Hôn nhân mỏng manh, chồng trước quá ngang tàng

Chương 159 - Chương 137

/916


Diêu Hữu Thiên nhìn nửa khuôn mặt chuyên tâm cầm lái của Cố Thừa Diệu, đột nhiên nghĩ đến một chuyện.

Rốt cuộc anh và mình không giống nhau. Cũng không giống với mấy người anh trai.

Anh giàu sức sống mà phóng khoáng, tự phụ mà phóng túng.

Hoàn cảnh sống của anh khiến anh không bị trói buộc, thích làm chính mình, tìm kiếm kích thích.

Đã sống chung một thời gian, ít nhiều gì cô đã hiểu được thực chất cá tính bên trong anh thích mạo hiểm, thích kích thích.

Vậy anh với mình thì sao?

Có phải chỉ là kích thích nhất thời không?

Anh không hề yêu cô, thậm chí ngay cả thích cũng không.

Mà trước đó quan hệ giữa bọn họ bất hòa, thậm chí anh còn coi cô là kẻ thù.

Mặc dù cô cố gắng hết sức để thay đổi quan hệ giữa mình và anh, nhưng ba hôm trước cũng chỉ khiến hai người chung sống như bạn bè.

Vào hôm qua quan hệ giữa bọn họ đã xảy ra thay đổi, sự thay đổi của anh khiến cô kinh ngạc và mừng rỡ.

Nhưng cô lại đột nhiên không hiểu, sự thay đổi này là vì trong lòng anh đã hơi để ý đến cô, hay là vì ham muốn chiếm hữu nổi loạn?

Hoặc có thể là tìm kiếm kích thích, dù sao hôn nhân giữa bọn họ ——

Phát hiện ra cô vẫn luôn im lặng, Cố Thừa Diệu không nhịn được nhìn cô một cái.

Đang nghĩ gì thế?

Không có gì. Diêu Hữu Thiên lắc đầu, quyết định không làm bản thân mình lo sợ không đâu.

Mặc kệ Cố Thừa Diệu vì nguyên nhân gì mà thay đổi 180 độ với cô, có một điểm có thể khẳng định được.

Đây là một khởi đầu tốt đẹp, mà cô, có thể nỗ lực thu phục trái tim anh, khiến anh yêu mình.

Anh biết câu cá không? Lúc cô nói đã chỉ vào khoang tàu phía sau: Em nhớ trên chiếc tàu này có đồ đi câu.

Biết. Đáp án của Cố Thừa Diệu nằm ngoài dự đoán của Diêu Hữu Thiên.

Nghiêng mặt sang, trong mắt cô hiện lên vẻ ranh mãnh: Vậy xin hỏi anh Cố, còn có gì mà anh không biết không?

Anh Cố?

Cố Thừa Diệu nhíu mày với vẻ cân nhắc: Có. Anh không biết nấu ăn.

Anh khảng khái thừa nhận nhược điểm của mình, anh cực kỳ ghét vào phòng bếp, cực kỳ ghét cả người mình đầy mùi khói dầu.

Nếu muốn anh vào phòng bếp giống như Cố Học Võ, học nấu nướng giỏi, chi bằng cho anh hai dao còn vui vẻ hơn.

Diêu Hữu Thiên há hốc miệng, đột nhiên cười: Không sao, anh Cố, em biết nấu cơm. Sau này em nấu cho anh ăn là được rồi.

Được. Cố Thừa Diệu gật đầu, đáp lại không hề khách sáo.

Anh đã từng ăn cơm Diêu Hữu Thiên nấu, mặc dù không tính là món ngon cấp cao, nhưng cũng xem như rất có cảm giác của gia đình.

Thật ra cũng không cần thiết. Tay nghề của dì Tô hiện giờ cũng không tệ, nếu như trở về Bắc Đô Diêu Hữu Thiên vẫn bằng lòng nấu, anh thật sự không ngại.

Chỉ là ——

Một người phụ nữ dùng giọng nói dịu dàng như vậy, nói sau này cô ấy sẽ lo liệu ba bữa cho bạn. Thỏa mãn ham mê ăn uống của bạn.

Cố Thừa Diệu thiết lập chế độ lái tự động của tàu, quay người nhìn Diêu Hữu Thiên, đột nhiên đưa tay ra cầm lấy tay cô.

Cô Cố, em nói, sau này em nấu cơm cho anh ăn? Trong lòng dâng lên dòng nước ấm. Người phụ nữ này là vợ của anh.

Mà bọn họ chung sống trọn đời.

Anh không muốn sao? Cô Cố, cách gọi này không tệ, cô thích.

Muốn —— Cố Thừa Diệu gật đầu thật mạnh, bàn tay trên eo siết lại, cúi đầu xuống che môi cô: Đây là quà cảm ơn ——

Nhất định người này là một tên vô lại. Nào có ai dùng một nụ hôn làm quà cảm ơn để sau này cô làm trâu làm ngựa cho anh chứ.

Diêu Hữu Thiên muốn khinh bỉ anh, lại muốn đẩy anh ra, cuối cùng lại cực kỳ chủ động vòng tay lên eo anh.

Không biết vị tổ tiên nào đã nói, muốn nắm giữ được trái tim của một người đàn ông, trước tiên phải nắm được dạ dày của người đàn ông đó.

Cô đã thu phục được dạ dày của người đàn ông này, tin rằng trái tim cũng không xa nữa đâu?

... ... ... ... ... ... ... ... ... ...

Hôm nay, có thu hoạch rất lớn.

Lần đầu tiên Diêu Hữu Thiên nhìn thấy một mặt khác của Cố Thừa Diệu.

Trên đảo Vân Vụ, bọn họ cùng trèo lên núi Vân Vụ nằm trên đảo, thấy xung quanh đều là biển, ngắm nhìn bờ biển ở nơi xa của thành phố Y.

Bọn họ cùng câu cá, Cố Thừa Diệu rất giỏi, gần như những chỗ anh thả mồi lần nào cũng có thể câu được cá.

Mà bọn họ đưa những con cá này cho ngư dân địa phương, tìm được một gia đình ngư dân để giải quyết bữa trưa.

Toàn bộ bữa ăn là cá, Diêu Hữu Thiên có vào phòng bếp giúp đỡ.

Cố Thừa Diệu không ghét bỏ hoàn cảnh thiếu thốn của nhà ngư dân chút nào, giống như ăn cơm ở nhà bà Đinh trước đây, ăn rất ngon lành.

Ăn bữa trưa xong, thậm chí anh còn giúp ngư dân sửa nóc nhà.

Diêu Hữu Thiên ngồi trong sân bên cạnh bờ biển nhìn anh.

Anh cởi áo trên ra, nửa trên để trần đang bận rộn ở nóc nhà.

Dưới ánh mặt trời nhìn nước da màu lúa mạch của anh vô cùng cường tráng, hơn nữa cực kỳ quyến rũ.

Cô nghĩ cô phải lòng Cố Thừa Diệu, quả thực có một phần nguyên nhân là bị nam sắc của anh mê hoặc rồi.

Nếu như có một ngày bọn họ có thể ở trên một hải đảo nho nhỏ.

Cố Thừa Diệu tự đóng một căn nhà gỗ nhỏ, bọn họ có thể ở trong nhà gỗ. Ban ngày ra biển, buổi tối về nhà.

Dường như tưởng tượng như vậy cũng là

/916

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status