Hôn nhân ngọt ngào: Chồng trước nửa đêm đến gõ cửa

Chương 2: Người đàn ông ngồi phía sau xe.

/3


Chương 2: Người đàn ông ngồi phía sau xe.

Hiện tại, Mục Thiếu Nam còn nằm trên giường bệnh, còn bị thương thứ trọng yếu nhất của đàn ông, Mục Hồng Đức dĩ nhiên tức giận.

Ông chỉ có môt đứa con trai là Mục Thiểu Nam này, ông còn trông cậy vào nó " khai chi tán diệp " ( con đàn cháu đống, nối dõi tông tường.) đấy !

" Mấy ngày nữa Thiếu Nam liền ra viện, tôi cũng muốn để cho Thiếu Nam phải nhìn thấy người con gái ác độc này, nói không chừng đến lúc đóThiếu Nam lại vào bệnh viện ". Tằng Dung Chi hung hăng trừng mắt Mục Cẩm.

Mục Du Du khuôn mặt hiện lên vẻ đắc ý, lập tức phụ họa nói : " Thím Lâm, còn không đem đồ tiểu tiện nhân này cho đóng gói !".

Phải nói đời này Mục Du Du chán ghét nhất là ai, không phải Mục Cẩm thì là ai.
Khi cha mẹ Mục Cẩm còn tại thế, bọn cô phải ngưỡng mộ Mục Cẩm, nhìn thấy Mục Cẩm hưởng thụ lấy đối xử như công chúa, cô vừa hâm mộ vừa ghen tị.

Hiện tại cô mới là Đại tiểu thư Mục gia, dựa vào cái gì tiện nhân này còn dựa
vào nhà của nàng không đi.

Mục Du Du đã quên, biệt thự này là của Mục Cẩm, mà cô mới là ở nhờ.

" Cẩm nhi, thím cháu nói có chút khó nghe, bất quá cũng là có đạo lý. Cháu ở nơi này, Thiếu Nam cũng không thể thật tốt dưỡng bệnh. Thế này đi, cháu ra ngoài ở vài ngày đi ! " Mục Hồng Đức thở dài một hơi, giống như không có cách nào nói.

Trên mặt nhỏ nhắn của Mục Cẩm thoáng hiện nét trào phúng, rốt cuộc là người nào tới lo lắng, ngang nhiên đoạt đồ đạc thuộc về của cô, còn như đúng lý hợp tình đuổi cô đi.

"Cha, Cẩm nhi là một cô bé, cha bảo em ấy ở chỗ nào à? " Mục Thiên Thiên lo lắng hỏi han.

"Thiên Thiên con câm miệng cho mẹ! ".

Tằng Dung Chi không đồng ý nhìn Mục Thiên Thiên, con gái lớn của bà, chỗ nào cũng tốt, chính là quá mềm yếu, tính cách rất yếu đuối, một chút cũng không giống bà.

Thím Lâm đem một rương hành lý, ném dưới chân cô, nâng cằm lên, mắt không biểu tình nói: " cô Cẩm nhi, đồ của cô đã dọn dẹp xong ".


Mục Cẩm cầm lấy rương hành lý của mình, nâng lên đôi mắt trong suốt, đảo qua cái gọi là người nhà này cuả cô, môi ngoéo một cái, xoay người rời đi.

Tối đen nhanh chóng tới, ban đêm đen thui đưa tay không thấy được năm ngón, chỉ có đèn đường phân bố lác đác cùng cô làm bạn. Trên đường cái rộng lớn thỉnh thoảng có chiếc xe chạy qua, Mục Cẩm vẫy tay, cố gắng ngăn lại chiếc xe bằng lòng chở cô rời khỏi địa phương quỷ quái này. Thế nhưng Mục Cẩm ngăn cản mấy chiếc xe, nhưng không có chiếc xe nào bằng lòng dừng lại.

Mục Cẩm chân nhảy lên, kéo sát y phục trên người, tự mình đi ở trên đường cái không có một bóng người này.

Bỗng nhiên, xa xa chạy đến một chiếc xe, đèn xe vô cùng chói mắt, Mục Cẩm tâm hung ác, chạy ra giữa đường, giang hai cánh tay.

"Chết tiệt!" Phó Diệp thấp giọng nguyền rủa một tiếng, vội vàng giẫm phanh lại.

Người đàn ông ngồi phía sau xe đang nhắm mắt dưỡng thần không vui nhăn mi
" Boss, không biết người con gái điên từ đâu tới đây, đột nhiên xông ra giữa đường ". Nghe ra giọng điệu bất mãn boss đại nhân, phó Diệp nhún vai.

Mục Cẩm đang nhắm mắt từ từ mở ra, nhìn chếc xe trước mắt chỉ cách cô không đến một thước, trong lòng một trận hoảng sợ. Vừa rồi giống như cô có chút kích động, nếu lái xe không kịp phanh lại, cái mạng nhỏ của cô kia liền giao nộp ở chỗ này rồi.

Mục Cẩm cửa kính xe, phó Diệp vô cùng không tình nguyện kéo cửa kính xe xuống. Nguyên tưởng rằng là đụng phải đồ sứ lớn, không nghĩ tới lại nhìn thấy khuôn mặt trẻ tuổi lộ ra vui vẻ.

Nếu không phải boss đại nhân đang nơi này, hắn cũng muốn thổi một tiếng huýt sáo.

Mục Cẩm cắn cắn môi, có chút quẫn bách thỉnh cầu nói: " Tiên sinh, có thể hay không cho tôi đi nhờ một chặng đường? ".

Đoán chừng là tiểu cô nương này bỏ nhà đi, để tiểu mỹ nhân này một mình đi một mình trên đường tối đen, Phó Diệp tâm quả thực không đành lòng.

Phó Diệp đương nhiên rất muốn nói được, nhưng vị đại thần đằng sau kia không lên tiếng, hắn cũng không dám tùy tiện đáp ứng a!

Mục Cẩm thấy lái xe này vẫn còn do dự, liền khẩn cầu tiếp: " Tiên sinh, bây giờ đã không có có xe đi đến, xin nhờ, tôi sẽ gửi tiền qua bưu điện đưa cho anh! ". Mục Cẩm chớp mắt to, hai tay dán chặt, trên mặt lộ ra lo lắng.

"Không thành vấn đề, lên xe đi! ". Phó Diệp thấy boss đại nhân nhà mình không có phản đối, liền cho rằng cho rằng đây là hắn đây là hắn ngầm đồng ý.

Mục Cẩm vừa nghe, vui vẻ nở nụ cười: "Cám ơn anh! ".

Cô kéo cửa chỗ ngồi phía sau xe, mới phát hiện một vị nam tước ngồi phía sau.
Hắn mặc một thân âu phục màu đen được cắt khéo léo, trên tay mang theo một cái đồng hồ màu bạc, chân dài nâng lên, hai bàn tay thon dài vén đặt ở trên đùi. Rõ ràng là thế ngồi rất tuỳ ý, người đàn ông này có thể làm ra lại có vẻ mạnh mẽ như vậy mạnh mẽ như vậy, làm cho người ta trong lơ đãng đã bị trận khí của hắn thuyết phục.

Người đàn ông nghiêng mặt, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, nghe được âm thanh mở cửa, liền xoay đầu lại.

Mục Cẩm ngây ngẩn cả người-------

Đây là một khuôn mặt tuấn tú góc cạnh rõ ràng  giống như điêu khắc, một đôi mắt đen thâm thúy, tràn đầy cơ trí, nhìn thấy ánh mắt của mình lộ ra rõ ràng, giống như có thể thấy rõ ý tưởng nội tâm mình. Môi mỏng khẽ mím môi, tựa hồ là bất mãn người đâu quấy rầy thời gian yên tĩnh của hắn.

Cái mũi thẳng tắp, lông mi so với phái nữ lớn lên còn nhỏ hơn,mày kiếm hơi uốn cong, nhiều một phần liền có vẻ nương khí, thiếu một thì có vẻ thô lỗ.

Mục Cẩm còn đang đắm chìm trên khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông làm cho cô chấn động, cũng không có phát hiện người đàn ông cũng âm thầm đánh giá cô.

Trên khuôn mặt trắng nõn của cô gái hấp dẫn người ta nhất phải kể tới đôi mắt Song Thanh triệt nhuận của cô, nhìn thấy ánh mắt của hắn lộ ra kinh ngạc cùng tán thưởng, hai thanh bàn chải nhỏ giống như lông mi hơi hơi cong lên, làm cho người ta nhịn không được muốn đi khẽ đụng. Mũi nhỏ xinh xắn, môi phấn hồng nhuận, không một chỗ không tinh dồn, không một không đẹp hay.

Tóc cô gái tết lên cao cao, lộ ra cái trán trơn bóng, hơi thở thuần mỹ tuổi xuân tản ra.

Hoắc Thừa Dịch xem qua không ít người đẹp, nhưng có thể  làm cho còn thị giác hắn chấn động mãnh liệt như vậy không có mấy người, còn chưa có trưởng thành, liền sinh cái thuần mỹ kia sao.

Mục Cẩm không biết phía sau có người ngồi, nếu cô biết, cô vào chỗ phía trước.Bất quá, cửa không mở cũng mở, liền đóng rõ ràng chẳng phải lễ phép, bị người đàn ông này hiểu lầm chính mình thấy hắn sẽ không tốt.

Mục Cẩm hướng hắn gật gật đầu, kiên trì lên xe.

Phó Diệp Cương muốn gọi tiểu mỹ nữ ngồi ở hàng ghế trên, chỉ thấy vị tiểu mỹ nữ kia thế nhưng ngồi vào bên cạnh boss nhà hắn. Phó Diệp miệng mở rộng, kinh ngạc nhìn thấy boss nhà mình anh tuấn như cũ kia, trong trẻo nhưng lạnh lùng như cũ, nhưng mặt không có một tia không vui.

Boss đại nhân không phải nhất quán giữ mình trong sạch là không giống người đàn ông sao?

Đối với phụ nữ chủ động dán lên mười phần chán ghét, ngay cả lão gia tử đưa phụ nữ tới cũng không muốn đụng, dù thế nào đi nữa hắn chờ đợi ở bên cạnh hắn lâu như vậy, liền chưa thấy qua hắn chủ động tiếp cận một phụ nữ.

Hiện tại, vị tiểu mỹ nữ này không biết từ đâu tới đây, ngồi bên cạnh hắn, hắn thế nhưng không phản đối.

Dựa vào ngày thường, boss không đuổi cô xuống xe coi như là tốt rồi.Bất quá, xem tình cảnh, boss nhà hắn hình như cũng không có chút nào bất mãn.

" Phó Diệp, lái xe! "Người đàn ông phân phó nói.

Thanh âm như đàn vi-ô-lông-xen giống như trầm thấp, phân phó rất đơn giản, lại không chú ý dẫn theo ra lệnh đắc ý vị.

Mục Cẩm có chút mất tự nhiên, dứt khoát lấy điện thoại di động ra lên mạng.
" Tiểu mỹ nhân, cô tên là gì? " Phó Diệp ở trong lòng thầm mắng boss là một tượng gỗ, người ta là một cô nương yểu điệu, cũng không quan tâm, hắn xứng đáng độc thân.


/3

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status