Diệp Dĩ Muội khuôn mặt đẫm nước mắt nhìn anh, trong lòng có đau hơn nữa nhưng lý trí vẫn dần dần trở lại.
Chỉ là, bộ dạng của anh, trong ánh mắt mờ đi của cô bỗng trở nên nhạt nhòa.
Cô không nhìn rõ anh lúc này, giống như không nhìn rõ được con tim anh.
Tang lễ mẹ cô, mọi việc đa phần là do Tiêu Nhiên lo liệu, Diệp Dĩ Muội không hề phải đau đầu lo lắng thêm.
Tang lễ chỉ mời đến một số người hàng xóm thường ngày có quan hệ tốt, các đồ dùng đều được dùng loại tốt nhất, không làm lớn nhưng lại rất sang trọng.
Lam Dư Khê và bà nội Tần gia đều tới thắp nén nhang cho mẹ Diệp Dĩ Muội.
Diệp Dĩ Muội không ngờ được rằng Hứa An Ca cũng tới.
“Dĩ Muội, xin lỗi.” anh ăn mặc rất gọn gàng nhưng khuôn mặt lại nhìn phờ phạc, dường như đã mấy đêm không ngủ vậy.
Lại một lần nữa anh bỏ lỡ lúc cô buồn đau nhất, lúc cô đau khổ nhất không ở bên cô, anh thực sự không đủ tư cách để lại mở miệng ra nói có thể bảo vệ cô một lần nữa.
Diệp Dĩ Muội trong lòng thấy đau vô cùng, cô hiểu lầm rằng anh đang xin lỗi thay cho Hạ Lam: “Không phải lỗi của anh, cảm ơn anh đã tới tiễn đưa mẹ tôi.”
Cô vẫn luôn là người ân oán phân minh, cho dù Hạ Lam là vì anh nên mới ra tay với mẹ cô như thế, nhưng cô cũng không thù hằn anh.
“Em bớt đau buồn nhé!” anh đưa tay lên đang định vỗ nhẹ vào vai cô, thì phía sau cô là ánh mắt lạnh lùng như thể đóng băng người trước mặt hướng chằm chằm về phía anh.
Hứa An Ca không hề sợ thân phận của Tần Hàm Dịch, nhưng anh không muốn làm Diệp Dĩ Muội phải buồn.
Diệp Dĩ Muội chú ý thấy ánh mắt khác thường của anh liền quay đầu lịa nhìn, khi ánh mắt lạnh lùng của Tần Hàm Dịch lọt vào mắt cô, cô lại một lần nữa nghĩ tới việc che đậy của anh cho Hạ Lam.
Sự việc này, giống như một mũi kim chọc vào trái tim cô vậy, không thể chạm tay vào, hề chạm vào là lại đau nhói.
“Dĩ Muội, anh còn có việc, anh đi trước đây.” Hứa An Ca không muốn ở lại đây để làm cho Diệp Dĩ Muội buồn thêm, anh lập tức rời đi.
“Ừm.” lúc này Diệp Dĩ Muội mới thu về ánh mắt nhìn Tần Hàm Dịch, cô cúi người trước Hứa An Ca, cảm ơn vì sự thăm viếng.
Trong tang lễ, Diệp Dĩ Muội luôn nói với bản thân mình phải mạnh mẽ kiên cường, cô cũng thực sự đã làm được.
Mãi cho tới khi, mẹ cô được chôn xuống, cô tiễn tất cả những người khách, cô luôn giữ cho cảm xúc được mạnh mẽ lúc này cô liền quỳ rụp xuống mặt đất không chịu rời đi.
Tần Hàm Dịch bất lực, cuối cùng chỉ có thể ôm lấy cô, cưỡng chế đưa cô đi.
Bởi vì cô quá kích động, lại ba ngày ba đêm nữa không chợp mắt, sợ cô sẽ ốm ra đấy, Lam Dư Khê chỉ có thể tiêm cho cô một mũi thuốc an thần, lúc này cô mới ngủ yên.
“Đi thôi, chúng ta ra ngoài nói chuyện.” Tần Hàm Dịch đẩy cửa đi ra ngoài, rồi lại đứng lại ở cửa: “Đứng ở đây đi, tôi sợ cô ấy lát nữa tỉnh lại, lại có điện thoại gọi tới dọa nạt.”
“Sẽ không ddadaau, ít nhất cũng phải trên một tiếng cô ấy mới tỉnh lại.” Lam Dư Khê dùng căn cứ y học để đáp lại anh.
Tần Hàm Dịch do dự một lát, sau đó mới ngẩng đầu nói :”Vậy thì chúng ta đi tới thư phòng.”
“Ừm.” Lam Dư Khê đi theo phía sau Tần Hàm Dịch, đi vào thư phòng, anh ta đã đoán ra được Tần Hàm Dịch muốn nói gì với mình.
“Lam Dư Khê, tôi hi vọng cậu hãy nhớ lấy một chuyện, Dĩ Muội bây giờ vẫn là vợ của tôi!” Tần Hàm Dịch vừa ngồi xuống bèn trầm giọng nói.
“Nếu cậu còn nhớ tới Hạ Lam, vậy thì hãy buông tha cho Dĩ Muội đi!” Lam Dư Khê chẳng thèm quan tâm tới lời cảnh cáo của anh mà nói thẳng.
Lúc trước anh căn bản không nghĩ thế này, nhưng trải qua sự việc vừa rồi, anh thực sự cảm thấy hai người không hợp để ở bên nhau.
Việc này hoàn toàn không có liên quan gì tới việc anh có thích Diệp Dĩ Muội hay không, mà là vì anh biết sự việc của mẹ Diệp Dĩ Muội, sợ rằng có liên quan tới Hạ Lam.
Một khi liên quan tới Hạ Lam thì Tần Hàm Dịch nhất định sẽ bao che lấp liếm đi.
Vừa mới mất đi người thân duy nhất, nếu là người yêu nhất lại một lòng đi bảo vệ người phụ nữ khác, anh sợ Diệp Dĩ Muội không thể chấp nhận được sự đả kích này.