Ngao Liệt đã đi làm, làm nghiên cứu, viết luận văn, báo cáo phát biểu, quả thật không có thời gian chăm lo việc gia đình. Cô nghĩ thầm từ nay về sau hay là ngoan ngoãn rời giường sớm, miễn tăng thêm gánh nặng gia đình cho anh.
Khi hai người ngồi chung một chỗ ănsáng, Hạ Nhã nhìn thấy hình dạng cái trứng ốp la hoàn mỹ, không khỏi khoa trương nói: “Thầy Thương, anh không phải là nấu ăn rất giỏi đó chứ?”
Thương Ngao Liệt kẹp lấy cái trứng bỏ vào trong đĩa của cô, “Lúc trước sống một mình thì có học qua một chút.” Anh giương mắt nhìn cô, “Làm sao giống em, lần sau thịt kho tàu đừng bỏ nhiều đường như vậy.”
Hạ Nhã ngây ngẩn cả người, cô không ngờ đồ ăn cô làm ngày đó anh thật sự ăn thử. Cho dù bên ngoài hộp còn có một lớp vải bọc không đến mức làm dơ, chính là đồ ăn đã nguội ngắt, là anh cầm đến căn tin làm nóng lại à?
Trong lòng cô lo lắng bất an, vội nói: “Lần sau…… Anh có thể nói với em muốn ăn món gì.”
Môi Thương Ngao Liệt hơi nhếch lên.
Thương Ngao Liệt quanh năm ở bên ngoài học nghiên cứu, từ khi còn nhỏ đã có thói quen tự lo liệu sinh hoạt hằng ngày. Nhớ lại thời điểm học đại học, ngẫu nhiên Hạ Thanh Thuần cùng vài người bạn cũng có tới đi ăn cơm cùng anh. Hôm nay anh đã có vợ, có người có thể chia sẻ các loại công việc trong sinh hoạt thường ngày, cái này thật đúng là anh có chút không quen.
Hai người giải quyết xong điểm tâm, Thương Ngao Liệt lái xe đi một chuyến đến cao ốc Cố gia ở thành phố Tây Linh. Ở tầng cao nhất là phạm vi những vị lãnh đạo xử lý công việc, trên màn hình trình chiếu trong phòng hội nghị là bản đồ mở rộng của tập đoàn, tin tức tài chính mỗi giây mỗi phút đều không ngừng lưu thông.
Thư ký trước quầy nhận ra Thương Ngao Liệt, vừa thấy anh liền vạn phần khách khí chào hỏi, lập tức nhìn thêm vài lần cô gái xinh đẹp đi bên cạnh anh, sau đó liền nói quản lý Cố đang ở trong phòng làm việc. Thương Ngao Liệt mang theo Hạ Nhã đi tới cửa, nghe thấy câu “Mời vào!” của người đàn ông từ trong phòng phát ra.
Hạ Nhã vừa nhìn thấy tình cảnh bên trong phòng, chân liền giống như bị dính trên mặt đất.
Hai tay Cố Bách Dã chống trên bàn làm việc, ánh mắt chuyên chú nhìn vào khuôn ngực Quan San San trước mặt. Hai tay Quan San San đang thắt caravat trước cổ hắn. Cũng không biết hắn dán vào lỗ tai cô đang nói cái gì, cô bị lời nói của hắn chọc cho cúi đầu cười khẽ.
Trong lòng Hạ Nhã rung sợ, giống như có một suy nghĩ kinh hoảng vừa chợt lóe lên trong đầu cô.
Ánh mắt Thương Ngao Liệt nhìn chằm chằm vào Cố Bách Dã, hơi chỉ trích.
Quan San San nhìn thấy hai người trước cửa thì sắc mặt xấu hổ, vội vàng đứng vững, cười chào hỏi hai người, “Thì ra người hôm nay anh hẹn chính là bọn họ.”
Hạ Nhã âm thầm thở dài, vì bạn tốt cũng không tiện trưng ra sắc mặt không tốt với Cố Bách Dã.
Thương Ngao Liệt đi thẳng đến trước mặt anh họ, nụ cười trên mặt anh ước chừng là có chút dụng ý khác. “Còn không biết tự mình đeo caravat?” Giáo sư Thương nói xong, lại tự mình sửa lại caravat cho hắn, động tác của anh có thể nói là cẩn thận tinh tế, chỉ có điều cái kết thắt cuối cùng lại phá lệ dùng sức, làm bộ muốn siết chết đối phương.
Cố Bách Dã cũng chỉ đành tự mình nới lỏng caravat, cười nói: “Hôm
Tâm tình đùa giỡn của Hạ Nhã bốc lên, vươn tai đẩy từng sợi tóc của người đàn ông ra sau tai, liền lộ ra một bên mặt đẹp trai. Thương Ngao Liệt không mang kính mắt, nhìn như thế nào cũng đặc biệt soái.
Đầu ngón tay của Hạ Nhã bỗng nhiên mềm nhũng không dùng lực được, cô làm ra hành động mờ ám chỉ có vợ chồng mới có thể làm đối với anh, cảm thấy bản thân giống như ăn mật vậy, mặt mũi tràn đầy ngọt ngào vui vẻ.
Sau khi Hạ Nhã đùa giỡn người khác xong lại vui vẻ thỏa mãn ngủ thiếp đi, lúc này lại đến phiên Thương Ngao Liệt tỉnh giấc. Anh chưa từng trải qua cuộc sống vợ chồng, mỗi sáng sớm thức dậy sẽ xuất hiện phản ứng sinh lý bình thường, nghe nói đây là chức năng bình thường của người đàn ông khỏe mạnh.
Cho nên sắc mặt Thương Ngao Liệt nhìn qua có chút âm trầm. Hai người ngủ cùng giường đã là khảo nghiệm cực hạn đối với lý trí, nếu mỗi sáng còn phải chịu đựng cô dùng bàn tay non mền trơn bóng sờ tóc anh. . . . . .
Trước kia Thương Ngao Liệt chưa bbao giờ phát hiện, thì ra bản thân cũng là loại người bị người khác trêu chọc một chút cũng sẽ nổi lên phản ứng. Đối với loại cảm giác không có cách nào nắm giữ khống chế, anh cũng không có cảm giác tốt.
May mắn người kia là Hạ Nhã, cho nê dù vậy cũng không tính quá mức dọa người. Kỳ thật đàn ông ở độ tuổi này giống anh, quả nhiên là tính lực tràn đầy, dù là mỗi ngày quấn quýt si mê trên giường cũng có thể dễ dàng ứng phó. *dieeeen./.đaaaan;/;lêêêê’/’quuuuý>/<đôôôôn* Chỉ có điều Thương Ngao Liệt ở phương diện này xem như người cực kỳ ẩn nhẫn khắc chế, tính cách của anh đã được giáo dục.
Hạ Nhã lại ngủ một hồi, lúc tỉnh lại thì người bên gối đã tại phòng bếp bận rộn. Bình thường lúc này Thương Ngao Liệt đã đi làm, làm nghiên cứu, viết luận văn, báo cáo phát biểu, quả thật không có thời gian chăm lo việc gia đình. Cô nghĩ thầm từ nay về sau hay là ngoan ngoãn rời giường sớm, miễn tăng thêm gánh nặng gia đình cho anh.
Khi hai người ngồi chung một chỗ ănsáng, Hạ Nhã nhìn thấy hình dạng cái trứng ốp la hoàn mỹ, không khỏi khoa trương nói: “Thầy Thương, anh không phải là nấu ăn rất giỏi đó chứ?”
Thương Ngao Liệt kẹp lấy cái trứng bỏ vào trong đĩa của cô, “Lúc trước sống một mình thì có học qua một chút.” Anh giương mắt nhìn cô, “Làm sao giống em, lần sau thịt kho tàu đừng bỏ nhiều đường như vậy.”
Hạ Nhã ngây ngẩn cả người, cô không ngờ đồ ăn cô làm ngày đó anh thật sự ăn thử. Cho dù bên ngoài hộp còn có một lớp vải bọc không đến mức làm dơ, chính là đồ ăn đã nguội ngắt, là anh cầm đến căn tin làm nóng lại à?
Trong lòng cô lo lắng bất an, vội nói: “Lần sau…… Anh có thể nói với em muốn ăn món gì.”
Môi Thương Ngao Liệt hơi nhếch lên.
Thương Ngao Liệt quanh năm ở bên ngoài học nghiên cứu, từ khi còn nhỏ đã có thói quen tự lo liệu sinh hoạt hằng ngày. Nhớ lại thời điểm học đại học, ngẫu nhiên Hạ Thanh Thuần cùng vài người bạn cũng có tới đi ăn cơm cùng anh. Hôm nay anh đã có vợ, có người có thể chia sẻ các loại công việc trong sinh hoạt thường ngày, cái này thật đúng là anh có chút không quen.
Hai người giải quyết xong điểm tâm, Thương Ngao Liệt lái xe đi một chuyến đến cao ốc Cố gia ở thành phố Tây Linh. Ở tầng cao nhất là phạm vi những vị lãnh đạo xử lý công việc, trên màn hình trình chiếu trong phòng hội nghị là bản đồ mở rộng của tập đoàn, tin tức tài chính mỗi giây mỗi phút đều không ngừng lưu thông.
Thư ký trước quầy nhận ra Thương Ngao Liệt, vừa thấy anh liền vạn phần khách khí chào hỏi, lập tức nhìn thêm vài lần cô gái xinh đẹp đi bên cạnh anh, sau đó liền nói quản lý Cố đang ở trong phòng làm việc. Thương Ngao Liệt mang theo Hạ Nhã đi tới cửa, nghe thấy câu “Mời vào!” của người đàn ông từ trong phòng phát ra.
Hạ Nhã vừa nhìn thấy tình cảnh bên trong phòng, chân liền giống như bị dính trên mặt đất.
Hai tay Cố Bách Dã chống trên bàn làm việc, ánh mắt chuyên chú nhìn vào khuôn ngực Quan San San trước mặt. Hai tay Quan San San đang thắt caravat trước cổ hắn. Cũng không biết hắn dán vào lỗ tai cô đang nói cái gì, cô bị lời nói của hắn chọc cho cúi đầu cười khẽ.
Trong lòng Hạ Nhã rung sợ, giống như có một suy nghĩ kinh hoảng vừa chợt lóe lên trong đầu cô.
Ánh mắt Thương Ngao Liệt nhìn chằm chằm vào Cố Bách Dã, hơi chỉ trích.
Quan San San nhìn thấy hai người trước cửa thì sắc mặt xấu hổ, vội vàng đứng vững, cười chào hỏi hai người, “Thì ra người hôm nay anh hẹn chính là bọn họ.”
Hạ Nhã âm thầm thở dài, vì bạn tốt cũng không tiện trưng ra sắc mặt không tốt với Cố Bách Dã.
Thương Ngao Liệt đi thẳng đến trước mặt anh họ, nụ cười trên mặt anh ước chừng là có chút dụng ý khác. “Còn không biết tự mình đeo caravat?” Giáo sư Thương nói xong, lại tự mình sửa lại caravat cho hắn, động tác của anh có thể nói là cẩn thận tinh tế, chỉ có điều cái kết thắt cuối cùng lại phá lệ dùng sức, làm bộ muốn siết chết đối phương.
Cố Bách Dã cũng chỉ đành tự mình nới lỏng caravat, cười nói: “Hôm
/50
|