Diệp Dĩ Muội nhanh chân đi tới phòng thay đồ, cô thay một chiếc quần bò và một chiếc áo dài tay, thêm một chiếc áo khoác rồi mới trở lại căn phòng ngủ.
Khi mà Tần Hàm Dịch nghe thấy tiếng cửa phòng mở anh ta cũng đoán là Diệp Dĩ Muội đi thay đồ.
Kể cả ở cái đất Paris không người thân thích này, Diệp Dĩ Muội có gan rời đi cũng sẽ không dám bỏ qua sự an nguy của cha mẹ.
Đây chính là điểm yếu của cô.
Một lúc sau, tiếng mở cửa phòng lại vang lên, Tần Hàm Dịch không nhịn được mà nhếch mép cười, quả đúng là không chạy thoát được sự dự liệu của anh ta.
Diệp Dĩ Muội đứng trước cửa phòng tắm, quay đầu sang một bên, không nhìn thẳng vào nhà tắm, cô dựa vào trí nhớ mà tiến lại gần về phía Tần Hàm Dịch.
Tần Hàm Dịch nhìn cái bộ dạng như muốn goi chặt mình lại vào cái bao tải của Diệp Dĩ Muội cùng với thái độ quay đầu không muốn nhìn của cô, anh ta suýt nữa mà bật cười.
Anh ta nheo mắt nhìn Diệp Dĩ Muội từ từ bước gần lại phía mình, khi khoảng cách không còn làm bao, anh ta liền đưa tay ra nắm lấy cánh tay cô, kéo cô xuống bồn tắm.
“A.....” Diệp Dĩ Muội khi vẫn đang kêu lên thì nước đã tràn vào miệng cô.
Tần Hàm Dịch sợ hãi, vội vàng đỡ lấy cô.
Ngay sau đó, khi anh ta ý thức được bản thân mình đang căng thẳng quá mức cần thiết, sắc mặt liền lùng túng, liền đẩy cô ra khỏi bồn tắm.
Diệp Dĩ Muội bị ngã xuống nền nhà tắm, cô không ngừng ho, mãi cho tới khi nước trong mồm bị đẩy hết ra ngoài rồi, cô mới trợn mắt lên lườm Tần Hàm Dịch: “Anh điên đấy à?
Tần Hàm Dịch nhìn bộ dạng vụng về của cô, trong lòng đột nhiên lại thấy vui vui, anh ta kiêu ngạo thốt ra hai tiếng: “Kị lưng.”
Diệp Dĩ Muội lau đi nước trên mặt, cô đứng lên “Tự mà kì lấy.”
Kể cả cô có dễ bắt nạt hơn nữa cũng không hiền lạnh tới mức không biết tức giận.
“Diệp Dĩ Muội, nếu cô không muốn cha mẹ mình ngủ ở đầu đường xó chợ thì tốt nhất đừng có giở cái thái độ đó trước mặt tôi.” Tần Hàm Dịch nheo mày nhìn cô từ phía sau lưng, nói lạnh lùng.
Bước chân của Diệp Dĩ Muội khựng lại, môi cô nở nụ cười đau khổ, cuối cùng cũng đúng như anh nghĩ, cô đã quay người lại, từ từ bước về phía anh ta.
Diệp Dĩ Muội đi tới phía sau lưng Tần Hàm Dịch, cô cầm lấy lọ sữa tắm đổ ra lòng bàn tay, xoa hai tay vào nhau, mắt cô quay sang một bên, khi mà hai lòng bàn tay đầy bọt, cô chà lên tấm lưng săn chắc và rộng như tấm phản của anh ta.
Những ngón tay thon thả của cô, khi chà vào lưng anh ta, đầu ngón tay không ngừng run lên.
Lưng anh ta đột nhiên thẳng đứng, cứng đơ lại, như có luồng điện chạy ra chạy khắp cơ thể.
Còn ngón tay cô, đặt trên lưng anh ta không biết phải làm thế nào.
“Diệp Dĩ Muội, cô đang làm cái gì đấy?” Tần Hàm Dịch gằn giọng nói.
“Ồ.” Diệp Dĩ Muội trả lời thất thần, hai bàn tay lúng túng xoa lên lưng anh ta, chỉ muốn làm cho có lệ.
Cô lại không hề biết, hai bàn tay cô trượt trên lưng anh ta đã như châm lên ngọn lửa trong cơ thể anh ta, làm cho phần cơ thể dưới anh ta cương lên và cảm thấy đau.
“Cô....” Tần Hàm Dịch hít một hơi thật sâu rồi thở dài tức giận: “Lập tức đi ra ngoài....”
Bàn tay của Diệp Dĩ Muội ngay tức khắc cứng đờ lại, cô luống cuống thu tay về sau đó rồi đi ra khỏi phòng tắm.
Tuy cô không hiểu cô đã đắc tội anh ta ở chỗ nào nhưng cũng may là kết quả không tới nỗi nào.
Cửa phòng tắm đóng lại, Tần Hàm Dịch vội vàng đứng lên từ bồn tắm, cầm lấy chiếc vòi hoa sen, chỉnh sang vòi nước lạnh, từ hạ cơn nóng trong người xuống.
Một lúc sau, những ham muốn của Tần Hàm Dịch mới bị phân tán đi.
“Cạch” một tiếng, anh ta đã vứt chiếc vòi hoa sen trên tay xuống.
Trước ngày hôm nay, anh ta không hề biết, một cô gái bình thường như Diệp Dĩ Muội- bình thường tới mức anh ta đã coi như vô hình mà cũng có sức hấp dẫn như vậy.